Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Thiếu Lâm tự không thể sụp đổ, nhiệm vụ cuối cùng của mình là đưa Thiếu Lâm trở thành đệ nhất đại phái thiên hạ, đây mới là căn bản của mình.
Không thể mang theo bất cứ kẻ nào, bao gồm Tiên Thiên hậu kỳ Nhất Đăng cũng không thể mang đi, chỉ có thể là đích thân mình đi.
Mặc dù đệ tử Thiếu Lâm cảm thấy không cam lòng, nhưng Phương Trượng đã hạ lệnh, cũng không ai có thể vi phạm.
Mấy hòa thượng hàng chữ Nhất cùng chữ Tuệ xúm lại bên người Hoắc Nguyên Chân, rối rít tỏ vẻ lo âu.
- Không sao, không cần lo lắng cho bần tăng, chỉ là cướp biển cũng không thể làm gì được bần tăng, chỉ bất quá lần này thời gian bần tăng đi ra ngoài có thể lâu một chút. Đến Thất Tịch ta còn phải đi Thiên Sơn một chuyến, thời gian sẽ không ngắn.
- Nếu chuyện Sơn Đông kết thúc mau chóng, ta sẽ còn trở lại, nếu chuyện Sơn Đông làm trễ nải thời gian, ta sẽ phải chạy thẳng tới Thiên Sơn. Trong thời gian này, các ngươi chỉ cần trông coi môn hộ, bảo đảm Thiếu Lâm không lo là được.
Mấy người gật đầu đáp ứng, bảo đảm Thiếu Lâm nhất định bình an vô sự.
Hoắc Nguyên Chân lại hỏi thăm chuyện chế tạo khối giáp cho Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương, biết đã chế tạo gần xong, hắn cũng cảm thấy yên lòng.
Có hai tên khổng lồ này bảo vệ Thiếu Lâm, sẽ không có chuyện gì.
Những nhân sĩ võ lâm này vẫn còn đang mỏi mắt trông chờ. Hoắc Nguyên Chân trở về thu thập một ít thứ, chủ yếu là mang theo một ít đan dược chữa thương, trong đó có hai viên Đại Hoàn Đan, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Sau đó Hoắc Nguyên Chân lại giao mấy viên đan dược cho Nhất Đăng, đặc biệt dặn dò lão, nếu là Không Động Thiên Cực Đạo Nhân cùng Thiên Huyền Đạo Nhân đến tìm mình, hãy cho bọn họ mỗi người một viên đan dược, sau đó bảo bọn họ dựa theo kế hoạch xấu nhất mà hành sự.
Mặc dù Nhất Đăng không biết Hoắc Nguyên Chân nói là cái gì, nhưng cũng cẩn thận thu cất đan dược.
Bên này hắn vội vàng dặn dò mọi chuyện, những nhân sĩ võ lâm kia cũng đang nôn nóng vô cùng.
Có người dứt khoát chạy tới thúc giục:
- Đại ca, thời gian không còn sớm nữa, lên đường đi thôi.
- Ngươi gọi bần tăng là gì?
Nghe thấy cách xưng hô này, Hoắc Nguyên Chân có chút kinh ngạc.
- Là Đại ca, mặc dù ngài là Phương Trượng, nhưng hôm nay ngài dẫn dắt võ lâm Hà Nam chúng ta hành động, dĩ nhiên là Đại ca cầm đầu, mọi người đều cảm thấy gọi như vậy tương đối thoải mái.
- Không được, cách gọi Đại ca cầm đầu này giống như sơn tặc, bần tăng là đảm đương không nổi.
- Vậy... Chúng ta vẫn gọi ngài là Phương Trượng sao?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:
- Trận chiến lần này, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là quấy nhiễu, chuyện chiến trường chính diện đã có quân đội giải quyết, chúng ta chỉ đánh du kích.
- Đánh du kích? Có ý gì?
- Đánh du kích chính là vừa đánh vừa chạy, đâm một thương, chém một đao liền đổi chỗ, không để cho địch nhận biết được tung tích chúng ta.
- Vậy... Vậy không phải là đánh lén không ngừng sao?
- Cũng gần như vậy, đánh lén là tinh túy của chiến thuật du kích, nếu như các người nhất định phải đổi cách xưng hô của bần tăng, vậy tạm thời gọi là đội trưởng du kích đi!
Vào khoảng thời gian hạ tuần tháng Sáu, cơ hồ tất cả dân chúng Thịnh Đường đều tập trung chú ý về phía Sơn Đông.
