Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Từ đỉnh núi xông xuống dưới, lực xung kích của Ngưu Ma Vương được phát huy tới cực hạn, thể trọng, lực lượng, quán tính tạo thành kết hợp hoàn mỹ.
Thỉnh thoảng có một hai tên quân binh to gan, ý đồ dùng đao thương công kích hai tên khổng lồ này cũng chỉ là vô ích, ngược lại hứng chịu gậy của con khỉ kia trả thù.
- Hai tên khổng lồ này không chỉ mang tới tổn thương trên thân thể, còn có tác dụng chấn nhiếp cực lớn, làm cho bọn họ hoàn toàn mất đi ý thức chống cự, chỉ biết chạy trốn.
Hơn nữa bấy nhiêu cũng chưa hết, hòa thượng cởi bạch mã kia còn mang theo một trăm kỵ binh, theo sau hai quái vật này tiếp tục chém giết, cũng là từ trên cao xung phong xuống thắng phía dưới.
Vốn đám quân binh bị hai quái vật xông qua trên sơn đạo, vô cùng hỗn loạn, không thể tổ chức chống cự chút nào. Những hòa thượng này mở rộng chiến quả như vậy, mới chân chính làm cho cánh quân này phải tổn thương nguyên khí nặng nề.
- Kết trận! Đao thuẫn binh kết trận! Trường thương binh ở phía sau, ngăn cản bọn họ, bảo vệ Tiết Độ Sứ Đại nhân!
Mắt thấy hai quái thú kia đã một mạch xông tới khu vực trung quân, rốt cục cũng có quan quân của Quan Thiên Chiếu kêu lên một tiếng.
Cũng có một ít binh sĩ trung thành phối hợp chống cự, nhưng tấm thuẫn trường thương trận trong ngày thường chắc chắn, giờ khắc này trở thành đồ chơi. Ngưu Ma Vương ùng ùng đạp phăng qua, không hề dừng lại dù chỉ chốc lát, đạp cho tan tác đám quân binh vừa mới kết trận hình.
Sau đó những hòa thượng kia kéo tới chém giết một trận, giết chết tại chỗ các binh sĩ đã không còn ý chí chiến đấu.
Vào lúc binh sĩ của mình kết trận cố gắng kháng cự, Quan Thiên Chiếu cũng biết xong rồi.
Hoàn toàn xong rồi!
Tấn công Thiếu Lâm tự chính là một sai lầm!
Nhưng cũng phải nói rằng, trước đây không ai lại nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện hoang đường như vậy.
Vừa có ong vò vẽ to lớn, vừa có quái thú kinh khủng bực này, rốt cục nơi này là Thiếu Lâm tự hay vườn dã thú? Rốt cục phương trượng kia là hòa thượng hay kẻ nuôi dã thú?
Ý thức được chuyện đã không thể nghịch chuyển, Quan Thiên Chiếu quyết định thật nhanh, bảo vệ tánh mạng!
Nhanh chóng tháo xuống khôi giáp hoa lệ trên người, Quan Thiên Chiếu gia dạng làm một tên lính quèn, lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, liều mạng chui vào trong rừng núi bên cạnh.
Giữ được rừng xanh lo gì không có củi đun, chỉ cần quan Thiên Chiếu ta còn sống, ta sẽ còn có cơ hội thành tiên. Về phần những chuyện khác, mặc kệ con bà nó, không liên quan với lão tử.
Bước chân Ngưu Ma Vương không dừng lại vì bất cứ ai, vẫn tiếp tục xông về phía trước, vẫn xông ngang đánh thắng, cứ như vậy xông xuống chân núi.
Đạo đạo kim quang không ngừng lóe lên, lực lượng siêu cường cùng thân thể không phải là con người của Đại Thánh giúp nó có thể múa tít đại côn không ngừng nghỉ. Giống như khai thiên lập địa, mở ra một con đường máu giữa năm ngàn đại quân.
