Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Phun ra một ngụm máu tươi, Hoắc Nguyên Chân lại bật cười ha hả:
- Các ngươi nhiều người như vậy thì có thể làm gì được? Còn không phải là bị bần tăng cứu người sao?!
- Tặc hòa thượng, người chết ở chỗ này đi!
Tam Trưởng Lão vô cùng tức giận, đồng loạt xuất chưởng đánh tới Hoắc Nguyên Chân.
- Muốn giết bần tăng, không có dễ dàng như vậy!
Hoắc Nguyên Chân không để ý thương thế, lần nữa bộc phát nội lực, hao phí rất lớn thi triển thân pháp Đại Na Di lại một lần nữa, bất quá lần này không phải là lui về phía sau, mà là trực tiếp nghênh đón.
Mục tiêu của hắn chính là trưởng lão thứ ba của Ma giáo đã bị thương.
- Tam đệ cẩn thận, hòa thượng này muốn đồng quy vu tận cùng ngươi!
Nhìn hòa thượng điên cuồng này, Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão đều cả kinh thất sắc.
Kể cả Tam Trưởng Lão Ma giáo đều nhận định rằng hòa thượng này không chịu đựng được nữa, đã là sắp chết giãy giụa, đèn cạn khô dầu, mắt thấy tuyệt lộ, chuẩn bị đồng quy vu tận cùng trưởng lão thứ ba.
Trưởng lão thứ ba không cam lòng đồng quy vu tận cùng Hoắc Nguyên Chân. Đối phương đã đến tuyệt lộ, mình không sao cả, hiện tại tình thế rất tốt, dựa vào cái gì phải đồng quy vu tận với hắn?
Mạng của xú hòa thượng ngươi không đáng một đồng mạng trưởng lão Ma giáo ta ngàn vàng không mua nổi.
Lão thấy hòa thượng sử dụng một chiêu Song Long Xuất Hải đánh thẳng vào ngực mình, bất chấp trước ngực mở rộng ra, rõ ràng là đấu pháp lấy mạng đổi mạng.
Nhưng lão không cho là hòa thượng có thể thành công.
Bởi vì môn hộ đối phương mở rộng ra, để lộ phần ngực bụng hoàn toàn. Trước khi Song Long Xuất Hải của hắn đánh tới, mình hoàn toàn có thể đánh chết hắn.
Hòa thượng này thân pháp rất quỷ dị, cơ hồ là thấp thoáng một cái đã đến trước mặt, Đại ca Nhị ca của mình cứu viện đã không còn kịp nữa, cho nên hết thảy bây giờ chỉ có thể dựa vào mình.
Sức lực của người mạnh thật, nhưng người đánh không tới được ta, hết thảy chỉ là uổng công.
Trong nháy mắt trưởng lão thứ ba đã quyết định chủ ý, đơn chưởng đánh ra, bởi vì tốc độ đơn chưởng tới nhất định nhanh hơn song chưởng. Lão đã sử dụng hết mười hai thành công lực, hết tất cả sức lực mình có, nhất định phải một chưởng đánh gục hòa thượng này.
Nếu như một chưởng này đánh trúng vào ngực bụng, cho dù Hoắc Nguyên Chân có Thiết Bố Sam hộ thể chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cản.
Cho dù Long Tượng Bát Nhã Công rất mạnh, Cửu Dương chân khí cũng có thể hộ thể, suy đoán không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Hoắc Nguyên Chân đã lọt vào trùng vây, bên cạnh có Tam Trưởng Lão Ma giáo lúc nào cũng có thể sát thương mình, hắn không thể không liều mạng một chuyến. Mắt thấy trưởng lão thứ ba đối diện xuất trọng chưởng đánh mình, ánh mắt của hắn hơi nheo lại.
Thành công hay không vậy phải xem lần này...
