Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Cho nên theo lý thuyết, mình nên để cho Ninh Uyển Quân rời đi, sau đó mang theo La Thái Y chạy trốn.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không có lựa chọn như vậy.
La Thái Y là vô tội, nàng chẳng qua là bị liên lụy vào chuyện này, nàng không nên phụng bồi mình vào sinh ra tử như vậy, nàng nên sống sót.
Mà mình chính là vì cứu Ninh Uyển Quân mà tới, hôm nay đối mặt nguy hiểm, mình cũng không cách nào bảo toàn. Xuất phát từ ý nghĩ này, Hoắc Nguyên Chân vẫn muốn mang theo Ninh Uyển Quân cùng chạy trốn.
Nếu thật vì vậy chết đi, như vậy ít nhất còn có Uyển Quân đi cùng mình.
Huống chi mang theo Ninh Uyển Quân, mình sẽ có thêm sức mạnh hơn.
- Nếu như bần tăng không thể đưa nàng chạy thoát, như vậy cũng có nghĩa là lần này không thể cứu được nàng, đây chính là số mạng của Ninh Uyển Quân nàng.
Mắt thấy Mã Chấn Tây càng đuổi càng gần, đã đến trong vòng trăm thước, rốt cục Hoắc Nguyên Chân đã có quyết định.
Hắn ôm Ninh Uyển Quân xuống, sau đó lại đỡ La Thái Y lên lưng Kim Nhãn Ưng.
- Kim Nhãn Ưng, cẩn thận một chút, nhất định phải đưa vị cô nương này đến Thiếu Lâm tự!
Kim Nhãn Ưng kêu to một tiếng, vỗ cánh bay lên bầu trời.
Trọng lượng một nữ nhân đối với Kim Nhãn Ưng không đáng kể gì, nhưng nó cũng không bay quá nhanh, vững vàng bay lên không, càng bay càng cao.
Quay đầu lại lần nữa ôm lấy Ninh Uyển Quân, đặt lên lưng mình, Hoắc Nguyên Chân khổ sở cười một tiếng:
- Uyển Quân, lần này nàng phải đồng sinh công tử cùng bần tăng, nàng có sợ không?
Trong đôi mắt đẹp Ninh Uyển Quân nước mắt tuôn rơi, tựa hồ muốn lắc đầu nói gì, nhưng động tác của nàng lúc này vô cùng yếu ớt.
- Bần tăng biết nàng muốn nói gì, nàng không hy vọng ta tới cứu nàng có phải không? Những chuyện này không thể nào, có một số việc, có vài người vĩnh viễn không cách nào bỏ qua, chỉ cần ta còn có mạng này, tuyệt không bỏ lại Uyển Quân nàng được.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên xốc lấy thân thể Ninh Uyển Quân dán sát lên lưng mình hơn nữa, sau đó quay đầu lại nói với Mã Chấn Tây đã cách mình chỉ còn hơn năm mươi thước:
- Họ Mã, Thiên Sơn này to lớn, bần tăng dẫn lão đi dạo một vòng nha.
Hoắc Nguyên Chân thân mang lực Long Tượng Bát Nhã công đỉnh phong, trọng lượng thân thể Ninh Uyển Quân gần như không ảnh hưởng gì tới hắn, cước bộ gia tăng, bắt đầu chạy như điên theo đường núi, thề quyết đưa Ninh Uyển Quân chạy thoát khỏi tay Mã Chấn Tây.
Hoắc Nguyên Chân mang theo Ninh Uyển Quân không chạy xuống núi, mà là chuyên chọn đường núi gập ghềnh, thậm chí là không có đường mà chạy.
Mặc dù hắn đã bị thương nhưng cũng không nặng lắm, hơn nữa thân mang tầng mười ba Long Tượng Bát Nhã Công, thể lực của hắn là cực kỳ mạnh mẽ. Có được ưu thế này đương nhiên phải tận dụng cho thật tốt, để cho Mã Chấn Tây chạy theo sau mình vận động một hội.
