Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Bất quá cho dù như vậy, chiến đấu ngày mai cũng khó đánh, đa số người đều đã bị thương, mặt đối mặt gươm đao chém giết như vậy, quả thật Thiếu Lâm tự không chịu nổi tiêu hao.
Cho nên kế hoạch tác chiến ngày mai nhất định phải biến hóa.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã có tính toán, nhưng vẫn phải chờ xem kết quả quay thưởng tối nay, xem thử có thể cho mình một bất ngờ hay không.
Sau khi trở lại Phương Trượng viện, đầu tiên là Hoắc Nguyên Chân kiểm tra một lượt, xác định không có ai tiến vào gian phòng của mình.
Dù sao ban ngày có người cầm đi bài thơ mình viết, khiến cho Hoắc Nguyên Chân vẫn nghi hoặc trong lòng. Kim Nhãn Ưng lại bắt đầu giám thị toàn tự, lão quạ đen trọng điểm giám thị tình huống quân đội Quan Thiên Chiếu bên kia, phòng ngừa đối phương đánh lén ban đêm.
Lúc Kim Nhãn Ưng bắt đầu giám thị toàn tự, Hoắc Nguyên Chân hết sức yên tâm. Trừ cao thủ cấp bậc Vô Danh, căn bản có rất ít người có thể tránh thoát Kim Nhãn Ưng giám thị, hẳn mình có thể yên tâm quay thưởng.
Hoắc Nguyên Chân rất mong đợi kết quả lần quay thưởng này, sẽ quyết định vấn đề chiến thuật ngày mai của mình.
Mặc dù mình còn có hậu thủ, nhưng chiến đấu hôm nay cũng quả thật có chút thành phần may mắn.
Quan Thiên Chiếu căn bản cũng không có coi trọng Thiếu Lâm tự, cũng hầu như không có bố trí chiến thuật gì, cho là mình chỉ là Thiếu Lâm tự hai ba trăm người, sẽ rất dễ dàng đánh tan tác. Kết quả y chỉ tùy tiện phái ra một phần quân đội ngông nghênh xông lên, rốt cục bị mình bố trí nghiêm mật nắm lấy cơ hội, giáng cho y một đòn thật nặng.
Sau trận chiến này, phe Quan Thiên Chiếu tổn thất tám trăm, bị thương gần ngàn, có hơi thương gân động cốt.
Hoắc Nguyên Chân thông qua Kim Nhãn Ưng đã thấy Quan Thiên Chiếu bên kia tức giận giậm chân, nếu không phải là không có chuẩn bị đánh đêm, có lẽ bây giờ y đã đích thân dẫn quân xông lên Thiếu Lâm tự.
Cho nên ngày mai mới thật sự là chiến đấu bắt đầu.
Một mực yên lặng tính toán trong lòng, đêm càng ngày càng sâu, từ từ đã đến nửa đêm.
Hôm nay Hoắc Nguyên Chân đã không kén chọn địa điểm quay thưởng như trước nữa. Quay thưởng bên trong kiến trúc do Hệ Thống sinh ra chưa chắc có thể xuất hiện thứ tốt, mà quay thưởng ở ngoài kiến trúc Hệ Thống sinh ra, cũng chưa chắc không xuất hiện thứ tốt.
Hơn nữa xuất hiện thứ tốt cũng phải có một chút may mắn mới được.
Đến mười hai giờ, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên.
- Quay thưởng tháng Năm đã đến giờ, có lập tức quay thưởng hay không?
- Quay thưởng.
Hoắc Nguyên Chân đã chuẩn bị xong, xung quanh phòng được Kim Nhãn Ưng giám thị, tuyệt đối sẽ không có ai tới quấy rầy mình. Quân đội Quan Thiên Chiếu dưới chân núi cũng đã bị mình giám thị, những quân binh kia đã nghỉ ngơi, chắc chắn cũng sẽ không phát động đánh lén ban đêm.
Luân bàn Hệ Thống nhanh chóng sáng lên.
Lần này Hoắc Nguyên Chân không nhìn tới ngân lượng, lệnh bài xây dựng, bởi vì bất kể bên trong hai hạng mục này xuất hiện thứ gì cũng không thể thay đổi được diễn biến chiến cục hiện tại.
Thứ mà hắn chú ý chỉ có võ công, thảo mộc sinh linh cùng tạp vật.
Chỉ có bên trong những hạng mục này cho ra một ít phần thưởng tốt, mới có thể thay đổi cục diện trước mắt của Thiếu Lâm.
Đầu tiên nhìn hạng mục tạp vật.
Tạp vật chia làm hai hạng mục nhỏ tạp vật cùng pháp khí, mỗi loại chiếm ba đồ án.
Hoắc Nguyên Chân chẳng qua chỉ thô sơ giản lược nhìn lướt qua pháp khí, không có thứ gì đáng để coi trọng liền tập trung chú ý hoàn toàn vào tạp vật.
