Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Hừ, Phật tổ truyền thụ, những lời này của người chỉ có thể lừa gạt được bé gái thôi, ta không tin tưởng.
- Vậy Uyển Quân già rồi sao?
- Hừ, ta không phải nói ta già rồi, mà là nói lời của người làm cho người ta khó có thể tin.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, vòng sáng sau gáy đột nhiên xuất hiện, ánh sáng hai màu đỏ cam chiếu sáng khe đá cho hai người ẩn náu, dường như gió tuyết xung quanh cũng bị ánh sáng này xua tan.
Ninh Uyển Quân sững sờ nhìn cảnh tượng khó tin xuất hiện sau gáy Hoắc Nguyên Chân, mắt trợn trừng thật to.
Trong lúc chiến đấu ở Ma giáo, một loạt biểu hiện khó lòng tin được của Hoắc Nguyên Chân, nàng cũng không nhìn thấy.
- Khó có thể tin được phải không?
Hoắc Nguyên Chân thu hồi vòng sáng sau gáy, cười nhìn Ninh Uyển Quân.
Ninh Uyển Quân không tự chủ được gật đầu một cái.
- Chuyện khó tin có rất nhiều, tỷ như võ công của ta, tỷ như thần tích Thiếu Lâm chúng ta đều xuất hiện không bình thường. Cũng giống như lần đầu tiên ta gặp nàng, cũng không phải là đã từng chủ động nắm lấy tay nàng kể lể tâm sự hay sao? Chẳng lẽ khi đó nàng không cảm thấy khó lòng tin được sao?
Ninh Uyển Quân ngẩn người một chút, sau đó nói:
- Ngươi muốn nói lần đó sao, ta bị người dọa cho đến bây giờ vẫn còn sợ...
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói gì, mà là yên lặng nhìn vào mặt Ninh Uyển Quân.
Ninh Uyển Quân tựa hồ có chút không thích ứng ánh mắt Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi không nên nhìn ta như vậy, chờ lúc ngươi trở về, hãy nhìn... Thái Y tỷ của ngươi đi.
- Thái Y tỷ không có sao, giờ phút này nàng đang hưởng thụ ấm áp.
Ninh Uyển Quân không nói gì, nàng đã ý thức được chuyện gì, nhưng nàng không muốn nói toạc ra.
- Tự thẹn đa tình phạm giới quy...
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên ngâm một câu, sau đó nhìn về phía Ninh Uyển Quân trước mắt, miệng khẽ mỉm cười.
Ninh Uyển Quân mặt liền biến sắc, cắn răng hồi lâu mới nói:
- Làm ngươi sao nhìn ra được?
- Phật viết, không thể nói.
Hoắc Nguyên Chân úp úp mở mở một chút, sau đó nhẹ nhàng đưa tay ra, nhẹ nhàng khều vào cổ Ninh Uyển Quân, một lớp mặt nạ mỏng như cánh ve bị hắn lột ra.
Gương mặt xinh đẹp của La Thái Y xuất hiện trước mặt hắn.
- Thái Y, các nàng giở trò lừa gạt bần tăng thật là khổ.
- Hừ, vốn là không có ý định lừa ngươi, nhưng tự ngươi đưa lên tới cửa, thật là đáng đời.
Bị Hoắc Nguyên Chân khám phá thân phận, La Thái Y cũng không giận, nàng biết đây là chuyện sớm hay muộn. Hơn nữa giả làm Ninh Uyển Quân, nàng cảm giác quả thật mình cũng không làm được, trở lại làm La Thái Y vẫn ung dung thoải mái hơn.
- Được rồi, không nói với người nữa, nếu người đã nhận ra ta, như vậy ta sẽ ngủ một giấc, không cho ngươi dừng nội lực, Uyển Quân đi Thiếu Lâm hưởng phúc, ta lại phải bồi tiếp ngươi hóng gió ở nơi này.
Sau khi nói xong, nàng thật sự nhắm hai mắt lại, hơn nữa nhẹ giọng nói:
- Ta rất hâm mộ Uyển Quân, ta cũng hiểu tâm tư của nàng, bất quá nếu ngươi đã để ta lại, như vậy bây giờ người phải có trách nhiệm chiếu cố ta. Người đã nói, ta cùng Uyển Quân quan trọng như nhau, hy vọng ngươi không gạt ta.
Thấy Ninh Uyển Quân đột nhiên biến thành La Thái Y, trong lòng của Hoắc Nguyên Chân cũng có chút cảm khái, không ngờ rằng mình lựa tới lựa lui, kết quả thành ra như vậy.
Không nghĩ tới một câu mình đối phó Ninh Uyển Quân, lại làm cho La Thái Y động lòng.
Tạo hóa trêu người, thiên ý trớ trêu.
