Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Lý Dật Phong chính là đại hành gia kiếm thuật, trường kiếm trong tay hoành ngang, hét lớn một tiếng:
- Liêu kiếm thức!
Một đạo kiếm quang giống như dải lụa, lại giống như cầu vồng mang theo trận trận sấm gió, từ dưới lên trên nghênh đón kiếm quang giống như bão táp mưa sa của Mạc Thiên Tà.
Hàng trăm hàng ngàn lần va chạm hội tụ thành một thanh âm vang lên, hai bóng người giữa không trung chợt phân chợt hợp, song song rơi xuống
- Giỏi cho một Độc Cô Cửu Kiếm! Bất quá Lý Dật Phong, người muốn thắng bản giáo chủ, rất khó..
Mạc Thiên Tà cầm kiếm mà đứng, một kiếm vừa rồi hai bên không ai thắng ai.
- Mạc Thiên Tà, ngươi muốn đi cứu con gái của ngươi, sợ rằng càng khó hơn.
Lý Dật Phong cười tủm tỉm nhìn Mạc Thiên Tà, cảm thấy yên lòng.
Mạc Thiên Tà là người lòng dạ cực cao, cũng là vô cùng cuồng vọng, vừa rồi giao thủ một kiếm với Lý Dật Phong làm cho lão thấy mình bị thách thức nghiêm trọng.
Lão muốn trở lại thu phục Thánh giáo của mình, làm sao có thể mặc cho Lý Dật Phong ngông cuồng.
Nhưng lão còn phải cứu con gái của mình, nhìn đội ngũ rước dâu đi xa, Mạc Thiên Tà vẫn muốn cứu Ninh Uyển Quân trước.
Nhưng làm sao cũng không tránh được thực tế là, nếu không đánh bại Lý Dật Phong vậy không thể nào đi cứu Ninh Uyển Quân được.
Lão bèn quay đầu nói với phu thê Tu La Sát:
- Hai vị, để ta ngăn cản lão ma này, phiền hai vị đi cứu tiểu nữ.
Sau khi nói xong, trường kiếm vung lên, kiếm quang đầy trời như mưa bấc đánh tới Lý Dật Phong.
Độc Cô Cửu Kiếm Lý Dật Phong cũng không phải vô dụng, từng đạo cầu vồng thoáng hiện, chiến đấu kịch liệt với Mạc Thiên Tà.
Hai người bọn họ khai chiến, Tu La Sát cùng Ngọc La Sát từ trên đại điện nhảy xuống, truy kích đội ngũ đón dâu kia.
Mới vừa nhảy ra, chợt có hai bóng người bay lên không, ngăn cản Tu La Sát và Ngọc La Sát.
- Muốn cứu người ư, phải qua được cửa của bần tăng, bần đạo.
Bất Tử Đạo Nhân ngăn cản Tu La Sát, Chu Cẩn lại ngăn cản Ngọc La Sát, bốn người giao thủ trên không, kiếm quang giao thủ leng keng liên tiếp, nháy mắt đã chạm nhau vô số chiêu thức, nhất tề rơi xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, Bất Tử Đạo Nhân cùng Chu Cẩn lần nữa xông lên, bốn người chia thành hai cặp đánh nhau, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp.
Thấy Chu Cẩn xuất thủ, nhìn lại một chút Mã Chấn Tây bên cạnh đang hững hờ quan chiến, trong lòng bọn Mạc Thiên Tà chợt lạnh, hỏng rồi...
Không biết thêm một lão ma đầu chạy đến từ khi nào, khiến cho chiến lực cao thủ đỉnh cấp giữa hai bên lập tức mất đi thăng bằng, phe đối phương Mã Chấn Tây còn chưa có xuất thủ, hơn nữa còn có Tam Trưởng Lão.
Nhưng bên mình chỉ còn lại một mình Lam Hi.
Mã Chấn Tây nhìn Lam Hi, cười hắc hắc nói:
- Tiểu bối, chúng ta lại gặp mặt nhau, thế nào, hôm nay không ai trợ giúp người sao?
