Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Đại hành gia vừa ra tay đã biết ngay cao thấp.
Tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ của đối phương vừa thấy hành động của Hoắc Nguyên Chân, cũng biết gặp phải kình địch, lập tức quát to với đám cảnh giới Hậu Thiên:
- Mau lui ra, để ta!
Những tên cảnh giới Hậu Thiên căn bản không phải đối thủ Hoắc Nguyên Chân lập tức chạy trở lại tán loạn.
Hoắc Nguyên Chân cũng không truy kích bọn họ, ánh mắt nhìn tên Tiên Thiên hậu kỳ kia.
Lần trước hắn đối chiến trưởng lão Ma giáo mới vừa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ không có bao lâu, kết quả căn bản không phải đối thủ, hao phí toàn thân bản lãnh mới ngăn trở được một chiêu Dương Quan Tam Điệp của đối phương, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Lần này hắn đã học tập tầng mười ba Long Tượng, mà trước mặt lại xuất hiện một đối thủ Tiên Thiên hậu kỳ.
Rốt cục cũng tới, đây chính là lúc mình thử đá vàng.
Toàn thân trên dưới Hoắc Nguyên Chân tràn đầy chiến ý, ánh mắt nhìn chăm chú người này.
Tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đi tới bên người Đông Phương Thiếu Bạch, nói với y:
- Thiếu Minh chủ, hòa thượng này không đơn giản, một hồi thuộc hạ đích thân xuất thủ, nếu thuộc hạ thắng dĩ nhiên là vô sự, nếu thuộc hạ thua, Thiếu Minh chủ hãy lập tức mang người trở về Thánh giáo. Nơi đó cao thủ đông đảo, hòa thượng này chắc chắn không thể nào tạo ra uy hiếp với Thiếu Minh chủ được.
- Vì sao hòa thượng này trở nên lợi hại như vậy?
Đông Phương Thiếu Bạch nghiến răng nghiến lợi, bản thân y cũng là Tiên Thiên trung kỳ, tự nhiên có thể nhìn ra sâu cạn, lần trước gặp hòa thượng này, hắn vẫn không lợi hại như vậy.
- Thuộc hạ phụ trách bảo vệ an toàn cho Thiếu Minh chủ, kính xin Thiếu Minh chủ đáp ứng.
Đông Phương Thiếu Bạch gật đầu một cái, nếu tên Tiên Thiên hậu kỳ này cũng không phải là đối thủ, tự nhiên mình sẽ không ở lại chỗ này chịu chết.
- Nhưng chỉ sợ bên trong Thánh giáo cũng chẳng an toàn, Mạc Thiên Tà đã trở lại.
- Thiếu Minh chủ yên tâm, nếu là Mạc Thiên Tà thắng lợi, đã sớm đuổi tới đây. Nếu thuộc hạ không địch lại, Thiếu Minh chủ chỉ cần lo trở về là được.
Tên Tiên Thiên hậu kỳ này hét lớn một tiếng, tung người đánh tới Hoắc Nguyên Chân.
Người này không dùng binh khí, song chưởng lộn một cái, lòng bàn tay biến thành màu đen, đập thẳng tới Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân nhìn qua phát hiện, đây là Thiết Sa chưởng.
Nhất thời trong lòng hắn hết sức mừng rỡ, dùng binh khí còn phải phiền phức một chút, nếu là dùng chưởng, vậy thì thử một chút đi!
Hắn đứng yên tại chỗ, không tránh không né, xuống tấn tọa mã, khí vận Đan Điền, sử xuất tầng tám kình lực xuất ra một chưởng nghênh đón.
Hắn cũng không có đánh ra toàn lực, quyết định dùng tầng tám kình lực thử nghiệm một phen trước.
Hiện tại hắn đã đạt tới tầng mười ba lực Long Tượng, tầng tám kình lực cũng vượt qua xa tầng bảy Long Tượng trước đây.
Bốn chưởng giao nhau, thanh âm không lớn nhưng kình phong tuôn ra bốn phía, một đòn toàn lực của tên cao thủ Tiên Thiên kia giống như đánh vào lò xo, sau khi đụng phải lập tức bay ngược trở lại.
Đầu y ngửa ra sau, cổ họng ngòn ngọt phun ra một ngụm máu tươi, hai cánh tay đau đớn như bị gãy. Thân còn ở giữa không trung, tên này đã ra sức quay đầu lại nói:
- Thiếu Minh chủ chạy mau!
Đông Phương Thiếu Bạch thấy vậy không nói nửa lời, mang theo đội ngũ lập tức xoay người chạy lên núi.
Con bà nó, Tiên Thiên hậu kỳ chỉ một chiêu đã bại, không chạy chính là kẻ ngốc.
Bất quá y vẫn không quên mang theo cỗ kiệu Ninh Uyển Quân, đích thân cùng mấy tên cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ nâng kiệu lên, liều mạng chạy trốn.
Hoắc Nguyên Chân vừa thấy đối phương muốn chạy, lập tức đuổi theo.
