Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Ngăn cản thêm một hòn nữa, thân thể Mã Chấn Tây bị chấn động rơi xuống, may nhờ dùng quái trường cắm vào vách núi, mới miễn cưỡng giữ lại thân hình.
Hòa thượng bên trên vẫn ném đá xuống như mưa bấc, hòn thứ ba, thứ tư...
Cho đến hòn thứ bảy rốt cục ném trúng cánh tay Mã Chấn Tây. Mặc dù chỉ trầy da nhưng cũng làm rách một mảng, máu tươi tuôn ra đỏ y phục.
- Ôi chao...
- Hòa thượng đáng chết này, người chờ đó cho lão phu, lão phu sẽ giữ dưới chân núi này, các ngươi có bản lãnh thì đừng xuống núi, ở trên này chết rét đi!
Lúc này Mã Chấn Tây đã lui đến dưới trăm thước, cách Hoắc Nguyên Chân rất xa. Lão đã mất đi can đảm tiếp tục lên núi, nếu còn lên nữa, chỉ sợ sẽ bị hòa thượng này ném đá chết tươi.
Trả lời lão là một hòn đá nữa, cho dù là ở cách xa trăm thước, đá do Hoắc Nguyên Chân ném ra vẫn mang theo lực sát thương hết sức cường hãn.
Mã Chấn Tây hốt hoảng quơ múa thiết quải ngăn cản lần nữa, lại lui về phía sau thêm nữa, cuối cùng bắp chân lại bị trúng một cái, mặt mũi có ít nhất hai mươi vết thương do đá vụn gây ra, giống như người máu chật vật lui xuống. Cho đến khi thối lui ra xa gần ba bốn trăm thước, mới coi như thoát khỏi phạm vi đả kích hữu hiệu của đối phương.
Hoắc Nguyên Chân mang theo Ninh Uyển Quân lên đỉnh núi, dần dần đã không thấy được thân ảnh Mã Chấn Tây.
Cuối cùng cũng hả dạ được đôi chút, thấy lão già này bị mình ném đá cho chật vật như vậy, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy rất thoải mái.
- Uyển Quân, chúng ta tạm thời an toàn.
Ninh Uyển Quân yếu ớt gật đầu một cái, nàng bị Hoắc Nguyên Chân đè ép vào vách núi, ngực dán chặt vào lưng hắn, áp lực nóng như lửa khiến cho nàng cảm thấy hô hấp khó khăn, sắc mặt ửng đỏ.
Không còn bị Mã Chấn Tây uy hiếp, rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng có một chút lòng tin chạy trốn, dành ra chút sức lực còn lại không nhiều lắm mang theo Ninh Uyên Quân tiếp tục men theo vách núi tiến lên, rốt cục tìm được một nơi sườn núi tương đối thoai thoải.
Nơi này đã là phần núi tuyết phủ, mức độ giá rét thậm chí vượt qua cả trời Đông ở Hà Nam, Hoắc Nguyên Chân đưa Ninh Uyển Quân tới nơi tương đối bằng phẳng, rốt cục không nhịn được ngã ngồi xuống đất, thở dốc từng hồi.
Không phải là sức lực không đủ, mà là thương thế này nhất định phải lập tức chữa trị, bằng không e rằng rất khó lòng khôi phục.
Ra khỏi Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân mang theo hai viên Đại Hoàn Đan, một viên đã sử dụng lúc chiến đấu với người Phù Tang, viên còn lại cho Ngọc La Sát, hiện tại trong tay hắn đã không còn Đại Hoàn Đan. Cho nên hắn chỉ có thể nuốt một viên Tiểu Hoàn Đan, sau đó dùng Cửu Dương chân khí khôi phục thương thế.
Mới vừa vận công trong chốc lát, đột nhiên Ninh Uyển Quân bên cạnh thấp giọng nói:
- Hòa thượng...
Hoắc Nguyên Chân vội vàng mở mắt, vừa nhìn nhất thời rất là đau lòng.
Tiết trời trên núi tuyết này hoàn toàn khác với tiết trời trên ngọn núi thông thường, lúc Ninh Uyển Quân đi ra thân mặc y phục tân nương, tuy rằng đỏ rực đẹp đẽ nhưng hoàn toàn không có năng lực chống lạnh.
Hơn nữa không biết nàng đã trúng phải loại mê hương gì, không ngờ rằng lợi hại như vậy, làm cho nàng hoàn toàn không thể vận chuyển nội lực chống lạnh, tay chân đều trở nên mềm nhũn không có khí lực.
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân nhìn qua, mái tóc nàng xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, lông mi thật dài cũng đã điểm sương, môi anh đào không thấy được một tia huyết sắc, hiển nhiên đã là lạnh lẽo vô cùng.
