Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Còn muốn mình giao Ninh Uyển Quân ra, còn muốn mình phụ kinh thỉnh tội, quả thật là si tâm vọng tưởng.
Hoắc Nguyên Chân nói với Nhất Đăng:
- Thứ người như thế căn bản không cần lý tới, có bản lĩnh cứ tới Thiếu Lâm tìm bần tăng gây phiền phức, chỉ sợ lão không có bản lĩnh này.
Nhất Đăng có chút lo lắng nói:
- Phương trượng, không thể khinh thường, dù sao lão cũng là võ lâm Minh chủ, lực ảnh hưởng vẫn là rất lớn, chẳng lẽ thật sự làm cho quan hệ căng thẳng với lão sao?
Hoắc Nguyên Chân đứng lên, nói với Nhất Đăng:
- Mặc dù bần tăng xuất gia làm tăng, chuyện hồng trần ràng buộc cùng ta không nhiều lắm, không đạt trình độ tới ghét ác như thù, nhưng cũng sẽ không đi giúp kẻ ác lộng hành. Đông Phương Minh tự thị thân là võ lâm Minh chủ, lấy quyền mưu tư, muốn đè ép Thiếu Lâm ta, tự nhiên bần tăng cũng sẽ không bó tay chờ chết, càng sẽ không ủy khuất cầu toàn dưới mái nhà của lão. Đằng nào cũng không phải là người một nhà, có làm căng thẳng quan hệ hay không cũng không quan trọng.
Nhất Đăng cũng đứng lên:
- Mặc dù sự đệ vào Thiếu Lâm thời gian không lâu, nhưng thật là khâm phục đối với hành động của phương trượng sư huynh. Mặc dù Đông Phương Minh là võ lâm Minh chủ nhưng cũng bất quá chỉ là Tiên Thiên hậu kỳ mà thôi, mặc dù sự đệ không phải là đối thủ của lão, nhưng cũng có thể vì Thiếu Lâm ta tận chút lực bạc.
- Ủa...
Hoắc Nguyên Chân kinh ngạc nhìn Nhất Đăng.
Nhất Đăng là cường giả có thể đối kháng Mã Chấn Tây, không ngờ rằng hiện tại lão chủ động nói không bằng người khác, có thể thấy bản lĩnh của Đông Phương Minh kia không phải là tầm thường.
- Đông Phương Minh kia lợi hại như thế sao?
- Không sai, phương trượng sư huynh nghĩ mà xem, có thể làm võ lâm Minh chủ, không có tài nghệ trấn áp quần hùng là không được. Công lực của sư đệ ta bên trong Tiên Thiên hậu kỳ coi như trên trung đẳng, bằng vào tuyệt học Nhất Dương Chỉ miễn cưỡng có thể đánh một trận cùng những cao thủ hậu kỳ đỉnh phong, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng thủ thắng.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, thực lực đến Tiên Thiên hậu kỳ, chênh lệch với nhau là rất lớn. Thứ nhất là mức độ nội công thâm hậu, thứ hai là sở học tuyệt học có cường hãn hay không cũng là tiêu chuẩn quan trọng.
Giả sử mình tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, như vậy bằng vào tầng mười ba Long Tượng Bát Nhã Công, phối hợp nội lực Đồng Tử Công hoặc là Cửu Dương chân kinh, tuyệt đối quét ngang hết thảy Tiên Thiên hậu kỳ là không thành vấn đề. Bởi vì sở học nội công của mình chính là đỉnh cấp, Long Tượng Bát Nhã công càng gia tăng sức chiến đấu của mình rất nhiều, tự nhiên phải cường hãn hơn Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông rất nhiều.
Nhất Đăng tiếp tục nói:
- Đông Phương Minh thân là Minh chủ, nội lực cực kỳ hùng hậu, một thân Thiên Ma Bát Âm cùng với một thân công phu ám khí đều là lợi hại vô cùng, tuyệt đối cường hãn hơn Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông rất nhiều. Theo sự đệ thấy, trên giang hồ người có thể đối kháng với lão tuyệt đối không vượt qua mười người, nhưng nếu nói là thắng chắc lão, sợ là ngay cả ba người cũng không có.
- Lợi hại đến trình độ này ư? Đệ nói thử xem có người nào có thể đối kháng với lão?
- Sư đệ suy đoán, giáo chủ Ma giáo Mạc Thiên Tà, Tả Hữu Kiếm thị của Đinh Bất Nhị năm xưa, cùng với chưởng phái Không Động, còn có một ít lão tiền bối giang hồ có thể đối kháng với lão. Cao thủ trình độ như Bất Tử Đạo Nhân suy đoán còn phải kém hơn Đông Phương Minh một bậc.
