Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hoắc Nguyên Chân biết ổn định như vậy chỉ là tạm thời, một trăm võ tăng tuyệt đối không thể nào kiên trì thời gian quá dài, nhất định phải lập tức tiến hành bước kế tiếp kế hoạch.
- Ba tiếng trống!
Tiểu hòa thượng sau lưng múa may dùi trống, liên tục gõ ba tiếng trống.
Địch nhân phía dưới đều lo lắng đề phòng nhìn phía trên, không biết Thiếu Lâm tự lại gõ trống làm cái quái gì.
Bọn họ chỉ lo nhìn bên này lại không nhìn thấy, phía con đường bậc thang đá xanh mà bọn họ buông lơi, mười tám người bọn Tuệ Nhất ẩn nấp từ trước thình lình xuất hiện.
Thập Bát La Hán, ai nấy cầm trong tay song đao, thừa dịp địch nhân chưa quay đầu lại đến gần thật nhanh, trong lòng còn đang hồi tưởng những lời mà phương trượng nói lúc bảo bọn mình ẩn nấp ở nơi này:
- Hết thảy những gì chúng ta làm lúc đầu là vì tạo cơ hội cho mười tám người các ngươi. Ngoại trừ kỵ binh xung phong ra, đao thương của đám quân binh phổ thông kia không thể nào làm thương tổn được các ngươi.
- Hãy nhớ, các ngươi là Thập Bát La Hán, các ngươi là vua cận chiến, bần tăng phát cho các ngươi mỗi người hai cây đao chính là để cho các ngươi giết chết địch nhân nhanh nhất, nhiều nhất! Hôm nay không cần lưu tình!
Lúc địch nhân xâm phạm tập trung chú ý vào lầu chuông, lầu trống và tường viện, cơ hội của bọn Tuệ Nhất đã tới.
Dĩ nhiên nếu mấy ngàn người đối phương đều vọt lên, bọn họ ẩn núp thế nào cũng sẽ bị phát hiện.
Cho nên bọn họ cũng không có đi đến gần đại quân đối phương, mà là nhắm vào đội ngũ cung tiễn thủ của đối phương.
Có thể tạo thành uy hiếp trực tiếp đối với tường viện cũng chính là cung tiễn thủ, cho nên mục đích chủ yếu bọn Tuệ Nhất ra ngoài chính là tiêu diệt những cung tiễn thủ này.
- Có hòa thượng tới! Bắn tên!
Đám cung tiễn thủ không phải là bất tài, thấy bọn Tuệ Nhất vọt tới lập tức khai cung bắn tên, hàng trước hạ thấp, hàng sau đứng thẳng, một loạt tên như châu chấu bay ra.
Bọn Tuệ Nhất dùng cương đao bảo vệ bộ vị yếu hại như mắt, tận lực tránh né xông tới.
Trừ một ít mũi tên đặc thù phá giáp, mũi tên bình thường muốn phá Thập Tam Thái Bảo của bọn họ cũng không phải dễ dàng như vậy.
Bọn Tuệ Nhất Tiên Thiên phía trước, Hậu Thiên viên mãn ở phía sau, dọc đường tránh né hoặc là đón đỡ, năm người bị thương nhẹ, nhưng rốt cục bọn họ cũng vọt tới trước mặt đội ngũ cung tiễn thủ.
Mười tám người, ba mươi sáu cây đao, vừa tiếp xúc tới gần cung tiễn thủ giống như rồng về biển cả, hổ nhập núi rừng. Hai bên còn chưa tiếp xúc, những cung tiễn thủ kia đã vô cùng kinh hãi thấy những hòa thượng này cơ hồ có thể chống lại tên. Hơn nữa cung tiễn thủ hàng thứ nhất thấy đối phương múa may gương đạo áp sát, lập tức tan gan vỡ mật định chạy trốn.
Trận hình của đối phương trở nên hỗn loạn càng có lợi cho bọn Tuệ Nhất, giờ phút này mười tám người phát huy một thân sở học của mình đến cực hạn.
Bọn họ luyện tập qua Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, luyện tập qua nội công, luyện tập qua khinh công, nhưng vẫn không có luyện tập qua đao pháp.
Bất quá bây giờ không có luyện qua cũng không cần lo lắng, chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy, cứ việc bổ ngang chém dọc là được. Dù sao trên chiến trường giết người chỉ cần một đao, chiêu thức có tinh diệu hơn nữa cũng là lãng phí.
Mười tám người xông thẳng vào đám đông địch, cương đao múa tít xoay tròn, giống như mười tám bánh xe gió xoay tít rất nhanh giữa đám đông.
Chỉ bất quá bánh xe gió này tung lên mưa máu đầy trời, thỉnh thoảng còn có đầu lâu bay ra.
