Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hắn cố gắng đè nén cảm giác huyết khí sôi trào trong lồng ngực, lúc này mình vẫn phải kiên trì.
Hai tay tạo thành chữ thập, Hoắc Nguyên Chân nổi giận gầm lên một tiếng:
- Lão đầu tử, bần tăng liều mạng với lão!
- Nhất Chỉ Đăng Thiên!
Thức sau cùng của Vô Tướng Kiếp Chỉ, từ đầu ngón tay Hoắc Nguyên Chân bắn ra.
Lục Dương chưởng của trưởng lão này bị suy yếu một phần ba, nhưng uy lực vẫn không thể khinh thường, dù sao Thiên Sơn Lục Dương chưởng chính là một trong võ học cao cấp, không phải là dễ đối phó như vậy.
Nhưng uy lực Vô Tướng Kiếp Chỉ cũng không nhỏ, một thức sau cùng càng là tinh túy trong đó, thân thể tên trưởng lão này giữa không trung bất đắc dĩ đành phải múa tay đón đỡ Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Một tiếng chấn động, Vô Tướng Kiếp Chỉ hóa đi, thức Dương Quan Tam Điệp đối phương đến trước mắt Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ còn lại một phần ba, tức ngang với một Lục Dương chưởng bình thường.
Hoắc Nguyên Chân cũng không thể tiếp tục được nữa, cũng không xuất ra được chiêu thức gì nữa, chỉ còn nước dùng hết nội lực còn lại thúc giục Kim Chung Tráo.
Ánh sáng Kim Chung Tráo bùng lên rực rỡ, rốt cục chưởng của trưởng lão kia đã vỗ tới.
Ầm một tiếng vang lên, Hoắc Nguyên Chân không động mảy may, thân thể trưởng lão kia bị chấn cho bay ngược trở về.
Kim Chung Tráo ảm đạm một chút, sau đó lại sáng lên.
Bình xăng cuối cùng của Hoắc Nguyên Chân cũng sắp thấy đáy, nhưng còn có thể duy trì Kim Chung Tráo không phá, cứ như vậy hai tay tạo thành chữ thập đứng ở trước mặt Ngọc La Sát, tăng bào bay lượn, trượng nghĩa hào hùng nói với trưởng lão Ma giáo kia:
- Muốn đụng tới vị nữ thí chủ này, trước hết phải qua được cửa của bần tăng!
Dương Quan Tam Điệp của trưởng lão Ma giáo không thể đánh tan Kim Chung Tráo của hòa thượng trước mắt, làm cho chính lão cũng không dám tin tưởng.
Thiên Sơn Lục Dương chưởng chính là võ học cao cấp, mà Dương Quan Tam Điệp càng là đòn mạnh nhất trong Thiên Sơn Lục Dương chưởng, không ngờ rằng không thể đánh tan lớp mai rùa cứng rắn của hòa thượng này.
Chẳng lẽ đối phương không phải là Tiên Thiên sơ kỳ, mà là Tiên Thiên trung kỳ sao?
Trưởng lão Ma giáo âm thầm suy đoán, không dám xác định.
Nếu lão biết hòa thượng uy phong lẫm lẫm trước mắt này thật ra là một Hậu Thiên viên mãn, chỉ sợ lão phải hộc máu tại chỗ.
Tiên Thiên hậu kỳ không phá nổi phòng ngự của Hậu Thiên viên mãn, nói ra cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Thấy hòa thượng này mặt mũi uy nghiêm, Kim Chung Tráo sáng ngời bắn ra bốn phía, dường như không bị ảnh hưởng chút nào, trong lòng trưởng lão Ma giáo cũng hơi trầm xuống.
Không thể đánh bại hòa thượng này, sợ là bên mình sẽ tay trắng trở về.
Bỏ qua cho bọn họ cũng không có gì, nhưng một khi Mạc Thiên Tà được thả ra, nhất định sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi đối với chuyện Thất Tịch, đây là điểm mà bên mình không thể tiếp nhận.