Nhất Vĩ Độ Giang đúng là khinh công cực tốt, cộng thêm thể lực siêu cường của hắn, mặc dù cõng một người, Mã Chấn Tây lại không cách nào rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Đương nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng không có cách nào kéo giãn khoảng cách thêm được nữa, hai bên vẫn cách xa nhau chừng trăm thước như vậy.
- Nhất Giới hòa thượng, người chạy đi, cho dù là lão phu đuổi người đến chân trời cũng phải bắt ngươi cho bằng được!
Hoắc Nguyên Chân không lý tới lão, trong quá trình chạy lên tiếng nói chuyện là rất tiêu hao thể lực, lão thích nói cứ để cho lão nói.
- Ninh Uyển Quân, người bằng lòng làm gánh nặng cho hòa thượng kia như vậy hay sao? Ta cho ngươi biết, hòa thượng đã bị thương, hắn không chạy được thời gian bao lâu, mang theo ngươi sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị lão phu bắt lại, đến lúc đó hai người các ngươi đều phải chết!
Mã Chấn Tây tựa hồ cũng không có bị lên tiếng nói chuyện ảnh hưởng, ở phía sau một mực lải nhải không ngừng, rõ ràng là cố ý đầu độc Ninh Uyển Quân.
Nếu có thể bắt lại Ninh Uyển Quân, Mã Chấn Tây thà rằng bỏ qua cho hòa thượng kia, dù sao chơi đùa với một mỹ nhân hay hơn giết một hòa thượng nhiều.
Ninh Uyển Quân ở sau lưng Hoắc Nguyên Chân, đầu tựa vào vai của hắn. Mặc dù Hoắc Nguyên Chân chạy nhanh nhưng cũng không lắc lư, hiển nhiên là đang cực lực chiếu cố cho nàng.
Nàng có thể cảm giác được nếu không phải là vì chiếu cố mình, hòa thượng này có thể thoát khỏi Mã Chấn Tây phía sau.
Giờ phút này trong lòng nàng đủ các cảm xúc lẫn lộn, nước mắt rơi mãi không ngừng. Thế nào nàng cũng không ngờ tới kết quả sẽ là như vậy, nếu sớm biết hòa thượng này thật sự tới đây, hơn nữa làm được hết thảy, nàng đâu cần cực khổ giở trò như hiện tại.
Nhưng nàng không thể lên tiếng nói chuyện, không thể nói cho hắn biết sự thật chân tướng.
Thôi đi, hắn đã không bỏ mình xuống, nếu như thật sự cả hai chết đi, cũng coi như đồng sinh cộng tử cùng hắn.
Cảm giác được nước mắt giai nhân sau lưng chảy ròng ròng, Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng nóng lòng, mình vẫn còn đánh giá cao mình, cũng đánh giá thấp Mã Chấn Tây.
Cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ như lão, hơn nữa còn là siêu cấp cao thủ trong số Tiên Thiên hậu kỳ, cũng không thể thoát khỏi dễ dàng như vậy. Nếu là một mình mình còn có mấy phần nắm chắc, bây giờ thì...
Cũng không biết chạy bao lâu, dường như từ sáng sớm chạy đến trưa, thậm chí mặt trời sắp ngả về Tây, vẫn không thể nào thoát khỏi Mã Chấn Tây.
Cảm giác trong ngực khó chịu một trận, Hoắc Nguyên Chân thầm nói không xong.
Quả nhiên thương thế đã ảnh hưởng tới mình, hứng chịu một chưởng của Đại Trưởng lão, lại vỡ tan Kim Chung Tráo, cho nên bị nội thương trong người.
Nếu như cẩn thận điều dưỡng một phen cũng không có gì, nhưng hiện tại tình huống như thế, làm sao có được cơ hội điều tức. Thương thế này vốn không phải là quá nặng, hiện tại đã có dấu hiệu gia tăng.