Một đêm gió tuyết đi qua, ánh mặt trời chiếu xuống khiến cho tuyết sơn này bao phủ một lớp kim quang.
Tiếng gáy của Kim Nhãn Ưng vang vọng giữa quần sơn, lan ra thật xa. Nó đang gọi Hoắc Nguyên Chân, tìm kiếm chủ nhân của mình.
Cảm nhận được Kim Nhãn Ưng kêu gọi, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi mở mắt, trong lòng mừng rỡ, Kim Nhãn Ưng trở về đến tìm mình.
Kim Nhãn Ưng trở lại, bất cứ lúc nào mình cũng có thể rời đi Thiên Sơn, trực tiếp trở về Thiếu Lâm tự.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không có lập tức lệnh cho Kim Nhãn Ưng tới đây, mà là bảo nó tìm kiếm tung tích Mã Chấn Tây dưới chân núi.
Một lát sau, Kim Nhãn Ung truyền tin tức trở lại, không ngờ lão Mã Chân Tây này vẫn còn ở lại dưới chân núi không đi, canh giữ ở con đường vào núi, ở đó dưỡng thương.
Những vết thương kia là bị Hoắc Nguyên Chân dùng đá ném.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã vô cùng oán hận lão già này.
Cũng cùng là người Ma giáo, cũng là lão ma trăm năm trước, nhưng Hoắc Nguyên Chân không ghét bọn Lý Dật Phong như lão Mã Chấn Tây này. Nếu như có cơ hội, hắn cũng sẽ tuyệt đối không ngại thu thập lão.
Huống chi trên người Mã Chấn Tây còn có thứ mà hắn muốn. Một mảnh Huyết Ma tàn đồ.
Lập tức hắn lay lay La Thái Y trong lòng mình:
- Thái Y, dậy mau.
La Thái Y thức giấc ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Nguyên Chân, hơi có vẻ ngượng ngùng:
- Ta đè chân ngươi tê dại rồi sao?
- Không quan hệ, Thái Y, công lực của nàng khôi phục thế nào rồi?
Lúc này La Thái Y rời khỏi lòng Hoắc Nguyên Chân đứng dậy, thử vận chuyển công lực một chút, sau đó gật đầu nói:
- Đã khỏe hơn nhiều, đại khái khôi phục năm thành công lực.
Hoắc Nguyên Chân cũng gật đầu, sau đó nói với La Thái Y:
- Muốn lập tức về Thiếu Lâm tự không?
- Đương nhiên là phải đi về, Uyển Quân đang ở đó, ta có chút không yên lòng.
- Không cần phải lo cho Uyển Quân, Thiếu Lâm tự nhất định là an toàn, nhưng bây giờ tên Mã Chấn Tây kia còn ở dưới chân núi, Thái Y tỷ không có ý kiến gì sao?
La Thái Y nói:
- Đương nhiên là ta rất muốn giết lão, nhưng Mã Chấn Tây công lực rất cao, cho dù là ta tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của lão, biết lão dưới chân núi cũng không có cách nào.
- Chuyện là do người, Mã Chấn Tây cũng không phải thiết đả kim cương, chỉ cần chúng ta nghiên cứu kỹ càng một chút, chưa chắc đã không tìm ra biện pháp đối phó lão.
- Ngươi có biện pháp gì?
Hoắc Nguyên Chân nói một hồi bên tai La Thái Y, đưa ra ý tưởng của mình.
- Ngươi nói loại chuyện như vậy quá thần kỳ, nghe qua chưa chắc có thể thành công.
- Loại chuyện như vậy không thử một chút làm sao có thể biết kết quả, tối đa chúng ta thất bại, cho Kim Nhãn Ưng mang theo chúng ta rời đi là được, nhưng nếu như thành công, vậy ngày cuối cùng của Mã Chấn Tây đã đến.
Nghe giọng điệu kiên quyết của Hoắc Nguyên Chân, rốt cục La Thái Y cũng gật đầu nói:
- Nếu ngươi đã quyết định, vậy ta cũng chỉ có thể bồi tiếp.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Vì sao hôm nay Thái Y tỷ ngoan ngoãn nghe lời như vậy?
La Thái Y liếc Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó lấy tăng bào trên người nhét vào tay Hoắc Nguyên Chân, lên tiếng nói:
- Không nghe lời không được, hiện tại ta mặc y phục tân nương trên người, bị hòa thượng người ôm ngủ, không nghe lời người còn có thể nghe ai?
Sắc trời sáng lên, công lực La Thái Y cũng khôi phục, không còn dáng vẻ nữ nhân yếu ớt như hôm qua, giọng điệu nói chuyện cũng trở lại như La Thái Y thường ngày.
- Ai... Ai ngủ với nàng chứ?
- Còn chối nữa sao, nhìn xem hiện tại người còn chưa mặc y phục kia kìa.