Phe mình tới đây chính là vì tru diệt Mạc Thiên Tà, hoàn toàn giải quyết hậu hoạn, không nghĩ tới nửa đường xông ra một đám Trình Giảo Kim.
Lão nghiến răng một cái nói:
- Hòa thượng, người giỏi lắm, nhưng lão phu còn muốn thử một lần nữa!
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy lời này trong lòng trầm xuống, lão già này thật là ương ngạnh, một lần không thành vẫn muốn thử một lần nữa, nhưng mình tuyệt đối không cách nào ngăn cản công kích kế tiếp của lão.
Chẳng lẽ chuyện hôm nay sẽ hỏng bét hay sao?
Nếu là như vậy, hay là mình phải nhanh chóng mang theo An Như Huyễn rời đi?
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không hề để lộ suy nghĩ ra ngoài mặt, bất quá chỉ cười nhìn trưởng lão Ma giáo trước mặt:
- A Di Đà Phật, vị thí chủ này, cho dù là lão đánh mười lần, kết quả cũng như nhau, lão không thể phá được Kim Chung Tráo của bần tăng.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân thu hồi Kim Chung Tráo, sau đó lui về phía sau một bước, thẳng tới trước người Ngọc La Sát, lần nữa vận khởi Kim Chung Tráo.
- Nếu lão muốn làm thương tổn vị nữ thí chủ này, vậy cứ tới đi.
Kim Chung Tráo rất lớn, bao trùm cả Ngọc La Sát vào trong, Hoắc Nguyên Chân ở phía trước ngăn chặn cho Ngọc La Sát.
Thấy hòa thượng này tỏ ra hết sức tự tin, trong lòng trưởng lão Ma giáo cảm thấy cũng không nắm chắc.
Nhưng bất kể như thế nào, cũng không thể không ra tay.
- Xu hòa thượng, xem ngươi còn có thể ngăn cản mấy lần!
Trưởng lão Ma giáo lại bày ra tư thế Dương Quan Tam Điệp, chuẩn bị cho Hoắc Nguyên Chân thêm một đòn.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, nhất định là mình không đỡ được một chiếu Dương Quan Tam Điệp nữa, nhất định Kim Chung Tráo sẽ bị đánh tan tành, nhất định mình sẽ bị thương..
Nhưng mình không thể lui, nếu như lui nữa, chuyến đi Thiên Sơn lần này sẽ không có hy vọng.
Hắn nhắm mắt đứng yên tại chỗ, toàn lực thúc giục Kim Chung Tráo, chờ đợi một đòn cuối cùng của đối phương.
Đột nhiên một thanh âm phía sau hắn vang lên:
- Đa tạ Đại sư chiếu cố, chuyện kế tiếp cứ giao cho Ngọc La Sát đối phó đi!
Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ trong lòng, tựa như nghe được tiếng trời. Rốt cục Ngọc La Sát đã tạm thời khôi phục, như vậy cục diện đã nghịch chuyển.
Thân thể hắn lách sang bên, thu hồi Kim Chung Tráo, thở ra một hơi thật dài.
Trưởng lão Ma giáo đối diện thấy Ngọc La Sát đứng lên, nhất thời mặt xám như tro tàn.
Vốn là lần này bọn họ tới là vạn vô nhất thất, Bất Tử Đạo Nhân cộng thêm ba trưởng lão, Tu La Sát cùng Ngọc La Sát liên thủ cũng không phải là đối thủ, huống chị Ngọc La Sát đã độc phát, không có Tuyết Liên sẽ không sống được bao lâu.
Không ngờ rằng giữa đường xuất hiện Lam Hi, bất quá mấy người mình đã bắt lại trong nháy mắt.
Tiếp theo An Như Huyễn cùng hòa thượng này lại tới, hoàn toàn đảo lộn cục diện.
