Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Lam Hi? Phải chăng là một trong Ma giáo Nhị Thánh?
- Không sai, Ma giáo Nhị Thánh là Quỷ Kiến Sầu Lam Hi và Ma Sư Hoàng Kỳ, Hoàng Kỳ đã chết, công lực Lam Hi này hắn là cao hơn Hoàng Kỳ một ít. Người này là thủ hạ tâm phúc nhất của Mạc Thiên Tà, chẳng biết tại sao bị Mã Chấn Tây đuổi giết.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:
- Tỷ tỷ, chúng ta nên cứu Lam Hi.
An Như Huyễn gật đầu một cái:
- Một hồi đệ ở cách xa một chút, Mã Chấn Tây là ma đầu trăm năm trước, cây thiết quái kia lợi hại vô cùng, ta còn phải kém lão, đệ coi chừng bị thương.
- Tỷ tỷ bất tất phải nhọc lòng, ta cũng không có yếu ớt như vậy.
Hai người vừa đối thoại vừa chuẩn bị, hai người đối diện đã tới gần rất nhanh.
Lúc tới gần bờ hồ, Lam Hi cùng Mã Chấn Tây đều không tự chủ được ngừng lại, bởi vì bọn họ đã thấy An Như Huyễn.
Cùng tồn tại trên Thiên Sơn, Lam Hi đã sớm biết An Như Huyễn, giờ phút này thấy nàng cũng không quản có giao tình hay không, lập tức hô lớn:
- Lăng Tiêu cung chủ, cứu Lam mỗ với!
Mã Chấn Tây thấy An Như Huyễn, lập tức lộ vẻ dữ tợn:
- Đây là nha đầu An gia đó sao, vĩnh viện bạch y, ngươi là An Như Huyễn. Ngươi quả nhiên mạng lớn, không ngờ rằng trúng một quải của lão phu vẫn còn có thể sống được.
Nói xong lão cười hắc hắc:
- Ngày đó ngươi được người cứu đi, không ngờ rằng hôm nay lại xuất hiện ở trước mặt lão phu, xem ra hôm nay lão phu thật là may mắn, có thể hưởng thụ mùi vị mỹ nhân một chút. Ngoan ngoãn tới đây, không nên phản kháng, lão phu đáp ứng không ngừng làm người hài lòng ba tháng mới cho ngươi đi.
An Như Huyễn rút kiếm nơi tay, tức giận tới nỗi thân thể có chút run rẩy.
Lão ma đầu này quá mức vô sỉ, lần trước trong Hoàng cung, lão muốn cởi quần ngay trước mặt mình và tỷ tỷ. Hai tỷ muội mình xấu hổ quay đi không muốn nhìn, vừa quay đầu đã bị lão đánh lén, chuyện này An Như Huyễn đã khắc cốt ghi tâm.
Hôm nay gặp lại thấy lão già này vô sỉ như vậy, đối với loại người này, quả thật An Như Huyễn không có thủ đoạn gì hữu lực để phản kích.
Mã Chấn Tây dùng ngôn ngữ vũ nhục An Như Huyễn, sau đó nói với Lam Hi:
- Họ Lam, chỉ cần người đáp ứng giữ bí mật kia, hôm nay lão phu có thể bỏ qua cho ngươi. Lát nữa mỹ nhân này tới tay, lão phu chán chê rồi cũng có thể cho ngươi nếm thử một chút.
Lão nói như vậy có hai mục đích, đầu tiên là đề phòng An Như Huyễn cùng Lam Hi liên thủ, chỉ cần Lam Hi động lòng với An Như Huyễn, nói không chừng sẽ thật sự tụ thủ bàng quan.
Cho dù Lam Hi không mắc bẫy, lão cũng có thể chọc giận An Như Huyễn. Nếu như nàng nổi giận khó lòng tránh khỏi công phu giảm sút, như vậy cơ hội của lão đã tới.
