Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Sau khi nói xong, Chư Viễn lại muốn quỳ xuống, Hoắc Nguyên Chân lập tức cản lại.
Không nghi ngờ chút nào đây là An Như Huyễn đang âm thầm trợ giúp mình, nhưng nếu An Như Huyễn đã tới, tại sao không gặp mặt mình?!
Trị liệu Chư Viễn đối với Hoắc Nguyên Chân không là vấn đề, chỉ một cái nhấc tay mà thôi, nhưng An Như Huyễn không chịu tới gặp mình, làm cho hắn cảm thấy hơi bất ngờ.
Hẳn là nàng còn bận rộn chuyện khác...
Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể tự nói với mình như vậy.
Đã tìm được kinh thư bị mất, tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã được dỡ xuống, Hoắc Nguyên Chân quyết định lập tức hóa giải Sinh Tử Phù cho Chư Viễn.
An tỷ tỷ giúp mình như vậy, thay mình đáp ứng trị liệu cho Chư Viễn, chắc chắn mình không thể cô phụ hảo ý của nàng.
Chư Viễn hoàn toàn phối hợp Hoắc Nguyên Chân trị liệu, không tới nửa canh giờ, Sinh Tử Phù trong cơ thể y đã được hóa giải.
Sau khi giải xong, Chư Viễn không có lập tức rời đi mà là rề rà ở đó một hồi, dường như còn có lời gì muốn nói.
- Chư thí chủ còn có việc gì sao?
Chư Viễn nghe Hoắc Nguyên Chân đặt câu hỏi, lần nữa thi lễ nói:
- Chư Viễn khẩn cầu Phương trượng, có thể dạy Chư Viễn Cửu Dương chân kinh được chăng?
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Cửu Dương chân kinh chính là bí tịch Thiếu Lâm ta, không phải là đệ tử nòng cốt chân chính không thể truyền thụ. Thí chủ không phải là đệ tử nòng cốt, thậm chí không phải là đệ tử Thiếu Lâm, bảo bần tăng làm sao có thể truyền thụ?
Chư Viễn do dự một chút:
- Phương trượng, nếu như người dạy ta Cửu Dương chân kinh, như vậy chỉ cần Chư Viễn hoàn thành tâm nguyện, nhất định tới Thiếu Lâm xuất gia, vĩnh viễn thị phụng bên cạnh Phương trượng.
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu một cái:
- Chuyện này không ổn.
- Chư Viễn cũng biết chuyện này vô cùng đường đột, nhưng Chư Viễn thật sự là có chuyện cực kỳ quan trọng, mong rằng Phương trượng thành toàn.
- Thiếu Lâm thần công không thể khinh suất truyền ra ngoài, một khi truyền cho ác nhân làm hại giang hồ, chẳng phải là bần tăng làm ác hay sao? Huống chi lời của thí chủ thật sự là khó có thể làm cho bần tăng tin tưởng.
Lần này Chư Viễn hồi lâu không nói, Hoắc Nguyên Chân cũng không nói, cứ như vậy chờ, chỉ cần Chư Viễn không cho mình một lý do đầy đủ mười phần, mình sẽ không truyền thụ Cửu Dương chân kinh. Cho dù có lý do đầy đủ mười phần, như vậy cũng chưa chắc có thể truyền.
Cuối cùng rốt cục Chư Viễn không nhịn được nói:
- Phương trượng có biết Tu La Sát hay không?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, dường như hắn đã nghe qua tên người này ở đâu đó.
- Thiên Sơn địa khu, cao thủ lớp lớp, Tu La Sát chính là lão ma nổi tiếng, một thân Thanh Minh thần chưởng xuất thần nhập hóa, chính là cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ. Thiên Sơn chính là chỗ tổng đàn Ma giáo, hơn nữa còn có các môn phái như Thiên Sơn phái, Lăng Tiêu cung, cũng không có ai trêu chọc tới Tu La Sát này, có thể thấy được người này bất phàm.
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nhớ tới, không phải là lúc trước Triệu Nguyên Khuê bị thương dưới tay Tu La Sát hay sao?
Hàn độc Thanh Minh thần chưởng Triệu Nguyên Khuê, là do mình chữa trị.
Chư Viễn tiếp tục nói:
- Chỗ ở của Tu La Sát trên Thiên Sơn tuyết phong, nếu như người bình thường muốn gặp lão, nhất định phải có thể chịu đựng được hàn độc Thanh Minh thần chưởng của lão xâm nhập, Chư Viễn muốn lên Thiên Sơn, nhưng lại không thể ngăn cản Thanh Minh thần chưởng kia. Muốn ngăn cản chưởng này nhất định phải có chân khí chí dương mới được, nghe nói Phương trượng tu tập Cửu Dương chân kinh, mới cố ý tới đây nhờ cậy.