Thấy Ngọc La Sát khôi phục, trưởng lão Ma giáo biết chuyện không ổn, mình cũng không phải là đối thủ của Ngọc La Sát, dứt khoát nói với bọn Bất Tử Đạo Nhân:
- Tình huống không ổn, rút lui!
Bọn Bất Tử Đạo Nhận thấy Ngọc La Sát khôi phục, biết không thể làm gì được nữa, mấy người nhất tề nhảy ra khỏi vòng chiến, như một làn khói chạy thẳng ra ngoài.
Trước tiên Hoắc Nguyên Chân chạy tới, giải khai huyệt đạo Lam Hi, để cho Lam Hi khôi phục lại.
Sau khi Lam Hi đứng lên, mấy người đuổi theo ra bên ngoài địa động, đã không thấy tung tích bọn Bất Tử Đạo Nhân.
Thật ra thì mọi người cũng không muốn đuổi, lực lượng song phương không chênh lệch mấy, đuổi theo cũng chưa chắc có thể chiếm được phần hơn.
Hai người Tu La Sát cùng Ngọc La Sát định khấu đầu lạy tạ đại ân Hoắc Nguyên Chân, nhưng bị hắn ngăn lại.
- Hai vị chớ làm như vậy, độc của Ngọc La Sát thí chủ còn chưa chữa khỏi, bần tăng không dám nhận công lao.
Tu La Sát nhìn ái thê mình một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, nếu ngươi có thể trị hết độc cho Ngọc nhi, Tu La Sát ta bằng lòng đi theo hầu hạ, mặc tình cho Đại sư sai khiến.
- A Di Đà Phật, Tu La Sát thí chủ nói quá lời, phu thê các vị tình thâm, nếu lão đi theo bần tăng chẳng phải là chia rẽ nhân duyên hảo hợp hay sao, không được, không được.
Ngọc La Sát là một phụ nhân xinh đẹp, nhìn qua chừng ba mươi tuổi. Thật ra phu thê bọn họ đã vào tuổi hoa giáp, chỉ bất quá người tu luyện công phu Băng Hàn, da dẻ sẽ không bị nhăn nheo già nua, có công hiệu như thuật trú nhan.
Lúc này Ngọc La Sát thi lễ với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, không biết người nói có Hồng Tuyết Liên trăm năm, có thật hay không vậy?
- A Di Đà Phật, người xuất gia không biết nói dối.
Ngọc La Sát có vẻ nghi hoặc hỏi:
- Nhưng ta thấy Đại sư thân không một vật, Tuyết Liên kia là một đóa hoa sen, Đại sư để ở nơi nào?
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, hắn đã cảm nhận được Kim Nhãn Ưng bay tới trên trời.
Hắn cất bước ra ngoài, tới cửa động chợt xoay người lại đối mặt mọi người, không ai hiểu được hắn muốn làm gì.
Trong lòng hắn âm thầm ra lệnh cho Kim Nhãn Ưng bay tới trên đầu mình, ném Hồng Tuyết Liên xuống.
Kim Nhãn Ưng nhận được mệnh lệnh lập tức bay tới, ở khoảng cách trên cao Hoắc Nguyên Chân ước chừng mười thước buông lỏng móng vuốt, Tuyết Liên rơi xuống, Hoắc Nguyên Chân khoát tay, Tuyết Liên lập tức rơi vào tay hắn.
Dĩ nhiên mấy người ở bên trong căn bản không thấy được Kim Nhãn Ưng, chỉ có thể nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân khoát tay, một đóa Tuyết Liên từ trên trời rơi xuống, lọt vào tay hòa thượng này.
Duy nhất chỉ có An Như Huyễn hiểu chuyện này, bất quá đương nhiên nàng sẽ không nói toạc ra, chỉ khẽ cười nhìn hòa thượng trước mặt đang giở trò ma mãnh.