Mắt thấy An Như Huyễn lại có khuynh hướng mắc bẫy, Hoắc Nguyên Chân lên tiếng:
- Lão già kia, ban ngày ban mặt tỏ ra vô liêm sỉ như vậy, có tin rằng bần tăng siêu độ cho lão không?
Mã Chấn Tây hung hăng nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân:
- Con lừa trọc kia, ngươi là người phương nào?
- Chớ nói lừa, lão họ Mã, thêm vào bộ Hộ cũng là Lư.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân phản kích, sắc mặt An Như Huyễn vốn tái nhợt lúc này cũng không nhịn được phì cười. Hòa thượng này ngày thường miệng đầy giáo lý nhà Phật, lúc này vì ủng hộ mình cũng không tiếc tranh miệng lưỡi với người khác.
Trong lòng cảm động, An Như Huyễn cũng khôi phục bình thường, nói với Lam Hi:
- Lam Tôn Giả, bản cung chủ có thể liên thủ cùng người, cùng nhau tru diệt tên giặc già này.
Lam Hi cũng khẽ gật đầu:
- An cung chủ yên tâm, Lam mỗ sẽ không bị lão khiêu khích.
Sau khi nói xong, An Như Huyễn đi về phía trước hai bước, hợp thành thế ỷ giốc với Lam Hi, mơ hồ bao vây Mã Chấn Tây.
Tiểu kỹ của Mã Chấn Tây bị Hoắc Nguyên Chân hóa giải dễ dàng, lập tức lão lọt vào thế bị động.
Mặc dù Lam Hi cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng Mã Chấn Tây lại không xem y ra gì, địch nhân chủ yếu của lão là An Như Huyễn.
Nữ oa này không đơn giản, mặc dù công lực thua kém lão nhưng cũng xê xích không nhiều, nếu để cho nàng liên thủ cùng Lam Hi, e rằng thật sự có thể tạo chút phiền phức. Đả tự bởi VạnKiếmChiVương.
Hơn nữa đối phương còn có một hòa thượng.
Hòa thượng này đem lại cho lão cảm giác có chút quái dị, mặc dù nhìn qua tựa hồ công lực không cao, nhưng Mã Chấn Tây luôn cảm thấy người này cũng không đơn giản, khiến cho người ta có cảm giác không nhìn thấu.
Hai Tiên Thiên hậu kỳ liên thủ mình đã rất khó ứng đối, cộng thêm một hòa thượng không biết sâu cạn, Mã Chấn Tây lập tức sinh ra ý muốn rút lui.
Sống hơn một trăm tuổi, lão càng biết bảo vệ tính mạng hơn ai hết, chuyện không có tuyệt đối nắm chắc, lão sẽ không làm.
Nhìn ba người trước mắt, Mã Chấn Tây phát ra một tiếng cười quái dị:
- Ba tên tiểu bối, hôm nay lão phu cũng không so đo với các ngươi, tha các ngươi một con đường sống.
An Như Huyễn hừ lạnh một tiếng:
- Lớn lối mà không biết thẹn.
- Nha đầu An gia, chớ khích tướng lão phu, ngày khác lão phu rồi rảnh sẽ đích thân đánh lên Linh Tiêu cung ngươi, lột trần cả đám nha đầu ngươi bày thành một hàng, chơi đùa thỏa thích.
- Hắc hắc, bất quá ngươi đừng lo lắng, lão phu vẫn thích người nhất.
An Như Huyễn trải qua Hoắc Nguyên Chân nhắc nhở, mặc dù không bị lời của Mã Chấn Tây chọc giận, nhưng giờ phút này đã cảm thấy người này quá mức vô sỉ, giơ cao kiếm nơi tay, sắp sửa xông tới.
Nhưng Mã Chấn Tây đã quyết định chủ ý thối lui, dĩ nhiên không chịu dây dưa cùng nàng, lập tức tung mình chạy ngược ra sau.