Nếu như lúc này từ trời cao nhìn xuống, chỉ thấy trên một đường núi gập ghềnh, hai quái vật đang nhanh chóng xung phong, phía sau còn đang một trăm kỵ binh đi theo khuếch đại chiến quả.
Mà năm ngàn đại quân kia, giờ phút này đã hoàn toàn không thể thành quân, chật vật chạy thục mạng, chỉ vì có thể giữ lại tính mạng.
Mặc dù chiến đấu còn chưa kết thúc, nhưng đã kết thúc.
Quan Thiên Chiếu binh phát Thiếu Lâm tự, thật ra khiến cho vô số người chú ý. Bất kể triều đình hay là giang hồ, đều có lý do không thể không chú ý.
Triều đình chú ý là tự nhiên, Lạc Dương đánh một trận, triều đình thắng thảm, tổn thương nguyên khí đang tu dưỡng, nhưng sớm muộn gì cũng phải tiếp tục tấn công Trịnh Châu, Hoàng đế không thể nào để mặc cho Quan Thiên Chiếu tiếp tục tiêu dao.
Thiếu Lâm tự đánh một trận này, ít nhất có thể quyết định thời gian triều đình xuất binh.
Nếu là Quan Thiên Chiếu thắng, sợ rằng bước kế tiếp tấn công của triều đình tới sẽ trễ một chút, nhưng nếu như Quan Thiên Chiếu thua, như vậy cho dù là triều đình cật lực cũng sẽ lập tức xua quân đi tới, hoàn toàn đánh tan tác Quan Thiên Chiếu.
Bất quá trong chuyện này cũng có một vấn đề, chính là triều đình căn bản không nghĩ tới Quan Thiên Chiếu thất bại. Theo bọn họ thấy, dù sao quân Hà Nam của Quan Thiên Chiếu cũng không tới nỗi không thể đánh hạ Thiếu Lâm tự. Cho nên triều đình cũng không chuẩn bị tiếp tục xuất binh, toàn quân vẫn còn đang trong trạng thái nghỉ ngơi buông lỏng.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, Quan Thiên Chiếu lại gãy giáo thất bại ở Thiếu Lâm tự, bảy ngàn quân đội cuối cùng chỉ có không tới hai ngàn người chạy về Trịnh Châu.
Trong đó chết trận ở Thiếu Lâm tự hơn ba ngàn người, số còn lại dứt khoát chui vào núi rừng làm đào binh, cũng không bán mạng cho Quan Thiên Chiếu nữa.
Kết quả này khiến cho triều đình trợn tròn mắt, đám mưu thần tướng lĩnh lập tức thượng tấu Hoàng đế, hy vọng có thể mau sớm đem binh giải quyết triệt để Quan Thiên Chiếu.
Giải quyết xong Quan Thiên Chiếu, triều đình có thể toàn lực ứng đối Tây Bắc Mã tướng quân cùng Thái sư.
Không chỉ triều đình bất ngờ, người trong giang hồ cũng bất ngờ.
Sau khi Quan Thiên Chiếu tấn công Thiếu Lâm tự, tin này lập tức truyền khắp giang hồ như làn gió, rất nhiều người đang chờ đợi ngày Thiếu Lâm tự bị hủy diệt.
Hiện tại võ lâm Hà Nam cơ hồ trống rỗng, thế lực giang hồ ra hình ra dáng chỉ còn lại ba nhà, là Thiếu Lâm tự, một phân đà Cái Bang, một phân đà Ma giáo.
Trong đó phân đà Cái Bang thông thường không tranh đoạt tài nguyên võ lâm, chỉ cầu cơm no áo ấm là được, có thể bỏ qua.
Mà phân đà Ma giáo cũng tỏ ra vô cùng khiêm tốn, cũng không biết là nguyên nhân gì.
Danh tiếng hưng thịnh nhất chính là Thiếu Lâm tự hiện tại.