Cũng do mình sơ ý coi thường, chỉ lo trị liệu thương thế của mình lại quên mất tình huống Ninh Uyển Quân.
Hắn đau lòng ôm Ninh Uyển Quân vào ngực:
- Uyển Quân, thật là có lỗi, bần tăng đã quên nàng không có cách nào chống đỡ giá rét.
Hắn đỡ Ninh Uyển Quân lên đùi mình, để cho đầu nàng dựa vào ngực mình. Hiện tại Hoắc Nguyên Chân đã có chút tâm đắc với chuyện làm thế nào ôm một người trong ngực, làm thế nào cho đối phương càng thêm ấm áp.
Cửu Dương chân khí vừa vận chuyển, Ninh Uyển Quân lập tức cảm thấy đỡ lạnh hơn nhiều.
Nhưng dường như nàng không quen ngồi trong lòng Hoắc Nguyên Chân, thân thể nhẹ nhàng giãy dụa. Chỉ bất quá lực đạo quá yếu, ngược lại khiến cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy thân thể mềm mại này đang ma sát với thân thể mình, làm cho mình không được tự nhiên.
Uyển Quân, chớ có lộn xộn, bên ngoài giá rét, nàng không cách nào chống đỡ, nàng coi như... Coi như ta là người đã nhìn thấy thân thể nàng đi, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
Không ngờ Ninh Uyển Quân lại liếc hắn một cái nhỏ giọng nói một câu gì đó, dường như là “chính là ngươi” hay sao đó, nghe không rõ.
Nàng không loạn động nữa, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể tĩnh tâm chữa thương, Cửu Dương chân khí có thể xua tan giá rét, hai người cứ như vậy rúc vào trong vùng tuyết.
Đến khi Hoắc Nguyên Chân mở mắt ra bốn phía đen như mực, đã là vào buổi tối.
Cảm giác thương thế trong cơ thể đã trở nên khá hơn không ít, Hoắc Nguyên Chân cúi đầu nhìn Ninh Uyển Quân trong lòng mình.
Nhìn qua chỉ thấy nha đầu này đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, dù sao nàng thức cũng chẳng làm gì. Ngực của mình ấm áp như vậy, tạm thời dưới tình huống không có nguy hiểm, không ngờ rằng đã ngủ rất say.
Đến ban đêm, nhiệt độ chung quanh tựa hồ thấp hơn, cuồng phong gào thét, dưới tình huống không vận công, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy có hơi chống đỡ giá rét không được.
Nhưng dù sao không thể nào vận công mãi được, hắn phải tìm một địa phương tương đối kín gió.
Ôm Ninh Uyển Quân chậm rãi đứng lên, Hoắc Nguyên Chân đi về phía trước.
Một lúc sau hắn tìm được một khe đá rộng chừng hai ba thước, có thể tránh được gió rét.
Mới vừa chui vào trong ngồi xuống, Ninh Uyển Quân liền tỉnh lại.
Trong bóng tối, con người nàng có hơi tỏa sáng, thể lực tựa hồ khôi phục một ít.
- Hòa thượng...
- Uyển Quân nàng đã tỉnh.
Nàng gật đầu một cái, cố gắng giãy dụa để mình có thể đứng lên, tựa vào khuỷu tay Hoắc Nguyên Chân.
- Không cần gấp gáp, chúng ta ở chỗ này tu dưỡng một hai ngày, thương thế của ta sẽ có thể hoàn toàn chuyển biến tốt, mà nàng cũng có thể khôi phục thể lực công lực, khi đó chúng ta sẽ rời đi nơi này. Ngọn núi này lớn như vậy, Mã Chấn Tây không cách nào chặn đường chúng ta, sau khi rời đi Thiên Sơn, nàng theo ta đi Thiếu Lâm, đi tìm La Thái Y.
Ninh Uyển Quân gật đầu một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ta muốn hỏi người một câu.
- Nàng hỏi đi.
- Tại sao? Tại sao vào lúc đó, người lại quyết định để cho... Để cho Thái Y tỷ rời đi?
Nghe lời của thấy Ninh Uyển Quân, Hoắc Nguyên Chân còn tưởng rằng nàng có ý trách móc mình không để cho nàng rời đi, lên tiếng nói:
- Chuyện này... Vốn là chuyện không liên quan tới La Pháp Vương, nàng không nên chịu đựng nguy hiểm này.
Ninh Uyển Quân nói:
- Cái gì La Pháp Vương khó nghe như vậy, ta gọi là Thái Y tỷ, ngươi cũng gọi Thái Y tỷ đi.
Hoắc Nguyên Chân có chút lúng túng:
- Được rồi, cứ tạm thời gọi nàng ấy là Thái Y tỷ, bản thân Thái Y tỷ rất biết chăm sóc cho mình, nàng ấy rời đi một mình, ta thấy yên tâm hơn một chút.
