Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hoắc Nguyên Chân cũng nóng nảy trong lòng, bị một Tiên Thiên hậu kỳ liều mạng quấn lấy làm trễ nãi thời gian, để cho bọn Đông Phương Thiếu Bạch chạy ngược trở về. Nếu như hiện tại mình bị vây công, chỉ sợ kế hoạch cứu viện sẽ phải thất bại.
Thấy đám người đối diện chen chúc ùa đến, Hoắc Nguyên Chân biết không thể ham chiến. Ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu chính là tấm bảng Thánh Hoả giáo cực lớn, giống như bảng hiệu bằng đá của sơn môn Thiếu Lâm tự.
Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng đi tới dưới tấm bảng, nhắm vào cột đá đánh ra một chưởng toàn lực.
Tầng mười ba Long Tượng Bát Nhã Công giờ khắc này phát huy đến cực hạn, cột đá to mấy người ôm không chịu nổi lực lượng khổng lồ như vậy đả kích, gãy ngang phần gốc.
Bảng hiệu Thánh Hoả giáo truyền thừa mấy trăm năm mất đi chống đỡ, ùng ùng ngã xuống, đập về phía đám đông giáo chúng Ma giáo đang ùa tới.
- Má ơi!
Đám đông xông tới nhất tề dừng bước lại, hoặc là chạy trốn hoặc là tránh né, phòng ngừa bị tấm bảng ngã xuống đập trúng.
Nhưng quá nhiều người, cuối cùng vẫn có người tránh né không kịp, bị tấm bảng đập xuống thật mạnh.
Một tiếng ầm vang, bụi mù nổi lên bốn phía.
Mười mấy tên đệ tử Thánh Hoả giáo bị đập cho thành bánh thịt.
Hoắc Nguyên Chân xuyên qua bụi mù, thấy bọn Đông Phương Thiếu Bạch mang theo cỗ kiệu vẫn còn đang chạy vào trong, mà trước mắt mình đang bị không ít người ngăn cản.
Mặc dù một số người bị tấm bảng đập chết, nhưng những người còn lại dưới sự hướng dẫn của Tam Trưởng Lão Ma giáo vẫn không sợ chết xông tới.
Bọn họ đã hoàn toàn quy thuận bọn Lý Dật Phong, hiện tại bọn họ hoàn toàn không còn lựa chọn.
Hơn nữa Tam Trưởng Lão Ma giáo đã từng giao thủ với Hoắc Nguyên Chân, cũng không cho là hòa thượng này quá khó đối phó. Mặc dù hắn đánh một chưởng ngã cột đá bảng hiệu, nhưng ai có thể bảo đảm không phải là vì nguyên nhân tấm bảng đã lâu không được tu sửa.
Thấy đám người đối diện lần nữa xông lên, Hoắc Nguyên Chân biết, tiếp tục lấy tay không chiến đấu đã không phải là biện pháp tốt nhất nữa.
Mình đã có lực lượng nhục thể hùng mạnh như vậy, vì sao không tận dụng cho tốt?
Bên cạnh sơn môn còn có mấy gốc thanh tùng cao chừng hai mươi thước, cao ngất thẳng tắp, năm tuổi cũng không ít.
Hắn đi thẳng tới một gốc cây tùng, nắm lấy thân cây hét lớn một tiếng:
- Lên!
Thanh tùng hơn hai mươi thước, chỉ riêng bộ rễ của nó đã hết sức khổng lồ, lại bị Hoắc Nguyên Chân nhổ tận gốc lên, mang theo vô số bùn đất.
Thân thể Hoắc Nguyên Chân lui về phía sau, đặt thanh tùng xuống, đá một cước gãy phần ngọn cây sau đó lại cầm lên, thanh tùng này đã trở thành một đoạn côn gỗ cực lớn dài mười ba mười bốn thước.
Hoặc có thể nói đây là một cái búa khổng lồ, lấy hết bùn đất ở bộ rễ của nó ra cũng có một xe.