Rất nhiều môn phái thế lực giang hồ cũng chờ Thiếu Lâm thất bại, bọn họ sẽ nhân cơ hội tiến vào Hà Nam tranh đoạt mảnh đất trống này, chính là một miếng bánh béo bở.
Nhưng kết quả chuyện này càng làm cho những người này thất vọng.
Không ngờ rằng bảy ngàn quân đội lại thất bại ở Thiếu Lâm tự, tin này rõ ràng làm cho người ta khó lòng tin được.
Đây chính là bảy ngàn quân chính quy, không phải là sơn tặc thảo khấu.
Cho dù là bảy ngàn sơn tặc thảo khấu e rằng cũng không phải là dễ dàng ngăn cản như vậy. Thế lực giang hồ có thể ngăn cản bảy ngàn người tiến công, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Có thể làm được điểm này đều là đại phái trên giang hồ, đại phái chân chính không cần tranh cãi chút nào, chẳng qua là hôm nay trong số đại phái này lại thêm một Thiếu Lâm tự.
Các môn phái giang hồ vốn đã lên đường hoặc là chuẩn bị lên đường, lúc này cũng im hơi lặng tiếng.
Xem ra là trời còn chưa tuyệt đường Thiếu Lâm tự, vẫn nên chờ đợi tiếp.
Kết quả cùng quá trình cuộc chiến này giống như gió thổi truyền khắp giang hồ.
Chẳng qua là ong vò vẽ cùng quái vật trong truyền thuyết kia xuất hiện trong chiến đấu, lại làm cho người ta nửa tin nửa ngờ.
Chuyện này có vẻ hoang đường, đánh giặc chính là đánh giặc, tại sao có thể có chuyện quái dị xảy ra như vậy?
Nhưng nếu không tin, vậy cũng giải thích không thông tại sao Thiếu Lâm tự có thể kiên trì được dưới bảy ngàn đại quân Quan Thiên Chiếu vây công.
Bất kể bên ngoài đồn đãi thế nào, có một điểm không thể nghi ngờ, chính là Thiếu Lâm tự quật khởi ở Hà Nam đã không thể ngăn trở.
Nếu như Thiếu Lâm tự đánh với triều đình, mọi người có thể sẽ còn lo lắng tương lai số mạng Thiếu Lâm tự, nhưng bây giờ Thiếu Lâm tự đánh cùng Quan Thiên Chiếu, mọi người hết sức coi trọng tương lai Thiếu Lâm tự.
Quan Thiên Chiếu vốn cũng đã là châu chấu sau Thu, không kéo dài được bao lâu nữa. Hiện tại càng như họa vô đơn chí, chạy về Trịnh Châu kéo dài hơi tàn không được bao lâu, e rằng triều đình sẽ binh phát Trịnh Châu, hoàn toàn giải quyết y.
Đến khi đó nhất định Thiếu Lâm tự đã từng chống lại quân đội Quan Thiên Chiếu sẽ được triều đình ghé mắt xanh, nói không chừng ngày sau triều đình sẽ còn chi viện cho Thiếu Lâm tự.
Trong lúc nhất thời Thiếu Lâm tự trở thành bảo địa trong lòng vô số người xuất gia, mặc dù còn không phải là thánh địa, nhưng tuyệt đối là bảo địa, ít nhất tiền cảnh sáng tươi.
Rất nhiều tăng lữ du phương, đầu đà hành giả tu hành một mình rối rít đi tới Thiếu Lâm, hy vọng có thể trở thành một thành viên Thiếu Lâm tự.
Trước kia cho dù là tìm cũng không thèm tới, hiện tại rối rít chạy tới cửa, hy vọng có thể được phương trượng Thiếu Lâm coi trọng.
Chỉ bất quá trước mắt Thiếu Lâm tự căn bản không có tâm tư lý tới những người này, chuyện bọn họ cần làm còn có rất nhiều.