Không ngờ Ninh Uyển Quân tựa hồ không chút tỏ ra cao hứng, ngược lại cúi đầu không nói, hồi lâu mới nói:
- Trong lòng người, đúng là vẫn coi ta quan trọng hơn một chút sao?
Đối với câu hỏi này của Ninh Uyển Quân, Hoắc Nguyên Chân không trả lời ngay, bởi vì hắn cảm thấy có chút gì không đúng.
Ninh Uyển Quân là thiếu nữ hết sức ôn nhu dịu dàng, lần đó nắm tay mình một cái cũng phải lấy hết can đảm, vừa nắm đã xoay người bỏ chạy, sau đó không dám tới gặp mình nữa.
Mà Ninh Uyển Quân hôm nay dường như hơi lớn gan.
Nhớ lại trước đó nàng từng nói thân thể mình không thể để cho người thứ hai nhìn thấy, Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng.
Ninh Uyển Quân đã có ý trung nhân, mình đừng nên làm cho lòng dạ nàng rồi loạn thêm. Sau khi chuyện này kết thúc, nàng vẫn muốn chung sống với người kia, chứ không phải là với mình.
Mà tình huống của mình quả thật cũng không thích hợp sống chung cùng nữ tử.
Rốt cục hắn quyết định lên tiếng nói:
Uyển Quân, trong lòng ta các nàng đều là quan trọng như nhau, chẳng qua là vào lúc đó, Thái Y tỷ thích hợp rời đi một mình hơn, mà nàng cần phải có người chiếu cố, không hề có phân chia nặng nhẹ.
Hoắc Nguyên Chân vốn muốn tỏ ý là nàng cùng La Thái Y đều là bằng hữu của ta, không có phân biệt gì.
Nhưng Ninh Uyển Quân vừa nghe thấy lời này lại có vẻ cao hứng, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Mặc dù lời của ngươi không phải là dễ nghe như vậy, nhưng ta thích nghe ngươi nói như vậy.
Sau khi nói xong, Ninh Uyển Quân đảo tròn mắt, đột nhiên hai tay ôm cổ Hoắc Nguyên Chân, hành động này khiến cho hắn phải giật mình kinh hãi.
Nàng đã thay đổi trở nên dạn dĩ từ lúc nào vậy?
- Hòa thượng, ta nghe Thái Y tỷ nói, hai người các ngươi ở bên trong sơn cốc một tháng, có chuyện này sao?
- Thật có chuyện này, lúc ấy chúng ta cũng là bị vây khốn.
- Thái Y tỷ còn lặng lẽ nói cho ta biết, nói ngày ngày buổi tối người đều đi nhìn lén nàng tắm, có một lần còn bị nàng bắt tại chỗ một trận, có phải có chuyện này không?
Hoắc Nguyên Chân nhất thời đầu đầy mồ hôi, nghĩ thầm làm gì có chuyện này.
Chỉ có nhìn thấy một lần, còn là vào đêm tối, không phải là nhìn quá rõ ràng, hơn nữa không phải cố ý.
La Thái Y này cũng thật là, chuyện gì cũng có thể nói ra ngoài sao...
Nếu là như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng nổi lên tính trẻ con, dứt khoát trả thù La Thái Y một chút, bèn nói với Ninh Uyển Quân:
- Thật ra thì sự thật không phải là như vậy, mà là Thái Y cô nương vì thử dò xét lòng hướng Phật của bần tăng có kiên định hay không, cho nên mỗi ngày cố ý tắm cho ta nhìn. Ta nói ta không nhìn, nàng nói không nhìn không được, sắc tức là không, không tức là sắc, nếu như ta không dám nhìn nàng, chính là chứng minh lòng hướng Phật của bần tăng không được, trong lòng có dục niệm. Cho nên ta căn bản không phải nhìn lén, mà là nhìn quang minh chánh đại, sau khi nhìn thấy, ta cũng cảm thấy buồn nôn.
Mới vừa nói xong, mặt của Ninh Uyển Quân thình lình trở nên đỏ ửng, cắn chặt môi:
- Ngươi nói dối!
- Bần tăng không có nói dối! Toàn thân trên dưới Thái Y cô nương, bần tăng không chỗ nào là không biết.
Ninh Uyển Quân càng ngày càng tức giận, cố gắng vùng quả đấm nhỏ lên đấm vào ngực Hoắc Nguyên Chân hai cái vô cùng yếu ớt. Sau khi thấy thật sự là không có lực sát thương gì, không thể làm gì khác hơn là thu tay về, tức giận nói:
- Những kẻ nói dối đều không phải là hạng tốt lành gì.