Hoắc Nguyên Chân nghe xong không khỏi có chút kinh ngạc, đi gặp Tu La Sát nhất định phải ngăn cản được hàn độc Thanh Minh thần chưởng, như thế còn ai chịu đi?
Chư Viễn nói xong những chuyện này, lại không chịu nói ra tại sao muốn cầu kiến Tu La Sát.
Nếu y không nói, tự nhiên Hoắc Nguyên Chân sẽ không dạy Cửu Dương chân kinh, cũng lên tiếng nói:
- Không dối gạt Chư thí chủ, bần tăng còn chưa tu luyện Cửu Dương chân kinh tới nơi tới chốn, làm sao có thể dạy cho thí chủ, chuyện này không cần nhắc nữa.
Chư Viễn thấy Hoắc Nguyên Chân thật sự không chịu ban cho Cửu Dương chân kinh, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cáo từ.
Sau khi Chư Viễn đi rồi, Hoắc Nguyên Chân cũng không ghi nhớ chuyện này, lấy được kinh thư về là tốt rồi.
Kinh thư trở lại Thiếu Lâm, tự nhiên là cần đưa vào bên trong Tàng Kinh các, bất quá nhân tuyển trông chừng Tàng Kinh các là tuyệt đối không thể khinh thường, Hoắc Nguyên Chân quyết định để cho Nhất Đăng canh chừng Tàng Kinh các.
Vô Danh không có ở đây, chỉ có Nhất Đăng có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề này, Hoắc Nguyên Chân tìm Nhất Đăng tới.
Sau khi hắn nói chuyện trông chừng Tàng Kinh các, Nhất Đăng đáp ứng luôn miệng.
Hoắc Nguyên Chân thuận miệng hỏi lão một câu, xem lão có biết Tu La Sát hay không.
Nhất Đăng gật đầu nói:
- Biết, Tu La Sát, Ngọc La Sát, hai người này một nam một nữ, được xưng Thanh Minh Nhị Quái, thành danh cũng đã lâu, chính là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, cư ngụ ở trên Thiên Sơn, tính cách quái dị, trước giờ vẫn là hình bóng không rời. Nhưng khoảng thời gian gần đây lại không cùng nhau xuất hiện trên giang hồ, nếu Tu La Sát xuất hiện, nhất định Ngọc La Sát ở lại Thiên Sơn, nếu như Ngọc La Sát xuất hiện giang hồ, như vậy chắc chắn không thấy Tu La Sát.
- Ủa, có chuyện quái dị như vậy sao?
- Đúng vậy, hai người này là sư huynh muội, cũng là tình lữ, trước kia như hình với bóng không rời, được xưng vĩnh viễn không chia cách, nhưng gần đây cũng không biết thế nào.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, cũng không có hỏi kỹ, dặn dò Nhất Đăng tới Tàng Kinh các trông chừng kinh thư.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân, những kinh thư này còn có tác dụng rất lớn.
Nửa vầng trăng sáng treo cao chân trời, bóng cây ngoài cửa sổ gió thổi chập chờn, giống như u linh quỷ mị leo lên cửa sổ.
Một trận gió nhẹ thổi tới, mang đến cảm giác lành lạnh.
Hoắc Nguyên Chân đang tu luyện chợt khẽ mở mắt.
Hôm nay đã là Hai Mươi tháng Sáu, còn có hơn mười ngày chính là Thất Tịch.
Nhất định mình phải lên đỉnh Thiên Sơn, nhưng Hoắc Nguyên Chân không có nắm chắc bao nhiêu.
Nơi đó là tổng đàn Ma giáo, cao thủ tụ tập, không riêng gì đương kim Ma giáo, còn có đám lão ma ngày xưa, ai nấy đều có công lực trác tuyệt. Trước mắt nội lực mình là Hậu Thiên viên mãn, trải qua thời gian gần đây gia tốc gấp mười lần, mặc dù tinh tiến không nhỏ, nhưng cũng không thể nào trong vòng mười mấy ngày đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
Công lực chưa đủ, đi Thiên Sơn chỉ sợ sẽ có chút nguy hiểm, nhưng nhất định mình cũng phải đi.
Tối nay ánh trăng sáng tỏ, Hoắc Nguyên Chân tu luyện cả ngày trong phòng cảm thấy buồn bực, quyết định đi ra ngoài đi một chút, thư giãn thân tâm.
Hắn không có rời đi Phương Trượng viện, chẳng qua là chậm rãi tản bộ bên trong viện, ngắm vầng trăng sáng trên trời.
