Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Tiếng ầm ầm cực lớn chấn động trong thiên địa, khói tuyết bay lên che khuất bầu trời, tiếng ùng oàng như sấm động.
- Tặc hòa thượng! Ngươi thật là to gan, lại muốn cùng lão phu đồng quy vu tận, không có dễ dàng như vậy! Lão phu chạy, tuyết lở này đừng hòng chôn vùi lão phu.
Giờ khắc này Mã Chấn Tây bất chấp đuổi giết Hoắc Nguyên Chân cùng La Thái Y, quay đầu chạy thục mạng xuống núi. Lão là Tiên Thiên hậu kỳ, tốc độ rất nhanh, chỉ cần lão chạy kịp thời, vẫn có cơ hội chạy ra khỏi tai nạn lần này.
- Muốn chạy ư! Lão không chạy được!
Hoắc Nguyên Chân rống một tiếng Sư Tử Hống dẫn phát tuyết lở, lập tức xoay người nhắm Mã Chấn Tây đánh tới, bây giờ để cho Mã Chấn Tây chạy, vậy cũng sẽ không có cơ hội giết lão nữa.
Một đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ bắn ra, bắn thẳng tới hậu tâm Mã Chấn Tây, ngay sau đó hắn lần nữa lăng không công về phía Mã Chấn Tây.
Mã Chấn Tây lách mình một cái tránh khỏi Vô Tướng Kiếp Chỉ, sau đó ném thiết quải trong tay ra ngoài mang theo nội lực vô biên, nhắm thẳng vào Hoắc Nguyên Chân đang xông tới.
- Kim Chung Tráo!
Kim Chung Tráo lập tức xuất hiện bên ngoài thân Hoắc Nguyên Chân, hứng chịu thiết quái đang ném tới.
Rắc một tiếng, Kim Chung Tráo vỡ tan tành, Mã Chấn Tây công lực quá cao, tiện tay ném thiết quải bay ra lập tức đánh nát Kim Chung Tráo của Hoắc Nguyên Chân, nhưng thiết quải cũng mất đi uy lực, rơi xuống mặt tuyết.
Kim Chung Tráo vỡ tan tành, Hoắc Nguyên Chân bị thương lần nữa, nhưng thân thể của hắn chẳng qua là chấn động nhè nhẹ một cái, cũng không có dừng lại mà là tiếp tục nhào tới Mã Chấn Tây.
Mã Chấn Tây còn muốn xuất ra một chiêu phách không chưởng, đột nhiên một đạo kiếm quang thoáng qua.
La Thái Y thừa cơ hội này nhặt lên bảo kiếm rơi xuống, từ xa ném mạnh, dùng bảo kiếm như ám khí ném thẳng vào ngực Mã Chấn Tây.
Mã Chấn Tây bất đắc dĩ, vung chưởng đánh rơi bảo kiếm La Thái Y.
Nhưng làm như vậy đã chậm đi một chút, rốt cục Hoắc Nguyên Chân đã bay tới đỉnh đầu lão, song chưởng nện xuống thật mạnh.
Mã Chấn Tây đã không còn chỗ nào có thể tránh né, chỉ có thể toàn lực ngăn cản.
Lực Long Tượng tầng mười ba va chạm cùng nội lực Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong của Mã Chấn Tây, Hoắc Nguyên Chân bị chấn thân thể lộn vòng trên không trung.
Mà Mã Chấn Tây càng thê thảm hơn, cả người bị chấn xuống dưới băng tuyết, đã bị tuyết tràn đầy đến ngực.
Dù lão là cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ cũng không chịu nổi lực Long Tượng cuồng bạo xung kích, bất giác khóe miệng ứa máu.
Mà lúc này tuyết lở kia đã gần trong gang tấc, sắp sửa nuốt chửng tất cả.
- Thái Y, mau tới đây!
Hoắc Nguyên Chân kêu lên, La Thái Y đã dựa theo kế hoạch đã định, chạy thật nhanh tới bên người Hoắc Nguyên Chân.
Thân thể Hoắc Nguyên Chân không hề dừng lại, nắm lấy cổ tay La Thái Y kéo vào lòng mình.
Sau đó một bóng đen to lớn bao phủ hai người, chính là Kim Nhãn Ưng bay tới.
Lúc tuyết lở sắp sửa nuốt chửng hai người, thiết trảo Kim Nhãn Ưng giơ ra, Hoắc Nguyên Chân cũng đưa tay bắt lấy trảo lão ưng.
Kim Nhãn Ưng nhanh chóng mang hai người lướt qua mặt tuyết bay nhanh về phía trước.
La Thái Y chui vào lòng Hoắc Nguyên Chân, toàn thân mặt mũi hắn bị hoa tuyết bám đầy, chân vẽ ra trên mặt tuyết một rãnh dài, rốt cục cũng được Kim Nhãn Ưng nhấc bay lên không.
Tuyết lở gào thét mà qua, trong nháy mắt đã nuốt mất Mã Chấn Tây.