- Vậy mới vừa rồi Uyển Quân có nói dối hay không?
- Ta... Ta chẳng qua là thử dò xét ngươi một chút thôi, ai cho người nói hươu nói vượn bêu xấu Thái Y tỷ.
- Ha ha ha...
Hoắc Nguyên Chân cũng tỏ ra vô cùng vui vẻ, nói với Ninh Uyển Quân:
- Uyển Quân, nàng dùng lời nói dối đi thăm dò lời nói dối, cuối cùng chỉ có thể nhận được lời nói dối.
Đỉnh núi gió lớn, nhất là ban đêm, cơ hồ là nước đóng thành băng, xung quanh cuồng phong gào thét. Chỉ một lúc sau gió tuyết đã thổi tràn vào chỗ nấp của hai người, từng cơn khí lạnh khiến cho Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy khó chịu.
Nhiệt độ định Thiên Sơn này e rằng có từ âm bốn mươi độ hoặc thấp hơn.
Ninh Uyển Quân trong lòng hắn run lên lẩy bẩy, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát ôm gọn toàn thân nàng vào trong lòng mình, hơn nữa cởi tăng bào mình ra bao bọc cho nàng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ở bên ngoài.
Gò má hắn chạm vào trán nàng, vận chuyển Cửu Dương chân khí cố gắng xua tan giá rét đến cực độ này.
Ninh Uyển Quân bị hắn ôm thật chặt, nhìn thấy nửa thân trên để trần của hòa thượng này, tất cả gió tuyết đều ập vào thân hắn, ánh mắt của nàng có chút ướt át.
Tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng đặt lên ngực hắn, hy vọng có thể mang cho hắn một chút ấm áp, lại cảm giác tay mình thật lạnh.
- Ngươi thật là... Nơi này lạnh như thế, ngươi không muốn sống nữa sao?
- Bần tăng nói qua, có một số việc, có một số người, dù thế nào cũng không thể bỏ qua.
- Nếu như... Hôm nay ở chỗ này không phải là ta, mà là Thái Y tỷ, người có đối xử với nàng như vậy không?
- Có chứ, nàng với La Thái Y đều quan trọng như nhau.
Hoắc Nguyên Chân nói như thế, bình thường sẽ không làm cho nữ tử nghe thấy thích thú. Nhưng hắn cũng không hy vọng Ninh Uyển Quân đối với mình quá tốt, dù sao nàng đã có người yêu, có một số việc cũng phải biết chừng mực.
Không ngờ rằng hắn vừa nói ra như vậy, Ninh Uyển Quân lại rúc sát vào lòng hắn hơn, còn vòng tay ôm ngang hông hắn:
- Ngươi có thể nói như vậy, làm cho ta rất vui vẻ.
Hoắc Nguyên Chân không phải là một người đơn giản, hắn rất thông minh, cũng thông minh rất cao, ở chung với Ninh Uyển Quân thời gian qua, hắn dần dần phát hiện vấn đề có chỗ không đúng.
Hôm nay biểu hiện của Ninh Uyển Quân có vẻ không bình thường, mặc dù đã rất lâu hắn không có gặp nàng, nhưng tính tình một người hẳn là sẽ không thay đổi theo thời gian. Có lẽ có lúc thiên khích, có lúc sẽ cố chấp, nhưng tính tình cơ bản sẽ không có biến hóa lớn.
Ninh Uyển Quân hiện tại nói hơi nhiều, hơn nữa giọng điệu hay dò xét, giọng nói lại có vẻ không đúng lắm.
Vốn tính nàng nhu hòa, gặp mình phải tỏ ra hơi xấu hổ pha lẫn vui mừng mới phải, mà không nên mạnh dạn như bây giờ, hơn nữa còn nói ra những lời cổ quái.
- Hòa thượng, tên tục gia là người gì?
- Hoắc Nguyên Chân.
Hắn đã nói tên mình cho An Như Huyễn cùng Mộ Dung Thu Vũ, nói cho Ninh Uyển Quân cũng không có gì.
- Thật ra thì ta rất hiếu kỳ, một địa phương nhỏ như Thiếu Lâm tự các ngươi, có thể được ngươi làm cho nổi danh như vậy, hơn nữa bản thân ngươi lại khó có thể nhìn thấu, võ công của ngươi là ai dạy người?
Trong bóng tối, ánh mắt Ninh Uyển Quân chợt lóe, ở trong lòng ngực ấm áp của Hoắc Nguyên Chân, trạng thái nàng đang dần dần chuyển biến tốt, dược lực của mê hương chậm rãi thối lui một chút.
- Võ công bần tăng đều do Phật tổ truyền thụ.
Đối với câu hỏi này, Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có thể trả lời như vậy, đã đến nước này, hắn cũng không thể nào có những đáp án khác.