Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Lúc này An Như Huyễn đưa tay ra, cầm lấy tay Hoắc Nguyên Chân:
- Hoắc Nguyên Chân, đệ không thể tiếp tục làm chuyện điên rồ nữa.
- Bần tăng...
An Như Huyễn đột nhiên giận hờn trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, làm cho hắn nhớ lại trước đây ở ngoài thành Trường An, mình cố ý tự xưng bần tăng, làm cho An Như Huyễn tổn thương, không khỏi ngậm miệng lại. Quả thật hắn không muốn làm tổn thương An Như Huyễn lần thứ hai.
- Tỷ tỷ, cảm tạ tỷ âm thầm bảo vệ dọc đường, đệ...
An Như Huyễn đột nhiên cười một cái:
- Không phải là đệ đã nói rồi sao, nói lời cảm tạ không phải là người thân.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời á khẩu không trả lời được, cũng chỉ miễn cưỡng cười một cái:
- Công phu miệng lưỡi của tỷ đã tăng lên rồi.
An Như Huyễn không trả lời Hoắc Nguyên Chân, mà là đứng dậy đốt ngọn đèn dầu trên bàn.
Sắc trời đã tối, cửa sổ đã được đóng kín, bên trong dùng màn che lại, ánh đèn ố vàng vọt tỏa sáng khắp phòng, khiến cho phòng nhỏ yên tĩnh mà ấm áp.
- Chờ đệ khá hơn một chút, ta tìm thêm một chiếc xe ngựa đưa đệ về Thiếu Lâm tự, bây giờ thương thế đệ như vậy cũng không tiện trở về.
An Như Huyễn vừa nói chuyện, trở lại bên giường ngồi xuống.
- Không, tỷ tỷ, sắp sang tháng Bảy rồi, đệ phải đi Thiên Sơn.
An Như Huyễn ngẩn người một chút:
- Đi Thiên Sơn ư, chỉ riêng hành trình đã mất sáu bảy ngày.
- Bây giờ cách Thất Tịch còn có chín ngày, hẳn là còn kịp, tối đa đệ nghỉ ngơi một hai ngày nữa là có thể lên đường được rồi
Nhìn ánh mắt kiên định của Hoắc Nguyên Chân, đột nhiên An Như Huyễn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái:
- Đệ thật là không muốn sống nữa.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng:
- Tỷ tỷ có biết rốt cục trên Thiên Sơn xảy ra chuyện gì không?
- Biết một ít, hẳn là võ lâm Thiếu Minh chủ Đông Phương Thiếu Bạch muốn thành hôn, vào Thất Tịch sẽ tới Thiên Sơn thành thân.
- Cái gì!
Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, làm sao lại có chuyện như vậy phát sinh?
- Y muốn kết hôn với ai?
An Như Huyễn có chút bất mãn trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Chuyện này mà đệ còn không biết sao, dĩ nhiên là muốn kết hôn với Ninh Uyển Quân, nữ nhi của Mạc Thiên Tà, nếu không trên Thiên Sơn y còn có thể thích ai.
- Chuyện này có thật không?
- Tự nhiên là thật, Đông Phương Thiếu Bạch đã phát võ lâm thiếp rộng rãi, suy đoán cũng sẽ phát tới Thiếu Lâm tự cho đệ. Chỉ bất quá lúc ấy đệ đã đi Sơn Đông, không có ở Thiếu Lâm tự.
Hoắc Nguyên Chân hồi lâu không nói, thì ra là như vậy.
Khó trách La Thái Y nói muốn mình đi Thiên Sơn vào Thất Tịch cứu Ninh Uyển Quân, thì ra là Đông Phương Thiếu Bạch đi Thiên Sơn vào Thất Tịch thành hôn, nghĩ đến chuyện này hẳn là Ninh Uyển Quân tuyệt đối không đồng ý, nếu không La Thái Y sẽ không lưu tin cho mình.
Cổ họng hơi khô, Hoắc Nguyên Chân hỏi:
- Đông Phương Thiếu Bạch là con trai Đông Phương Minh, Đông Phương Minh là võ lâm Minh chủ, đại biểu cho võ lâm Chính đạo, mà Mạc Thiên Tà là giáo chủ Ma giáo, đại biểu cho võ lâm Tà đạo, bọn họ vốn là nước lửa bất dung, tại sao có thể có chuyện như vậy phát sinh?
- Có một số việc không thể suy đoán đơn giản như vậy, mọi người cho là đúng chưa chắc đã thật sự đúng, ít nhất ta không có cảm giác Đông Phương Minh này có bao nhiêu chính khí.
Dường như An Như Huyễn không có hảo cảm với Đông Phương Minh, lạnh nhạt nói một câu.
- Mạc Thiên Tà thì sao, lão là loại người gì?
