Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Lần trước Hệ Thống tự động quay thưởng hai lần, cũng không quay trúng vật gì tốt, trong lòng của Hoắc Nguyên Chân vẫn còn có oán niệm, đã sớm nín nhịn một hơi chờ đợi Thất Tịch lần này.
Ngay cả năm ngoái mình cũng đã bỏ lỡ quay thưởng Thất Tịch, thù mới hận cũ, nếu lần này Hệ Thống còn không cho chút thứ tốt bồi thường mình, Hoắc Nguyên Chân thật sự rất buồn bực.
Sau khi nghe thanh âm nhắc nhở Hệ Thống vang lên, Hoắc Nguyên Chân lập tức đáp:
- Quay thưởng.
Hắn cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này, đối với quay thưởng Thất Tịch, oán niệm mình quá sâu, hơn nữa hai lần trước cũng bị Hệ Thống quay thưởng tự động hai lần làm hỏng, làm sao lại không tức tối.
Hệ Thống chính là vốn liếng an thân lập mệnh của hắn ở thế giới này, là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Đã quen với phần thưởng của Hệ Thống, đã quen học tập võ công vừa học đã thành của Hệ Thống, hiện tại nếu bảo Hoắc Nguyên Chân tu luyện loại võ công khác, tu luyện dần dần từng chút, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân bằng lòng quay thưởng, luân bàn Hệ Thống dần dần sáng lên.
Nhìn luân bàn này, Hoắc Nguyên Chân cảm giác vô cùng thân thiết, không nhịn được kích động muốn đưa tay sờ mó vuốt ve.
Bất quá lúc luân bàn Hệ Thống sáng lên, thanh âm nhắc nhở Hệ Thống chợt vang lên:
- Túc chủ hoàn thành ba lần quay thưởng tự động, Hệ Thống bắt đầu hình thức hoàn toàn ngẫu nhiên.
Nghe thấy thanh âm này nhắc nhở, Hoắc Nguyên Chân không khỏi ngẩn người ra, cái gì gọi là hình thức hoàn toàn ngẫu nhiên?
Khi hắn đưa ra câu hỏi này, Hệ Thống vang lên tiếng giải thích:
- Hình thức hoàn toàn ngẫu nhiên là chỉ phần thưởng Hệ Thống không hề bị giới hạn, nói đơn giản nhất, chính là sau khi quay trúng Thưởng Lớn ngoại trừ không thể trúng Thưởng Lớn nữa ra, những phần thưởng khác toàn bộ nằm trong phạm vi quay thưởng. Song Thiểm Tưởng cũng có thể lóe ra tùy ý hai lần tưởng thưởng ngẫu nhiên, sẽ không giới hạn trong phạm vi tưởng thưởng cùng loại như trước đây, cho nên không còn là hình thức không thể thưởng chồng lên như trước.
Nghe thấy tin tức này, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một lúc lâu mới coi như hiểu được.
Thì ra đây là tăng cường đối với Thưởng Lớn. Tỷ như hắn quay trúng Thưởng Lớn, hiện tại còn có cơ hội có thể trúng tiếp Song Thiểm Tưởng, hoặc trúng đại lễ bao. Không giống như trước đây, nếu hắn quay trúng Thưởng Lớn tối đa chỉ có thể trúng được ba phần thưởng thông thường, mà không có khả năng trúng được Song Thiểm Tưởng hoặc là đại lễ bao nữa.
Mà Song Thiểm Tưởng cũng là hoàn toàn biến thành hai hạng mục tưởng thưởng tùy ý, trừ bản thân Song Thiểm Tưởng ra, những phần thưởng còn lại đều có thể trúng được.
Thật ra thì như vậy mới coi là hợp lý.
Bằng không trong luận bàn Hệ Thống này có ba mươi sáu phần thưởng, cho dù là mình quay trúng Thưởng Lớn cũng vĩnh viễn không thể nào lấy được những phần thưởng đặc thù khác, chỉ có thể quay trúng vật phẩm bình thường, trên thực tế chỉ có ba mươi ba phần thưởng có thể cung cấp lựa chọn mà thôi.
