Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nhưng ở chỗ này lại khác, Hoắc Nguyên Chân đã trở thành người bị thương, nàng chăm sóc cho hắn, không thể ôm hắn giống như lúc trước hắn từng ôm mình.
Mặc dù trong lòng tương tư nhung nhớ lẫn nhau, nhưng Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn đều là loại người vô cùng lý trí, hai người vẫn thủ lễ, mỗi người nằm một bên giường.
Bất quá hai người cũng là mặt đối mặt nằm đối diện nhau, nhìn chăm chú vào đối phương.
- An tỷ tỷ, hai tháng không gặp, dường như tỷ gầy đi không ít, cằm cũng nhọn ra.
An Như Huyễn cũng liếc Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Hoắc Nguyên Chân, lần trước đệ viết thư cho ta, tại sao viết như vậy?
An Như Huyễn nhắc tới đề tài này, Hoắc Nguyên Chân cũng ngẩn ra:
- Đệ vẫn không hiểu lời tỷ tỷ nói, đệ viết thế nào?
- Hừ...
An Như Huyễn khẽ khàng hừ mũi một tiếng, sau đó cho tay vào ngực lấy ra phong thư mà trước đây Hoắc Nguyên Chân gởi cho mình, đưa vào tay hắn.
Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc nhận lấy, xem từ trên xuống dưới cũng không nhìn ra có chỗ nào không ổn.
An Như Huyễn càng nhìn dáng vẻ giả bộ hồ đồ của Hoắc Nguyên Chân càng tức tối, không nhịn được nhích lại gần hơn một chút, sau đó chỉ chỉ vào chữ “Thân” mà trước đây Hoắc Nguyên Chân đã viết cuối thư.
Giờ khắc này, Hoắc Nguyên Chân mới chợt hiểu ra, thì ra vấn đề ra ở chỗ này.
Nhưng chuyện này phải giải thích cùng An Như Huyễn thế nào đây?
Quay đầu lại đang muốn nói cái gì, lại không chú ý tới khoảng cách giữa An Như Huyễn cùng mình đã gần lại, mới vừa rồi nàng dựa đầu vào chỉ cho mình, khoảng cách giữa hai người đã rất gần.
Hoắc Nguyên Chân vừa quay đầu lại, thậm chí chóp mũi khẽ phớt qua mặt An Như Huyễn.
Một làn tóc đen mềm mại cũng rơi xuống, rơi trên mặt Hoắc Nguyên Chân.
Hai người lần nữa bốn mắt nhìn nhau, bất quá lần này, khoảng cách chỉ có chưa tới một phân.
- Hoắc Nguyên Chân, đệ có tin hay không, ta có thể thấy được nỗi lòng của đệ?
Ngọn đèn dầu không biết tắt từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người vẫn giữ nguyên. Ánh mắt An Như Huyễn hơi chớp động trong bóng tối, đó là nàng đang chớp mắt.
- Làm sao tỷ có thể nhìn thấy được nỗi lòng đệ?
Hơi thở thơm như hoa lan của nàng không ngừng truyền tới, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn tránh né, sợ làm tổn thương An Như Huyễn, cũng nhẹ nhàng hỏi.
- Tỷ tỷ hỏi đệ một câu, đệ sẽ làm phương trượng mãi hay sao?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, câu hỏi này là khó nhất đối với hắn.
Thật sự trong lòng hắn cũng không muốn làm phương trượng, nhưng có Hệ Thống ước thúc, bình thường hắn cũng không dám suy nghĩ vẩn vơ. Hơn nữa còn có một điểm, hắn đã tổn hao không ít tâm huyết cho Thiếu Lâm tự, bảo hắn bỏ đi, hắn cũng không làm được.
Phải làm sao để “bất phụ Như Lai bất phụ khanh”, hoàn toàn làm khó Hoắc Nguyên Chân.
Thấy Hoắc Nguyên Chân không trả lời ngay, An Như Huyễn tiếp tục nói:
- Đệ không trả lời ngay, chứng tỏ đệ đang do dự, người chân chính liễu kết hồng trần sẽ không do dự, người chân chính một lòng hoàn tục cũng sẽ không do dự. Còn đệ... Muốn hoàn tục nhưng không nỡ bỏ Thiếu Lâm tự của đệ, có phải vậy không?
Hoắc Nguyên Chân bị An Như Huyễn làm cho kinh ngạc lần nữa, vì sao nàng có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng mình?
- Tại sao nhìn tỷ tỷ như vậy? Chẳng lẽ vấn đề này rất khó đoán sao?
- Tỷ tỷ thiên tư thông tuệ, đệ rất bội phục.
Lúc này An Như Huyễn nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào trong chăn Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân lập tức đưa tay ra, hai tay hai người nắm lấy nhau thật chặt. Đả tự bởi VạnKiếmChiVương.