Hoắc Nguyên Chân thấy Mã Chấn Tây nhiều lần lên tiếng vũ nhục An Như Huyễn trong lòng tức giận, hiện tại thấy lão muốn chạy, sao thể dễ dàng bỏ qua cho lão.
Mặc dù hắn không phải là đối thủ của Mã Chấn Tây, nhưng thủ đoạn của hắn cũng không phải dễ phòng bị như vậy.
Nội lực vận chuyển Đan Điền, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân sử dụng Phạm âm, niệm một tiếng Phật hiệu, trực tiếp công kích trong đầu Mã Chấn Tây.
Phạm âm tầng thứ hai có thể sử dụng bên trong khoảng cách ba mươi thước, lúc này Mã Chấn Tây cách Hoắc Nguyên Chân hơn hai mươi thước, vừa đúng ở trong phạm vi công kích của Phạm âm, nhất thời sơ ý, trong đầu lập tức nổ ầm một tiếng, vang lên một tiếng A Di Đà Phật.
Hoắc Nguyên Chân lên tiếng, đồng thời phát ra một chiêu Vô Tướng Kiếp Chỉ, Nhất Chỉ Hoàng Lương.
Thân thể Mã Chấn Tây dừng lại trong khoảnh khắc, Vô Tướng Kiếp Chỉ đã đến.
Tiên Thiên hậu kỳ không phải là tầm thường, các phương diện đề kháng rất hùng mạnh. Mặc dù Mã Chấn Tây dừng lại một chút như phản ứng vẫn còn, lúc này cảm nhận được một đạo kình phong bắn tới sau lưng, liều mạng sử dụng quải trượng lui về phía sau đón đỡ.
Vô Tướng Kiếp Chỉ đánh trúng quái trượng, phát ra một tiếng keng trong trẻo.
Mới vừa ngăn trở một chỉ, kiếm khí An Như Huyễn đã đến.
Hoắc Nguyên Chân phát ra Phạm âm nhắm vào Mã Chấn Tây, lúc ấy An Như Huyễn ở sau lưng Hoắc Nguyên Chân, mặc dù cũng có ảnh hưởng nhưng tương đối nhỏ, cho nên còn có thể phát ra kiếm khí truy kích Mã Chấn Tây.
Mã Chấn Tây ngăn trở Vô Tướng Kiếp Chỉ của Hoắc Nguyên Chân, lại không có thể hoàn toàn ngăn trở kiếm khí An Như Huyễn, cố gắng tránh né vẫn bị đánh trúng, trên đùi xuất hiện một vết thương đẫm máu.
Mã Chấn Tây hú lên quái dị, không dám dừng lại chút nào nữa. Lão làm như không thấy An Như Huyễn cùng Lam Hi đang xông tới, thân thể chợt gia tốc hóa thành một đạo lưu quang, tốc độ thật nhanh phi hành đi xa.
Nếu bàn về khinh công cùng nội lực, mấy người tại chỗ cũng không bằng Mã Chấn Tây, lão đã quyết lòng muốn chạy trốn, cũng không thể nào truy kích.
Có lẽ khinh công Hoắc Nguyên Chân có thể sánh cùng Mã Chấn Tây, nhưng nội lực thua kém, đuổi theo cũng là chịu chết.
May mắn đắc thủ một lần đã là không dễ dàng gì.
An Như Huyễn một kiếm sát thương Mã Chấn Tây, rốt cục trút giận trong lòng. Từ đầu tới giờ vẫn bị ác tặc này dùng lời lẽ xấu xa vũ nhục, đương nhiên trong lòng An Như Huyễn không dễ chịu chút nào. Hiện tại đánh cho đối phương bị thương khiến cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt tình tứ yêu kiều. Nếu không phải Lam Hi có mặt bên cạnh, nàng rất muốn lập tức chui vào lòng Hoắc Nguyên Chân, dùng như tình như nước của mình cảm tạ ý trung nhân.