Tu La Sát cùng Ngọc La Sát thấy vậy giật mình kinh hãi, vội vàng lao ra bên ngoài nhìn lên trời tìm kiếm.
Kim Nhãn Ưng ném Tuyết Liên xuống xong lập tức phi hành dưới cực thấp xa ra mấy dặm, tầm mắt hai người này không thể thấy được.
Hai người khiếp sợ trở lại bên trong, nhìn lại Hồng Tuyết Liên trong tay Hoắc Nguyên Chân, trong lòng lại càng bội phục sát đất.
Tu La Sát nói:
- Đại sư thật là thần nhân, ngón Tuyết Liên từ trên trời giáng xuống này thật là làm cho lão phu không rõ.
- Mang đi chữa cho lệnh phu nhân đi thôi.
Tu La Sát vô cùng kích động nhận lấy Tuyết Liên, đôi phu thê quan sát thật lâu, xác định đây chính là vô thượng trân phẩm trong Tuyết Liên, đủ để chữa khỏi độc cho Ngọc La Sát. Hai người cảm động rưng rưng ngấn lệ, quả thật không biết nên nói gì.
Nấu Tuyết Liên thành thang, sau khi Ngọc La Sát uống vào không đầy nửa canh giờ, hoàn toàn giải được kịch độc trên người, chuyển biến thật tốt.
Lần này Tu La Sát bất chấp Hoắc Nguyên Chân ngăn cản, song song cùng Ngọc La Sát hành đại lễ với hắn.
- Lão phu cùng thê tử sống lâu ở Thiên Sơn, mặc dù danh tiếng trên giang hồ không tốt lắm, nhưng giết chết toàn là người đáng chết, tự cảm thấy chưa từng làm chuyện gì khiến cho người trời phẫn nộ. Duy chỉ có thê tử ta trúng độc, chúng ta nhốt Mạc giáo chủ trái với lương tâm, vẫn cảm thấy xấu hổ trong lòng.
- Hiện tại được Đại sư cứu giúp, rốt cục phu thê chúng ta đã thoát ly khổ hải, đại ân không thể nói bằng lời. Hiện tại chúng ta sẽ thả Mạc giáo chủ ra, nếu Đại sư có sai khiến gì xin cứ nói thẳng là được.
Dứt lời, đôi phu thê này đưa mọi người xuống địa động.
Đi tới trước cánh cửa hàn thiết kia, trên đó có một thanh sắt khóa lớn, hai đầu có hai ổ khóa.
Hai phu thê lấy ra hai chiếc chìa khóa hàn thiết, chậm rãi tra vào ổ, đồng thời chuyển động.
Trái ba vòng phải ba vòng, một tiếng cách vang lên, cơ quan ổ khóa đã được mở ra.
“Thật là tiên tiến, chỉ còn thiếu nghiệm chứng giọng nói và vân tay nữa thôi...”
Hoắc Nguyên Chân thầm nhủ trong lòng.
Cánh cửa hàn thiết nặng nề chậm rãi mở ra, bên trong lập tức xông ra một cỗ hàn lưu.
Cho dù là Hoắc Nguyên Chân học tập Cửu Dương chân kinh cũng không nhịn được phải rùng mình một cái. Bên trong này quả thật là một hầm băng, nhiệt độ như vậy, người bình thường không thể nào sống sót.
- Đại sư, cửa này đã được mở ra, Mạc giáo chủ đang ở dưới hầm bằng, bị hai ống khóa hàn thiết khóa lại. Bất quá chúng ta không thể cùng nhau đi xuống một lượt, Mạc giáo chủ bị nhốt nhiều ngày, tính khí đặc biệt nóng nảy, thường ngày chúng ta đưa cơm cho lão chỉ là mở ô cửa nhỏ đưa vào. Cho nên hiện tại chỉ nên một người đi xuống mới thỏa đáng, tránh cho lão nổi cơn giận dữ.