Hắn gia tăng tốc độ nhanh hơn mấy phần, rót toàn bộ công lực vào song chưởng, đã mơ hồ có thanh âm ma sát không khí, nhất định phải đánh gục trưởng lão thứ ba của Ma giáo này.
Thương thế mình nặng hơn lão, tình cảnh của mình nguy hiểm hơn lão, công lực của mình không bằng lão, cho nên phải khẩn trương, quyết định sinh tử trên chiến trường chỉ là trong nháy mắt.
Cho dù là lão mạnh hơn ta, cũng có khả năng phạm sai lầm.
Lúc chưởng của trưởng lão thứ ba tới gần bụng mình, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân sử dụng Phật quang tầng thứ hai.
Vòng sáng hai màu đỏ cam sau gáy hắn thình lình xuất hiện, hơn nữa ánh sáng chói chang.
Toàn trường đều là tro bụi, toàn trường đều là bụi đất, Hoắc Nguyên Chân lại vừa đánh rơi bảng hiệu, lại đánh xuyên phòng ốc, cộng thêm vô số người chạy trốn giẫm đạp, bụi đất bay lên khiến cho cả không trung mờ mịt.
Mà vòng sáng này xuất hiện giống như mặt trời đó trong bóng tối, hết sức chói mắt.
Thậm chí rất nhiều người không thấy rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là cảm giác trước mắt như có một mặt trời đỏ mọc lên ở phương Đông, xuyên ra biển mây, vạn đạo hào quang chiếu rọi, làm cho người ta mở mắt không ra.
Trưởng lão thứ ba đứng gần nhất, lão và Hoắc Nguyên Chân gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, không ngờ rằng ánh sáng kia chói chang như vậy.
Theo bản năng lão đưa tay lên ngăn cản trước mắt, nhưng vừa rút tay về, lão liền hối hận.
Nhưng hết thảy đã chậm, chờ lão ý thức được điểm này, Song Long Xuất Hải của Hoắc Nguyên Chân đã cách trước ngực lão chỉ có không phẩy mấy ly, thậm chí lão có thể cảm giác được y phục của mình lõm xuống.
Đây chỉ là cảm giác trong một phần ngàn giây.
Có lẽ là chưởng phong thật sự, có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng hiện tại những chuyện này đã không quan trọng. Quan trọng là sau khoảnh khắc, lồng ngực lão nhất tề bị song chưởng Hoắc Nguyên Chân đánh trúng.
Rầm!
Không biết lực đạo của một chưởng này bao lớn, mọi người chỉ thấy trưởng lão thứ ba bị song chưởng của hòa thượng kia đồng thời đánh trúng ngực, thân thể lăng không bay lên. Toàn thân lão giống như bị một sợi dây thừng lôi ngược toàn lực, bay nhanh về phía sau, mãi cho tới sơn môn cách đó chừng trăm thước.
Trước đó Hoắc Nguyên Chân đã đánh gãy một cây cột đá chỗ sơn môn, vẫn còn một cây ở đó.
Nhắc tới cũng vừa khéo, thân thể trưởng lão thứ ba này bay thẳng vào cây cột đá còn lại kia.
Dường như cột đá lắc lư mấy cái, bị tấm thân xương thịt của lão đụng vào, lập tức khảm chặt trên cột đá, giống như một pho tượng theo trường phái trừu tượng của phương Tây thời hiện đại.
- Tam đệ!
Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão khàn cả giọng hét lớn một tiếng, nhiều năm qua ba người bọn họ hình bóng không rời, rốt cục có một người trong bọn họ đã đi xa.
Đây chính là giang hồ, cuộc sống liếm máu đầu đao, không ai có thể bảo đảm giây kế tiếp mình vẫn còn sống sót.
Bất kể lão không cam lòng thế nào, rốt cục lão cũng đã chết.
Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão dường như đã hóa điên, ánh mắt đỏ như máu, cơ hồ muốn lồi ra bên ngoài, hoàn toàn không để ý tới nơi yếu hại trên thân thể mình, xuất ra lực lượng toàn thân, dùng sát chiêu hết sức tàn nhẫn liều mạng đánh tới Hoắc Nguyên Chân.