- Phật tổ ở trên cao, đệ tử khai sát giới!
Nắm lên cây côn gỗ tự chế cực lớn này, Hoắc Nguyên Chân thình lình quét ngang thật mạnh về phía đám đông đang xông tới.
Trong nháy mắt kình phong gào thét, bụi đất tung bay, thanh tùng lớn bằng chậu nước rửa mặt mang theo uy thế không thể ngăn cản, như khai thiên tích địa quét về phía đám người.
Cầm đại thụ làm vũ khí, Hoắc Nguyên Chân tin tưởng từ cổ chí kim mình là người thứ nhất sử dụng.
Cây thanh tùng này dài gần mười lăm thước lớn bằng chậu nước rửa mặt, bùn đất phần rễ cây có trọng lượng phải bảy tám trăm cân.
Những người khác chớ nói sử dụng, cho dù là nhấc lên cũng không nổi.
Quét vũ khí như vậy ra, đầu tiên nhìn qua cũng đủ để uy hiếp địch nhân, hơn nữa trên thực tế cũng vô cùng khó có thể tránh né.
Trước mặt của Hoắc Nguyên Chân đã vọt tới hơn mười người, khoảng cách gần cũng chỉ là sáu bảy thước, khoảng cách xa đại khái hơn mười thước. Tóm lại trong phạm vi bán kính mười lăm thước, hết thảy nằm trong mục tiêu đả kích của côn gỗ.
Trước khi xuất côn, Hoắc Nguyên Chân còn rống to một tiếng, một tiếng Phạm âm thình lình nổ vang trong đầu mọi người.
Tiếng Phạm âm này quá mức quan trọng, người ở xa dừng lại một chút không cách nào lập tức xông lên tiếp viện, người tới gần bị chấn nhiếp không cách nào tránh né, vừa đúng bị côn đánh trúng.
Trừ Tam Trưởng Lão nhảy lên thật cao tránh thoát một côn, còn có mấy Đường chủ cảnh giới Tiên Thiên nhanh trí nằm xuống tránh khỏi, những người còn lại đều bị một côn Hoắc Nguyên Chân quét trúng.
Trong đó bao gồm hai Phó đường chủ cảnh giới Tiên Thiên, cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Côn quét qua nửa vòng tròn thật rộng, ba bốn mươi người bị một con này quét bay, giống như những viên sủi cảo bay thẳng vào trong rừng cây bên cạnh sơn môn.
Vô số vòi máu tươi phun ra trên không, người trúng một con này khả năng còn sống không lớn.
Đây chính là chiến trường, không thể nói từ bi, Hoắc Nguyên Chân đi tới nơi này đã có chuẩn bị tâm lý giết người không ít.
Một côn đánh ra, bùn đất tung bay, bùn đất bám trên bộ rễ rơi xuống hơn phân nửa, sức nặng cây gậy giảm bớt rất nhiều.
Hoắc Nguyên Chân bắt chước dáng vẻ Đại Thánh, hai tay xoay tròn cây đại thụ này, không ngừng xoay tròn bay lượn qua lại trên đỉnh đầu bên hông, mang theo trận trận tiếng gió, vừa xoay tròn vừa truy kích về hướng đám người Đông Phương Thiếu Bạch phía trước.
Đại côn mười lăm thước xoay tròn, bất kể công lực địch nhân cao đến bậc nào cũng không thể nào đến gần chính diện. Hoắc Nguyên Chân đi tới đâu quét người bay như quét lá tới đó, không ai có thể kháng cự.
Bên này Hoắc Nguyên Chân xuất hiện ra oai, bên kia Mạc Thiên Tà cũng nhìn thấy.
Hòa thượng này vừa xuất hiện liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, còn phá hủy sơn môn Thánh giáo. Mặc dù Mạc Thiên Tà không bằng lòng thấy cảnh tượng này, nhưng dù sao hòa thượng này cũng là bên mình, hơn nữa còn là tới cứu Ninh Uyển Quân, tự nhiên Mạc Thiên Tà cũng muốn giúp hắn một chút.