Lam Hi không nói một lời, tung người đuổi theo đội ngũ rước dâu. Nhưng làm sao Mã Chấn Tây có thể để cho y được như nguyện, nhanh chóng phi thân tới ngăn chặn Lam Hi, giơ thiết quải ra xuất chiêu.
Công lực Lam Hi vốn yếu hơn Mã Chấn Tây, giờ khắc này cũng không lo nghĩ được quá nhiều, chỉ có thể ra sức chống cự.
Tam Trưởng Lão Ma giáo ở bên cạnh áp trận, tràn đầy tự tin, trận chiến này, bọn họ đã nắm chắc phần thắng.
Bên Ma giáo đã xảy ra đánh nhau, Đông Phương Thiếu Bạch sợ có sơ suất, vội vàng dẫn đội ngũ rước dâu nhanh chóng tiến về phía trước, gần như là chạy thục mạng xuống núi.
Y chỉ muốn mau mau rời khỏi địa giới Thiên Sơn, lúc ấy có thể lên xe ngựa nhanh chóng rời đi. Lòng y chỉ chăm chăm lo cho mỹ nhân, nóng như lửa đốt, liên tiếp thúc giục thủ hạ tăng nhanh tốc độ.
Càng gấp gáp, lại càng dễ dàng xảy ra chuyện.
Chỉ cần qua sơn cốc phía trước sẽ ra khỏi địa giới Ma giáo, mới vừa tới sơn cốc, đột nhiên một tiếng rống to vang lên trên đầu tất cả mọi người.
- Bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ!
Tiếng rống này vang lên vô cùng đột ngột, không có dấu hiệu nào, tiến vào trong đầu còn vọng lại rất nhiều hồi âm:
- Quay đầu lại là bờ... Là bờ... Bờ... Bờ... Bờ...
Một ít Hậu Thiên viên mãn trở xuống công lực yếu kém, trực tiếp bị chấn miệng sùi bọt mép ngã xuống đất, trong nháy mắt mất đi năng lực chống cự cùng hành động.
- Âm công thật là hùng mạnh!
Đông Phương Thiếu Bạch vô cùng kinh hãi, dường như kẻ phát ra thanh âm này là một hòa thượng, hơn nữa thanh âm có vẻ quen thuộc, chỉ bất quá trong lúc nhất thời mình không nhớ nổi là ai.
- Bỏ xuống đồ đao! Lập địa thành Phật!
Lại là một thanh âm nổ vang trong đầu mọi người, lần này những Hậu Thiên viên mãn có vẻ không chịu nổi, lảo đảo lắc lư giống như uống rượu say, không đứng vững.
- Yêu nhân phương nào dám giả thần giả quỷ trước mặt bản Thiếu Minh chủ?
Đông Phương Thiếu Bạch giận quát một tiếng, cầm Thiên Ma Cầm lên, ngón tay gảy dây đàn liên tiếp, những tiếng tưng tưng thi nhau vang lên.
Tiếng đàn vừa vang lên, thanh âm chấn động trong đầu những người này lập tức tiêu tan.
Thật ra thì Phạm âm của Hoắc Nguyên Chân cũng là một loại âm công, Đông Phương Thiếu Bạch chính là cao thủ âm công, tiếng đàn này chuyên phá các loại âm công, vừa phát ra đã triệt tiêu Phạm âm của Hoắc Nguyên Chân trong vô hình.
Thấy âm công bị phá giải, Hoắc Nguyên Chân cũng không giấu giếm thân hình nữa, xuất hiện ở cửa ra sơn cốc, chặn trước đường đi tới của đội ngũ rước dâu.
Chuyện xảy ra bên trong Ma giáo, hắn thông qua Kim Nhãn Ưng đã nhìn thấy rõ ràng. Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y đã hôn mê bất tỉnh bên trong kiệu, người hôn mê chắc chắn sẽ không bị âm công ảnh hưởng, vì vậy hắn mới yên tâm sử dụng Phạm âm, từ xa chấn nhiếp đội ngũ rước dâu này.