Lúc này thậm chí Hoắc Nguyên Chân có cơ hội giết chết bọn họ, nhưng sợ rằng mình cũng không khá hơn chút nào, hai người này mới là tính toán đồng quy vu tận cùng mình đây.
Mạng trưởng lão Ma giáo các ngươi không đáng một đồng, mạng của bần tăng mới là ngàn vàng không mua nổi.
Một chiêu Phật quang diệu dụng đánh chết trưởng lão thứ ba, bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng tiêu hao rất lớn. Trước đó hắn đã trúng một chưởng của Đại Trưởng lão, lại bị đánh vỡ Kim Chung Tráo, không thể tiếp tục đánh tiêu hao chiến ở đây.
Cho nên sau khi đánh bay Tam Trưởng Lão, hắn thừa dịp trong khoảnh khắc mọi người dừng lại lập tức thi triển Nhất Vĩ Độ Giang, thân thể lần nữa bay lên, phóng tới chỗ sơn môn Ma giáo.
Chỉ cần rời đi Ma giáo, rời đi vòng vây, trước mặt không có ai ngăn chặn, Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn có lòng tin chạy thoát.
Bốn đại cao thủ Lý Dật Phong, Bất Tử Đạo Nhân, Chu Cẩn, Mã Chấn Tây đều đang mải mê chiến đấu, những người còn lại sẽ không có năng lực truy kích mình.
Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão công kích thất bại lần nữa, gào lên ở sau lưng Hoắc Nguyên Chân đuổi tận cùng không buông.
Đáng tiếc tốc độ của bọn họ vẫn chậm, mắt thấy sơn môn ngay trước mắt, Hoắc Nguyên Chân đã thấy được hy vọng chạy thoát.
Hắn còn phải đi tìm Kim Nhãn Ưng, đương nhiên là Kim Nhãn Ưng có thể mang nổi hai người, nhưng đã là cực hạn của nó. Hiện tại La Thái Y và Ninh Uyển Quân ở bên trong kiệu, Kim Nhãn Ưng mang theo cỗ kiệu phi hành, hắn còn chưa bay xa.
Hơn nữa vạn nhất cỗ kiệu vỡ nát, hai nàng sẽ còn gặp nguy hiểm, Hoắc Nguyên Chân không thể không quản, nhất định hắn phải rời đi nơi này.
Lúc sắp sửa ra khỏi sơn môn, đột nhiên sau gáy vang lên tiếng gió, tốc độ cực nhanh.
- Không xong!
Hoắc Nguyên Chân cảm giác không ổn, đòn đánh tới này đủ để lấy mạng mình.
Đang trong quá trình chạy như bay, hắn không thể không tạm thời lách tránh, vừa kịp tránh thoát một đòn này.
Một cây thiết quải bay xéo mà qua, trực tiếp bắn thủng một cây thanh tùng ngoài sơn môn.
Chỉ trong khoảnh khắc lách tránh như vậy, tốc độ của hắn lập tức chậm lại, mấy tên Ma giáo vốn cách hắn không xa đã truy kích đến gần.
Một bóng người giống như gió lốc đến gần, một chiêu phách không chưởng đã đánh tới.
Hoắc Nguyên Chân biết phách không chưởng lợi hại, lúc trước Vô Danh bị khốn trong địa động, bởi vì không thuận tiện di chuyển đã dùng phách không chưởng này đối phó mình, chưởng pháp này cách không đả thương người, uy lực bất phàm.
Nhưng trong thực chiến cũng không có bao nhiêu người sử dụng thủ đoạn công kích tầm xa như phách không chưởng hoặc là kiếm khí này, nhất là dưới tình huống thực lực tương đương.
Bởi vì phương pháp này tương đối tiêu hao nội lực, hai là thi triển ra cũng không thuận tiện.