Bị hòa thượng này xuất hiện làm cho phân thần, thế công Lý Dật Phong cũng không sắc bén như trước nữa. Mạc Thiên Tà công nhanh mấy kiếm, nhảy một cái bất ngờ thoát khỏi Lý Dật Phong, xông nhanh về phía đám Đông Phương Thiếu Bạch đang khiêng kiệu.
Bọn Đông Phương Thiếu Bạch vốn không tốt đẹp gì, hiện tại cục diện vô cùng hỗn loạn, bọn họ khiêng kiệu cũng không chạy nhanh được. Mới vừa chạy đi mấy bước, đột nhiên thấy Mạc Thiên Tà vọt tới.
Mấy người lập tức luống cuống tay chân, ném cỗ kiệu xuống bỏ chạy.
Mạc Thiên Tà chính là kẻ giết người không chớp mắt, hơn nữa nhóm người mình tuyệt đối không đủ cho lão giết, giờ khắc này không thể lo tới bất cứ chuyện gì khác, chạy trốn là đại sự hàng đầu.
Bọn họ vừa chạy, cỗ kiệu liền bị vứt chỏng trơ trên mặt đất.
Bất quá Mạc Thiên Tà chưa kịp đến gần cỗ kiệu, Lý Dật Phong đã theo kịp cuốn lấy, hai người lại quấn lấy nhau tiếp tục chiến đấu.
Hoắc Nguyên Chân xa xa thấy kiệu dừng lại ở phía xa, không khỏi mừng rỡ, lập tức chạy nhanh về phía đó.
Nhưng rốt cục Tam Trưởng Lão Ma giáo cũng làm cho thế công sắc bén của hắn phải chậm lại.
Đại côn này xoay tròn như vậy cũng có khuyết điểm, mặc dù xung quanh không cách nào đến gần, nhưng lại có thể lăng không công kích, dù sao đại côn hoạt động khó khăn, năng lực phòng ngự hết sức kém cỏi.
Bchngcsch. Cm |
Tên trưởng lão thứ ba lần trước giao thủ với Hoắc Nguyên Chân dẫn đầu xông lên, lăng không xông tới Hoắc Nguyên Chân, tay biến ảo pháp quyết, sắp sửa xuất thủ Dương Quan Tam Điệp.
Lần trước, Dương Quan Tam Điệp này đã làm cho Hoắc Nguyên Chân chịu nhiều đau khổ.
Thấy người nọ lần nữa đánh tới, Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng.
Tay hắn bận cầm đại côn không cách nào đối kháng.
Nhưng hiện tại Hoắc Nguyên Chân không muốn dây dưa với lão, hắn còn phải đi cứu Ninh Uyển Quân, đây mới là đại sự hàng đầu.
Cỗ kiệu kia đang lẻ loi ở đó, Hoắc Nguyên Chân biết Ninh Uyển Quân cùng Thái Y đều ở bên trong, hơn nữa hai người đã hôn mê, nếu như bởi vì mình trì hoãn mà chịu thương tổn chính là không tốt.
Quyết định thật nhanh, hắn ném đại côn tay lên không, ngăn cản tên trưởng lão này. Thân thể hắn nhảy lên một cái, rơi xuống nóc một căn phòng bên cạnh, sau đó nhanh chóng chạy tới gần cỗ kiệu.
Giáo chúng Ma giáo xung quanh vừa thấy hòa thượng này buông đại côn xuống, lập tức hò reo xúm lại, rối rít thi triển khinh công bay lên nóc phòng chặn đường Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng tốc độ Hoắc Nguyên Chân nhanh hơn bọn họ, vọt người mấy lượt đã bỏ những người này lại phía sau, lên tới đỉnh phòng, chuẩn bị phi thân nhảy xuống, cỗ kiệu đang ở cách đó không xa.
Hắn chưa kịp rơi xuống đất, hai bóng người đã bay lên, chính là Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão Ma giáo, song song thi triển Dương Quan Tam Điệp cùng nhau đánh tới.
