Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
La Thái Y khẽ cười, đi tới trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, mặc tăng bào cho hắn, sửa sang trước sau lại một chút.
- Lúc trước ta đã mặc áo cà sa của ngươi, hôm nay lại mặc tăng bào, vì sao lại có duyên với ngươi như vậy? Nếu hôm nay người không mặc tăng bào mà mặc y phục tân lang, như vậy phải chăng ta là thê tử của ngươi?
Thấy La Thái Y nhếch môi cười, thậm chí Hoắc Nguyên Chân không biết nàng đang nói thật hay đùa giỡn mình, dứt khoát nói:
- Vậy phu thê chúng ta đồng lòng tát biển Đông, cho Mã Chấn Tây này một bài học.
- Không thành vấn đề, hết thảy là do phu quân Đại nhân làm chủ!
Hai người bèn nhìn nhau cười, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng cả hai. Đùa giỡn như vậy là lần đầu tiên từ khi Hoắc Nguyên Chân tới thế giới này, hắn cảm thấy hết sức tự nhiên.
“Đó là một con đường thần kỳ trên trời, dẫn xuống nhân gian ấm áp, dẫn đến biên cương, từ nay núi không còn cao nữa, đường không còn dài nữa.”
Trên đỉnh núi tuyết, thanh âm La Thái Y lãng đãng hồi âm giữa quần sơn.
Bài hát này là vừa rồi Hoắc Nguyên Chân dạy cho nàng, giọng nàng rất tốt, mặc dù ca từ có hơi kỳ lạ nhưng nhịp điệu lại rất êm tai, hát lên rất thoải mái.
Vốn nàng đội một chiếc phượng quán, hôm nay hạt châu trên đó cũng không biết đã rơi đâu mất.
Hiện tại La Thái Y một thân y phục tân nương, đứng trên đỉnh núi tuyết trắng xóa trông như một ngọn lửa bừng bừng cháy, toát ra vẻ đẹp yêu dị.
Mã Chấn Tây ở đường núi, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Từ góc độ của lão có thể mơ hồ thấy được ngọn lửa trên núi tuyết kia
Tiếng hát truyền tới, lão vểnh tai nghe một hồi.
- Hát không tệ, bất quá lúc này các ngươi còn có tâm trạng ca hát, còn không bằng nghĩ cách làm thế nào rời đi núi tuyết này...
Mã Chấn Tây vừa lẩm bẩm mấy câu đột nhiên dừng lại.
Lão còn tưởng rằng nữ tử kia là Ninh Uyển Quân, Ninh Uyển Quân hát cái gì đường trên trời, chuyện này làm cho lão lập tức nhớ ra đối phương có một con lão ưng thần kỳ cực lớn, có thể mang người bay lên không rời đi.
La Thái Y chính là được mang đi như vậy.
Khó trách vào lúc này đối phương còn thản nhiên tự đắc như vậy, nhất định là hết sức tự tin, có lẽ lão ưng kia sắp sửa trở lại.
Cho dù là bản lĩnh lão lớn hơn nữa cũng không lo được chuyện trên trời. Nếu như lão ưng kia trở lại, coi như công lao lão chờ ở nơi này hoàn toàn uổng phí, đây là chuyện lão không thể nào chấp nhận được.
Hẳn là lúc này lão ưng kia vẫn chưa trở lại, bằng không bọn họ đã sớm rời đi.
Nói cách khác, nếu như Mã Chấn Tây muốn báo thù vậy chỉ có cơ hội ngay trước mắt, phải lập tức leo lên núi thật nhanh tru diệt hòa thượng kia.
Bác Cách Đạt phong vô cùng hiểm trở, trong đó ba mặt đều là tuyệt bích, chỉ có một mặt là sườn núi thoại thoải, dễ leo hơn.
Nếu như mình từ sườn núi thoai thoải kia leo lên, đả kích của hòa thượng kia sẽ không có hiệu quả với mình nữa.