- Hoắc Nguyên Chân, đệ có từng nghĩ tới, cuộc sống như thế cuối cùng không phải là cuộc sống lâu dài hay không?
Hoắc Nguyên Chân cũng có vẻ khổ não, gật đầu một cái:
- Tỷ tỷ, đệ nghĩ tới không chỉ một lần, nhưng là...
- Trong thời gian qua tỷ cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nếu đệ có nỗi khổ gì cũng có thể nói ra.
Mà Hoắc Nguyên Chân làm sao có thể nói ra chuyện Hệ Thống ước thúc, chỉ có thể thở dài một tiếng:
- Đệ còn có mấy ước mơ chưa hoàn thành.
- Là chuyện lần trước đệ nói với ta, đưa Thiếu Lâm thành đệ nhất thiên hạ sao?
- Không sai.
- Vậy sau khi Thiếu Lâm các ngươi thành đệ nhất thiên hạ thì sao?
An Như Huyễn có vẻ muốn vặn hỏi đến cùng, nhưng Hoắc Nguyên Chân không cách nào nhất nhất giải thích, thậm chí hắn không thể nói ta còn phải làm võ lâm Minh chủ, Đồng Tử Công còn phải luyện tập rất lâu.
- Không phải là tỷ tỷ có thể nhìn thấu lòng đệ sao, vậy tỷ đoán thử xem trong lòng đệ nghĩ thế nào?
Thật sự là khó trả lời, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát đá bóng trở lại chân An Như Huyễn.
- Để ta đoán, sâu trong lòng đệ vẫn không muốn làm hòa thượng, mặc dù bình thời biểu hiện của đệ rất chững chạc, thậm chí làm cho người ta cảm thấy có phong thái của một đại tông sư. Nhưng nếu đệ thật sự muốn làm một đại tông sư, cũng sẽ không đối xử với tỷ tỷ như vậy.
- Đệ...
Hoắc Nguyên Chân muốn nói mình không có đối xử với nàng như vậy, nhưng bất kể thế nào cũng không thể nói những lời này ra miệng, lại không nhịn được lần nữa siết chặt tay An Như Huyễn.
- Tỷ tỷ hỏi đệ một câu nữa, đệ nhất định phải thành thật trả lời ta, câu này rất quan trọng.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu.
Hô hấp An Như Huyễn trở nên dồn dập, im lặng hồi lâu, rốt cục lên tiếng nói:
- Để có thích tỷ không?
Lúc An Như Huyễn hỏi câu này, ánh mắt lấp lánh rực rỡ, nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, bộ ngực cao vút phập phồng kịch liệt, có thể thấy được vấn đề này đối với nàng vô cùng quan trọng, đã suy nghĩ từ lâu.
Hoắc Nguyên Chân cắn môi một cái, câu hỏi của An Như Huyền bức bách mình phải tỏ thái độ. Nhưng nói một cách công bằng, nếu mình không thích An Như Huyễn, vậy cũng sẽ không có khoảnh khắc hai người ở cùng một chỗ như hôm nay.
Hắn không thể nào trả lời câu hỏi này trái với lòng mình, rốt cục cũng lên tiếng nói:
- Thích.
Bên trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại, An Như Huyễn mím môi thật chặt, hồi lâu không nói.
Hai hàng lệ nóng nhẹ nhàng chảy xuống trong bóng tối, An Như Huyễn cho là Hoắc Nguyên Chân không nhìn thấy, nhưng Hoắc Nguyên Chân không cần nhìn, cũng có thể cảm giác được.
Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài, lần này chủ động giơ cánh lên làm ra tư thế ôm.
Thân thể An Như Huyên khẽ run lên, nàng không dám tin tưởng Hoắc Nguyên Chân làm được tư thế như vậy, giờ phút này trong lòng nàng cảm nhận được hạnh phúc vô biên.
Đầu nàng khẽ vươn tới, thân thể mềm mại chuyển động, rốt cục An Như Huyễn chui đầu vào lồng ngực Hoắc Nguyên Chân.
Đến khi nàng bị hắn ôm thật chặt, rốt cục nước mắt của nàng đã làm ướt đẫm ngực Hoắc Nguyên Chân.
Dùng cằm đặt lên trán An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân nói:
- An tỷ tỷ, đệ thích tỷ, cảm giác này là thật, đệ không bỏ được Thiếu Lâm, cũng là thật, đây là một lựa chọn gian nan chật vật, thật ra thì đến bây giờ đệ vẫn chưa nghĩ xong.
An Như Huyễn hiểu lòng của Hoắc Nguyên Chân, gật đầu một cái trong ngực hắn:
- Tỷ tỷ hiểu, tỷ tỷ chờ ngày đệ đưa ra lựa chọn.
Nàng cũng không phải là loại người tham lam quá mức, tối thiểu cho tới bây giờ, nàng cũng không nghĩ tới những chuyện khác.