Mặc dù Lam Hi không giúp gì, nhưng cũng nhờ y có mặt tại trường mới có thể làm cho Mã Chấn Tây rút đi. Nếu chỉ có hai người Hoắc Nguyên Chân và An Như Huyễn, e rằng Mã Chấn Tây đã đánh tới.
Bất quá cuối cùng là hai người An Như Huyễn cứu mình, Lam Hi vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt:
- Đa tạ An cung chủ ra tay viện thủ, đa tạ vị Đại sư này viện thủ, Lam mỗ cảm kích bất tận.
An Như Huyễn không nói gì, mà là đưa mắt nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, trong lòng của nàng cho là lúc này hắn nên để cho Hoắc Nguyên Chân đáp lời.
Trong lúc vô tình, tiên tử đã có suy nghĩ nương tựa vào hắn.
Hoắc Nguyên Chân cũng không khách sáo, tuyên một tiếng Phật hiệu, nói với Lam Hi:
- A Di Đà Phật, Lam thí chủ, không biết vì sao ngươi bị Mã Chấn Tây đuổi
Giết?
- Không biết Đại sư là...?
- Bần tăng phương trượng Thiếu Lâm Tự Hà Nam Tung Sơn Nhất Giới.
- Nhất Giới Đại Sư! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!
Lam Hi nói những lời này không phải là khách sáo, quả thật y biết Nhất Giới.
Thật ra bên trong Ma giáo cũng không đoàn kết, Mạc Thiên Tà làm giáo chủ, tâm tư Tam Trưởng Lão không ai biết được, vẫn không hỏi chuyện đời.
Mà Nhị Thánh cùng Tứ Đại Pháp Vương thật ra là chia làm hai phái.
Trong đó mấy người Ma Sư Hoàng Kỳ, Náo Hải Long Trương Cảnh, Thiết Tí Thần Ngưu Tôn Sơn tương đối thân nhau.
Mà Quỷ Kiến Sầu Lam Hi, Độc Mục Hổ Vương Chu Tần, Thái Y Phượng Hoàng La Thái Y đứng về một phe.
Người trong Ma giáo cũng không coi chuyện những nhân vật cao cấp lập bè kết phái ra gì, dù sao có người địa phương thì có giang hồ, có giang hồ thì có tranh đấu, mọi người cũng không quá để ý. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
Lam Hi biết Thiếu Lâm tự Nhất Giới, chính là biết được từ trong miệng La Thái Y cùng Chu Tần.
Bất quá căn cứ La Thái Y cùng Chu Tần nói, phương trượng Thiếu Lâm tự võ công không cao, chỉ chừng Hậu Thiên hậu kỳ.
Nhưng bây giờ biểu hiện Hoắc Nguyên Chân quả thật làm cho Lam Hi kinh hãi, chắc chắn không phải là Hậu Thiên hậu kỳ. Một chiêu suýt chút nữa sát thương Mã Chấn Tây, ngay cả Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông cũng chưa chắc làm được.
Hơn nữa mới vừa rồi người này rống một tiếng, mình ở phía sau cũng bị chấn có hơi váng đầu hoa mắt, hơn nữa tiếng rống kia đâm thẳng vào đầu, làm cho không ai có thể ngăn cản, điểm này làm cho trong lòng Lam Hi cảm thấy thích thú.
Tuyệt đối không phải là Hậu Thiên hậu kỳ...
Trong lòng Lam Hi kết luận rất nhanh, thấy hòa thượng này ở chung một chỗ cùng An Như Huyễn, hơn nữa tựa hồ giữa hai người rất ăn ý, thậm chí cho mình có cảm giác thân mật.
Chẳng lẽ giữa bọn họ có quan hệ gì sao?
Nếu có liên quan cùng An Như Huyễn, hẳn là tuổi hòa thượng này cũng sẽ không quá nhỏ, có lẽ cũng giống như An Như Huyễn có thuật trú nhan, rất có thể là nhân vật cùng thời kỳ.
Hơn nữa hòa thượng này còn am hiểu che giấu công lực bản thân, chắc cũng đã học công pháp đặc thù.