- Hừ, nếu như các ngươi không ở nơi này ca hát, lão phu vẫn không nghĩ đến chuyện lên núi thu thập các ngươi. Đáng tiếc các ngươi lại không biết tốt xấu như vậy, tự cho là có đường thoát khốn nên đắc ý quên mình. Nếu lão phu không đi diệt các ngươi, các ngươi còn tưởng rằng Mã Chấn Tây ta là kém cỏi.
Mã Chấn Tây cười thầm đối phương ngu xuẩn, không ngờ rằng đắc ý quên mình khiến cho mình chú ý.
Những vết thương nhỏ trên người đã tốt hơn, Mã Chấn Tây cầm thiết quải thi triển khinh công, bắt đầu leo núi từ phía sườn núi thoai thoải.
Ba mặt kia là tuyệt bích, lão không lo lắng hòa thượng cùng Ninh Uyển Quân sẽ chạy thoát, lần này mình xuất thủ hết sức đơn giản giống như bắt rùa trong rọ.
Thấy điểm đen dưới chân núi dần dần tới gần, La Thái Y có hơi lo lắng hỏi:
- Hoắc Nguyên Chân, Mã Chấn Tây tới thật rồi, biện pháp của ngươi có được không?
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Thái Y yên tâm, đêm qua gió tuyết lớn như vậy, chuyện này hẳn có tám thành nắm chắc.
- Ngươi cũng thật là, nếu như thần ưng của người đã trở lại, chúng ta cứ việc rời đi không phải được sao, tại sao còn muốn đối phó lão quái vật này? Cho dù là là hai ta liên thủ, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của lão.
- Cho nên chúng ta mới phải dùng một ít thủ đoạn.
Hoắc Nguyên Chân nhìn chấm đen kia dần dần trở nên lớn, nói với La Thái Y:
- Người này đã có quá nhiều lần tiếp xúc cùng ta, có thể nói là kẻ cặn bã nhất của Ma giáo, nếu không thể thu thập lão, trong lòng ta quả thật không yên.
Lúc nói lời này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lo lắng cho An Như Huyễn.
Mình và An Như Huyễn cùng cứu Lam Hi dưới tay Mã Chấn Tây, An Như Huyễn còn từng cho Mã Chấn Tây một kiếm.
Đương nhiên mình có thể phủi mông lập tức rời đi Thiên Sơn, nhưng khó bảo đảm Mã Chấn Tây sẽ không trút giận vào An Như Huyễn.
Lần ở Hoàng cung, An Như Huyễn đã bị thương dưới tay Mã Chấn Tây, Hoắc Nguyên Chân cũng thấy được người này vô sỉ xấu xa tới mức nào, nếu như An Như Huyễn rơi vào tay lão, thiết tưởng hậu quả không chịu nổi.
Cho nên trước khi đi, nhất định hắn phải giúp An Như Huyễn diệt trừ tai họa ngầm này.
Đứng sóng vai cùng La Thái Y trên sườn núi, nơi xa Mã Chấn Tây cách hai người mình còn có hơn hai ngàn thước, đã đến gần khu vực có tuyết trên núi.
Đây chính là chỗ kỳ diệu của Bác Cách Đạt phong, dưới chân núi không có tuyết và trên núi có tuyết là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, một là mùa Hạ nóng bức, một là trời Đông giá rét.
Vượt qua ranh giới hai khu vực này cũng giống như bước qua một cánh cửa Thời Không.
- Hoắc Nguyên Chân, lão vượt qua ranh giới rồi.
- Chờ một chút, chờ lão tới gần thêm chút nữa, để xem hai người chúng ta liên thủ có thể đối phó lão được không.
La Thái Y gật đầu một cái, sờ tay vào bên hông, một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện trong tay.