Mã Chấn Tây phía sau đã cảm nhận được chuyện này.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn từ một trăm thước đến tám mươi thước.
- Ha ha, tiểu hòa thượng, người sắp sửa không chịu nổi rồi sao? Lúc này mới chạy vài trăm dặm đường núi, ngươi đã không chịu nổi, thể lực như vậy làm sao có thể dẫn lão phu chạy khắp một vòng Thiên Sơn?
Hoắc Nguyên Chân không muốn đáp lời lão, nhưng lúc này Ninh Uyển Quân trên lưng hắn rốt cục lên tiếng nói.
Thanh âm rất nhỏ, rốt cục nàng đã khôi phục một chút, đã có thể mở miệng nói chuyện.
- Hòa thượng...
- Uyển Quân! Nàng có thể nói chuyện rồi sao, thật là hay quá, nàng hãy cố chịu đựng, rất nhanh chúng ta có thể thoát khỏi tên Mã Chấn Tây kia.
- Hòa thượng... Người buông ta xuống đi.
Thanh âm của Ninh Uyển Quân nhỏ như muỗi kêu, hết sức khó nghe.
- Làm sao có thể như vậy được? Bần tăng đã nói nhất định sẽ mang nàng chạy thoát, chỉ cần ta còn sống nhất định sẽ không buông nàng xuống.
Ninh Uyển Quân nói một câu cũng phải rất cố sức, ở Hoắc Nguyên Chân trên lưng tiếp tục nói:
- Nếu ngươi chết... Nhất định trước khi chết phải giết ta, ta... Không muốn rơi vào trong tay lão tặc kia.
- Nàng sẽ không chết, nàng sẽ sống.
- Không, người nhất định phải giết ta, thân thể của ta... Không thể để bị người thứ hai nhìn thấy.
Nghe thấy lời của Ninh Uyển Quân, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân cảm thấy trong đầu căng thẳng, lại có chút chua xót.
Thân thể Ninh Uyển Quân đã bị người khác nhìn thấy rồi sao?
Người kia không phải là mình, thậm chí mình cũng không biết người kia là ai...
Cảm giác chua xót như vậy, đã rất lâu Hoắc Nguyên Chân không có nếm qua.
Có lẽ là vì quan tâm, kể từ khi hắn tới thế giới này, nàng là nữ tử đầu tiên khiến cho hắn cảm thấy ấm áp. Nếu không quan tâm, hắn cũng đã không ngàn dặm xa xôi chạy tới Thiên Sơn cứu nàng.
Nhưng không ngờ rằng nàng đã có ý trung nhân, hơn nữa tựa hồ quan hệ đã phát triển rất sâu, đã tới mức nhìn thấy thân thể.
Hắn hít sâu một hơi khí lạnh:
- Uyển Quân, nếu là như vậy, bần tăng càng muốn cứu nàng, để cho nàng đoàn tụ cùng ý trung nhân của mình.
Phía sau Ninh Uyển Quân tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó tựa đầu tựa vào bả vai của hắn sát hơn:
- Vậy ngươi nhất định phải nỗ lực, ta phải sống, hắn cũng nhất định phải sống.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu trầm mặc một chút, nên tôn trọng lựa chọn của nàng.
Hắn càng chạy càng cảm thấy trên ngực khó chịu hơn trước.
Như vậy không được, sắp sửa không còn chịu đựng được nữa, thương thế bắt đầu nặng thêm, chạy một hồi nữa chỉ sợ cũng sẽ hộc máu.
Mã Chấn Tây phía sau đã cách hắn chừng năm mươi thước, cho dù không hộc máu sớm muộn cũng sẽ bị đuổi kịp.
Có lẽ mình nên sửa đổi sách lược một chút, không thể chạy trốn một mạch, tìm chỗ hiểm phòng thủ có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Trên Thiên Sơn khắp nơi là núi, nếu tìm kiếm hiểm địa vậy tìm một đỉnh núi cao là hay nhất.