Những tăng lữ trước khi trận chiến bắt đầu muốn rời đi, nhưng bị Quan Thiên Chiếu bắt được, trói dưới chân núi đã có không ít người chết đi, còn lại một ít còn sống, Hoắc Nguyên Chân cũng thả bọn họ rời đi.
Rất nhiều người quỳ gối trước mặt Hoắc Nguyên Chân sám hối, hy vọng sẽ được phương trượng khoan thứ.
Bất quá lần này Hoắc Nguyên Chân không có đại phát từ bi, những người này có thể quay lưng với Thiếu Lâm một lần, nói không chừng sẽ còn có lần sau. Mặc dù Thiếu Lâm là Phật môn, nhưng đồng thời cũng là một môn phái giang hồ, không thể tiếp tục lưu lại tai họa ngầm ở bên người.
Huống chi mình cũng không có gây khó khăn cho bọn họ, còn cho tiền bạc, bọn họ rời đi Thiếu Lâm cũng sẽ không chết, cách làm của mình tuyệt đối là chính xác.
Những chuyện này cũng không thành vấn đề, vấn đề chủ yếu trước mắt là làm cho các đệ tử Thiếu Lâm mau chóng khôi phục thương thế. Trong cuộc chiến này Thiếu Lâm tự không hy sinh mấy, hầu như chỉ là bị thương, tất cả những đệ tử chịu ở lại trong thời điểm Thiếu Lâm gặp nguy nan đều là lực lượng nòng cốt chân chính, đáng để tin tưởng. Hoắc Nguyên Chân sẽ không để cho bất cứ người nào vì cứu chữa không kịp mà chết đi.
Hai hồ lô Đại Hoàn Đan hôm nay đã còn lại chỉ có một hồ lô, Hoắc Nguyên Chân không có cảm giác đau lòng chút nào, thuốc có thể luyện chế nữa, nhưng người mất rồi sẽ không tìm về được.
Bên ngoài Thiếu Lâm tự cũng cần phải dọn dẹp một lần, thi thể những quan binh kia cũng được mai táng, toàn bộ sơn đạo Thiếu Lâm tự được cọ rửa hoàn toàn.
Dù sao nơi này là Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân không muốn giết người, nhưng nếu địch nhân đã đánh tới cửa muốn diệt cả nhà mình, đương nhiên mình không thể bó tay chờ chết. Không giáng vào đầu địch nhân một đòn chí mạng, không thể đổi lấy Phật môn thanh tịnh cho Thiếu Lâm tương lai.
Trong trận chiến lần này, bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng không xuất thủ, bất quá chỉ lợi dụng lực lượng có hạn của bản thân khéo léo bố trí, khiến cho địch nhân bị động từng bước. Cuối cùng dựa vào tổ hợp Đại Thánh và Hắc Tê Ngưu, thừa dịp địch nhân tập trung hết trên sơn đạo, điên cuồng xung phong một lần hoàn toàn đánh tan tác địch nhân.
Tin tưởng trải qua chiến dịch này, không ai dám xem thường Thiếu Lâm nữa, khoan nói quái vật trong truyền thuyết kia là có tồn tại hay không, tối thiểu có một câu trả lời hợp lý như vậy cũng có lực chấn nhiếp mạnh mẽ với bọn tiểu nhân đạo chích bên ngoài. Sẽ không có bất ngờ xảy ra, kế tiếp chính là thời kỳ đặt cơ sở cho Thiếu Lâm phát triển trong dân gian với tốc độ cao.
Lạc Dương khai chiến, Thiếu Lâm tự giúp nạn thiên tai, cứu hơn bốn ngàn nạn dân trong cơn nước lửa, chuyện này đã lan truyền rộng rãi trong dân gian. Bản thân đã được dân chúng thích, cho nên Thiếu Lâm qua cửa ải này dĩ nhiên là tiền đồ vô lượng.