Quan Thiên Chiếu cùng người Phù Tang giáp công Sơn Đông, thế cục nguy trong sớm tối. Triều đình xuất binh từ Lạc Dương, nhanh chóng tham gia chiến cuộc Sơn Đông, chỉ bất quá triều đình chuẩn bị không đầy đủ, quân đội tham gia không nhiều lắm, chiến cuộc lần này lâm vào hỗn chiến, khổ chiến giằng co.
Mà lúc này, Tây Bắc Mã tướng quân lần nữa tăng binh, gia tăng áp lực đối với biên quan Trường An, bên phía Trường An càng không có binh để điều tới tăng viện.
Hai bên chém giết với nhau khó phân thắng bại.
Nhân sĩ giang hồ Thịnh Đường cũng có rất nhiều người gia nhập trận chiến chống lại ngoại địch này.
Nhưng người giang hồ cuối cùng cũng là người giang hồ, lúc đối chiến cùng quân chính quy thường thường đều là thua thiệt, rất nhiều võ lâm hào kiệt bị địch nhân giết chết, nhiều đội ngũ bị đánh cho tan tác.
Chỉ có một đội ngũ võ lâm trong đó được xưng Hà Nam du kích đội, linh hoạt nhất trong cuộc chiến này, biểu hiện cũng rất ưu tú.
Đội ngũ này là do Phương Trượng Thiếu Lâm tự Nhất Giới lãnh đạo, lúc mới bắt đầu, bọn họ cơ hồ không giao phong chính diện với địch nhân, khiến cho những người võ lâm của tỉnh khác cười nhạo.
Phạm vi hoạt động chủ yếu của bọn họ là phía sau địch nhân, phục kích những toán quân nhỏ của người Phù Tang, đánh lén đoàn xe lương thảo đối phương, hoặc là tới bờ biển đốt cháy thuyền bè địch nhân, thậm chí hạ độc bên trong lương thảo đối phương.
Thế nhưng Hà Nam du kích đội này chuyện gì cũng làm, chỉ là không chịu giao phong chính diện cùng địch nhân.
Người của các tỉnh khác chỉ bằng vào một bầu nhiệt huyết không ngừng tấn công quân đội đối phương, tổn thất hết sức nặng nề.
Thời gian trôi qua bảy ngày, từ từ có rất nhiều nhân sĩ võ lâm các tỉnh bởi vì tổn thất quá lớn không thể không thối lui ra khỏi chiến dịch chống giặc lần này.
Bất quá sự hy sinh của bọn họ cũng không phải là không có giá trị, đợt viện quân thứ hai do triều đình phái tới rốt cục đã tới Sơn Đông.
Sau khi viện quân tới, rốt cục thế cục Sơn Đông xảy ra nghịch chuyển.
Quân đội Quan Thiên Chiếu bị đánh tan tác đầu tiên, vừa chết vừa đầu hàng, chỉ có năm sáu ngàn quân thề chết trung thành, chật vật tháo chạy về Trịnh Châu, tử thủ cô thành.
Mà quân đội triều đình cũng không có thời gian truy kích bọn họ, trước hết phải hoàn toàn đánh bại người Phù Tang.
Người Phù Tang cũng tiêu hao trong cuộc chiến này, cũng là tổn thất hết sức nặng nề, năm vạn quân binh chỉ còn gần một vạn người, chuẩn bị đào tẩu.
Đại hải thuyền bọn chúng cũng đi tới địa khu duyên hải, chuẩn bị đón bọn chúng trở về Phù Tang.
Bọn chúng chật vật chạy thục mạng, ba vạn binh mã triều đình theo sát không tha, tranh thủ trước khi địch nhân lên thuyền phải giữ chân chúng lại trên bờ.
Mà lúc này tất cả đội ngũ do nhân sĩ võ lâm tạo thành chỉ còn lại một mình Hà Nam du kích đội.
Hoắc Nguyên Chân nhìn thời gian Hệ Thống một chút, hôm nay đã là chạng vạng tối Hai Mươi Bảy tháng Sáu, qua nửa đêm hôm nay, mình sẽ có thể quay thưởng rồi.
Nhưng hôm nay không phải là dễ dàng qua như vậy.
Chiến dịch này đánh rất nhanh, nhưng mức độ thảm thiết chưa từng có, trong bảy ngày ngắn ngủi, mười vạn người mất mạng trên cả vùng đất Sơn Đông.
Ngay cả du kích đội của Hoắc Nguyên Chân cũng từ gần năm trăm người giảm xuống chỉ còn hơn hai trăm người, hao tổn một nửa, có thể thấy được chiến đấu thảm thiết tới mức nào.
Nếu không phải là mình bằng vào Kim Nhãn Ưng ở trên không quan sát địch tình, biết trước tiên cơ của địch, chỉ huy thứ tự, những người này đã bị tiêu diệt khoảng chục lần.
