Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hoắc Nguyên Chân không trả lời, mà là nhìn tăng chúng chung quanh một lượt.
Người chung quanh đều không lên tiếng, đều đang đợi Hoắc Nguyên Chân đưa quyết định, nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể nhìn ra được trong những người này, đa số người tỏ vẻ lo buồn.
Bọn họ đang lo lắng, lo lắng mình sẽ chết đi trong trận chiến không có chút phần thắng nào.
Hoắc Nguyên Chân có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ, quả thật căn cơ Thiếu Lâm không thể vì vậy hủy diệt, nhưng hắn cũng không cho phép quân đội Quan Thiên Chiếu cứ như vậy đánh vào tự viện một tay mình thành lập.
Mặc dù đại đa số kiến trúc Thiếu Lâm là do Hệ Thống sinh ra, vô cùng kiên cố, nhưng nếu nổi lửa đốt, Hoắc Nguyên Chân cũng không dám bảo đảm kiến trúc Hệ Thống sẽ không bị thiêu hủy.
Dù sao sắt thép cũng có thể bị tan chảy, không có thứ gì chân chính không thể bị phá hư.
Cho dù là những kiến trúc này có thể tồn tại, nhưng những kiến trúc căn bản liên quan khác thì sao?
Làm sao có thể giữ lại được những phòng ngủ, trai đường, còn có kiến trúc hậu sơn, thậm chí ngôi miếu nhỏ, tường, lương thực đầy chùa, tất cả sẽ bị hủy trong chốc lát.
Hoắc Nguyên Chân không thể tiếp nhận kết cục như vậy, nhưng số mạng các tăng lữ thì sao?
Hoắc Nguyên Chân quyết định cho các tăng lữ một cơ hội tự do lựa chọn.
- Các đệ tử Thiếu Lâm, lần này đã đến lúc Thiếu Lâm ta sống chết trước mắt, bản phương trượng có thể nói cho mọi người, tử trận Thiếu Lâm chưa chắc có thể đi được thế giới Cực Lạc, đừng nói chi có thể nhập Niết Bàn. Rất có thể các ngươi sẽ chết đi như vậy, hóa thành tro bụi, mặc dù chúng ta tin vào nhân quả, nhưng bản phương trượng thậm chí cũng không dám bảo đảm các ngươi có thể đi vào luân hồi, bởi vì ta cũng chưa từng đi.
Nghe thấy phương trượng đến lúc này còn hài hước một phen, trên gương mặt chất phác của các tăng lữ Thiếu Lâm lộ ra nụ cười khổ. Đúng vậy, thật sự đến lúc sắp chết, ai có thể bảo đảm sau khi chết mình sẽ đi tới nơi nào?
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi vào giữa đám tăng chúng, mọi người vội vàng thi nhau nhường đường cho hắn. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
Đi thẳng lên trên Vạn Phật tháp, Hoắc Nguyên Chân lên cầu thang bảo tháp, lặng lẽ sờ vào những tay vịn lan can bạch ngọc.
Những lan can này chất lượng thật tốt, rõ ràng chính là hán bạch ngọc, nhưng đến nay vẫn không nhìn ra chút dấu vết hao mòn.
- Bần tăng không muốn cầu xin chư vị đồng sanh cộng tử cùng Thiếu Lâm, bởi vì lần này cơ hồ chính là kết cục hẳn phải chết, bần tăng càng hy vọng Thiếu Lâm ta có thể bảo tồn nguyên khí, các vị cũng có thể sống thật khỏe. Chờ chuyện này đi qua, khí số Quan Thiên Chiếu coi như đã hết, cho nên Thiếu Lâm ta khẳng định còn có một ngày hưng thịnh.
- Bất quá nơi này là Thiếu Lâm bần tăng một tay thành lập, bần tăng không thể rời đi.
Hoắc Nguyên Chân vừa nói chuyện, ánh mắt nhất nhất quét qua trên mặt tăng lữ ở phía dưới.
Thấy ánh mắt phương trượng quét tới, rất nhiều người có vẻ xấu hổ cúi đầu, phương trượng nói hắn không thể rời đi, đã tỏ rõ thái độ, mình biết làm sao đây?
Nhất Tịnh bên cạnh dường như muốn lên tiếng nói, Hoắc Nguyên Chân khoát tay ngắn y lại:
- Tin rằng quân đội Quan Thiên Chiếu cũng sắp sửa tới đây, bọn chúng đã tỏ rõ mục đích sẽ tới Thiếu Lâm, hơn nữa lúc ấy sẽ xảy ra một trận chiến điên cuồng thảm thiết. Nếu chúng ta thất bại, sẽ bị tàn sát, cho nên bây giờ bản phương trượng để cho các ngươi tự do lựa chọn.