- Phương trượng, chúng ta thật sự phải làm khôi giáp như vậy sao, sẽ rất khó làm...
Cửa hàng rèn của Thiếu Lâm tự ở bên trong Đăng Phong huyện thành đã đóng cửa, dời tới hậu sơn Thiếu Lâm tự, những đệ tử tục gia thợ rèn cầm bản vẽ phương trượng đưa, có vẻ bối rối.
Hoắc Nguyên Chân quyết định chế tạo khôi giáp cho Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương, giáp lá sắt dành cho Ngưu Ma Vương đen nhánh, ngay cả chân và đầu cũng được bao phủ, hoàn toàn võ trang thành một con cự thú như sắt thép.
Giáp lá sắt bên trong lót vải mềm tránh làm lột da, ở giữa là da thuộc để giảm lực xung kích, bên ngoài là những lá sắt thật dày, chân chính làm cho Ngưu Ma Vương đao thương bất nhập.
Lại chế tạo cho Đại Thánh một chiếc giáp đồng màu vàng, kim quang sáng chói, hoàn toàn là bắt chước theo Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp của Tề Thiên Đại Thánh.
Chỉ bất quá Tề Thiên Đại Thánh này sang trọng hơn, hao phí tài liệu không ít.
Chế tạo xong kim giáp còn cần có đầu khôi. Chỉ bất quá đầu khôi cũng không phải là Lạp Phong Tử Kim Quan của Tề Thiên Đại Thánh, mà là đầu khôi bằng đồng màu vàng, tính năng phòng ngự là chính.
Giày thì không cần, tiểu tử này thật sự không thích mang giày.
- Cứ làm theo như vậy, chỉ cho phép làm tốt hơn, không cho làm tệ hơn.
Hoắc Nguyên Chân hạ tử mệnh lệnh xuống, Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương là chủ lực Thiếu Lâm tương lai, trang bị tuyệt đối không thể qua loa được.
Mặc dù có độ khó, những đệ tử tục gia này cũng rất vui lòng làm chuyện này, Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương đã trở thành hai quái vật đệ tử Thiếu Lâm thích nhất, có thức ăn gì ngon thà mình nhịn ăn cũng cho chúng ăn trước, chế tạo khôi giáp cho chúng càng tỏ ra hết sức nhiệt tình.
Thấy đã không còn vấn đề gì, Hoắc Nguyên Chân một mình trở lại bên trong chùa.
Mặc dù chiến tranh kết thúc, nhưng trong lòng hắn cũng không nhẹ nhàng hơn.
Bởi vì đến bây giờ hắn còn chưa tìm được Chư Viễn, nhiệm vụ tìm kiếm kinh thư còn chưa hoàn thành.
Hệ Thống cho ra kỳ hạn là một tháng, trong vòng một tháng tìm kiếm kinh thư đánh mất trở về, mình sẽ có được cơ hội một lần quay thưởng.
Không có thêm được cơ hội quay thưởng cũng không có gì, nhưng thất bại sẽ phải khấu trừ một lần quay thưởng. Trong một năm chỉ có mười mấy lần quay thưởng, Hoắc Nguyên Chân vô cùng xem trọng đối với mỗi một lần, hắn không muốn để mất đi một lần như vậy.
Hơn nữa còn có bí tịch Vô Tướng Thần Công trong tay người này, còn có tất cả kinh thư ở trong tay người này, có thể nào không vội, trước mắt cách kỳ hạn một tháng đã còn lại chỉ có không tới mười ngày.
Trở lại bên trong Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chân vẫn còn đang suy tư chuyện này, nghĩ thầm phải làm thế nào mới có thể hỏi thăm được tung tích Chư Viễn.
Đang lúc suy tư, đột nhiên bên ngoài Tuệ Kiếm báo cáo:
- Phương trượng, bên ngoài có rất nhiều người tới, nói muốn gặp ngài.