Mặc dù bắt đầu loại hình thức hoàn toàn ngẫu nhiên này, nhưng rất hiển nhiên cơ hội quay trúng như vậy không lớn, bởi vì điểm sáng Thưởng Lớn không thể khống chế, làm sao có được may mắn quay trúng Song Thiểm Tưởng hoặc đại lễ bao.
Bất quá có hy vọng vẫn tốt hơn so với không có hy vọng, chuyện này đối với Hoắc Nguyên Chân coi như là một tin tức tốt.
Có tin tức tốt, tâm trạng rất tốt, Hoắc Nguyên Chân có cảm giác lần quay thưởng Thất Tịch trên Thiên Sơn này cũng sẽ rất may mắn.
Sau khi Hệ Thống giải thích qua hình thức hoàn toàn ngẫu nhiên, rốt cục luân bàn Hệ Thống hoàn toàn sáng lên, phần thưởng bắt đầu xuất hiện.
Đầu tiên Hoắc Nguyên Chân xem qua ngân lượng, bởi vì mình chỉ cần quay trúng ngân lượng ba lần nữa, hạng mục ngân lượng sẽ biến mất, cho nên bây giờ quay trúng ngân lượng cũng rất quan trọng.
Năm sợi dây vàng, mười kim nguyên bảo, một chuỗi hồng mã não, một đống trân châu, một đống lam bảo thạch, một viên ngọc như ý.
Nhìn những phần thưởng này, Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm nếu mình là người tham tiền của, chăm chăm quay trúng ngân lượng, e rằng Thiếu Lâm tự giàu nổi danh thiên hạ cũng không phải là không thể.
Những ngân lượng này cũng không tệ lắm, quay trúng cũng được, tối thiểu nhất có thể tăng nhanh tiến trình ngân lượng biến mất.
Xem xong ngân lượng, chính là lệnh bài xây dựng.
Quả nhiên lệnh bài xây dựng cũng không thay đổi quá nhiều.
Lệnh bài xây dựng Văn Thù điện, lệnh bài xây dựng Xá Lợi viện, lệnh bài xây dựng Giới Luật viện, lệnh bài xây dựng Bát Nhã đường, lệnh bài xây dựng hẻm mộc nhân, lệnh bài xây dựng Phật Quang tháp.
Dường như cho tới lúc hủy bỏ hạng mục lệnh bài xây dựng cũng không còn xa mấy.
Pháp khí tạp vật, pháp khí gồm có Hàng Ma Xử, bình bát, thiền trượng.
Hàng Ma Xử dĩ nhiên là tốt, nhưng ánh mắt Hoắc Nguyên Chân lại rơi vào trên cây thiền trượng kia.
Thiền trượng này đến gần hai thước, phía trên có chín vòng, lưu quang màu vàng chớp động, vừa nhìn liền biết bất phàm.
Cảm giác đầu tiên của Hoắc Nguyên Chân là dường như cây thiền trượng này là cây mà Đường Tăng dùng, nhưng cũng hơi có chút không giống. Dù sao cây Đường Tăng dùng là Bồ Tát tặng, là bảo bối chân chính, nghe nói cầm trong tay có thể không bị độc hại. Có lẽ cây này hơi kém hơn một chút, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người bình thường có thể có được.
Thấy thiền trượng, Hoắc Nguyên Chân không khỏi nghĩ tới người Thiên Trúc gọi là Cáp Tang kia.
Thiên Trúc chiến loạn, Bà La Môn hủy diệt Phật giáo, hôm nay Phật giáo ở Thiên Trúc cơ hồ là trống rỗng.
Những người tin phụng Phật tổ năm xưa nay cũng không còn nhiều, chỉ có một ít tín đồ thành kính, tất cả đều là người già như đèn treo trước gió, bọn họ rất muốn khôi phục Phật giáo thịnh hành như trước kia.
