Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Mã Chấn Tây thật vất vả mới từ dưới tuyết động chui ra ngoài, mới vừa lộ mặt ra chưa kịp lấy hơi, đột nhiên trên đầu bình phong nổi lên. Lão vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hòa thượng kia từ trên trời giáng xuống, đôi thiết chưởng khiến cho lão cũng phải sợ hãi đang giáng xuống một lần nữa.
- A... Hòa thượng người điên rồi!
- Mã Chấn Tây, bần tăng đã nói qua, núi tuyết này sẽ là mồ chôn lão, lão nằm lại đây đi!
Mã Chấn Tây vội vàng giơ chưởng ngăn cản, nhưng vội vàng phát lực như vậy làm sao có thể ngăn cản Hoắc Nguyên Chân như Thái Sơn áp đỉnh, làm sao có thể ngăn cản tầng mười ba Long Tượng Bát Nhã Công. Một cỗ lực lượng khổng lồ truyền tới, làm cho lão không thể nào chống đỡ.
Lực lượng này quá lớn, lớn tới mức bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng không cách nào khống chế. Trong khoảnh khắc đối chưởng cùng Mã Chấn Tây, bởi vì bên dưới là tuyết đọng rất xốp, lực lượng của hắn ép cho Mã Chấn Tây lún xuống dưới tuyết lần nữa. Mà bản thân hắn cũng lún xuống tuyết theo Mã Chấn Tây.
Lần này tuyết lở rất lớn, tuyết đọng sâu chừng ba bốn trượng, hai người vừa lún xuống dưới lập tức không thấy tung tích.
- Hoắc Nguyên Chân!
La Thái Y khàn cả giọng kêu một tiếng, đáng tiếc Hoắc Nguyên Chân đã nghe không được.
Trên đỉnh núi chợt vang lên một tràng tiếng ầm ầm.
La Thái Y kinh hãi ngẩng đầu, cũng không biết tại sao, có lẽ vì hai người bọn họ đối chưởng với nhau chấn động quá lớn, hay vì tiếng kêu lớn của nàng, hiện tại tuyết lở lại xuất hiện lần thứ hai.
Mặc dù lần này tuyết lở không kinh thiên động địa như lần đầu tiên, nhưng cũng không nhỏ, vô số tuyết đọng cuốn lên sau đó ập xuống như long trời lở đất.
La Thái Y vô lực ngăn cản hết thảy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tuyết lở kia lần nữa nuốt chửng cả hai người.
Vốn tuyết đọng dày ba bốn trượng, bị hai lần tuyết lở trùm lên, hiện tại đã dày thêm chừng hai trượng.
Dưới tình huống này có ai có thể sống sót được?
Huống chi hai người phía dưới khẳng định vẫn còn vật lộn với nhau, nếu không phải cùng nhau tử trận cũng là một chết một trọng thương. Người chết không nói, kẻ trọng thương cũng tuyệt đối sẽ không may mắn thoát khỏi.
Hắn cứ đi như vậy sao? Hắn đã dặn dò hết thảy mọi chuyện cho nàng, có thể thấy trước khi xuất thủ đã có chuẩn bị tâm lý rằng mình phải chết.
Tại sao? Tại sao hòa thượng này ngu xuẩn như vậy, bỏ qua cho Mã Chấn Tây thì đã sao?
Nước mắt La Thái Y đã ngừng chảy, giờ khắc này nàng đã quên mất không khóc.
Đầy trời hoa tuyết rơi xuống, rốt cục núi tuyết điên cuồng này dần dần khôi phục yên tĩnh.
Trên mặt tuyết, hết thảy dấu vết vật lộn đều biến mất, chỉ có gió nhẹ nhàng thổi qua, yên lặng như tờ.