Mà hôm nay cũng là lần hành động cuối cùng của Hà Nam du kích đội này, nếu như thành công, công đức viên mãn, nếu như thất bại, vạn kiếp bất phục.
Mục tiêu của Hà Nam du kích đội lần này là thiêu hủy mười chiếc đại hải thuyền đậu bên bờ biển ngoài xa kia.
Trên những hải thuyền này có gần ba ngàn binh sĩ Phù Tang, cho tới bây giờ những người này vẫn không có rời đi, ở lại giữ một đường lui cho các binh sĩ Phù Tang lên bờ tác chiến.
Mà hôm nay quân đội Phù Tang đã chiến bại, đang kinh hoảng chạy thục mạng trở lại, chuẩn bị sử dụng những hải thuyền này trở về Phù Tang.
Chuyện mình phải làm chính là cắt đứt đường lui của quân địch trước khi bọn chúng tới đây, làm cho chúng vĩnh viễn không có khả năng chạy trốn nữa.
Mà ba ngàn người quân coi giữ kia chính là ngọn núi cao mà hơn hai trăm người mình nhất định phải vượt qua.
Lần trước ở Thiếu Lâm, hơn hai trăm người mình đối mặt với bảy ngàn quân đội Quan Thiên Chiếu, nhưng lần đó có ong vò vẽ, có Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương trợ chiến, cho nên rất dễ dàng.
Nhưng lần này không có, chỉ có bây giờ còn lại hơn hai trăm nhân sĩ võ lâm Hà Nam.
Nhiệm vụ rất gian nan.
Hoắc Nguyên Chân nhìn sang những người bên cạnh:
- Tất cả chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong.
Những người bên cạnh ai nấy cũng chẳng khác nào khất cái, y phục toàn thân từ trên xuống dưới rách nát, thậm chí rất nhiều người đã bị thương, nhưng không ai than vãn cực khổ gì cả.
Bởi vì đội trưởng du kích, Phương Trượng Thiếu Lâm tự Nhất Giới của bọn họ lúc này cũng hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ hòa thượng, ngoại trừ đầu trọc ra, những chỗ khác còn không bằng cả một tên khất cái.
Những người bên cạnh lấy ra rất nhiều lưu huỳnh, rượu mạnh, vải bố, đá lửa, dầu đốt đèn... Đây là những thứ mà bọn họ đã chuẩn bị để phóng hỏa.
Thấy những thứ này, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái.
Chỉ cần vận dụng thích đáng, thiêu hủy những hải thuyền kia là không thành vấn đề.
Bất quá là làm thế nào thiêu hủy, đúng là một vấn đề khó khăn, trên mỗi chiếc thuyền đều có ba trăm binh lính thủ vệ Phù Tang, muốn thiêu hủy thuyền bè, nhất định phải giải quyết bọn họ.
Thông qua Kim Nhãn Ưng lần nữa quan sát tình huống quân Phù Tang bại trốn về phía này, Hoắc Nguyên Chân phát hiện ngoài sáu mươi dặm, những quân nhân Phù Tang kia đang chạy thục mạng, suy đoán tới nơi này cũng chỉ chừng hai canh giờ mà thôi.
Mà binh mã triều đình truy kích hiện tại còn ở ngoài trăm dặm, mặc dù tốc độ nhanh hơn quân Phù Tang một chút, nhưng cứ tiếp tục như vậy, chờ bọn họ đuổi tới, những đại hải thuyền này đã nhổ neo ra khơi.
Động tác nhất định phải mau mới được!
Một hai ba...
Đếm qua một lượt, đại hải thuyền trước mắt tổng cộng có mười chiếc, loại thuyền lớn này mỗi chiếc cũng có thể chở được gần một ngàn người, chính là loại thuyền tối tân nhất trong thời kỳ này.
- Mọi người hãy nhìn cho kỹ, thuyền lớn quân đội Phù Tang có mười chiếc, chia làm ba cụm, ở giữa có bốn chiếc khoảng cách tương đối gân, hai bên môi bên có ba chiếc. Mà nhân thủ của chúng ta có hạn, các ngươi cho là chúng ta công kích bên nào trước là hay hơn?
- Đội trưởng, ta cho là chúng ta đi công kích cụm thuyền bên trái hoặc bên phải là được rồi, muốn thiêu hủy hết cả mười chiếc thuyền lớn cũng không phải dễ dàng như vậy, chúng ta cũng phải có đủ lực lượng mới làm được.
Rất nhiều người gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Hà Nam du kích đội có thể kiên trì đến cuối cùng, đã là chiến quả huy hoàng. Bây giờ dù sao người Phù Tang cũng muốn chạy trốn, không cần thiết không phải liều sống liều chết giữ bọn chúng lại, thiếu hủy một phần thuyền bè là tốt rồi, thiêu hủy toàn bộ là không thực tế.