Đội ngũ cung tiễn thủ này có năm trăm người, vốn cho là không ai có thể uy hiếp được mình, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện mười tám sát thần xông vào đội ngũ của mình.
Ba mươi sáu cây đao này thật sự trở thành lưỡi hái tử thần, đại khai sát giới trong đội ngũ cung tiễn thủ, điên cuồng tàn sát.
Vừa mới tiếp xúc, mấy chục người lập tức ngã xuống, máu tươi đầy trời, nhuộm đẫm thân thể những hòa thượng này.
Các hòa thượng không dừng lại chút nào, tiếp tục xông về phía sau đội ngũ cung tiễn thủ, không để ý tới những tên bỏ chạy, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất thu hoạch hiệu quả sát thương lớn nhất.
Đao thuẫn binh cùng trường thương binh ở mặt trước công kích tường viện vừa thấy cung tiễn thủ bị địch nhân tập kích, lập tức phân ra một phần tới tiếp viện. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
Dù sao tất cả tập trung ở phía dưới tường viện cũng không có tác dụng gì, số thang cũng chỉ có hạn, mà nhất định cũng phải cứu viện cung tiễn thủ.
Đợt công kích thứ nhất của Thập Bát La Hán sát thương gần trăm người, sau đó tiến vào trong trạng thái du đấu.
Đao thuẫn binh, trường thương thủ, cùng với kỵ binh cùng cung tiễn thủ còn sót lại, bắt đầu hợp thành từng tiểu đội, triển khai chém giết với Thập Bát La Hán.
Không ai có thể làm gì được mười tám người bọn họ, căn bản không cần phòng ngự gì cả, chẳng qua là quơ múa song đao, liều mạng chém giết, cứ việc chém giết là được.
Đao thuận binh trừ phòng ngự hùng mạnh một chút ra, không thể tạo thành ảnh hưởng gì với bọn họ. Chỉ có những trường thương ra sức đâm tới, cùng những mũi tên có lực đạo đặc biệt lớn mới có thể làm tổn thương mười tám người bọn họ.
Từng đao vung ra như thái rau xắt chuối, từng tên quân binh kêu thảm ngã xuống.
Mười tám người dần dần biến thành huyết nhân.
Cương đao cũng không chịu được cường độ chém giết như thế, dù sao những quân binh kia cũng có khối giáp, rốt cục lục tục bắt đầu có cương đao bị gãy.
Song đao không có thì còn đơn đao, đơn đao không có thì cướp một thanh.
Không cướp được thì dùng song quyền chiến đấu.
Một tên kỵ binh rốt cục nắm được cơ hội, xung phong một khoảng ngắn, Trảm Mã đao hung hăng chém xuống, trung vào chính giữa lưng Tuệ Thập Ngũ vốn không có phòng bị.
Lực đạo to lớn chém tới, Tuệ Thập Ngũ đứng không vững, thân thể lảo đảo chúi về phía trước.
Mấy thanh trường thương đồng thời đâm tới, rốt cục có một thương đâm vào chỗ mềm dưới nách Tuệ Thập Ngũ, máu tươi văng khắp nơi.
Thập Tam Thái Bảo cũng không thể nào giúp cho khắp toàn thân đều kiên cố như sắt thép, đúng là vẫn còn có sơ hở.
Một cánh tay Tuệ Thập Ngũ duỗi một cái, kéo tên kỵ binh kia xuống ngựa, tiện tay chộp lấy Trảm Mã đao, tiếp tục chém giết.
Không riêng Tuệ Thập Ngũ, tình huống của những người khác cũng không khác gì mấy, bọn Tuệ Nhất dần dần lọt vào khổ chiến, hơn nữa cũng bắt đầu bị thương.
- Đến lúc rồi!
Hoắc Nguyên Chân trên lầu trống quan sát, biết hành động đánh lén lần này cũng đã đến lúc. Nếu còn tiếp tục đánh nữa, e rằng bọn Tuệ Nhất sẽ không về được.
- Gõ chuông!
Hắn kêu lên một tiếng về phía lầu chuông đối diện, Tuệ Ngưu lập tức đẩy mạnh dùi gỗ, boong một tiếng chuông vang lên, có thể nghe thấy rất rõ ràng giữa chiến trường ồn ào huyên náo.
Đây là mệnh lệnh Hoắc Nguyên Chân định ra, gõ chuông chính là tiếng kẻng thu binh, người chiến đấu phía dưới cần phải lập tức lui về.
Bọn mười tám người Tuệ Nhất nhận được mệnh lệnh rút lui, cũng không giữ lại nội lực của mình nữa, mỗi một đao mỗi một quyền đánh ra đều ẩn chứa lực đạo hùng mạnh, trong nháy mắt lại đánh chết mấy chục địch nhân, bắt đầu tụ tập lại với nhau.
Tụ tập lại cùng nhau, tập thể chạy tới chỗ tường viện.