Thấy hết thảy trên mặt đất yên tĩnh lại, rốt cục La Thái Y không nhịn nổi, từ trên lưng của Kim Nhãn Ưng nhảy xuống, giống như điên vọt tới địa phương Hoắc Nguyên Chân vừa lún xuống, muốn giơ tay lên dùng chưởng lực nội gia đánh bạt tuyết, nhưng lại sợ thương hại tới Hoắc Nguyên Chân, cuối cùng đành phải dùng biện pháp ngu ngốc nhất, dùng tay nhỏ bé của mình bới tuyết lên.
Pháp Vương Ma giáo đã từng uy phong lẫm lẫm, lúc này một thân y phục tân nương, nước mắt chảy đầm đìa quỳ gối trên mặt tuyết, miệng không ngừng kêu gọi. Nàng không sợ phí công ra sức đào bới lớp tuyết thật dày kia, có vẻ như không moi người ra được quyết không bỏ cuộc.
- Hòa thượng đáng chết kia, vì sao người lại ngu ngốc như vậy... Rõ ràng ngươi là một tên ngu xuẩn, không hiểu biết gì cả, cũng không biết quý trọng bản thân mình. Người biết Uyển Quân có tình ý với người, còn nhẫn tâm cô phụ nàng sao?
La Thái Y vừa bới tuyết vừa nói:
- Còn nữa, An Như Huyễn cùng Mộ Dung Thu Vũ đã xảy ra chuyện gì, ngươi có quan hệ với người ta từ khi nào vậy? Đồ đáng chết, xuất gia còn không yên ổn, vì sao người lại... Hu hu, nhất định người phải sống, chỉ cần người còn sống, ngươi muốn sao cũng được!
Bới một lúc lâu cũng chỉ được chừng hai thước, lớp tuyết này dày chừng năm trượng, cũng không biết nàng phải bới tới bao giờ.
Dưới băng tuyết, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết tình huống La Thái Y, lúc này hắn đang va chạm với Mã Chấn Tây, rơi nhanh xuống lớp tuyết phía dưới.
Mã Chấn Tây vội vàng xuất thủ, rốt cục không đỡ được thần lực Long Tượng Bát Nhã Công của Hoắc Nguyên Chân, cánh tay mềm nhũn. May nhờ tuyết đọng dưới chân mềm xốp, lập tức bị đập lún xuống tuyết, nếu không một chưởng này cũng đủ để đánh gãy hai cánh tay của lão.
Hai người rơi vào băng tuyết, xung quanh đều bị tuyết đọng đè ép, cử động khó khăn.
Hoắc Nguyên Chân rơi xuống sau, phương hướng hắn và Mã Chấn Tây là ngược nhau.
Nói cách khác, đầu hắn rơi xuống trước, vừa khéo đối mặt Mã Chấn Tây.
Thấy gương mặt xấu xí Mã Chấn Tây đang ở trước mặt, nhưng xuất thủ có hơi không dễ dàng, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát khẽ lắc đầu, húc thẳng về phía Mã Chấn Tây.
Né không thể né, không thể tránh né, đầu trọc của Hoắc Nguyên Chân húc thật mạnh vào mặt Mã Chấn Tây.
Miệng mũi lão lập tức phun máu, chỉ thấy trước mắt trời đất quay cuồng, nổ đom đóm mắt.
Đáng thương cho Mã Chấn Tây một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, bị Hoắc Nguyên Chân dùng đầu húc cho gãy xương trán, lập tức hôn mê. Nếu không phải lão đang ở trong tuyết lún đã lập tức ngã xuống.
Khoảng cách hai người giãn ra xa một chút, Hoắc Nguyên Chân cố gắng giấy dụa thân thể vài cái, quay người lại bên trong tuyết xốp.
Hiện tại tuyết xốp xung quanh hai người có một ít khe hở, miễn cưỡng còn có thể duy trì hô hấp.
Khi Hoắc Nguyên Chân quay người lại, rốt cục Mã Chấn Tây cũng tỉnh táo lại.
Dù sao Tiên Thiên hậu kỳ vẫn có năng lực chống cự nhất định, mặc dù xương đầu bị húc gãy nhưng còn chưa tới mức chí mạng.