Trừ phi là cao thủ đối trận công lực thấp hơn, hoặc là như La Thái Y đặc biệt tu luyện kiếm khí, mới có thể lấy loại thủ đoạn này làm chủ.
Chiêu phách không chưởng này không kém bao nhiêu so với phách không chưởng của Vô Danh lúc trước.
Mã Chấn Tây đã tới!
Nơi xa Lam Hi đã mềm nhũn ngã xuống đất, bị giáo chúng Ma giáo trói lại, bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc Hoắc Nguyên Chân đánh bại Tam Trưởng Lão đồng thời Mã Chấn Tây cũng đạt được thắng lợi, đánh bại Lam Hi, hơn nữa nhanh chóng truy sát hắn.
Đầu tiên là thiết quải trì hoãn không cho hắn bỏ chạy, sau đó phách không chưởng công kích, Mã Chấn Tây cũng đã hiểu rõ lộ số của Hoắc Nguyên Chân trong chiến đấu.
Long Tượng Bát Nhã Công sở trường cận chiến, sức mạnh vô địch, nhưng nội lực của hắn rốt cục là không được, đối phó kiếm khí cùng phách không chưởng loại này chính là sở đoản, chính là yếu kém.
Quả nhiên phách không chưởng đánh tới, Hoắc Nguyên Chân không có biện pháp nào hay đổi phó, chỉ có thể né tránh lần nữa.
Phía sau Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão càng đuổi càng gần, Hoắc Nguyên Chân nhất thời lòng như lửa đốt.
Nếu bị Mã Chấn Tây dây dưa cuốn lấy, tình cảnh tuyệt đối hung hiểm gấp trăm lần so với vừa rồi, công lực Mã Chấn Tây cũng không phải là một cấp bậc với Tam Trưởng Lão. Loại lão ma đầu trăm năm trước này đều có công lực tương đương với Vô Danh trước khi đột phá.
Nhất định không thể bị vây, muốn chạy trốn chính là bây giờ!
Hoắc Nguyên Chân hiểu rất sâu điểm này, nếu như bị giữ chân lại, coi như mình xong đời.
Thủ đoạn của mình đã thi triển gần hết, đã dùng cả Phật quang, Kim Chung Tráo cũng bị đánh tan tác, không còn hậu chiêu gì, muốn chạy thoát là cực kỳ khó khăn.
Hoắc Nguyên Chân tựa hồ có chút tuyệt vọng, đột nhiên sử dụng Sư Tử Hống rống giận một tiếng:
- Mã Chấn Tây, lão thất phu! Bần tăng phải đồng quy vu tận với lão!
Tiếng rống này Hoắc Nguyên Chân đã sử dụng toàn bộ khí lực, có thể nói là kinh thiên động địa.
Những người xung quanh đều bị chấn nhiếp lui về sau một bước, Hoắc Nguyên Chân cũng dứt khoát đứng lại tại chỗ, hai tay nhanh chóng tạo thành chữ thập:
- Như Lai Thần Chưởng thức thứ nhất! Phật Quang Sơ Hiện!
Sau khi niệm xong, Phật quang sau gáy Hoắc Nguyên Chân lại lóe sáng lên.
Mã Chấn Tây hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ là thủ đoạn giả thần giả quỷ, một lần linh hai lần cũng không linh!
Mặc dù lão không biết vòng sáng sau gáy đối phương từ đâu mà có, nhưng hẳn là không có lực sát thương gì.
Đang chuẩn bị lần nữa đánh ra phách không chưởng, đột nhiên một cảnh tượng khiến cho lão phải sợ hãi xuất hiện.
Hòa thượng này hét lớn một tiếng:
- Sư phụ trên trời có linh thiêng phù hộ đệ tử, tru diệt lão già này!
Theo lời của hòa thượng, hư ảnh một lão hòa thượng xuất hiện.