- Tất cả bắn tên yểm hộ!
Chém giết trên tường viện vẫn thảm thiết như trước, những đao thuẫn binh kia giơ thuẫn, thang xung kích tường viện, đã tạo thành một ít thương vong cho đám võ tăng Thiếu Lâm.
Nhận được mệnh lệnh yểm hộ của Hoắc Nguyên Chân, đám võ tăng đầu tường ra sức công kích, ngăn cản một đợt tấn công mạnh mẽ của địch nhân. Sau đó năm mươi tên võ tăng đã sớm chuẩn bị từ lâu phía sau vọt tới thật nhanh, lập tức bắn ra một trận mưa tên, bắn ngã không ít địch quân truy kích bọn Tuệ Nhất.
Bọn Tuệ Nhất liều mạng chạy như điên, chạy một mạch tới tường viện, mạnh ai nấy thi triển khinh công nhảy lên đầu tường.
Qua tường rồi, mười tám người bọn họ lập tức ngã lăn ra, đám võ tăng vội vàng khiêng xuống, đưa ra phía sau.
Nội lực tiêu hao quá lớn, thể lực tiêu hao quá lớn, hơn nữa mười tám người ai cũng bị thương, trong thời gian ngắn bọn họ đã không thể tiếp tục chiến đấu.
Mười tám người được mang đi, ánh mắt còn nhìn phương trượng trên lầu trống, không biết biểu hiện lần này của mười tám người mình có làm cho phương trượng hài lòng hay không.
Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía bọn họ chĩa ngón tay cái lên, lộ ra một nụ cười an ủi.
Mười tám người nhất thời cũng nở nụ cười, hơi nhắm mắt lại, phương trượng rất hài lòng chiến quả của bọn mình, vậy rất tốt.
Hoắc Nguyên Chân ở trên lầu trống thấy rõ, mười tám người Tuệ Nhất lần này xuất kích, có thể dùng chiến quả huy hoàng để hình dung.
Phương đội năm trăm cung tiễn thủ của đối phương bị bọn Tuệ Nhất chém giết một trận, đánh chết hơn một trăm người, bị thương hơn một trăm người, coi như là rất khó tạo thành uy hiếp đối với thủ vệ tường viện Thiếu Lâm tự nữa.
Mà những trường thương binh, đao thuẫn thủ kia cũng có hơn một trăm người chết vì bị bọn Tuệ Nhất đánh giết. Ước tính đại khái sơ qua, Tuệ Nhất đánh chết đến gần ba trăm địch nhân, sát thương cũng có chừng ba trăm.
Chiến quả huy hoàng, trả giá cũng là không nhỏ. Toàn bộ Thập Bát La Hán bị thương, may nhờ Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện coi như cường hãn, giúp cho bọn họ còn sống, bất quá trong thời gian ngắn không thể tiếp tục tham chiến nữa.
So sánh với chiến quả của bọn Tuệ Nhất ở phía ngoài, nơi tường viện này cũng không kém, đến trước mắt đã có một ít võ tăng bị thương tương đối nặng, thậm chí có một ít đã tử trận.
Đương nhiên so sánh với thương vong của địch nhân, thương vong bên mình không đáng kể gì. Chỗ tường viện cơ hồ hóa thành một máy xay thịt cỡ nhỏ, gần năm trăm thương vong cũng làm cho những địch quân kia tiêu hao sạch sẽ nhuệ khí, có vẻ co đầu rút cổ không dám tiến về phía trước nữa.
Cộng thêm nhóm người mình ở trên lầu chuông lầu trống không ngừng bắn giết, lúc này hai ngàn năm trăm nhân mã địch nhân phía dưới đã hao tổn gần ngàn, hơn nữa số còn lại bị thương cũng không ít.
Mức độ gian khổ của trận chiến này vượt xa ngoài ý liệu của tướng lĩnh quân địch.
Đi tới Thiếu Lâm tự này không hề thông thuận, từ lúc xuất binh đến bây giờ không hề lấy được chiến quả nào ra hình ra dáng.
Hòa thượng của Thiếu Lâm tự quá ương ngạnh, dưới tình huống kém thế tuyệt đối lại có thể chống cự lâu như vậy, hơn nữa nhìn qua dường như kiên trì một trận nữa cũng không thành vấn đề.
Dù sao mấy hòa thượng trên lầu chuông lầu trống trên cao đến bây giờ vẫn chưa có xuống. Sắc trời đã gần tối, chuyện này càng thêm bất lợi đối với tấn công, tướng lãnh quân địch có vẻ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đại môn Thiếu Lâm tự, phân hận giơ roi:
- Rút!
Hơn một ngàn tàn binh bại lui xuống, gần tám trăm thi thể cũng bị mang đi.
Khi địch quân thối lui, võ tăng Thiếu Lâm tự cửa cơ hồ là tập thể ngã quay ra trên tường viện.