Người trên không trung, không thể tránh né, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát không né tránh, song chưởng tung ra, chạm nhau một chưởng cùng hai Đại Trưởng lão giữa không trung.
Dương Quan Tam Điệp chính là chiêu thức mạnh nhất của Thiên Sơn Lục Dương chưởng. Môn võ học này uy lực cực lớn, hơn nữa hai Tiên Thiên hậu kỳ đồng loạt ra tay càng có uy lực tăng lên gấp bội, vốn tưởng rằng có thể một đòn sát thương hòa thượng này.
Nhưng chuyện làm cho người ta khiếp sợ xảy ra, thực lực hòa thượng này ngày hôm qua còn không cao, không ngờ rằng đối chưởng với hai vị trưởng lão chỉ bị chấn bay ngược trở về nóc phòng, bình yên vô sự.
Mà hai trưởng lão này lại là song song rơi xuống đất, không đứng vững, liên tiếp lui về phía sau, cùng nhau ngồi phệt xuống.
Vì sao hòa thượng này lại có thần lực hùng mạnh như vậy?
Hai trưởng lão đều cảm giác cánh tay tê dại, hai đối một vì sao lại có kết quả như vậy?
Bất quá mặc dù bọn lão bị đánh lui nhưng mục đích đã thành công, Hoắc Nguyên Chân không thể xuống khỏi nóc phòng, lại rơi vào vòng vây.
Mắt thấy đám đông phía sau như nước thủy triều ào tới, Hoắc Nguyên Chân không có lòng dạ nào ham chiến, hai chân chợt phát lực, trực tiếp đạp nóc phòng thủng một lỗ, cả người rơi vào bên trong phòng.
Hắn vừa rơi xuống, phía sau có mấy người lập tức theo chỗ thủng trên nóc phòng rơi xuống.
Bên trong phòng hình như là một gian phòng tiếp khách, Hoắc Nguyên Chân cũng không cần biết đang ở địa phương nào, nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng vung lên đánh thủng vách tường, xông ra ngoài.
Xông ra thấy lại là một gian phòng nhỏ.
Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể vung chưởng lần nữa, bằng vào lực lượng nhục thể của mình lần nữa đánh thủng vách tường, toàn thân đầy bụi đất.
Cuối cùng nơi này đã là bên ngoài, hắn phân biệt phương hướng một chút, phát hiện cỗ kiệu ở cách phía sau mình ước chừng ba mươi thước.
Hắn mới vừa đi ra, những người trên nóc phòng lại xông tới tấn công tiếp.
Hắn lập tức thi triển thân pháp Đại Na Di trực tiếp lướt ngang mười thước, né tránh đám người xông tới, trưởng lão thứ ba của Ma giáo lại lăng không truy tung tới.
Hoắc Nguyên Chân bị truy sát quá gấp rốt cục không nén được, lần này dứt khoát cũng không né tránh, đánh ra một chưởng về phía trưởng lão thứ ba.
Kể từ sau khi hắn lấy được Long Tượng Bát Nhã Công, vẫn chưa từng chân chính giao thủ với trưởng lão thứ ba này. Lần trước mình không phải là đối thủ, lần này lão còn tưởng rằng mình rất dễ ăn, vậy sẽ cho lão một bài học khó quên.
Bốn chưởng đối nhau, trưởng lão thứ ba này bị chấn bay vào vách, phun ra một ngụm máu tươi, vách tường in hằn một vết lõm hình người to tướng.
Bất quá so với tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đi theo Đông Phương Thiếu Bạch vừa rồi, biểu hiện của lão này tốt hơn rất nhiều, bị thương cũng không phải là quá nặng.
Hoắc Nguyên Chân không thèm quan tâm tới lão, xông về phía cỗ kiệu.
Mới chạy được vài bước, Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão lại xông tới giáp công.