Hắn thở nhẹ một hơi, khẽ ngâm nga:
- Người ta trăng sáng xuất Thiên Sơn, ta đây trăng khuyết treo trong lòng, trăng sáng có khi tròn khi khuyết, trăng khuyết vì sao dính bụi trần?
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên nơi xa truyền tới một tiếng cười khẽ, tựa hồ là nữ tử. Chỉ bất quá tiếng cười kia rất nhỏ, Hoắc Nguyên Chân không nghe ra là ai.
- Là ai?
Giọng điệu của Hoắc Nguyên Chân có vẻ mong đợi, chẳng lẽ thật là An tỷ tỷ tới sao?
Bốn phía yên tĩnh, căn bản không người đáp lại.
Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi khí lạnh, cho gọi Kim Nhãn Ưng tra xét.
Trên bầu trời Kim Nhãn Ưng lập tức bắt đầu tra xét toàn bộ Thiếu Lâm tự, trọng điểm chính là xung quanh Hoắc Nguyên Chân, nhưng tra xét một trận không ngờ không thu hoạch được gì.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân có hơi kinh ngạc, mới vừa rồi rõ ràng mình nghe thấy tiếng cười, bất quá hơi khó phán đoán khoảng cách. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, người này chắc chắn ở bên trong Thiếu Lâm tự.
Nhưng dù như vậy lại không cách nào thấy người, thật sự là hết sức ra ngoài dự liệu của mình.
Dĩ nhiên Kim Nhãn Ưng tra xét cũng không phải vạn năng, nếu như người không có phòng bị còn đỡ, một khi có phòng bị đối với Kim Nhãn Ưng, như vậy sẽ chú ý tránh né tầm quan sát của nó trên trời. Dù sao mắt Kim Nhãn Ưng cũng không thể nhìn xuyên vật, chỉ cần tránh né phía sau chướng ngại vật, Kim Nhãn Ưng sẽ không thấy được.
Hoắc Nguyên Chân chưa từ bỏ ý định, lại tra xét thêm một hồi, vẫn không tìm được gì.
Hoắc Nguyên Chân không tin trong thiên hạ còn có cao thủ đạt tới trình độ như Vô Danh, có thể dễ dàng tránh né Kim Nhãn Ưng. Nhưng nếu không phải là nguyên nhân như vậy, như vậy nữ tử này rất có thể là một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa biết được Kim Nhãn Ưng tồn tại cho nên mới có thể cố ý tránh né, không bị mình phát hiện.
Nếu là như vậy, nếu không đại động can qua, hẳn là không tìm được người này.
Cảm giác trong tối có người như vậy khiến cho trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy ngứa ngáy. Nhưng người ta không chịu lộ diện, lúc này đã là nửa đêm, mình không thể kêu gọi tăng chúng tìm kiếm, vạn nhất không tìm được sẽ càng thêm khó chịu.
Không tìm được vậy không tìm nữa, nếu người đó muốn ra, sớm muộn gì cũng sẽ ra ngoài.
Hắn không tìm cẩn thận còn vì một nguyên nhân khác, hắn cho rằng người này rất có thể chính là An Như Huyễn, hẳn là xấu hổ không muốn gặp mặt mình.
Sáng sớm hôm sau, Tuệ Kiếm vội vàng từ bên ngoài chạy tới, thấy Hoắc Nguyên Chân cũng có chút hốt hoảng nói:
- Phương trượng, không xong, xảy ra chuyện lớn!
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Quan Thiên Chiếu... Quan Thiên Chiếu điên rồi!
- Điên rồi? Y điên rồi cần gì hốt hoảng như vậy?
- Không phải, không phải là điên rồi...
Tuệ Kiếm dừng một chút, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Quan Thiên Chiếu đã điên rồi, khoảng thời gian này triều đình chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị thanh tảo Quan Thiên Chiếu, nhưng tốc độ triều đình quá chậm, lần lữa không có xuất binh, đã cho y cơ hội. Y âm thầm liên lạc cùng người Phù Tang, còn dùng mấy vạn người còn lại dưới tay y binh phát Sơn Đông, đã liên thủ cùng người Phù Tang, tả hữu giáp công khai chiến ở Sơn Đông!
- Cái gì!
Hoắc Nguyên Chân chợt đứng phắt dậy, Quan Thiên Chiếu này đúng là điên rồi, đánh Sơn Đông, bất kể cuối cùng thắng bại, y cũng sẽ không có kết quả tốt.
Hoặc là bị triều đình hoàn toàn tiêu diệt, hoặc là bị người Phù Tang đánh chiếm Sơn Đông, lúc ấy y sẽ trở thành tay sai.
Huống chi vốn chỉ là nội chiến, y lại làm ra thành chiến tranh giữa quốc gia.
- Bên triều đình không có hành động gì sao?