Ngọc La Sát cũng nói:
- Phu thê chúng ta không thể đi xuống, lão hận chúng ta tận xương tủy, đi cũng là vô dụng, cho nên chuyện này còn phải làm phiền các vị.
Lam Hi suy nghĩ một chút:
- Ta là chỗ quen biết cùng Mạc giáo chủ, để ta đi xuống.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, chỉ có Lam Hi mới là thủ hạ đắc lực Mạc Thiên Tà, để y đi là thích hợp nhất.
Tu La Sát lại lấy ra một chiếc chìa khóa giao cho Lam Hi, đây là chìa khóa mở ra ống khóa Mạc Thiên Tà.
Mấy người ở phía trên chờ đợi, Lam Hi một thân một mình vào hầm băng.
Một lát sau, dưới đất đột nhiên truyền tới trận trận rống giận:
- Cút! Các ngươi đều là gạt ta! Không cho đến gần ta! Không cho đến gần ta!
Chỉ trong thoáng chốc, Lam Hi ủ rũ quay trở lại:
- Hiện tại Mạc giáo chủ không tin bất cứ kẻ nào trong Thánh giáo chúng ta, may là ta không tới gần giáo chủ quá mức, bằng không sẽ bị giết chết.
- Không ngờ rằng Mạc giáo chủ không tin tưởng người trong Thánh giáo, chuyện này không phải dễ dàng.
An Như Huyễn cũng thấy nôn nóng, nhưng chuyện này nàng không giúp được gì.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:
- Nếu là như vậy, xem ra chỉ có bần tăng đích thân đi một chuyến.
- Đại sư, không phải là phu thê chúng ta làm cho ngài cụt hứng, hiện tại Mạc giáo chủ không tin bất cứ ai. Lúc ở dưới lão đã từng nói chỉ có Ninh Uyển Quân tới lão mới tin tưởng, người khác có thể lừa gạt lão, chỉ có con gái lão không lừa.
Nghe thấy phu thê Tu La Sát nói như thế, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy khó khăn.
Mặc dù hắn rất tự tin vào tài ăn nói của mình, nhưng tựa hồ Mạc Thiên Tà bây giờ có chút điên cuồng, mình đi xuống chỉ sợ cũng không nắm chắc.
Trong lúc còn đang do dự, đột nhiên bên ngoài truyền tới một thanh âm:
- Đại sư, nếu ta có thể mời Mạc giáo chủ đi ra, ngươi có thể truyền thụ võ công cho ta hay không?
Hoắc Nguyên Chân vừa quay đầu lại, chỉ thấy phía sau có một người tiến vào.
Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, phải biết người bên trong này trừ Hoắc Nguyên Chân ra, ai ai cũng là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ.
Nhất là hai người Tu La Sát cùng Ngọc La Sát đã là Tiên Thiên hậu kỳ nhiều năm trước, danh chấn giang hồ, công lực còn cao hơn An Như Huyễn một bậc.
Không ngờ rằng có người có thể tiến vào lặng lẽ không tiếng động mà không bị mấy người bọn họ phát hiện, không biết thực lực người này ra sao.
Hai người nhanh chóng tách ra hai bên thủ thế sẵn sàng, bốn bàn tay hàn khí phun ra nuốt vào, chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.
Người tiến vào vừa thấy dáng vẻ Tu La Sát cùng Ngọc La Sát, sợ hãi vội vàng nói:
- Hai vị ngàn vạn lần không nên như vậy, ta tới nơi này tuyệt đối không có địch ý, vị Đại sư này biết ta.
Hoắc Nguyên Chân nhìn lại, thì ra là người quen.
Chư Viễn.
Chính là tên Chư Viễn trộm kinh thư ở Tàng Kinh các ngày trước, lại còn quấn lấy mình đòi học Cửu Dương chân kinh.
Chư Viễn vội vàng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, ta có thể làm cho Mạc giáo chủ đi ra, người dạy ta võ công được không? Ta bằng lòng gia nhập Thiếu Lâm!