Thiếu Lâm mình có kinh thư, có thứ mà bọn họ cần, chẳng qua là cách trở thiên sơn vạn thủy, muốn vận chuyển kinh thư đưa qua đúng là không dễ.
Có lẽ chờ chuyện bên này xong xuôi, mình sẽ đi Thiên Trúc một chuyến, xem thử rốt cục nơi đó là thế nào.
Sau khi xem qua pháp khí, tạp vật cũng có ba món, một thanh đại đao dày nặng, trên đó viết hai chữ Đồ Long.
Còn có một tấm thuẫn cùng một hồ lô.
Tấm thuẫn nhìn rất dày nặng, hẳn là vô cùng chắc chắn, Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn, trên đó viết: “Bất kỳ mâu nào cũng không thể đâm thủng!”
Hoắc Nguyên Chân toát mồ hôi lạnh toàn thân, nếu cho mình một thanh mâu, viết thêm mấy chữ “Bất kỳ thuẫn nào cũng có thể đâm thủng”, vậy coi như náo nhiệt rồi.
Nếu kết quả là thuẫn thủng mâu gãy, vậy có nghĩa là hai thứ này là hàng dỏm.
Dường như hồ lô dùng đựng thuốc, trên người Hoắc Nguyên Chân hiện tại không còn Đại Hoàn Đan, cũng không nhìn kỹ.
Hạng mục thưởng cũng không thay đổi, vẫn là sáu thứ Phật quang, Pháp Tướng, Phạm âm, Thưởng Lớn, Song Thiểm Tưởng, đại lễ bao.
Thảo mộc sinh linh lần này cho ra vật phẩm không tệ. Trong bốn thứ thực vật có linh chi ngàn năm, vừa xuất hiện đã là ngàn năm tuổi, trân quý vô cùng.
Mà hai loại động vật, một là con tê tê, có thể đào đất với tốc độ mỗi giờ năm mươi cây số, không hổ danh xuyên sơn giáp, quả thật có thể so sánh với xe tải nhỏ đời sau.
Vật này dùng nghe trộm tuyệt đối cũng là nhất lưu, hơn nữa trốn chạy cũng sẽ không có nguy hiểm.
Động vật loại lớn lại làm cho Hoắc Nguyên Chân sợ hết hồn, con bà nó, lần này bất ngờ cho ra một con mãng xà.
Mãng xà này quá lớn, Hệ Thống giới thiệu chiều dài hai mươi thước, dài gấp đôi con rắn lớn nhất mà kiếp trước hắn biết, độ lớn hơn cả thùng nước, đạt tới cấp bậc chum nước.
Hệ Thống giới thiệu, loại động vật máu lạnh này lại không sợ hãi chưởng lực nội gia!
Chuyện này cũng dễ hiểu, mãng xà căn bản không có nội tạng gì, hơn nữa bên ngoài có da thịt dày như vậy bao quanh, chưởng lực nội gia quả thật rất khó thương hại tới nó.
Nhìn mãng xà giống như quái vật này, Hoắc Nguyên Chân có hơi á khẩu nghẹn lời. E rằng ngay cả Kim Nhãn Ưng cũng không thể chế phục mãng xà này, quá lớn rồi.
Sau khi xem xong thảo mộc sinh linh, cuối cùng chính là hạng mục võ công mà Hoắc Nguyên Chân mong đợi nhất.
Ba loại võ học căn bản gồm có Xà Hình thuật, Đề Thiên Cân, Bích Hổ Du Tường công.
Hoắc Nguyên Chân nhìn một chút, cũng không có mong đợi gì đối với ba loại võ học này, mặc dù võ học căn bản đối với mình rất quan trọng, bởi vì mình học một lần là có thể luyện đến cấp cao nhất, nhưng mấy loại này không phải là cần thiết.
Mình sắp đi Thiên Sơn, quay trúng võ học cao cấp mới là khẩn yếu nhất, mà không cần những võ học căn bản này, tạm thời không có trợ giúp quá lớn.