Lúc ấy cả người Mã Chấn Tây vùi lấp trong mặt tuyết, không còn kịp phát lực, bị tuyết lở nhấn chìm bên dưới.
Hoắc Nguyên Chân một tay nắm Kim Nhãn Ưng, một tay ôm La Thái Y, bay quanh quẩn dưới thấp.
- Hoắc Nguyên Chân, theo ngươi tuyết lở này có thể lấy mạng Mã Chấn Tây hay không?
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Sẽ không đơn giản như vậy, Tiên Thiên hậu kỳ không thể bị giết chết dễ dàng như vậy!
- Vậy làm sao bây giờ đây? Làm như vậy cũng không thể giết chết lão, chúng ta còn cơ hội gì nữa?
- Bay trở lại cho ta!
Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía Kim Nhãn Ưng ra lệnh, sau đó run tay lên bất ngờ ném La Thái Y bay lên không. Kim Nhãn Ưng ngoặt một vòng giữa không trung, đón lấy La Thái Y rơi xuống lưng nó.
- Hoắc Nguyên Chân, ngươi còn muốn làm gì? Chúng ta nên đi đi!
La Thái Y lên lưng Kim Nhãn Ưng, đột nhiên trong lòng dâng lên một linh cảm xấu, hòa thượng này lại muốn đi liều mạng với Mã Chấn Tây.
Hoắc Nguyên Chân không trả lời La Thái Y, Kim Nhãn Ưng cũng chỉ ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh chủ nhân, lập tức chở theo Hoắc Nguyên Chân bay trở lại địa phương Mã Chấn Tây bị tuyết lở chôn vùi.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân căn bản cũng không hề rời đi địa điểm Mã Chấn Tây bị nuốt mất, hắn tin tưởng Mã Chấn Tây tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị giết chết như vậy. Hiện tại bất quá lão chỉ lọt vào khốn cảnh, chuyện mình phải làm là tuyệt đối không thể để lão thoát khốn.
Khi Kim Nhãn Ưng bay tới địa điểm Mã Chấn Tây bị nuốt mất, quả nhiên Hoắc Nguyên Chân thấy sau khi tuyết lở đi qua, tầng tuyết tựa hồ vẫn còn đang động đậy.
Nơi này tuyết đang động, quả nhiên Mã Chấn Tây phía dưới vẫn chưa chết, lão muốn phá tuyết chui ra.
Không được, tuyệt đối không thể để cho lão đi ra!
Hoắc Nguyên Chân biết đây là thời khắc quan trọng nhất, nếu như Mã Chấn Tây phá tuyết chui ra, mình sẽ không còn cơ hội nào nữa. Hiện tại lão vẫn còn ở dưới tuyết, không nhìn thấy gì, chính là cơ hội tốt nhất.
- Thái Y, ta phải xuống, nếu ta không thể đi ra, nhất định nàng phải đem tin tức ta về Thiếu Lâm tự.
- Không, ngươi không thể đi xuống!
La Thái Y ở phía trên đau đớn kêu lên, nước mắt tuôn trào. Nàng cũng đã thấy Mã Chấn Tây sắp sửa thoát ra, Hoắc Nguyên Chân đi xuống chẳng phải là chịu chết.
- Hãy nhớ, nói cho hòa thượng Thiếu Lâm tự, hết thảy nghe theo Vô Danh trưởng lão chỉ huy, còn nữa, nói cho Lăng Tiêu cung An Như Huyễn, rằng duyên phận giữa bần tăng với nàng đã hết, nói cho Thiên Nhai Hải các Mộ Dung Thu Vũ biết, bần tăng không thể trị liệu tâm bệnh cho nàng, nói cho Uyển Quân biết, tình ý của nàng, bần tăng chỉ có thể trả ở kiếp sau.
- Không, van ngươi không nên đi xuống, ta van ngươi!
La Thái Y cảm giác được hòa thượng thật sự muốn bỏ mình mà đi, nước mắt tuôn rơi không khống chế được, liều mạng cầu khẩn Hoắc Nguyên Chân phía dưới.
Hoắc Nguyên Chân không để ý La Thái Y khóc thút thít, mà là tiếp tục nói:
- Còn có nàng nữa, bần tăng sẽ không quên cảnh tượng êm đềm trong sơn cốc, sẽ không quên nàng đã từng nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc gọi là ta phu quân Đại nhân, ta ghi nhớ!
Nói xong những chuyện giống như di ngôn này, Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy Mã Chấn Tây bên dưới đã sắp sửa phá tuyết chui ra.
- Ha ha! Mã Chấn Tây, Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong thì đã sao, hôm nay bần tăng muốn thử một lần, xem thử Tiên Thiên hậu kỳ như lão có gì đặc biệt hơn người!
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát buông tay khỏi trảo của Kim Nhãn Ưng, thân thể lộn một cái giữa không trung, đầu dưới chân trên, dồn hết nội lực toàn thân vào song chưởng, bay thẳng xuống đánh thật mạnh vào đầu Mã Chấn Tây sắp sửa chui ra khỏi tuyết.