Sau khi tỉnh táo lại một chút, lão không nói nửa lời, nhắm vào Hoắc Nguyên Chân lúc này gần như không cử động được đánh ra một chưởng.
Hoắc Nguyên Chân há miệng muốn cười, nhưng lập tức ngậm đầy một miệng tuyết, vội vàng ngậm miệng lại.
Vốn hắn muốn nói:
- Mã Chấn Tây ôi Mã Chấn Tây, ban đầu ở trên mặt đất ta còn sợ lão, nhưng đã vào trong vùng tuyết này, không ai có cách nào tránh né, chỉ có thể chọi nhau chính diện, ta còn sợ lão sao?
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân chỉ sợ những công phu tiểu xảo dây dưa với mình, sợ kiếm khí tầm xa cùng phách không chưởng, còn có binh khí đối thủ quá mạnh mẽ cũng rất khó đối phó, nhưng không sợ nhất chính là đấu chưởng với nhau.
Nhất là dưới tình huống cả hai bên đều bị tuyết xốp vây khốn, không cách nào di chuyển, chỉ có thể đổi diện xuất chưởng, rõ ràng là cục diện đo ni đóng giày dành cho riêng mình.
Mã Chấn Tây xuất chưởng, Hoắc Nguyên Chân hết sức vui vẻ, giơ chưởng lên đánh ra.
Thanh âm không truyền đi trong tuyết, có hơi trầm đục, nhưng lực đạo không nhỏ chút nào.
Hai người đều bị chấn lui về phía sau một cái, bất quá phía sau có tuyết đọng ngăn trở, cũng không thể lui được.
Uy lực chưởng của Mã Chấn Tây rất lớn, nhưng Hoắc Nguyên Chân không quan tâm, tầng mười ba lực Long Tượng Bát Nhã công chính là lực vương.
- Tới đây!
Nhanh chóng nói một câu, Hoắc Nguyên Chân giơ chưởng lên lần nữa, đánh về phía Mã Chấn Tây.
Mã Chấn Tây tiếp Hoắc Nguyên Chân một chưởng, cánh tay lập tức tê dại, trong lòng âm thầm kêu khổ, thấy đối phương xuất chưởng lần nữa, bất đắc dĩ giơ chưởng nghênh đón, hai người lại chạm nhau một chưởng.
Mới vừa rồi là cánh tay tê dại, bây giờ là cánh tay ê ẩm, giở lên không nổi. Hoắc Nguyên Chân vẫn không chịu buông tha, thấp giọng nói:
- Tới!
Rầm! Lại xuất ra một chưởng.
- Ôi chao, con lừa trọc...
Tuyết đọng bị kình đạo hai người chấn có hơi phân tán, miễn cưỡng có thể mở miệng nói chuyện, Mã Chấn Tây không nhịn được nữa cất tiếng thóa mạ.
- Con lừa trọc, có bản lĩnh chúng ta lên trên đánh tiếp!
- Lão chớ nằm mơ, bần tăng nhắc lại, hôm nay núi tuyết này sẽ mồ chôn lão, xem chưởng!
Hoắc Nguyên Chân không ngu xuẩn từ bỏ ưu thế lên mặt đất đánh vận động chiến cùng lão, thật ra thì trước khi hắn xuống vùng tuyết xốp cũng đã nghĩ đến điểm này, có tuyết đè ép, nhất định mình sẽ chiếm cứ ưu thế.
Bằng không hắn đã không thèm xuống, chỉ cần mang theo La Thái Y rời đi là được.
Hiện tại Mã Chấn Tây không thể giở ra chút thủ đoạn nào, xung quanh toàn là tuyết, muốn chạy cũng không chạy được, đối phương đánh tới lại không thể không đỡ, bất đắc dĩ đành phải giơ chưởng lên nghênh đón.
Một chưởng, lại một chưởng nữa.