- Đông Phương Thiếu Minh chủ, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe?!
Thấy hòa thượng trước mắt xuất hiện, sắc mặt Đông Phương Thiếu Bạch vui mừng, xa xa nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, thì ra là ngươi, ở chỗ này muốn đùa giỡn Đông Phương Thiếu Bạch đó sao? Phải chăng là muốn trách cứ Thiếu Bạch chưa tới quý tự nói lời cảm tạ?
Thấy Thiếu Minh chủ quen biết hòa thượng đột nhiên xuất hiện này, người của đội rước dâu đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có người còn trách cứ Hoắc Nguyên Chân đùa giỡn có hơi quá mức, chấn cho hôn mê nhiều người như vậy
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi tới, Đông Phương Thiếu Bạch tiếp tục nói:
- Đại sư, Thiếu Bạch đã đưa thiếp mời hôn lễ tới Thiếu Lâm tự, trước khi Đại sự tới đây không nhận được hay sao?
- A Di Đà Phật, bần tăng chưa từng nhận được.
- Ừm, tính toán thời gian, bây giờ Đại sư đã tới Thiên Sơn, chỉ sợ rời đi Thiên Sơn đã có mấy ngày, không nhận được cũng phải. Bất quá chuyện này không quan trọng, hôm nay Thiếu Bạch ở nơi này trực tiếp thông báo với Đại sư, Thiếu Bạch đã nghênh đón Thánh giáo Thánh Nữ Ninh Uyển Quân trở về Hồ Điệp cốc thành hôn. Nếu như Đại sư không có chuyện gì có thể cùng theo Thiếu Bạch trở về, vừa hay cũng giới thiệu cho nghĩa phụ biết ân nhân cứu mạng của ta.
- Thiếu Minh chủ, bần tăng chính là vì chuyện này mà tới.
Sắc mặt Đông Phương Thiếu Bạch biến đổi, thanh âm cũng trở nên hơi lãnh đạm một chút:
- Nếu Đại sư là vì chuyện này mà tới, vậy vì sao không đi thẳng tới Hồ Điệp cốc mà là tới Thiên Sơn?
- Thiếu Minh chủ, vừa rồi bần tăng đã nói qua, bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ, hẳn là vị Ninh cô nương này cũng không muốn gả cho Thiếu Minh chủ, Thiếu Minh chủ cần gì hành động như cường đạo, dùng sức mạnh bắt người đi như vậy?
Giờ phút này trên mặt Đông Phương Thiếu Bạch đã hoàn toàn không còn nụ cười, nhưng nể mặt Hoắc Nguyên Chân còn là ân nhân cứu mạng của mình, cho nên cố gắng nhẫn nhịn nói:
- Đại sư nói như vậy là sai, Thánh Hoả giáo là địa phương nào, mặc dù Thiếu Bạch là Thiếu Minh chủ, nhưng cũng không dám dùng sức mạnh dẫn người ra khỏi nơi đó. Chuyện này là do hai bên tình nguyện, Đại sự hiểu lầm rồi.
- A Di Đà Phật, hôn nhân đại sự chú trọng lệnh của phụ mẫu, mối mai. Nhưng theo bần tăng biết, phụ thân của Ninh Uyển Quân, Mạc Thiên Tà cũng không ở Thánh Hoả giáo, mà mẫu thân của nàng đã chết sớm, không biết đoạn nhân duyên của Đông Phương thí chủ này là trải qua sự đồng ý của người nào?
- Hừ, Đại sư không khỏi quản quá rộng, Mạc Thiên Tà không có ở trong giáo, chẳng lẽ Ninh Uyển Quân không thể thành hôn được sao? Dĩ nhiên là bản thân nàng đồng ý gả cho tại hạ.
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Nếu là Ninh cô nương đồng ý, như vậy bần tăng cũng không thể nói gì được, nhưng Ninh cô nương chính là bằng hữu bần tăng, có thể để cho bần tăng hỏi nàng một câu hay không. Nếu thật là nàng đồng ý, bần tăng sẽ lập tức xoay người rời đi, tuyệt không hai lời.