Mặc dù tên Tiên Thiên hậu kỳ kia đã hộc máu tươi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có sức chiến đấu. Người này cũng là trung thành cảnh cảnh, lần nữa tiến lên nghênh đón, nhất định muốn giữ chân Hoắc Nguyên Chân.
Thật ra thì y thua ít nhiều gì cũng có chút oan uổng, Tiên Thiên hậu kỳ vốn rất hùng mạnh, nhưng vì y không biết lại lịch Hoắc Nguyên Chân, lại lựa chọn phương thức trực tiếp đối chưởng, dùng sở đoản của mình đánh với sở trường của địch, không thua thiệt mới là lạ.
Hiện tại y đã bị thương, cũng có hơi lực bất tòng tâm.
Không dám đối chưởng cùng Hoắc Nguyên Chân, tránh đi mũi nhọn của hòa thượng này, tên Tiên Thiên hậu kỳ này bằng vào nghị lực kiên cường của mình du đấu với Hoắc Nguyên Chân.
Dù sao cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, một khi liều mạng cũng có hơi phiền phức. Trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân bị y cuốn lấy, mắt thấy bọn Đông Phương Thiếu Bạch chạy xa, không khỏi trong lòng khẩn trương.
Hắn đã rõ ràng uy lực Long Tượng Bát Nhã Công, cho dù là Tiên Thiên hậu kỳ nếu không biết mình sâu cạn, đường đột chọi cứng cùng mình, tuyệt đối cũng sẽ thua thiệt.
Vốn hắn không muốn giết người này, nhưng bây giờ không hạ sát thủ là không được.
Chưởng pháp tăng nhanh, Hoắc Nguyên Chân cường công một trận, đẩy tên Tiên Thiên hậu kỳ này vào hạ phong, dùng cả Kim Chung Tráo cộng thêm Sư Tử Hống, rốt cục làm cho y lộ ra sơ hở, đánh ra một chưởng.
Người này muốn tránh cũng không được, đành phải đón một chưởng lần nữa.
Lần này Hoắc Nguyên Chân không chút nương tay, đã dùng hết lực lượng toàn thân.
Hai chưởng giao nhau, tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ này xương cốt gãy lìa, thân thể tung bay, thân còn giữa không trung đã hôn mê bất tỉnh.
Hoắc Nguyên Chân cũng không quản người này chết hay chưa, thi triển khinh công giống như một trận gió mát đuổi theo đám người Đông Phương Thiếu Bạch.
Lúc này chiến đấu bên trong Ma giáo cũng đã tiến vào thời khắc mấu chốt. Trong đó Mạc Thiên Tà đối chiến Lý Dật Phong, Bất Tử Đạo Nhân đối chiến Tu La Sát, Chu Cẩn đối chiến Ngọc La Sát, mấy cặp này coi như ngang tài ngang sức, bất quá Lam Hi không được.
Công lực Lam Hi còn không bằng An Như Huyễn, công lực Mã Chấn Tây còn cao hơn An Như Huyễn một chút, chênh lệch thực lực cá nhân khá lớn. Đánh một hồi Lam Hi cũng chỉ có thể đón đỡ chiêu thức đối phương, không có sức đánh trả.
Lam Hi thất bại, Mã Chấn Tây rảnh tay công tới, phe Mạc Thiên Tà sẽ không còn chút cơ hội nào.
Lúc Mã Chấn Tây đang định gia tăng lực đạo đánh chết Lam Hi, đột nhiên sơn môn đại loạn một trận, Đông Phương Thiếu Bạch gào lên:
- Chư vị tiền bối, mau mau cứu mạng!
Chỉ thấy bốn năm người bọn họ mang theo cỗ kiệu hoa kia chạy thục mạng về phía tổng đàn.
Ở phía sau bọn họ, một hòa thượng đến gần thật nhanh, mắt thấy sắp sửa đuổi kịp bọn họ.
- Mau mau ngăn hòa thượng kia lại.
Mã Chấn Tây vừa thấy hòa thượng kia, lập tức lửa giận bốc cao ba trượng. Đây chính là hòa thượng trước kia đã cứu Lam Hi, nếu không phải hắn đột nhiên rống lên một tiếng phía sau mình, hơn nữa xuất ra một chỉ làm ảnh hưởng mình, mình đầu bị một kiếm của An Như Huyễn đả thương. Đây là lần đầu tiên Mã Chấn Tây bị thương sau khi trùng xuất giang hồ, cảm thấy vô cùng nhục nhã. Lão đã sớm muốn lột da rút gân hòa thượng này, không ngờ, hắn lại tự động đưa lên tới cửa.
Nghe thấy lời của Mã Chấn Tây, Tam Trưởng Lão Ma giáo vẫn ở bên cạnh áp trận, còn có rất nhiều giáo chúng không biết sâu cạn lập tức như ong vỡ tổ vọt về phía Hoắc Nguyên Chân.