Đối với chiến đấu không có chút kỹ xảo gì như vậy, Hoắc Nguyên Chân vui vẻ vô cùng. Đánh đi đánh đi, đây mới là nam nhân chiến đấu, thử xem ai là người không chịu nổi trước
Mã Chấn Tây từ bắt đầu hai bên ngang nhau dần dần rơi xuống hạ phong, từ hạ phong trở thành giơ tay cũng khó. Từ giơ tay khó trở thành ngực nóng lên, từ ngực nóng lên đến há mồm hộc máu, quá trình này tổng cộng đã trải qua hơn ba mươi chưởng đầu nhau.
Thấy Mã Chấn Tây rốt cục bị mình đánh hộc máu, Hoắc Nguyên Chân bật cười to:
- Mã Chấn Tây, lão chịu chết đi!
- Hòa thượng!
Rốt cục Mã Chấn Tây cầu xin tha thứ, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Hòa thượng, người đừng giết ta, ta bằng lòng đưa bảo bối quý giá nhất của ta cho ngươi.
Nghe thấy lão đầu này nói như vậy, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân có cảm giác ghê tởm.
Quý giá nhất của lão ư?
Ta khinh, thích cho ai thì cho, bần tăng không thèm.
Nếu là các nàng Uyển Quân, Thu Vũ, An Như Huyễn nói như vậy, có lẽ Hoắc Nguyên Chân sẽ động lòng, nhưng lão già này nói như vậy càng làm cho hắn có cảm giác ghê tởm đáng ghét.
Thấy Hoắc Nguyên Chân lộ ra vẻ ghê tởm, Mã Chấn Tây cũng tức giận muốn chết:
- Con lừa trọc, chớ hiểu lầm, ngươi bằng lòng ta còn ghê tởm nữa là, ta muốn nói vật này.
Nói xong, Mã Chấn Tây móc trong ngực ra một vật giống như mảnh lụa.
Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy hơi nheo mắt lại.
Huyết Ma tàn đồ!
Đây mới thật là Huyết Ma tàn đồ, Hoắc Nguyên Chân đã có hai mảnh, bao gồm góc trái bên dưới và ở giữa bên phải, hiện tại đang cất trong Phương Trượng viện Thiếu Lâm tự.
Mà mảnh của Mã Chấn Tây hẳn là góc phải bên dưới.
Nếu như lấy được mảnh Huyết Ma tàn đồ của Mã Chấn Tây, Hoắc Nguyên Chân sẽ có ba mảnh Huyết Ma tàn đồ. Lúc ấy có thể nói rằng chỉ cần hắn không muốn đi tìm, vậy không ai có thể tìm được đủ ba mảnh Huyết Ma tàn đồ. Thiếu đi ba mảnh, Hoắc Nguyên Chân cũng không tin có người có thể thông qua sáu mảnh còn lại tìm được địa phương truyền thừa của Đinh Bất Nhị.
Huyết Ma tàn đồ là nhất định phải lấy, nhưng không cần phải thông qua Mã Chấn Tây cho mình, mà hắn muốn cướp lấy.
Muốn lấy tàn đồ, cũng không thể bỏ qua cho Mã Chấn Tây.
Thấy ánh mắt Hoắc Nguyên Chân, Mã Chấn Tây cũng hiểu ra, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Con lừa trọc, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?!
- Nhiều lời vô ích!
Hoắc Nguyên Chân không muốn dài dòng với lão nữa, lại vung chưởng lên đập tới. Dù sao lão cũng không thể nào tránh né, ta xem lão còn chịu đựng được cho tới bao giờ.
Đánh ra liên tiếp mấy chưởng, Mã Chấn Tây hộc máu liên tiếp, rốt cục không thể chống được thế công của Hoắc Nguyên Chân nữa.
- Con lừa trọc, ta chết cũng phải kéo theo ngươi...
- Chỉ sợ lão không có bản lĩnh này!