Lần này vốn kế hoạch nàng là thay thế Ninh Uyển Quân xuất giá, sau đó giữa đường để cho Ninh Uyển Quân rời đi, mình sẽ tìm cơ hội chạy trốn. Bởi vì mặc y phục tân nương không thuận tiện cầm kiếm, nàng chỉ mang theo một thanh nhuyễn kiếm như vậy, rốt cục hôm nay đã phát huy tác dụng.
Hoắc Nguyên Chân nhìn chằm chằm Mã Chấn Tây, lúc đối phương vượt qua ranh giới khu tuyết chừng hơn một ngàn thước, bèn nói với La Thái Y:
- Thái Y, đã đến lúc rồi, chúng ta lên.
La Thái Y gật đầu một cái, giao chiến cùng lão quái vật Tiên Thiên hậu kỳ loại này là lần đầu, trong lòng không khỏi cũng có chút nhao nhao muốn thử.
Hai người thi triển khinh công, song song nhảy về phía Mã Chấn Tây.
Mã Chấn Tây leo núi một mạch thông suốt không trở ngại, mắt thấy hòa thượng kia cùng Ninh Uyển Quân đang ở phía trước, trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm hai người các ngươi thật sự không biết sống chết, thật đúng là không coi lão phu ra gì.
Lúc lão tới còn cách bọn họ mấy trăm thước, không ngờ rằng hai người bọn họ lại dám tấn công mình.
Mặc dù Mã Chấn Tây có chút kinh ngạc, nhưng càng vui vẻ nhiều hơn. Thực lực tuyệt đối cho lão lòng tin tuyệt đối, hai tên tiểu bối này có lẽ đang giãy chết mà thôi.
- Ha ha! Nhất Giới, Ninh... Ủa, tại sao là La Thái Y?
Mã Chấn Tây ngẩn người một chút, đến bên cạnh mới nhìn rõ, nữ tử một thân y phục tân nương kia lại là Thái Y Phượng Hoàng La Thái Y, một trong Tứ Đại Pháp Vương Ma giáo.
- Hay, không ngờ rằng giở trò đổi mận thay đào, ha ha, bất quá chuyện này cũng không quan trọng. La Thái Y ngươi chỉ là trẻ con cũng dám động võ với tiền bối, hôm nay lão phu sẽ chơi với người trên núi tuyết này cho thỏa thích, cho hòa thượng này học tập tại chỗ một chút.
La Thái Y khinh thường nhìn Mã Chấn Tây một cái:
- Lão bất tử, một hồi bà cô đây sẽ đưa lão xuống địa ngục, lão đi tìm mẫu thân lão mà chơi.
Bên này tiếng nói vừa dứt, Hoắc Nguyên Chân suýt chút nữa lộn nhào, vì sao La Thái Y lại thốt ra những lời như vậy?
Sau khi nói xong, La Thái Y cũng có hơi đỏ mặt, len lén nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Lão... Lời của lão hết sức khó nghe, ta chỉ không muốn bị lão chiếm phần hơn.
- A Di Đà Phật, Thái Y là hài tử, lời trẻ ngây thơ, Phật tổ chớ trách.
Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể yếu ớt nói thay nàng một câu.
- Ngươi mới là hài tử.
Mã Chấn Tây cũng bị chọc giận không ít:
- Tiện nhân, nhớ kỹ cho lão phu, một hồi rơi vào trong tay ta, nhất định phải làm cho người sống không bằng chết!
- Mã Chấn Tây, chớ nên mạnh miệng, hãy nhớ lời bần tăng, ngọn núi tuyết này sẽ là nơi táng thân của lão hôm nay.
Hoắc Nguyên Chân quyết định diệt trừ Mã Chấn Tây, lúc này cũng không nói nhiều cùng lão. Khoảng cách của hai bên đã chỉ có không tới hai mươi thước, thân thể Hoắc Nguyên Chân lăng không bay lên, song chưởng cùng xuất, từ trên cao bổ nhào xuống Mã Chấn Tây phía dưới.