- Triều đình đã xuất binh, hành quân gấp, tốc độ rất nhanh, tối hôm qua vượt qua địa giới Đăng Phong huyện chúng ta, hiện tại suy đoán đã sắp tới Trịnh Châu rồi.
Hoắc Nguyên Chân vui mừng gật đầu một cái:
- Như vậy thì tốt, nhất định phải hoàn toàn đánh tan Quan Thiên Chiếu cùng người Phù Tang, tuyệt đối không thể để cho bọn họ làm loạn trên quốc thổ Thịnh Đường ta.
Tuệ Kiếm lại nói:
- Phương trượng, bây giờ đã có rất nhiều người giang hồ tới Thiếu Lâm tự chúng ta.
- Vì sao có người giang hồ tới đây, là ai vậy?
- Đều là người võ lâm Hà Nam, những người này thường ngày cũng không có lui tới bao nhiêu cùng chúng ta, nhưng lần này thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Bọn họ chuẩn bị đi Sơn Đông chống lại người Phù Tang, nói muốn tôn phương trượng ngài làm người cầm đầu, dẫn dắt bọn họ cùng đi tới đó.
- Cái gì? Đề cử ta làm người cầm đầu?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, bây giờ thân phận của mình đã đủ tư cách trở thành nhân vật đại biểu võ lâm Hà Nam rồi sao?
- Đúng vậy, đề cử ngài làm người cầm đầu, những nhân sĩ võ lâm kia nói, trước mắt võ lâm Hà Nam, phương trượng uy danh đại thịnh, người cầm đầu trừ ngài ra đã không còn người thứ hai nữa.
Dưới chân núi Thiếu Thất, mấy trăm nhân sĩ võ lâm muôn màu muôn vẻ đang tụ tập nơi này.
Trong ngày thường bất kể hợp hay không hợp, có cừu oán hay không, người đoạt lấy khoai tây nhà y, y nhìn lén lão bà người khác tắm, giờ khắc này đều tạm thời buông xuống.
Thịnh Đường chính là như vậy, lúc không có áp lực bên ngoài sẽ nội đấu với nhau, nhưng một khi có áp lực bên ngoài, nội đấu sẽ tạm thời dừng lại, tự phát liên thủ đối ngoại.
Không có khả năng tất cả mọi người đều là như vậy, nhưng đa số nhân sĩ võ lâm là như vậy.
Người tập võ phần lớn thô bỉ, nhưng cũng chính tính cách thô bỉ này làm cho bọn họ hết sức thẳng thắn hào sảng, nghĩa khí hợp nhau có thể hy sinh cả tính mạng vì nhau, một lời không hợp cũng có thể giết nhau. Có câu “Trượng nghĩa đa vi đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân”, chính là ý này. (Kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ bạc đa số là người đọc sách)
Trước mắt những người này tề tụ bên trong Thiếu Lâm tự, yêu cầu được gặp phương trượng Nhất Giới.
Tuệ Vô dẫn theo đệ tử La Hán đường, Nhất Tịnh dẫn theo đệ tử Bồ Đề đường nhất tề đứng chắn trước mặt những người này, phòng ngừa bọn họ gây chuyện.
- Các Đại sư! Các ngươi không cần phải lo lắng chúng ta, mặc dù chúng ta là người trong giang hồ, nhưng chúng ta cùng Thiếu Lâm tự không thù không oán, không thể nào tới tìm các ngươi gây phiền phức, chúng ta chẳng qua là muốn gặp phương trượng Nhất Giới.
- Đúng vậy, chúng ta muốn gặp phương trượng Nhất Giới, trước mắt ngoại tộc xâm lấn, chúng ta cũng không thể trơ mắt mà nhìn như vậy, phương trượng Nhất Giới là người lợi hại nhất võ lâm Hà Nam, hắn không thể ngồi yên không lý đến!
- Không sai, người xuất gia càng phải từ bị đại độ, lão nương ta không thèm mua bánh bao nhân thịt người, cũng không buôn lừa bán lọc, chẳng lẽ phương trượng hắn còn không bằng hạng nữ lưu như ta?
Những hòa thượng Thiếu Lâm này cũng không trả lời bọn họ, chỉ ở đó ngăn trở, không chịu để cho bọn họ đi vào tìm phương trượng.
Ồn ào huyên náo một hồi, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân từ bên trong đi ra.
Cước bộ trầm ổn, một thân tăng bào hai màu đen trắng, trong lúc Hoắc Nguyên Chân bước đi cũng đã toát ra khí độ đặc thù.
Không phải là loại uy thế long hành hổ bộ, cũng không phải loại khinh phù tản mạn, mà là dáng vẻ bình thản siêu thoát.
Gương mặt hắn vốn anh tuấn, nhưng hiện tại lại có vẻ xuất trần.