- Hiện tại ta tiến vào Vạn Phật tháp nghỉ ngơi một hồi, sau một nén nhang ai quyết định ở lại, vậy sẽ phải chiến đấu với quân đội Quan Thiên Chiếu. Ai muốn rời đi, xin rời khỏi Thiếu Lâm trong thời gian một nén nhang, qua thời gian này còn không đi, bần tăng sẽ coi như tự động ở lại.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân đốt một nén nhang ở tầng thứ nhất Vạn Phật tháp, sau đó đi lên tầng hai, không nói thêm câu nào với mọi người.
Tất cả mọi người Thiếu Lâm đều đứng ở bên ngoài Vạn Phật tháp, ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói gì.
Thật ra thì trong lòng rất nhiều người đều có ý lùi bước, chỉ bất quá đang đợi người thứ nhất đứng ra mà thôi.
Thấy không ai nói chuyện, Nhất Không thân là một trong người cũ nhất của Thiếu Lâm ho khan một tiếng, chuẩn bị nói chuyện.
Nhưng y còn chưa nói ra, Nhất Tịnh đã tranh nói trước:
- Nhất Không sư huynh, văn tăng các ngươi không thể đích thân ra trận, các người phải ở lại phía sau nấu cơm nấu nước cho chúng ta, ngàn vạn lần không nên để cho võ tăng đói bụng đi đánh giặc!
Nhất Không ngẩn người một chút:
- Sư đệ...
- Ngàn vạn lần không nên cảm thấy xấu hổ, hậu cần chúng ta còn phải hoàn toàn dựa vào sự huynh ngươi.
Nhất Tịnh nói đôi câu cùng Nhất Không, sau đó nhìn về phía mọi người nói:
- Phương trượng, Nhất Không sư huynh và ta, ba huynh đệ chúng ta từ ngày Thiếu Lâm thành lập vẫn sống chung một chỗ, chưa từng phân ra, hôm nay Thiếu Lâm gặp nạn, chúng ta cũng sẽ không rời đi.
Bị Nhất Tịnh tranh trước nói ra những lời này, Nhất Không có hơi lúng túng, há miệng ra, quyết định nên tạm thời chờ một chút, xem phản ứng của những người khác rồi hãy tính.
- A Di Đà Phật! Mạng bần tăng là được phương trượng cứu, sau đó tiến vào Thiếu Lâm, đã sớm coi Thiếu Lâm là nhà. Lại thừa mông phương trượng nhìn trúng, giao cho chức thủ tọa La Hán đường, đại ân tan xương nát thịt khó lòng đền đáp, các ngươi ai muốn rời đi cứ việc đi, bần tăng quyết không đi!
Thanh âm của Tuệ Vô vang lên giống như hồng chung, kiên định đứng ở bên người Nhất Tịnh.
- A Di Đà Phật! Huynh đệ chúng ta mười tám người cũng không đi, ở Thiếu Lâm thật tốt, đi rồi chẳng lẽ trở lại làm tặc sao?
Tuệ Nhất vừa lên tiếng nói, Thập Bát La Hán cũng từ trong đám người đi ra, đi tới bên người Nhất Tịnh.
- Quan binh cũng là người, dưới một kiếm cũng sẽ chết, không có gì đáng sợ.
Sau đó Tuệ Kiếm cũng đi ra, lúc này Tàng Kinh các đã khóa toàn bộ, không hề mở ra nữa, kinh thư bên trong đều được chuyên chở ra, cho nên tạm thời không ai trông chừng.
Kinh thư sinh ra trong đó cứ cách mỗi hai ngày đi lấy một lần là được.
Có người dẫn đầu, những võ tăng vốn là có ý lưu lại rối rít đi ra, tỏ vẻ bằng lòng lưu lại.
Một lát sau, đội ngũ hơn ba trăm người chia làm hai, một bên là võ tăng do Nhất Tịnh cầm đầu, có chừng một trăm năm mươi người.
Một bên là văn tăng Nhất Không cầm đầu, còn có một ít võ tăng thực lực kém hơn, hoặc là không quá coi trọng đối với tiền cảnh Thiếu Lâm.
Trong đó ý kiến Nhất Không rất quan trọng, y có uy vọng rất cao trong văn tăng nếu y nói ở lại, rất nhiều văn tăng cũng sẽ ở lại.
Mà nếu như văn tăng đều ở lại, như vậy chỉ sợ võ tăng cũng sẽ không thể không lại.
Thấy Nhất Không còn đang do dự, Nhất Tịnh lần nữa cất bước tiến lên, nói với Nhất Không:
- Sư huynh, thật ra thì đáng sợ nhất không phải là quan binh, có những khi người bên cạnh ngươi cũng có thể làm cho ngươi sớm lên Cực Lạc.
- Sư đệ...!
Nhất Không đột nhiên kinh hãi phát hiện, giờ phút này tên sư đệ vốn ít nói của mình đã đỏ ngầu đôi mắt, hô hấp dồn dập, tựa hồ đang cố gắng đè nén tâm trạng của mình.