Hoắc Nguyên Chân nhắm vào một ngọn tuyết sơn cao vút trong mây ở trước mặt. Trong khoảng thời gian qua hắn chạy vòng quanh ngọn núi này, có lẽ hiện tại nên chạy lên trên núi.
Quyết định chủ ý, Hoắc Nguyên Chân mang theo Ninh Uyển Quân chạy lên ngọn tuyết sơn kia.
Phía sau Mã Chấn Tây cũng có vẻ không chịu nổi, thậm chí một lần lão cũng từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc không đuổi nữa.
Hòa thượng này là con lừa trọc hay lừa sống, một con lừa sống siêu cấp biến thái, thân đã bị thương còn mang theo một người chạy trốn, không ngờ rằng mình đuổi theo gần một ngày trời vẫn không đuổi kịp.
Nếu hắn không có bị thương, e rằng mình muốn chạy theo sau hít bụi cũng không đủ tư cách.
Bây giờ mắt thấy sắp đuổi kịp, không ngờ rằng hòa thượng kia lại chạy lên núi.
Hơn nữa không phải là trèo lên núi thông thường, mà là tuyết sơn Thiên Sơn, Bác Cách Đạt phong!
Nếu hỏi ngọn núi nổi danh nhất Thiên Sơn là ngọn núi nào, đương nhiên là Bác Cách Đạt phong này.
Thứ trên Bác Cách Đạt phong nổi danh có rất nhiều, nơi này tuyết quanh năm không thay đổi, được mọi người xưng là tuyết hải, nhiệt độ cực thấp, đỉnh núi cuồng phong trống giận, rất khó có sinh vật nào có thể sinh sống trên đó.
Cũng không thể nói hoàn toàn không có, rất nhiều Thiên Sơn Tuyết Liên chính là xuất sinh từ nơi này.
Trên một sườn núi khác còn có bồn tắm Tây Vương Mẫu, Thiên Sơn Thiên Trì.
Ngọn núi này cực kỳ hiểm trở, sườn núi cơ hồ dựng đứng. Đến nơi này đã không thể dùng khinh công được nữa, chỉ cần có thể leo lên được chính là thành công
Không nghĩ tới hòa thượng này lại lựa chọn ngọn núi này.
- Hòa thượng! Lão phu đã nói qua, cho dù là người chạy đến chân trời, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hoắc Nguyên Chân không thèm để ý tới lão, trên ngọn núi này toàn là tuyết đọng, nhưng phần dưới chân núi cũng là nham thạch cứng rắn, thỉnh thoảng phơi bày ra ngoài.
- Uyển Quân, ôm chặt ta, chúng ta lên núi đi!
Ninh Uyển Quân dùng sức lực yếu ớt của nàng ôm lấy Hoắc Nguyên Chân, cố gắng không để rơi xuống.
Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên bám vào phần nham thạch, khẽ dùng sức cắm vào nham thạch cứng rắn, bắt đầu leo lên.
Không có có bất kỳ công cụ leo núi nào, nhưng Hoắc Nguyên Chân có sức lực. Mặc dù nham thạch này cứng rắn, nhưng ở trước mặt hắn cũng không cứng hơn đậu hủ bao nhiêu.
Hoắc Nguyên Chân leo lên trước, Mã Chấn Tây cũng leo phía dưới cách hắn không xa, men theo nơi hắn trèo lên, lợi dụng lỗ thủng hắn để lại leo lên đuổi sát.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn Mã Chấn Tây đuổi giết mình cả một ngày, khóe miệng Hoắc Nguyên Chân nhếch một nụ cười lạnh, chỉ sợ lão không đuổi, chỉ cần lão đuổi theo, như vậy sẽ có lúc cho lão biết tay.
Lần lượt cắm tay vào nham thạch leo lên, Hoắc Nguyên Chân mang theo Ninh Uyển Quân, dần dần đã đến khu vực có tuyết.