Lần này bọn họ thông minh hơn nhiều, không chọi thẳng chính diện cùng Hoắc Nguyên Chân nữa, mà thi triển công phu tiểu xảo du đấu với hắn.
Bọn họ vừa đưa ra chiến lược này, Hoắc Nguyên Chân lập tức rơi vào thế bị động.
Long Tượng Bát Nhã Công lực lượng vô cùng, nhưng không phải là kỹ xảo đánh nhau tinh diệu. Đối phương không chọi cứng với hắn mà dây dưa như vậy, quả thật hắn không có biện pháp gì hay.
Nhìn sang bên kia, bọn Đông Phương Thiếu Bạch thấy thế cục ổn định lại cố gắng đến gần cỗ kiệu. Hoắc Nguyên Chân lòng như lửa đốt, dứt khoát cắn răng một cái, cũng không né tránh chưởng Đại Trưởng lão đánh tới phía sau, chịu đựng một chưởng này.
Mặc dù có Thiết Bổ Sam hộ thể, nhưng chưởng lực nội gia của vị Đại trưởng lão này cũng không phải tầm thường, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy cổ họng hơi ngọt, suýt nữa hộc máu.
Bất quá hắn chỉ chờ có bấy nhiêu, đối phương không có thi triển toàn lực, thương thế của mình không nặng, ngược lại là mượn lực vọt về phía trước, bất ngờ xông ra khỏi vòng vây hai người, lại thi triển thêm một thức Đại Na Di đi thẳng tới bên cạnh cỗ kiệu.
Trước mắt Ma giáo lâm vào hỗn chiến, bên kia Lam Hi đã sắp không kiên trì nổi. Chỉ cần Lam Hi thất bại, Mã Chấn Tây rảnh tay, mình càng không cách nào dẫn người đào thoát, cho nên cơ hội chính là bây giờ, chỉ có một lần.
Hoắc Nguyên Chân đi tới bên cạnh kiệu, bên kia Đông Phương Thiếu Bạch lập tức sợ hãi đứng lại, không dám đến gần.
Hoắc Nguyên Chân cũng không cần biết bọn họ thế nào, hai tay chộp lấy cỗ kiệu nhấc bổng lên cao.
Cho dù là bên trong cỗ kiệu có hai vị cô nương, cũng không vượt qua ba trăm cân, đối với Hoắc Nguyên Chân quả thật không đáng kể gì.
- Kim Nhãn Ưng!
Trong lòng hắn thầm kêu gọi một tiếng, Kim Nhãn Ưng sớm chuẩn bị đợi lệnh từ trên trời giáng xuống, đôi thiết trảo giống như móc thép chộp vào đỉnh cỗ kiệu.
Mà giờ khắc này Nhị trưởng lão Ma giáo cùng một đám đông xông tới, vô số công kích đánh tới Hoắc Nguyên Chân.
Kim Chung Tráo!
Ba bình xăng trong nháy mắt thúc giục phát đến cực hạn, Kim Chung Tráo hiện lên bên ngoài thân thể hắn.
Vô số công kích đánh lên Kim Chung Tráo binh binh.
Nhị trưởng lão cũng chỉ cầu mau, không có thi triển ra chiêu số uy lực lớn nhất, trong lúc nhất thời cũng không thể đánh tan Kim Chung Tráo của Hoắc Nguyên Chân.
Cảm giác nội lực trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao, Hoắc Nguyên Chân cắn rằng một cái, cảm giác được Kim Nhãn Ưng đi tới đỉnh đầu, ra sức đẩy mạnh cỗ kiệu lên cao.
Rốt cục Kim Nhãn Ưng cũng chộp được đỉnh cỗ kiệu, đôi cánh khổng lồ vỗ phành phạch mang theo cỗ kiệu bay thẳng lên không.
Mà vào giờ khắc này, Đại trưởng lão cùng trưởng lão thứ ba bị thương kia cũng chạy tới, mấy người cùng nhau xuất chưởng, Kim Chung Tráo Hoắc Nguyên Chân nhất thời chia năm xẻ bảy.