- Mạc Thiên Tà là một kỳ tài tập võ, lão đã từng lập chí muốn vượt qua Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị, võ công của lão cũng quả thật làm cho người khâm phục, công bình mà nói, ta không phải là đối thủ của lão.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, giang hồ truyền thuyết Thập Đại Cao Thủ Ma giáo, trừ Mạc Thiên Tà ra đều là Tiên Thiên trung kỳ, nhưng chuyện này đã từ rất lâu rồi. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
Tối thiểu mình cũng đã gặp Hoàng Kỳ, Trương Cảnh, cũng đã là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ.
Không nghi ngờ chút nào, Mạc Thiên Tà thân là giáo chủ, võ công nhất định vẫn còn trên bọn họ.
Cùng là Tiên Thiên hậu kỳ chênh lệch, với nhau cũng lớn vô cùng, giống như mình đã từng gặp bọn Lý Dật Phong, Bất Tử Đạo Nhân cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng Tiên Thiên hậu kỳ như Trương Cảnh ở trước mặt bọn họ, không thể nói hoàn toàn không chịu nổi một đòn, nhưng tuyệt đối không phải là cùng đẳng cấp.
Thực lực như An Như Sương, An Như Huyễn, trong cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ hắn là ở mức trên trung bình, không thể coi là thấp kém.
Nhưng như đã nói qua, chân chính có thể vượt qua tỷ muội các nàng, cũng chỉ có những lão già cổ lỗ sĩ kia.
Lúc này An Như Huyễn lại tiếp tục nói:
- Mạc Thiên Tà có một thời gian không có hiện thân, tình huống tổng đàn Ma giáo bây giờ rất quỷ dị, dường như một ít lão quái vật rời đi Ma giáo, nhưng cụ thể bên trong xảy ra chuyện gì, không ai biết được.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:
- Tới Thất Tịch, Đông Phương Thiếu Bạch tới nghênh hôn Ninh Uyển Quân, Ma giáo có thể để cho người ta quan sát hay không?
- Chuyện này không có tin tức, Đông Phương Thiếu Bạch phát thiếp mời là mời mọi người đi tới Hồ Điệp cốc dự lễ, nhưng bên phía Ma giáo, Mạc Thiên Tà một mực không ra mặt, cũng không biết là vì sao.
Hoắc Nguyên Chân có hơi căm tức thương thế của mình, nếu vẫn không thể khỏi nhanh một chút, sẽ làm trễ nải hành trình đi Thiên Sơn.
Đương nhiên ngồi Kim Nhãn Ưng đi sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng còn An Như Huyễn thì sao? E rằng Kim Nhãn Ưng không thể mang cả hai người đi, mình cũng không thể bỏ lại An Như Huyễn mà đi trước một mình.
Mặc dù An Như Huyễn là nhân vật tiền bối, không tính toán so đo như tiểu nhi nữ, nhưng nếu mình thật sự làm như vậy, không thể nghi ngờ sẽ làm cho nàng khó chịu trong lòng.
Cho nên phải khỏi nhanh một chút là hơn. Hoắc Nguyên Chân nằm xuống, cũng yên lặng dùng Cửu Dương chân khí chữa thương.
An Như Huyễn nhìn ra tâm tư nôn nóng của Hoắc Nguyên Chân, không nói gì, chỉ ngồi bên giường chải vuốt mái tóc dài của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Hoắc Nguyên Chân đã hành công được một vòng, lúc này trời đã khuya, tối đen như mực, không biết là giờ nào.
Hoắc Nguyên Chân mở mắt ra thấy An Như Huyễn vẫn còn ngồi bên giường, kinh ngạc hỏi:
- Vì sao An tỷ tỷ vẫn chưa nghỉ ngơi?
- Nơi này chỉ có một cái giường đệ đang nằm, bảo ta nghỉ ở đâu?
Hoắc Nguyên Chân nhất thời xấu hổ trong lòng, hành công một vòng, thương thế lại khôi phục một ít, hắn chủ động nhích qua bên cạnh một chút, sau đó nói với An Như Huyễn:
- Tỷ tỷ, nếu tỷ không chê nơi này chật chội, hãy nằm đi.
- Coi như đệ cũng có chút lương tâm.
An Như Huyễn cũng lấy ra một cái chăn nằm xuống giường, để nguyên y phục, nằm với tư thế không được thoải mái lắm, giữ chút khoảng cách với Hoắc Nguyên Chân.
Ở nơi này không giống như trong lãnh cung, lúc ấy An Như Huyễn không có cách nào khác, thương thể nàng quá nặng, lại không có được năng lực khôi phục như Hoắc Nguyên Chân, chỉ có thể mặc cho đối phương định đoạt, hai người gần gũi như vậy cũng không phải là quá đáng.