Mã Chấn Tây bật cười ha hả:
- Hòa thượng ngu xuẩn không biết phách không chưởng lão phu lợi hại sao, còn dám bay lên không làm bia sống.
Một tay cắm thiết quải xuống đất, tay còn lại của Mã Chấn Tây vung lên, chuẩn bị giáng cho hòa thượng giữa không trung kia một chiêu phách không chưởng.
Trong lúc lão còn chưa kịp xuất thủ, đột nhiên La Thái Y bên kia vung tay lên, hai đạo kiếm khí bay thẳng tới Mã Chấn Tây.
Bản lãnh chủ tu của La Thái Y chính là kiếm khí, kiếm pháp nàng thật ra cũng không phải là siêu quần bạt tụy, nhưng kiếm khí có uy lực cực lớn, cũng chính là bằng vào ngón kiếm khí này nàng mới ngồi vững trên vị trí Tứ Đại Pháp Vương Ma giáo.
Cho dù là công lực Mã Chấn Tây cao thâm, nhưng cũng không dám hứng chịu kiếm khí của La Thái Y, chỉ có thể lách thân thể tránh né kiếm khí này.
Nhưng bên kia La Thái Y căn bản cũng không có ý dừng lại, ỷ vào mình ở trên cao, bảo kiếm trong tay múa tít liên hồi, từng đạo kiếm khí bắn ra liên miên bất tuyệt, hoàn toàn không để ý tới tiêu hao nội lực bản thân.
Đấu pháp như vậy chắc chắn La Thái Y không chịu được bao lâu, nhưng nàng vẫn làm như vậy.
Rất nhanh Mã Chấn Tây hiểu ra ý đồ của đối phương, hỏng bét!
Mình tránh né kiếm khí thì không thể đối phó hòa thượng giữa không trung, mà hòa thượng kia am hiểu nhất là cận thân chiến đấu. Nếu như bị hắn tiếp cận, ưu thế phách không chưởng của mình cũng không còn, rất dễ dàng lâm vào thế bị động.
Lúc nhớ ra thì đã muộn, sau khi tránh né được mấy đạo kiếm khí, rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng đã tới trên đầu lão.
Đây là chiến thuật hắn cùng La Thái Y đã sớm định sẵn, là chiến thuật bước đầu tiên.
Song chưởng Thái Sơn áp đỉnh đánh tới Mã Chấn Tây, Mã Chấn Tây bất đắc dĩ, chỉ có thể quơ múa thiết quải cản một chưởng Hoắc Nguyên Chân.
Ầm...
Lực lượng khổng lồ chấn nửa người dưới Mã Chấn Tây lún xuống mặt tuyết, Thiết quải không biết làm bằng tài liệu gì cũng hơi cong. Xung quanh băng tuyết rung động, vô số tuyết giống như cát chảy rơi xuống bên cạnh hai người.
- Cút ngay cho lão phu!
Rốt cục Mã Chấn Tây là Tiên Thiên hậu kỳ, kinh nghiệm chiến đấu cực cao, mặc dù bị một chưởng Hoắc Nguyên Chân chấn cho khí huyết quay cuồng, nhưng lão vẫn chọn lựa phương thức chính xác nhất, một trận quải ảnh bay ra giống như ở bão táp mưa sa bao phủ Hoắc Nguyên Chân, hơn nữa xảo diệu lợi dụng góc độ, chặn lại kiếm khí của La Thái Y.
Giờ khắc này, Hoắc Nguyên Chân mới biết thực lực của cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh cấp như Mã Chấn Tây. Mình nghĩ còn quá đơn giản, bằng vào mình và La Thái Y trung kỳ này, muốn đánh bại Mã Chấn Tây quá khó khăn, tỷ lệ thành công cơ hồ là cực nhỏ.