Hơn hai canh giờ đánh giết, làm cho tất cả mọi người đều tiêu hao sạch sẽ tinh lực.
Cũng may vẫn còn kiên trì được, rốt cục đã đẩy lui được đợt tấn công thứ nhất của địch nhân.
Ai nấy vui mừng hớn hở, khen ngợi chúc mừng lẫn nhau.
Trên lầu trống, Tuệ Vô có vẻ băn khoăn:
- Phương trượng...
Hoắc Nguyên Chân nhìn y một cái:
- Có chuyện gì?
- Đệ tử thỉnh cầu ngày mai để cho bọn đệ tử, Tuệ Kiếm, Tuệ Ngưu dẫn theo tất cả đệ tử đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ trở lên còn lại, lần nữa xông ra bên ngoài tự, tranh thủ sát thương thêm một ít địch nhân.
Hoắc Nguyên Chân hơi mỉm cười nói:
- Phải chăng là Tuệ Vô ngươi lo lắng ngày mai chúng ta không cách nào kiên trì?
Tuệ Vô cũng không giấu giếm quan điểm của mình:
- Không sai, hôm nay bọn Tuệ Nhất sư đệ bị thương, Thiếu Lâm ta đã hao tổn gần nửa chiến lực, hơn nữa võ tăng phổ thông bị thương cũng không ít. Mặc dù chúng ta sát thương địch nhân nhiều hơn, nhưng bọn họ vẫn còn có sáu ngàn binh mã, mà chúng ta cũng đã không chịu nổi một lần nữa chiến đấu như vậy nữa.
Hoắc Nguyên Chân vỗ vỗ vai Tuệ Vô:
- Ngươi cân nhắc là đúng, nhưng ngươi cũng phải biết, lực lượng chân chính của Thiếu Lâm chúng ta không chỉ có võ tăng!
Tuệ Vô ngẩn người một chút, ánh mắt đột nhiên sáng rực:
- Phương trượng, ngài muốn nói...?
- Không cần phải nói, đi thăm các đệ tử bị thương đi, tất cả đệ tử bị thương nhất định phải đều sống sót.
Hoắc Nguyên Chân có vẻ không cam lòng nhìn những địch quân kia rời đi, mình thật sự muốn giữ lại tất cả bọn chúng. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm tốt nhất, thủ đoạn mà mình cất giấu có thể vận dụng càng muộn càng tốt.
Thiếu Lâm chỉ có chút lực lượng nhỏ bé, có chút thép ròng phải sử dụng ở lưỡi đao.
Hy vọng tối nay quay thưởng còn có thể có điều thu hoạch, bằng không ngày mai mình sẽ phải bắt đầu giở bài tẩy ra.
Mặc cho Quan Thiên Chiếu giận dữ lôi đình như thế nào, mặc cho y dưới cơn nóng giận xử tử tướng lãnh cầm quân, màn đêm vẫn lạnh lùng phủ xuống không dừng lại chút nào.
Quân đội Quan Thiên Chiếu không hề chuẩn bị đánh đêm, lúc này đã không thể xuất động tấn công nữa, chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ, chờ đợi trời sáng.
Mặc dù hôm nay đánh một trận đã làm cho đa số hòa thượng của Thiếu Lâm tự mang thương, mất hơn phân nửa sức chiến đấu, nhưng cuối cùng ước mơ qua đêm tối nay ở bên trong Thiếu Lâm tự của Quan Thiên Chiếu đã tan vỡ.
Bên trong Thiếu Lâm tự vô cùng khẩn trương bận rộn, văn tăng lấy kim sang dược cùng Tiểu Hoàn Đan sớm chuẩn bị xong, bắt đầu trị liệu cho võ tăng. Phương trượng đã nói qua, chỉ cần đệ tử Thiếu Lâm còn sống, vậy nhất định phải sống sót.
Ban đầu lúc định ra chiến thuật cũng đã thể định như vậy, bị thương hơi nặng lập tức rời đi tuyến đầu, Thiếu Lâm có đan dược, nhất định sẽ bảo vệ tính mạng của bọn họ.
Kim sang được không được thì dùng Tiểu Hoàn Đan, Tiểu Hoàn Đan không được còn có Đại Hoàn Đan.
Cho nên trừ một ít hòa thượng cực kỳ xui xẻo, bị địch nhân đánh một đòn mất mạng ra, đa số người cũng có thể giữ được tính mạng.
Thống kê qua thương vong một ngày đầu, Hoắc Nguyên Chân coi như vui mừng.
Chết trận mười bảy người, bị thương một trăm năm mươi người.
Cũng may là mình định ra chiến thuật bị thương lập tức rút về phía sau, bằng không số người chết trong trận chiến hôm nay e rằng phải có tới trăm người.