Nàng lại vùi đầu vào ngực hắn:
- Tỷ tỷ rất sợ, tỷ tỷ cho là người xuất gia các ngươi đều là người vô tình, mặc dù lần trước để cho ta một câu cam kết, nhưng vẫn còn xa không đủ.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng:
- Mặc dù đệ là hòa thượng, nhưng đệ vẫn là một con người. Đã là người vậy nhất định sẽ có tình cảm, nhà Phật từ bi mở rộng cửa phương tiện, khuyên người buông xuống vạn duyên, không nên cố chấp với tình cảm, nhưng không phải là bảo người ta vô tình.
An Như Huyễn ngẩng đầu lần nữa:
- Chẳng lẽ Phật giáo không phải là dạy đạo vô tình sao?
- Sai lầm rồi, tỷ tỷ nghĩ sai lầm rồi.
Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng đặt đầu An Như Huyễn lên vai mình, như vậy hai người nói chuyện sẽ dễ dàng hơn, sau đó mới nói:
- Người vốn chính là chúng sanh hữu tình, chỉ cần xem tình yêu tụ tán là nhân duyên biến hóa, hiểu được đạo lý “Duyên sinh là tụ, duyên diệt là tan”, giữa yêu hận có thể chuyển đổi trong nháy mắt.
- Duyên sinh là tụ, duyên diệt là tan?
An Như Huyễn lẩm bẩm nói đôi câu:
- Vậy bây giờ duyên phận chúng ta đến rồi sao?
Không sai, hết thảy chuyện xảy ra giữa hai ta đúng là vì duyên phận đến.
Giờ phút này suy nghĩ của Hoắc Nguyên Chân dần dần trở nên rõ ràng:
- Chỉ cần là người, không có khả năng không có tình cảm, cho nên nhà Phật mới nói chúng sinh hữu tình. Hữu tình cũng là bởi vì hữu ái, chúng ta sống chẳng những cần thức ăn dưỡng khí, còn cần đời sống tinh thần, mà đời sống tinh thần tốt nhất chính là tình cảm.
An Như Huyễn dần dần bị lời của Hoắc Nguyên Chân hấp dẫn, nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, hy vọng hắn tiếp tục nói.
- Tình cảm là con dao hai lưỡi, nó có thể mang lại cảm giác ấm áp ngọt ngào, đồng thời cũng sẽ mang lại cảm giác đau khổ cho người. Tỷ như hai chúng ta hiện tại đang ở chung một chỗ, nếu nói lời thật trong lòng, đệ không hề muốn xa rời tỷ chút nào.
- Tỷ cũng không muốn xa rời đệ.
- Nhưng có thể có thể không rời xa được hay không? Nhất định phải xa, sớm muộn gì cũng phải có lúc chia tay, đến khi đó tình cảm này sẽ hóa thành đau khổ.
An Như Huyễn suy nghĩ một chút, cảm thấy Hoắc Nguyên Chân nói có đạo lý, nhưng nàng vẫn hỏi:
- Vậy nhà Phật các ngươi là bởi vì sợ khổ cho nên không động tình sao?
- Không phải vậy, có thể chân chính không động tình là Phật tổ, không phải là đệ.
Hoắc Nguyên Chân cười khổ một cái:
- Nếu là một thành viên trong chúng sinh hữu tình, làm sao có thể làm được không động tình chân chính? Tình yêu, tinh thần, sinh mạng đều liên quan chặt chẽ với nhau, không thể nào hủy bỏ, như vậy vừa không phù hợp nhân quả, cũng không phù hợp đạo lý.
An Như Huyễn nghe lâu như vậy, rốt cục cũng hiểu một chút:
- Nói như thế, nhân quả hai người chúng ta tồn tại, nhất định là có một đoạn duyên phận?
- Các pháp vì duyên mà sinh, các pháp vì duyên mà diệt, hai người chúng ta có thể có hôm nay chính là có duyên. Duyên phận đến, chúng ta ở chung một chỗ, duyên phận diệt, chính là lúc biệt ly.
- Dựa theo cách nói của nhà Phật các ngươi, nếu đệ không thể dứt bỏ duyên phận cùng ta, cuối cùng sẽ như thế nào?
Hoắc Nguyên Chân thấy An Như Huyễn dần dần bị lời của mình hấp dẫn, cười nói:
- Nếu đệ không thể dứt bỏ được tỷ tỷ, sẽ không cách nào tu thành chánh quả, vĩnh viễn chìm đắm trong luân hồi.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, An Như Huyễn chớp chớp mắt to, tựa đầu lần nữa vào trước ngực hắn, sâu kín nói:
- Tỷ tỷ không muốn để cho đệ tu thành chánh quả, nếu thật sự phải chìm đắm luân hồi, tỷ cũng sẽ phụng bồi đệ.