Mã Chấn Tây có vẻ điên cuồng, lần nữa bị Hoắc Nguyên Chân đánh hộc máu, đồng thời thân thể bất ngờ nhào tới trước, không để ý không môn của mình mở rộng ra, dang ra hai tay muốn xông tới ôm lấy Hoắc Nguyên Chân.
Có được cơ hội như vậy, dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân không thể bỏ qua, đánh ra một chương trúng vào giữa ngực Mã Chấn Tây.
Mã Chấn Tây bị một chưởng toàn lực của Hoắc Nguyên Chân cơ hồ đánh đứt hết kinh mạch toàn thân, nhưng lão già này cũng có bản lĩnh, có thể chịu đựng được không ngã, dùng chút sức tàn cuối cùng giậm mạnh hai chân một cái.
Rắc một tiếng, dưới chân vốn là đáy tầng tuyết xốp lập tức nứt vỡ, hai người lần nữa lún xuống dưới, tới tận đáy tuyết.
Mã Chấn Tây đã thành công, ánh mắt dần dần mờ đi, nhưng vẫn nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Hắc hắc, hòa thượng, nơi này là đáy tuyết, không cách nào hô hấp, ngươi cũng sẽ lập tức chết ngạt.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng, đột nhiên mở ra Kim Chung Tráo, đầy băng tuyết xung quanh ra xa, tạo thành một không gian độc lập nho nhỏ.
- Mã Chấn Tây, thủ đoạn của lão đối với bần tăng vô dụng, chẳng những ta có thể hô hấp ở chỗ này, muốn khiêu vũ cũng không có vấn đề gì, lão an tâm lên đường đi!
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân nắm lấy Huyết Ma tàn đồ của Mã Chấn Tây, sau đó đẩy lão một cái.
Ánh mắt vụt tắt rất nhanh, hy vọng cuối cùng của Mã Chấn Tây thất bại, táng mạng đương trường, chết không nhắm mắt.
Rốt cục cũng đánh chết Mã Chấn Tây, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân rất tốt.
Đây chính là cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ, mặc dù bị đủ các yếu tố hạn chế mới chết trong tay mình, nhưng cuối cùng mình cũng thắng, hơn nữa bình yên vô sự.
Thu cất Huyết Ma tàn đồ, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu cố gắng chui lên trên, nhất định La Thái Y đang chờ vô cùng nôn nóng.
May nhờ hắn có khinh công Nhất Vĩ Độ Giang, chỉ cần có điểm mượn lực là được, lao ra khỏi vùng tuyết đọng này cũng không phải là quá khó.
Một lần thăng lên hơn một trượng, ba lần Hoắc Nguyên Chân cũng cảm giác sắp sửa lao ra tuyết đọng.
Vừa nghĩ tới chuyến đi Thiên Sơn viên mãn thành công, mình sắp trở về Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân liền kích động trong lòng, thình lình phát lực định bay vọt lên trời, cho La Thái Y bên trên một bất ngờ vui mừng.
Thân thể phát lực phá vỡ tuyết đọng, rốt cục Hoắc Nguyên Chân lao ra khỏi tầng tuyết đọng.
Mới vừa ló đầu lên, Hoắc Nguyên Chân chợt cảm thấy hoa mắt, mình vừa va đầu vào một chỗ mềm mại lại có tính đàn hồi.
Cảm giác này rất quen thuộc, dường như trước kia mình đã từng đụng vào một lần.
- Hỏng rồi...
Chỉ thấy thân thể La Thái Y bị đầu hắn hất tung bay, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Hoắc Nguyên Chân hồn vía lên mây, vội vàng chạy lại chỗ La Thái Y.
La Thái Y đau đớn ngã xuống trên mặt tuyết, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai tay ôm ngực, rất rõ ràng đã là đau không chịu nổi.
- Thái Y, nàng sao rồi?
La Thái Y hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn:
- Hòa thượng đáng chết, chỗ này của ta... Sinh ra là... Chuyên môn cho ngươi đụng hay sao?