Rốt cục Đông Phương Thiếu Bạch không cách nào nhịn được Hoắc Nguyên Chân nữa, tức giận hừ một tiếng:
- Thê tử của ta há có thể để cho ngươi nói gặp là gặp. Nhất Giới, ta nể ngươi cứu ta một lần, dùng lễ có thừa, nhưng không có nghĩa là cứ mặc cho người muốn làm gì thì làm. Nếu bây giờ ngươi bằng lòng đi Hồ Điệp cốc tham gia tiệc cưới ta, vậy còn là bằng hữu của ta, nếu không muốn chúc mừng ta vậy mau tránh ra, chớ có làm trễ nãi thời gian nữa.
- Bần tăng được Ninh tiểu thư nhờ tới cứu nàng trong lúc nguy nan, hôm nay người còn chưa thấy, làm sao có thể nói đi là đi. Giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây thiên, bần tăng không đi.
- Ha ha! Nhất Giới, ngươi chẳng qua là phương trượng Thiếu Lâm, chỉ là một môn phái nhỏ cũng dám tới can thiệp chuyện của Đông Phương Thiếu Bạch ta. Nếu ngươi không biết tốt xấu như vậy, vậy hiện tại ân tình người cứu mạng ta cũng coi như xóa bỏ. Lên ngựa, mau chóng rời đi cho ta, ta không muốn thấy mặt ngươi nữa.
Thấy Đông Phương Thiếu Bạch trở mặt, thủ hạ của y lập tức khẩn trương lên, lại muốn đánh rồi sao?
Nhất định phải cẩn thận hòa thượng này rống to mới được.
- Không cứu Ninh tiểu thư, bần tăng không đi, các ngươi mau thả Ninh tiểu thư ra!
Hoắc Nguyên Chân thấy Đông Phương Thiếu Bạch khăng khăng cố chấp, cũng không muốn nhiều lời với y, cất bước đi về phía trước, đi tới đội ngũ rước dâu kia.
- Xú hòa thượng! Tất cả lên cho ta, không cần lo lắng tiếng quỷ kêu của hắn, có bản Thiếu Minh chủ ở đây, âm công của hắn là vô dụng.
Nói xong, Đông Phương Thiếu Bạch tay đặt trên đàn, chuẩn bị đối phó Hoắc Nguyên Chân rống to bất cứ lúc nào.
Nghe thấy Thiếu Minh chủ nói như thế, những thủ hạ kia cảm thấy yên lòng. Chỉ cần không phải tiếng rống kỳ quái kia, bọn mình cũng không cần sợ hãi hòa thượng trước mắt này, không phải là động đao động thương sao, so chiêu qua mới biết ai cao ai thấp.
Hàng đầu đội ngũ rước dâu là một cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ, dẫn theo mười mấy tên Hậu Thiên viên mãn mở đường, nghe thấy Thiếu Minh chủ hạ lệnh lập tức nhất tề hô to một tiếng, rối rít quơ múa đao kiếm xông tới Hoắc Nguyên Chân.
Hai mắt Hoắc Nguyên Chân hơi mở, hai tay tạo thành chữ thập, coi như không thấy địch nhân xông tới trước mắt, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Những người đó thấy Hoắc Nguyên Chân không tránh, mặc dù trong lòng không hiểu rõ những động tác cũng không dừng lại, múa may đao kiếm, vô số hàn quang rơi xuống đầu Hoắc Nguyên Chân.
Bình thường mà nói, sau khoảnh khắc đầu hòa thượng này cũng sẽ bị chém thành quả dưa thối.
Nhưng sự thật lại không phải là như vậy!
Vô số hoa lửa bắn ra bốn phía, một tràng tiếng leng keng vang lên không ngớt, tất cả đạo kiếm chém vào đầu hòa thượng này đều bị bắn ngược trở lại.
- Đây là... Đao thương bất nhập!
Những người đó kinh hãi kêu lên, rút lui trở về nhìn lại đao kiếm của mình, thậm chí xuất hiện vết mẻ.