Vạn nhất những người này cho cùng cắn càn, cuối cùng cắn ngược lại bọn mình một cái quả thật vô cùng oan uổng.
- Như vậy các ngươi cho là, cái gì là chướng ngại lớn nhất trong việc chúng ta đốt cháy thuyền bè?
Ý tưởng của Hoắc Nguyên Chân khác với bọn họ, đã đến nước này rồi, nhất định phải làm được công đức viên mãn, nếu không chuyến này để cho những người Phù Tang kia chạy thoát, sẽ là chuyện ăn năn trọn đời của mình. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
- Đương nhiên là những thủ vệ kia rồi, nếu trên thuyền không có nhiều thủ vệ như vậy, chúng ta hành động dễ dàng hơn nhiều.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Vậy cứ như thế, chúng ta hãy định ra kế hoạch hành động trước đã.
Hoắc Nguyên Chân bắt đầu vẽ trên mặt cát, nhanh chóng phân tích chỉ điểm một chút. Các nhân vật trọng yếu xúm lại xung quanh, nhìn vị Phương Trượng đội trưởng thần kỳ này chỉ huy trận chiến cuối cùng.
Khoảng thời gian này, biểu hiện của Hoắc Nguyên Chân quả thật làm cho tất cả mọi người đều chịu phục. Thì ra chiến đấu với quân đội và chém giết với người giang hồ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu chỉ có một bầu nhiệt huyết, vậy sẽ bỏ mạng rất nhanh.
Phương Trượng đội trưởng này lần nào cũng có thể liệu tiên cơ địch, nhắm chuẩn cơ hội một đòn thành công, sau khi thành công nhanh chóng chạy trốn xa, tuyệt không dây dưa dông dài.
Trên đường cũng có không ít người không phục, muốn mở rộng chiến quả, đội trưởng khuyên giải không có hiệu quả cứ mặc cho bọn họ rời đi, nhưng không một ai ngoại lệ, những người rời đi kia không một ai trở lại.
Sau khi lần đốt hải thuyền địch này kết thúc, chiến dịch Sơn Đông cũng gần như đã kết thúc. Trong lòng mọi người cũng muốn đánh trận chiến này cho thật tốt, về tới cố hương cũng có thể oai phong một lần.
Mọi người đều tụ tinh hội thần nghe Phương Trượng đội trưởng giảng giải.
Nghe một lúc, có người liền dần dần thay đổi sắc mặt.
- Đội trưởng, như vậy không được, có thể nào để cho một mình ngài gánh vác trách nhiệm nặng nề này, ngài sẽ chết!
- Đúng vậy, đội trưởng, đây không phải là ngài muốn đi tự sát sao, chúng ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng, nếu là như vậy, còn không bằng để cho những người Phù Tang này chạy về còn hơn.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Các ngươi yên tâm, những binh lính Phù Tang kia không giết được bần tăng, mạng bần tăng rất cứng, huống chi nếu thật sự đến lúc không chịu nổi, ta sẽ tự có bản lãnh bỏ chạy giữ mạng.
Mọi người đều lắc đầu, căn bản không tin tưởng lời đội trưởng.
- Đội trưởng, ngài không nên gạt chúng ta, ngài muốn chủ động diệt sát những người trên thuyền, để cho chúng ta toàn lực phóng hỏa, đây không phải là tự tìm đường chết thì là gì?
Thấy những người này còn không đồng ý, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân đành nghiêm mặt nói:
- Trận chiến lần này đã tới nước này rồi, bất kể thế nào cũng phải đốt cháy hải thuyền địch nhân, nếu các ngươi không chịu đồng ý, bần tăng đi một mình là được.
Những người này thấy đội trưởng muốn nổi giận, bọn họ cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Có lẽ đội trưởng thần kỳ này, lần này còn có thể sáng lập kỳ tích.
- Được rồi, hiện tại chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đi, thời gian không nhiều lắm, chúng ta không kịp bố trí cặn kẽ, vậy hãy bắt đầu từ hải thuyền bên trái, đốt cháy từng chiếc một. Ở đây chúng ta có hai trăm người, chia thành từng đội hai mươi người, mỗi một đội đều ẩn nấp ở phía dưới một chiếc thuyền, chờ sau khi ta thu hút sự chú ý của địch nhân, các ngươi hãy lập tức động thủ phóng hỏa.
- Một khi đốt xong thuyền địch, các ngươi hãy nhảy xuống biển, không nên hỗn chiến cùng địch nhân, mục tiêu cuối cùng của chúng ta là phải còn sống trở về.
Mọi người ai nấy mắt rưng rưng lệ gật đầu, mắt như mờ đi.