Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Có thể không diện bích đương nhiên là quá tốt, Nhất Trần thấy phương trượng khoan hồng đại lượng như vậy hết sức cảm kích trong lòng, sau khi thi lễ với phương trượng bèn rời đi.
Vốn là cảnh giới không thấp, hôm nay đã giải trừ tâm kết, hẳn ngày sau Nhất Trần cũng có thể có một phen thành tựu.
Đợi sau khi Nhất Trần đi, Hoắc Nguyên Chân lại hỏi Nhất Đăng bên cạnh:
- Vô Danh trưởng lão vẫn chưa về sao?
Nhất Đăng cũng chưa từng thấy qua Vô Danh, bèn đáp:
- Vô Danh trưởng lão vẫn chưa trở về.
- Ừm, lão nói cần chừng ba tháng, hẳn phải một thời gian nữa mới có thể trở về. Vậy an trí cho hai vị cô nương xong chưa?
- Phương trượng, đã an trí xong, nhà Phùng viên ngoại ở Lục Dã trấn vừa dời đi, Ninh cô nương bèn mua lại nhà họ. Hiện tại hai vị cô nương đang ở đó, vốn sự đệ ta định trả tiền, bất quá Ninh cô nương tự trả tiền rồi.
- Cũng tốt, nàng có tiền.
Hắn trở về gặp Ninh Uyển Quân, tiểu cô nương này trút bầu tâm sự biết bao nỗi nhớ nhung, Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có thể an ủi, bảo Ninh Uyển Quân tìm một ở chỗ ở gần Thiếu Lâm, chỉ cần ở trong phạm vi giám thị của mình, sẽ có thể bảo đảm an toàn của nàng.
La Thái Y cũng không đi, ở lại cùng Ninh Uyển Quân.
Chỉ bất quá Hoắc Nguyên Chân không tới tìm Ninh Uyển Quân nữa. Có rất nhiều chuyện giữa hắn và Ninh Uyển Quân không cần nói rõ, hơn nữa hiện tại hắn cũng không tiện nói gì, có những lời còn chưa tới lúc nói.
Nhất Đăng ở bên cạnh lại nói:
- Phương trượng, hiện tại Chư Viễn tự nguyện đảm nhiệm Tri Khách tăng ở sơn môn, biểu hiện cũng không tệ lắm.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, Chư Viễn muốn tìm lại Bắc Minh thần công vậy phải học tập Cửu Dương chân kinh trước, mình cần quan sát một thời gian, mới quyết định có dạy y Cửu Dương chân kinh hay không.
- Phương trượng, Chư Viễn là Tiên Thiên trung kỳ, nhưng vẫn còn trông chừng Sơn môn ở Thiếu Lâm ta, nếu phương trượng có ý để cho y trở thành đệ tử chính thức, chỉ sợ ít nhất cũng phải là hàng chữ Tuệ, cứ để y trông chừng sơn môn như vậy mãi sợ là không thích hợp.
Hoắc Nguyên Chân cười khoát tay:
- Không sao, Tri Khách tăng ở cửa chùa cũng là một điểm quan trọng của Thiếu Lâm. Y đã bằng lòng canh chừng vậy cứ để y làm, về phần bối phận... Hãy thu y làm đệ tử đời thứ ba, hàng chữ Giác là được.
Nhất Đăng ngẩn người một chút:
- Phương trượng, Tiên Thiên trung kỳ làm đệ tử đời thứ ba, chuyện này không thích hợp...
- Không có gì không thích hợp, cứ dựa theo lời bần tăng mà làm.
Nhất Đăng gật đầu một cái, nếu phương trượng đã quyết định, như vậy mình cũng chỉ cần làm theo là được.
Lão không biết Hoắc Nguyên Chân có suy tính của riêng mình.
Bất kỳ người nào tới Thiếu Lâm tự, kẻ đầu tiên nhìn thấy chính là Tri Khách tăng ở cửa chùa.
Những người bình thường thì không nói, nhưng người ngoài nhìn qua phát hiện Tri Khách tăng trông chừng cửa chùa đời thứ ba lại là Tiên Thiên trung kỳ, dù có lòng muốn khiêu khích Thiếu Lâm e rằng cũng sẽ thu liễm.
Có thể nói Tri Khách tăng cũng là đại diện một phần Thiếu Lâm, không thể qua loa được.
Cứ như vậy, bối phận pháp danh Chư Viễn cũng đã định xong. Bởi vì trong tên y cũng có Chư Viễn, nên Hoắc Nguyên Chân dùng luôn Chư Viễn này, đệ tử đời thứ ba hàng chữ Giác, cho nên pháp danh y là Giác Viễn.
Giác Viễn, đệ nhất nhân đệ tử đời thứ ba trước mắt, Thiếu Lâm Trị Khách tăng.