Huy động cánh tay liên tiếp đón đỡ, miễn cưỡng chống được Mã Chấn Tây mấy chiêu, Hoắc Nguyên Chân cũng biết không thể ngăn cản.
May nhờ La Thái Y từ bên cạnh nhảy một cái, bảo kiếm mang theo một luồng hàn quang chụp xuống Mã Chấn Tây, hóa giải áp lực cho Hoắc Nguyên Chân.
La Thái Y đã xông lên, tự nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng không thể lui, một tay Vô Tướng Kiếp Chỉ, thỉnh thoảng Kim Chung Tráo ngăn cản, thỉnh thoảng Phật quang chói mắt, tầng mười ba Long Tượng Bát Nhã Công thôi thúc đến cực hạn, sử dụng bản lãnh toàn thân, trong lúc nhất thời cũng chặn lại thế công Mã Chấn Tây.
Hai người dốc hết toàn lực, Mã Chấn Tây cũng càng đánh càng hăng, vừa đánh vừa nói:
- Hai tiểu bối, các ngươi không chịu được, nhận lấy cái chết đi thôi!
Ba người đánh giết quên sống chết, sau chừng mười phút, bảo kiếm La Thái Y bị một quải Mã Chấn Tây đánh bay.
- Thái Y, rút lui!
Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, hai người lập tức rút người ra trở lui.
- Muốn chạy, không có cửa đâu!
Mã Chấn Tây đang muốn truy kích, đột nhiên nhìn thấy hòa thượng kia quay lưng về phía lão, đối mặt núi tuyết vô tận phát ra một tiếng rống to.
Thanh âm cực lớn, chấn thiên động địa, đây là Sư Tử Hống.
- Hòa thượng này điên rồi sao, không thi triển Sư Tử Hống với ta, nhắm vào núi tuyết không người để làm gì?
Mã Chấn Tây cười nhạo Hoắc Nguyên Chân một câu trong lòng, đang muốn tiếp tục đuổi giết hai người, đột nhiên một linh cảm không lành dâng lên trong lòng.
Vì sao núi tuyết vô tận vào giờ phút này nhìn qua có vẻ kinh khủng?
Sống lâu trên Thiên Sơn này, mùa Đông rất dài, lão cũng biết núi tuyết nguy hiểm.
Trên núi tuyết không thể nói chuyện lớn tiếng, sợ làm cho sơn thần tức giận mang đến tai họa.
Bởi vì nếu như thanh âm quá lớn, tuyết đọng trên núi rất có thể lăn xuống, từ đó nuốt mất những người phát ra âm thanh kia.
Hơn nữa Thiên Sơn có mấy ngọn núi cao, một năm bốn mùa không có mùa Hạ, toàn bộ đều là trời Đông giá rét. Bên ngoài tiết Xuân ấm áp trăm hoa đua nở, bên này bằng thiên tuyết địa. Đêm qua vừa có một trận bão tuyết bao phủ đỉnh núi tuyết này, sáng sớm hôm nay tuyết đọng khắp nơi, hơn nữa chưa ngưng đọng ổn định lại, chính là lúc rất dễ dàng sụp đổ.
Hòa thượng này rống to như thế, hơn nữa còn ở khoảng cách gần, làm sao không xảy ra chuyện được.
Quả nhiên, theo Hoắc Nguyên Chân rống to một tiếng, tuyết đọng trên đỉnh núi bắt đầu chấn động, bắt đầu lăn xuống.
Bác Cách Đạt phong cao mấy ngàn thước, một khi tuyết lở là hình ảnh cực kỳ kinh khủng.
Giờ khắc này ba người không có tiếp tục động thủ, mà là kinh hãi nhìn lên đỉnh núi.
Tuyết đọng từ trên đỉnh núi tuột xuống giống như một bức tường thành di động, tuyết đọng mặt trên cuốn theo tuyết ở mặt dưới, đúng theo nguyên lý quả cầu tuyết.