Hư ảnh lão hòa thượng này to gấp mấy chục lần Hoắc Nguyên Chân, lăng không xuất hiện ở đó.
Tất cả mọi người dừng lại chiến đấu, kinh hãi nhìn cảnh tượng chấn động trước mắt này.
Là cao thủ giang hồ không sai, nhưng loại chuyện như vậy tựa hồ có vẻ vượt qua nhận biết của tất cả mọi người, lão hòa thượng đó là thần tiên, hay là yêu quái?
Là Phật tổ hay thật sự chính là quỷ hồn sư phụ hòa thượng này hiện thân?
Giờ khắc này, Hoắc Nguyên Chân bảo tướng trang nghiêm, hai tay chậm rãi đẩy ra.
Mà hư ảnh lão hòa thượng trên không giờ phút này cũng chợt mở mắt, đơn chưởng giơ lên.
- Như Lai Thần Chưởng thức thứ nhất, Phật Quang Sơ Hiện, Mã Chấn Tây, lão chịu chết đi!
Nơi xa Lý Dật Phong hét lớn:
- Mã huynh, không thể địch lại được!
Không cần lão nói Mã Chấn Tây cũng biết, lực lượng loại này rõ ràng không phải là sức người có thể địch lại, kẻ ngu mới dám đứng ra đón đỡ.
Thân thể rút lui thật nhanh, rút lui không để ý phong độ, lăn tròn một vòng Mã Chấn Tây hy vọng có thể tránh được kiếp này.
Mã Chấn Tây thấy hư ảnh cao tăng sau lưng hòa thượng này, lại nghe chiêu thức kia tên Như Lai Thần Chưởng gì đó, vừa nghe cũng biết uy lực bất phàm.
Tự tin của lão bắt nguồn từ hiểu biết, tỷ như cao thủ trên giang hồ, lão thật sự không sợ hãi bất cứ người nào. Cho dù Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị giáo chủ của lão năm đó, thường là lúc gặp mặt cũng sẽ không đặc biệt sợ hãi.
Nhưng đây là thứ gì?
Hòa thượng này đưa thứ gì ra vậy?
Quá coi trọng mình rồi...
Mã Chấn Tây kinh hoảng chạy thục mạng, người chung quanh cũng bị cảnh tượng thần kỳ này làm cho kinh hãi vội vàng lui về phía sau, ngã nhào, lăn lộn vô cùng hỗn loạn.
Hoắc Nguyên Chân lúc này đã không còn sức chiến đấu tiếp thấy cảnh tượng này, trong lòng mừng rỡ.
Những thứ không biết luôn làm cho người sợ hãi, người giang hồ cũng không ngoại lệ, lần đầu mình dùng đến Pháp Tướng tầng thứ nhất này, thật đúng là đưa đến hiệu quả hết sức bất ngờ.
Mắt thấy Mã Chấn Tây đã lui ra đến gần hai mươi thước, Hoắc Nguyên Chân biết đã đến lúc.
Mới vừa tạo ra hư ảnh trong nháy mắt đột ngột xoay người, Hoắc Nguyên Chân không nói hai lời cũng không quay đầu lại, nhanh chân bỏ chạy.
Lần này mình đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, chẳng những cứu ra hai nàng Ninh Uyển Quân, hơn nữa còn đánh chết trưởng lão thứ ba Ma giáo, coi như là hoàn thành nhiệm vụ viên mãn.
Cất bước chạy như điên, Hoắc Nguyên Chân giống như một trận gió mát vọt ra khỏi sơn môn Ma giáo.
Hắn vừa ra khỏi cửa, Mã Chấn Tây tức tối suýt chút nữa hộc máu ngay tại chỗ.
Bây giờ Mã Chấn Tây đã hiểu, hư ảnh lão hòa thượng này hẳn cũng giống như vòng sáng sau gáy hòa thượng kia, đều là trò quỷ, chướng nhãn pháp do hắn giở ra mà thôi.