Tạp vật có ba món, trong đó có một ngọn đèn dầu, một thanh bảo kiếm được đặt tên là Phi Hồng. Kiểm này lưu quang sáng chói, tựa hồ không phải là kim loại bình thường chế tạo, chỉ là không biết mức độ cứng rắn dẻo dai thế nào.
Đại côn màu vàng đã xuất hiện hai lần, nay lại xuất hiện nữa.
Nhìn cây gậy giống như cây khô này, trong lòng của Hoắc Nguyên Chân vô cùng mong đợi.
Hắn đã có thể xác định, cây gậy này chính là vũ khí Hệ Thống trang bị cho Đại Thánh, tựa hồ trước khi mình chưa quay trúng cây gậy này, nó sẽ mãi xuất hiện trong Hệ Thống quay thưởng.
Về phần tại sao có thể xác định này cây gậy là cho Đại Thánh dùng, chuyện này rất đơn giản, bởi vì loài người không cách nào sử dụng loại vũ khí này. Đại côn nặng mấy trăm cân, còn to hơn cả thân người, có muốn cầm cũng không được, chỉ có bàn tay khổng lồ của Đại Thánh mới có thể cầm được.
Lần chiến đấu này, nhất định Đại Thánh cũng sẽ ra sân, chỉ bất quá an bài cụ thể thế nào, còn phải xem kết quả quay thưởng tối hôm nay.
Xem xong hạng mục tạp vật, Hoắc Nguyên Chân chuyển sang hạng mục thảo mộc sinh linh.
Trong số thực vật không có thứ gì trân quý, bất quá có một loại có được đặt tên là Kinh Cức Thảo.
Loại cỏ này có một đặc điểm, chính là sinh trưởng cực kỳ nhanh chóng, bên trong Hệ Thống Hoắc Nguyên Chân sinh ra loại cỏ này càng là cực phẩm trong đó, mỗi ngày có thể lan tràn mười dặm. Mọc đến đâu sinh ra gai nhọn tới đó, hơn nữa rất khó đốt cháy, chỉ có không ngừng chém phạt, chém phạt trên quy mô lớn mới có thể diệt trừ tận gốc.
Hoắc Nguyên Chân không khỏi le lưỡi một cái, loại thực vật này ngàn vạn không thể quay trúng, một khi không cẩn thận trồng xuống, Thiếu Lâm tự coi như có việc làm vô tận không hết.
Một ngày mười dặm, nếu như không khống chế được, một năm sau, tỉnh Hà Nam cũng sẽ không còn ai ở.
Xem xong thực vật lại nhìn sang hai thứ động vật, vẫn theo quy củ một lớn một nhỏ.
Động vật nhỏ là một con rết, mặc dù thân thể nhỏ bé nhưng nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Hoắc Nguyên Chân không thèm liếc mắt nhìn qua lần nào. Hệ Thống sinh ra vật phẩm quả thật vô cùng thân thiết với mình. Ong vò vẽ thân thiết tới mức mình không chịu nổi, lại nghĩ nếu như có một con rết ngày ngày bò trên người mình vài lần, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy kinh hoàng.
Hắn cũng không cần biết con rết này có bản lãnh đặc thù gì, trong lòng thầm coi như bỏ qua.
Động vật nhỏ không hài lòng lắm, nhưng động vật lớn lại làm cho Hoắc Nguyên Chân hết sức hài lòng, con này đã xuất hiện lần thứ hai.
Hắc Tê Ngưu.
Một con tê giác giống như xe tăng.
Con tê giác này cao hơn hai thước, da dẻ toàn thân dày như giáp sắt, hai chiếc sừng tê trên đầu giống như kiếm sắc. Hơn nữa sừng trước dài chừng một thước, to như gốc cây. Hoắc Nguyên Chân không nghi ngờ chút nào, chiếc sừng tê sắc bén này đã giúp cho nó đâm thủng hết thảy thứ gì ngăn cản trước mắt.
Bốn chân tráng kiện của nó cũng cho người ta cảm giác hết sức nặng nề.
Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ tính toán trong lòng, nếu như quay trúng con tê giác này, thậm chí kế hoạch tác chiến của mình cũng phải sửa đổi.
Xem xong thảo mộc sinh linh, cuối cùng chính là hạng mục võ công.
Môn võ công thứ nhất chính là một bất ngờ đáng mừng, Thiết Bố Sam!
Thấy môn võ công này, Hoắc Nguyên Chân vô cùng thích thú, Thiết Bố Sam chính là tuyệt học rèn luyện phòng ngự toàn thân. Mình đã có Thiết Đầu công cùng Thiết Đương Công, nếu như quay trúng Thiết Bố Sam nữa, như vậy trên người mình coi như không còn sơ hở nào nữa.