Thật ra thì vốn Hoắc Nguyên Chân có hai tính toán, một là thu Giác Viễn làm đệ tử thân truyền của mình, hoặc là để cho y làm đệ tử đời thứ ba.
Cuối cùng suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy để cho y làm đệ tử đời thứ ba hay hơn một chút.
Đương nhiên đây là một ngoại lệ, để cho y canh giữ sơn môn.
Sắp xếp xong xuôi chuyện này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân còn có một ý tưởng.
Hắn đã làm phương trượng hơn một năm, hiện tại Thiếu Lâm cũng đã thành hình, đã có tới ba đời đệ tử, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa có đệ tử thân truyền.
Nếu như ngày sau hắn hoàn tục, như vậy Thiếu Lâm tự cũng tuyệt đối không thể bỏ qua, nhưng vạn nhất hắn hoàn tục, giao Thiếu Lâm lại cho ai thật đúng là một vấn đề.
Cho dù không hoàn tục, thân là phương trượng cũng cần phải có vài tên đệ tử.
Có lẽ mình nên dành thời gian đi xem xét một ít người xuất sắc, thu làm đệ tử.
Mới vừa động ý nghĩ này, đột nhiên Hệ Thống trong cơ thể có động tĩnh khác thường.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng đóng cửa Phương Trượng viện, trở lại phòng ngủ của mình bắt đầu tra xét Hệ Thống trong cơ thể.
Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống trong cơ thể vang lên vào lúc hắn bắt đầu tra xét:
- Túc chủ động ý niệm chiêu thu đệ tử, Hệ Thống đệ tử mở ra.
- Hệ Thống đệ tử là cái quái gì?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng mong đợi. Chuyện làm hắn khó xử nhất chính là chiêu thu đệ tử, bồi dưỡng vô cùng khó khăn, cho dù là người có thiên phú cực cao, theo hắn thấy tu luyện cũng chậm chạp vô cùng.
Tỷ như Nhất Tịnh coi như là thiên phú cực cao, thời gian hơn một năm đã đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ, suy đoán không bao lâu chính là Hậu Thiên viên mãn, coi như là cực nhanh, nhưng theo Hoắc Nguyên Chân thấy vẫn còn chậm.
Bởi vì bọn họ không riêng chỉ tu luyện nội công, còn phải tu luyện các loại võ nghệ. Tỷ như Thiết Đầu công hắn vừa học liền biết, nhưng bọn họ tu luyện, kẻ thiên phú cao cũng cần năm ba năm mới có thể đạt tới tiểu thành, tốc độ này làm cho hắn cảm thấy nôn nóng.
Mình chiêu thu đệ tử, không thể nào lựa chọn đệ tử võ công quá cao, nhưng lựa chọn đệ tử không có căn bản gì, bồi dưỡng không biết phải năm nào tháng nào mới có thể thành tài.
Hôm nay xuất hiện một Hệ Thống đệ tử lập tức làm cho Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ, Hệ Thống luôn luôn mang đến bất ngờ cho mình, không biết lần này sẽ cho mình cái gì?
Hoắc Nguyên Chân đặt câu hỏi, Hệ Thống trả lời:
- Hệ Thống đệ tử, sau khi túc chủ chiêu thu đệ tử, bước đầu có mấy loại chức năng, xin tự tra xét.
Sau đó, bên trong Hệ Thống xuất hiện mấy hàng chữ viết.
Hoắc Nguyên Chân vừa xem qua hàng thứ nhất, lập tức giật nảy mình.
Điều khoản thứ nhất của Hệ Thống là bốn chữ to Quán Đỉnh đại pháp.
Thấy mấy chữ này, Hoắc Nguyên Chân có cảm giác muốn thối lui. Mình biết quán đỉnh, là một loại phương thức truyền công trong võ lâm.
Hai người, một là quán đỉnh, một là được quán định, người quán đỉnh truyền công lực của mình cho người được quán đỉnh, nếu như khống chế tốt có lẽ còn có thể giữ lại được một ít công lực. Nhưng nếu khống chế không tốt, sau khi truyền công lực của mình cho người được quán đỉnh, người quán đỉnh căn bản cũng xong đời.
Những người quán đỉnh trong phim ảnh đời trước cơ hồ cách cái chết không xa, mang theo một thân công lực xuống mồ thì vô cùng đáng tiếc. Thông thường sẽ tìm một tên tiểu tử may mắn, rót hết mấy chục năm công lực, thậm chí là trăm năm công lực cho tên may mắn kia, sau đó trăn trối vài câu di ngôn, cuối cùng nhắm mắt xuôi tay.
Mà tên tiểu tử được quán đỉnh kia lập tức nhảy vọt thành cao thủ tuyệt đỉnh.
Thông thường mà nói, người may mắn như vậy đều là nhân vật chính trong phim truyện, mà vị sư phụ tiến hành quán đỉnh kia sẽ trở thành bi kịch.