Đây là chém vào đầu người hay chém vào tảng đá?
Rốt cục Đông Phương Thiếu Bạch kiến văn quảng bác, ở phía sau hô lớn:
- Cẩn thận, Thiết Đầu công hòa thượng này vô cùng lợi hại, hãy chém vào người hắn!
Những thủ hạ này nhận được mệnh lệnh lần nữa quơ múa đao kiếm, rối rít đâm tới người Hoắc Nguyên Chân.
Lại là một trận tiếng vang, đao kiếm cong lại.
- Báo Thiếu Minh chủ, người hòa thượng này thật là cứng.
- Ngu ngốc, chém vào người bất động, đó là Thiết Bố Sam, hãy chém vào cánh tay!
Lại là một tràng tiếng kim loại chạm nhau vang lên, đao kiếm thảy đều biến dạng.
- Báo Thiếu Minh chủ, cánh tay hòa thượng này cũng là cứng rắn, chém bất động!
Đông Phương Thiếu Bạch tức giận nói:
- Nhắm vào nơi yếu hại! Ta cũng không tin toàn thân hắn đều cứng rắn!
Sau khoảnh khắc, huyệt Thái Dương, ngực, cổ, Hoắc Nguyên Chân thi nhau trúng kiếm.
- Báo Thiếu Minh chủ, khắp nơi đều là cứng rắn!
Duy chỉ có một tên tương đối thông minh, sử dụng một chiêu Liêu Âm đao, từ dưới chọc lên một cái.
Rắc! Cương đao gãy làm hai khúc.
- Thiếu Minh chủ... Thật là cứng!
Hạ thân trúng một đao, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm giác không được.
Mặc dù không e ngại đao kiếm những tên cảnh giới Hậu Thiên này, nhưng vạn nhất rách quần sẽ rất khó coi.
Phương trượng phải chú trọng mặt mũi, không thể mất mặt như vậy được, hắn đã đến lúc xuất thủ.
Vì phòng ngừa những người này đánh rách quần khiến cho mình bêu xấu, Hoắc Nguyên Chân quyết định xuất thủ đánh trả.
Những người cảnh giới Hậu Thiên này đã không thể uy hiếp đối với hắn nữa.
Cho dù không thúc giục Kim Chung Tráo, đao kiếm của bọn họ cũng căn bản không làm tổn thương được mình.
Hắn dang rộng song chưởng, nắm lấy hai thanh đao kiếm chém tới, dùng lực một chút vặn xoắn lại.
Thiết Tý Công đao thương bất nhập, bây giờ càng là lực mạnh vô cùng, những đao kiếm này trong mắt hắn giống như giấy hồ, nói vặn thành cong tuyệt đối không thể nào thẳng được.
Vứt hai mảnh sắt vụn sang bên, Hoắc Nguyên Chân thi triển Đại Từ Đại Bi Chưởng, từng tên cảnh giới Hậu Thiên xung quanh bị hắn sử dụng quyết chữ Thôi đẩy bắn ra bên ngoài.
Có lực Long Tượng tầng mười ba, Hoắc Nguyên Chân chộp ném những người này không tốn chút sức nào.
Tốc độ của ngươi cũng không nhanh bằng ta, ngươi cũng không thể chém bị thương tay ta, lại không thể chống lại lực lượng của ta, ngươi còn có thể làm gì ta?
Nếu đã vô lực chống cự, vậy thì hưởng thụ cảm giác phi hành một chút đi!
Đông Phương Thiếu Bạch trợn mắt hốc mồm nhìn hòa thượng kia giống như bắt gà con, rối rít ném thủ hạ của mình bay trở lại, thỉnh thoảng còn ném một người ra sau lưng, biểu lộ vẻ khinh miệt với người phe mình hết sức rõ ràng.
Thật ra nếu không phải Hoắc Nguyên Chân tự trọng thân phận, cũng muốn vui đùa một chút với những người này, làm như vậy đã là hết sức nể mặt.