Nơi này đã cách mặt đất cực kỳ xa gió núi gào thét, ngay cả hơi thở ra cũng có khuynh hướng ngưng kết thành bằng.
Cho dù là Hoắc Nguyên Chân tu luyện Cửu Dương chân kinh cũng cảm thấy hơi lạnh, Ninh Uyển Quần sau lưng hắn càng run rẩy không ngừng. Vốn nàng không có năng lực hành động, mất đi nội lực chống đỡ, hiện tại coi như chỉ là một nữ tử bình thường.
Mà Mã Chấn Tây đã rút ngắn khoảng cách hơn nữa, hiện tại chỉ còn không đầy hai mươi thước.
- Ha ha! Hòa thượng, lần này xem người còn chạy đi đâu.
Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng, tính ra khoảng cách cũng đã vừa tầm. Nơi này là giữa sườn núi, lưng không đến đất cật không đến trời, Mã Chấn Tây lão dám đuổi giết lão nạp tới chỗ này, cũng nên tặng cho lão một ít lễ vật.
Một tay phát lực, trực tiếp cắm vào vách đá, cố định thân thể, mặt hắn quay ra ngoài, cố gắng ép Ninh Uyển Quân vào vách, không để nàng rơi xuống.
Sau đó tay còn lại của hắn mọi từ trong vách đá ra một hòn đá.
Ước lượng trong tay một chút, nặng chừng năm sáu cân nặng, coi như không tệ.
Thấy Mã Chấn Tây phía dưới đã đến gần đến mười thước, Hoắc Nguyên Chân cười một tiếng:
- Mã Chấn Tây, thật là khó khăn cho lão, đuổi theo bần tăng lâu như vậy, bất quá con người lão làm nhiều chuyện xấu ắt sẽ có báo ứng. Thói đời vật đổi sao dời, hiện tại đến phiên ta, hòn đá này coi như là lễ vật bần tăng tặng cho lão.
Mã Chấn Tây kinh hãi ngẩng đầu, thấy Hoắc Nguyên Chân phía trên cầm trong tay một hòn đá, đang ở nơi đó nhắm ngay mình.
Lúc này lão mới ý thức được đã mình phạm vào một sai lầm chí mạng, chính là leo núi đuổi theo hòa thượng này.
Nơi này là sườn núi, muốn lên không được muốn xuống không xong, khoảng cách giữa hai người lại gần như vậy, nếu như hòa thượng ném đá từ trên xuống, bằng vào thần lực của hắn...
Mã Chấn Tây đã không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, quyết định thật nhanh, thân thể bắt đầu lui xuống.
- Muốn chạy ư, chậm rồi!
Trong lòng Hoắc Nguyên Châu cảm thấy khoái chí vô cùng, rốt cục cũng đã tới lúc báo thù. Từ sau khi Mã Chấn Tây đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, có lẽ chưa từng bị ai ném đá...
Cổ tay run lên, Hoắc Nguyên Chân cầm đá trong tay, dưới lực Long Tượng tầng mười ba thúc giục, ném mạnh vào trán Mã Chấn Tây bên dưới.
Lơ lửng giữa lưng chừng sườn núi không có cách nào tránh né, hiện tại Mã Chấn Tây rõ ràng là bia sống.
Mã Chấn Tây bình sinh chưa từng bị thua thiệt như vậy.
Hòa thượng kia giống như bốc đậu hủ, moi ra trên vách đá từng hòn đá ném xuống hết hòn này tới hòn khác.
Lão đường đường là Tiên Thiên hậu kỳ, chỉ có thể ra sức múa thiết quái trong tay, liều mạng ngăn cản.
Lực đạo những hòn đá này rất lớn, lão cản được một hòn đã cảm thấy cánh tay tê dại, đá vụn văng đầy mặt gây ra những vết thương nho nhỏ.