Trong lòng thầm đánh giá Hoắc Nguyên Chân như vậy, Lam Hi lại cảm tạ lần nữa.
Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày:
- Lam thí chủ, bần tăng muốn biết tại sao ngươi lại bị Mã Chấn Tây đuổi giết? Ta cùng với An tỷ... An cung chủ đã cứu ngươi, chẳng lẽ ngươi không nói được một câu nói thật?
Lam Hi kinh hãi trong lòng, quả nhiên... Theo như giọng điệu và thái độ nói chuyện, quả nhiên là ẩn giấu tuổi tác và thực lực, nực cười La Thái Y và Chu Tần còn bị người ta che mắt.
Bất quá La Thái Y cùng Chu Tần đều nói người này có thể tin được, hơn nữa còn có ân cứu mạng đối với mình, như vậy không trả lời mấy câu là không được.
Lam Hi suy nghĩ một chút, châm chước nói:
- Nhất Giới Đại Sư chớ vội, ngươi có ân cứu mạng đối với Lam mỗ, tự nhiên Lam mỗ sẽ thật lòng nói cho biết.
Ba người cũng không thể đứng ở chỗ này nói chuyện, dứt khoát ngồi xuống tảng đá trên bờ hồ.
An Như Huyễn cùng Hoắc Nguyên Chân trong lúc không hay không biết ngồi cạnh bên nhau, Lam Hi liếc mắt nhìn thấy không lên tiếng, nhưng trong lòng đã có một ít phán đoán, sợ rằng quan hệ giữa phương trượng Thiếu Lâm tự này cùng An Như Huyễn không phải tầm thường.
Chờ sau khi ngồi xuống, hai người An Như Huyễn cùng Hoắc Nguyên Chân mới ý thức được không ổn, nhưng nếu như lúc này đứng lên, sợ rằng càng thêm giấu đầu hở đuôi, đành phải đâm lao theo lao, coi như không có chuyện gì.
Hoắc Nguyên Chân làm phương trượng đã lâu, da mặt dày, không có vấn đề. An Như Huyễn là phận nữ nhi, làm sao cũng có chút xấu hổ, cúi gằm đầu nghịch kiếm của mình, nhất định không chịu ngẩng lên.
Lam Hi càng ngày càng hiểu rõ hơn, bất quá không nói toạc ra mà là nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, Lam mỗ từng nghe La Thái Y cô nương nói về ngươi, hơn nữa tựa hồ Thánh Nữ Ninh Uyển Quân của chúng ta cũng là chỗ cố giao với phương trượng.
An Như Huyễn nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, không có lên tiếng. Làm sao nàng không biết ý đồ Hoắc Nguyên Chân tới Thiên Sơn, chẳng qua là nàng cũng không tiện nói cái gì, bởi vì dù sao giữa nàng và Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ vừa mới xác lập quan hệ.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng thầm mắng Lam Hi, người này nói chuyện có tâm bất lương, rõ ràng là cố ý đập vỡ hũ giấm. May là An Như Huyễn, nếu như là nữ tử bình thường khác e rằng đã bốc mùi chua lét từ nãy giờ.
Cho dù là An Như Huyễn chỉ sợ cũng không thoải mái, chẳng qua là nàng thỏa mãn với hiện trạng, không muốn sinh thêm phiền phức mà thôi.
- À, vậy không biết La cô nương cùng Ninh cô nương hiện tại có khỏe không?
Lam Hi thở dài một tiếng:
- Không tốt lắm, Thánh giáo hôm nay đã không phải là Thánh giáo ngày xưa nữa rồi.
Lam Hi thân là Tả Tôn Giả Ma giáo, địa vị tôn cao, y nói ra như vậy nhất định là có căn cứ, cũng nhất định là hiểu rõ nội tình. Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn đều cẩn thận lắng nghe, có lẽ vấn đề một mực khốn nhiễu hai người sắp sửa có đáp án.