Hai môn võ học trung cấp, một là Thiếu Lâm Thần Chưởng Bát Đả, một là Như Ảnh Tùy Hình Thối.
Hai môn công phu này coi như không tệ, còn có Như Ảnh Tùy Hình Thối. Hiện tại công phu trên tay Hoắc Nguyên Chân không kém, Thần Chưởng Bát Đả tăng lên thực lực không được bao nhiêu đối với hắn. Nhưng nếu lấy được một môn thối pháp, ba đường công kích thượng trung hạ đều học được cảnh giới tối cao, cũng hoàn toàn có thể gia tăng sức chiến đấu trong thực chiến.
Đương nhiên trước khi quyết định, mình còn phải xem môn võ học cao cấp kia.
Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn, là Dịch Cân Kinh!
Đương nhiên Dịch Cân Kinh này là phần thưởng tốt vô cùng, nhưng trong thời gian ngắn không thấy hiệu quả, làm cho Hoắc Nguyên Chân có chút tiếc nuối.
Nhưng nếu như có thể quay trúng, tự nhiên cũng là tốt, chẳng qua là ngày mai nó sẽ không phát huy được tác dụng gì.
Nhìn qua vị trí các ô, khoảng cách giữa Thưởng Lớn cùng Dịch Cân Kinh có hơi xa, Hoắc Nguyên Chân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định nhằm vào Dịch Cân Kinh.
Dù sao quay trúng Thưởng Lớn, cũng chưa chắc có cơ hội lấy được Dịch Cân Kinh.
Mà đại lễ bao lại ở cách hai thứ này khá xa, dù sao không có khả năng tất cả phần thưởng tốt nằm gần nhau được.
Sau khi nghĩ kỹ, Hoắc Nguyên Chân lập tức bấm nút bắt đầu, sau đó bắt đầu khống chế lực đạo.
Súc lực đến trình độ nhất định, cảm giác khoảng cách Dịch Cân Kinh đã vừa đủ, Hoắc Nguyên Chân buông lỏng tay ra.
Điểm sáng nhanh chóng xông ra ngoài, sau khi quay một vòng tốc độ chậm lại, từ từ đến gần khu vực Dịch Cân Kinh.
Từng bước một tiến về phía trước, Hoắc Nguyên Chân thấy trước mặt của Dịch Cân Kinh có ngân lượng cùng một món pháp khí Hàng Ma Xử, trong lòng thắc thỏm bất an.
Đây là thời điểm mấu chốt, mình cũng lựa chọn khá liều lĩnh. Ngàn vạn lần không nên quay trúng ngân lượng, như vậy sẽ buồn bực vô cùng.
Rốt cục điểm sáng cũng vượt qua ô ngân lượng, đi tới ô Hàng Ma Xử.
Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, hẳn là điểm sáng còn có thể đi tiếp.
Điểm sáng tiến thêm một bước, rốt cục rơi vào ô Dịch Cân Kinh.
Tốc độ tiến tới lần này có hơi nhanh, Hoắc Nguyên Chân lập tức cảm giác được không tốt, điểm sáng còn có lực lượng như vậy, sẽ không dừng lại ở ô Dịch Cân Kinh.
Quả nhiên, điểm sáng từng bước từng bước đi tới hai bước nữa, sau đó mới chịu dừng lại.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn thấy phần thưởng, lần này lại không tỏ ra buồn bực. Linh cảm của mình quả nhiên đã đúng, hôm nay là ngày rất tốt.
Đây thật là sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, không có quay trúng Dịch Cân Kinh, điểm sáng bất ngờ dừng lại ở Song Thiểm Tưởng mà đã rất lâu mình không quay trúng.
Thậm chí mình đã quên mất lần trước quay trúng Song Thiểm Tưởng là lúc nào, như vậy cũng không tệ, tối thiểu có thể lấy được hai phần thưởng.