Vòng tay siết chặt giai nhân một chút, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Thật ra thì đệ cũng không biết rốt cục là có chính quả, có luân hồi hay không, nhưng để biết nếu duyên chúng ta đến, như vậy có muốn tránh cũng vô dụng. Bất kể thế nào đệ cũng không quên được tỷ tỷ, nếu như miễn cưỡng tỷ tỷ chỉ có thể gia tăng đau khổ, không bằng mở lòng ra để cho duyên phận tới nhanh một chút.
- Đúng vậy, tỷ tỷ cũng không quên được đệ.
An Như Huyễn nói xong, lại nói:
- Đệ nói rất đúng, nhưng chúng ta không thể vĩnh viễn tiếp tục như vậy, cuối cùng cũng phải có ngày đối mặt với kết cục.
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân buông tiếng than dài, bất kể khuyên giải thế nào, cuối cùng cũng phải có một lời hứa hẹn cho An Như Huyễn.
- Không ai sống vui vẻ ngàn ngày, hoa cũng không thể tươi trăm ngày, tình cảm cũng không thể vĩnh viễn không thay đổi. Nếu như đến lúc để hoàn thành chuyện đệ phải làm, mà tình ý giữa hai ta vẫn không thay đổi, như vậy đệ nhất định sẽ có câu trả lời cho tỷ, quyết không phụ tấm chân tình của tỷ. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
Thấy An Như Huyễn tựa hồ lập tức muốn đáp ứng, Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Tỷ tỷ chớ có cho là bây giờ như keo như sơn, vậy ngày sau nhất định sẽ là như vậy. Có lẽ đến một tháng sau, ba tháng sau, một năm sau, ba năm sau, tình cảm sẽ phát sinh biến hóa. Không ai sống vui vẻ ngàn ngày, câu này không phải là không có đạo lý.
Không ngờ An Như Huyễn căn bản cũng không quan tâm tới lời của Hoắc Nguyên Chân, mà chỉ nói:
- Tỷ tỷ thuở nhỏ tập võ, tự nhận tâm chí kiên định, nhưng không nghĩ một lần thất thủ, bị đệ thấy hết thân thể. Nếu như chỉ nhìn thấy thân thể một lần cũng không sao, nhưng đệ còn chăm sóc tỉ mỉ, nửa bước không rời, hơn nữa không phải là tham dung nhan ta, ân ái cũng nặng.
- Kể từ lúc đó, lòng của tỷ đã không dao động nữa. Nếu như đệ cho rằng không có gì là không thay đổi, vậy tỷ cũng không nói nhiều, chỉ chờ thời gian chứng minh kết cục của hai ta.
Thấy An Như Huyễn nói ra lời kiên định trong lòng mình như vậy, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm nhận được quyết tâm của nàng rất rõ ràng. Mặc dù giọng nàng nhỏ nhẹ mềm mại, nhưng hắn lại cảm thấy dõng dạc hữu lực, không cho phản bác.
Thôi được, một đời nữ tử cũng có thể kiên trì bản tâm như vậy, chưa từng có từ trước đến nay, nếu mình còn một mực lưỡng lự, mâu thuẫn trước sau, sợ là chẳng những không thể thành Phật, còn làm thương tổn lòng người.
Nếu duyên phận cùng An tỷ tỷ đã đến, đã không có khả năng tránh né, cứ tiếp tục như vậy đi.
- Khó khăn nhất là tiêu thụ ân mỹ nhân, nếu tỷ tỷ có quyết tâm này, bần tăng cũng chỉ có thể phụng bồi tới cùng.
Trong mắt An Như Huyễn lộ vẻ vui mừng, nhưng rốt cục lần này lời của hắn khiến cho lòng nàng vô cùng ấm áp. Đây cũng là lần đầu tiên hắn chân chính tỏ rõ thái độ, vì những lời này, nàng đã phải chịu khổ không ít.
Trong lòng vừa vui vừa buồn, An Như Huyễn lên tiếng nói:
- Chữ Tình làm cho người ta đau khổ nhất, không ngờ rằng ta cũng bị hành hạ như vậy. Kể từ sau khi ly biệt ở Trường An, lòng ta vô cùng rối loạn. Hoắc Nguyên Chân, cũng là do đệ hại người, không được, đệ phải đọc cho ta nghe một bài thơ.
Giờ phút này An Như Huyễn giống như tiểu nhi nữ si tình lay động Hoắc Nguyên Chân, ái tình nồng đậm của nàng cơ hồ hòa tan hắn.
Trong lòng cảm thán, Hoắc Nguyên Chân không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên má nàng:
- Không làm tiên tử làm khuynh thành, nhân gian đẹp nhất nữ nhi hồng, tâm địa sắt đá tan thành nước, đạo là vô tình lại có tình.