Khi Song Thiểm Tưởng bắt đầu nhấp nháy, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nhớ lại, mới vừa rồi thanh âm nhắc nhở Hệ Thống đã nói qua, Song Thiểm Tưởng ngoại trừ bản thân nhấp nháy còn có thể sinh ra hai phần thưởng tùy ý, mà không phải là hai phần thưởng cùng loại như trong quá khứ.
Nhìn điểm sáng Song Thiểm Tưởng bắt đầu lóe lên, trong lòng Hoắc Nguyên Chân thẩm nhủ không biết sẽ cho mình thứ gì đây...
Còn có cơ hội lấy được Dịch Cân Kinh lần nữa không? Hoặc là...
Song Thiểm Tưởng bắt đầu chớp động thật nhanh, Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi, chờ đợi kết quả.
Rốt cục, điểm sáng Song Thiểm Tưởng thứ nhất ngừng lại, rơi xuống ở Pháp Tướng tầng thứ nhất.
Sau khi lấy được Pháp Tướng tầng thứ nhất, điểm sáng thứ hai không có lập tức xuất hiện, mà là xuất hiện thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống trước.
- Quay trúng Pháp Tướng tầng thứ nhất, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
Pháp Tướng tầng thứ nhất là có thể ngưng tụ ra hình ảnh một cao tăng hư ảo ở phía sau, có thể phóng đại đến rất lớn, trừ cái đó ra cũng không có những tác dụng khác quá lớn.
Bất quá nếu như tích lũy quay trúng tầng thứ tư, sẽ có một cơ hội tự do lựa chọn vật phẩm.
Sau khi thấy lấy được Pháp Tướng, Hoắc Nguyên Chân do dự một chút.
Vẫn nên đánh bạc một lần đi, cảm giác của mình hôm nay đặc biệt tốt, đánh bạc Pháp Tướng này thua không ảnh hưởng thực lực bản thân, thẳng còn có thể trúng được Phật quang tầng thứ ba hoặc là Phạm âm tầng thứ ba.
- Đánh bạc!
“Thử vận may một chút...” Hoắc Nguyên Chân còn tự cổ vũ cho mình.
Sau khi lựa chọn đánh bạc, điểm sáng lại nhấp nháy.
Rất nhanh, điểm sáng ngừng lại, lần đánh bạc đầu tiên kết thúc.
Vừa thấy Pháp Tướng vẫn được giữ lại, trong lòng Hoắc Nguyên Chân hết sức vui mừng. Bất kể là lấy được Phật quang tầng thứ ba hay là Phạm âm tầng thứ ba, đối với mình đều có ý nghĩa thực tế rất lớn.
Hắn hy vọng nhất lấy được Phật quang tầng thứ ba, như vậy còn cách bốn lần Phật quang chỉ có một lần, lần sau đánh bạc cũng có thể nhắm vào Phật quang, nếu thành công sẽ trực tiếp được tự do lựa chọn một món.
Đến lúc đó Hoắc Nguyên Chân có thể tự do lựa một loại võ công cao cấp, hoàn toàn thoát khỏi cục diện khó xử thực lực không đủ trước mắt.
Nhưng khi nhìn thấy tưởng thưởng, lại là Phạm âm tầng thứ ba.
Hoắc Nguyên Chân cũng không bất mãn, mặc dù Phật quang tầng thứ ba cũng có ý nghĩa, nhưng theo như trước mắt, Phạm âm tầng thứ ba có tác dụng thực tế lớn hơn.
Hệ Thống nói rõ, Phạm âm tầng thứ ba có thể công kích tất cả mọi người bên trong bán kính một trăm thước, cũng có thể đơn độc công kích một người trực tiếp tác dụng vào đầu.
Bán kính một trăm thước đã là một phạm vi rất lớn.
Bên trong phạm vi này, chỉ cần mình có đầy đủ lực lượng tự vệ, như vậy một mực niệm động Phạm âm là có thể công kích vào đầu tất cả mọi người, cũng có thể lựa chọn một người chỉ định công kích, thật ra là một năng lực vô cùng biến thái.