Nghe thấy lời của Nhất Đăng, mặc dù Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có áp lực trong lòng, nhưng cũng không thật sự chú ý lắm. Đông Phương Minh lợi hại cách mấy cũng chỉ là một người, nếu lão dám tới Thiếu Lâm, mình mang theo Nhất Đăng cùng với Đại Thánh, ong vò vẽ, Ngưu Ma Vương ùa lên một lượt, tuyệt đối làm cho lão có đi không về.
Chuyện thật sự đáng để lo lắng cũng chính là quyền lực trong tay lão.
Bất quá một trong nhiệm vụ Hệ Thống giao cho mình chính là phải làm võ lâm Minh chủ, sớm muộn gì cũng phải đối phó Đông Phương Minh.
Trở mặt với võ lâm Minh chủ là kết quả tất nhiên, không có gì phải suy nghĩ.
Lão định cho mình kỳ hạn đến tiết Trùng Dương, hôm nay đến tiết Trùng Dương còn có chừng năm mươi ngày, thời gian còn rất sung túc, chỉ cần Vô Danh trở lại, mình sẽ an tâm phát triển Thiếu Lâm là được.
Cho dù là Vô Danh không hỏi đến chuyện đời, võ lâm Minh chủ đánh tới cửa chùa, chẳng lẽ lão cũng không hỏi?
Bất quá trong thời gian này, Hoắc Nguyên Chân cũng không nhàn rỗi.
Hiện tại hắn gặp phải bình cảnh, không cách nào tiến vào Tiên Thiên, tu luyện ở Thiếu Lâm cũng là vô dụng, dưới tình huống gia tốc gấp mười lần cũng không cách nào giúp cho công lực tăng trưởng chút nào.
Cục diên Thiếu Lâm tự ổn định, chiến loạn Hà Nam không còn, cũng sẽ không có chuyện gì lớn, hắn có ở đây hay không cũng không có gì khác.
Cũng đã cứu được Ninh Uyển Quân, trước mặt Thiếu Lâm hắn đã phái lão quạ đen giám thị trời cao, xung quanh thậm chí có không ít đệ tử Cái Bang đang âm thầm bảo vệ. Nếu có người tới, lão quạ đen sẽ lập tức báo động, ong vò vẽ ở hậu sơn sẽ hỏa tốc tiếp viện, tin tưởng đã là vạn vô nhất thất.
Đệ tử Thiếu Lâm tu luyện đã đi vào quỹ đạo, cộng lực ai nấy đều tăng trưởng nhanh chóng, cũng không cần hắn chỉ đạo.
Tóm lại là trong thời gian này, hắn ở lại Thiếu Lâm cũng không có ý nghĩa gì.
Nhất Đăng nói chuyện xong, Hoắc Nguyên Chân bèn đi với lão tới Tàng Kinh các.
Hiện tại Vô Danh không có ở đây, Nhất Đăng thay mặt trông chừng Tàng Kinh các, không có bất cứ chuyện gì phát sinh.
Sau khi tới đây, đầu tiên Hoắc Nguyên Chân cùng Nhất Đăng kiểm lại kinh thư, xem thử hiện tại Thiếu Lâm có bao nhiêu kinh thư.
Quay trúng Tàng Kinh các cũng đã mấy tháng rồi, tầng thứ nhất mỗi ba ngày sẽ sinh ra hai bản kinh thư.
Tầng hai mỗi ba ngày sẽ sinh ra một quyển kinh thư.
Nói cách khác, mỗi ngày Thiếu Lâm đều có kinh thư mới sinh ra, cuồn cuộn không ngừng.
Kiểm lại một chút, các loại kinh thư ước chừng hơn một trăm bản chỉ bất quá kinh thư Tàng Kinh các là sinh ra ngẫu nhiên, đa số những kinh thư này cũng là rải rác.
Kinh thư vẫn còn hơi ít.
Hoắc Nguyên Chân đang tính toán đi Thiên Trúc một chuyến.
Thần quyền Bà La Môn Thiên Trúc phục hưng, hủy diệt căn cơ Phật giáo, hôm nay người tín ngưỡng Phật giáo đã lên làm quốc vương Thiên Trúc, nhưng hoàn toàn không có kinh thư, hy vọng phục hưng Phật giáo cơ hồ trở thành bọt nước.
Mà kinh thư cuồn cuộn không ngừng sinh ra ở Thiếu Lâm này, nếu như để lại Thiếu Lâm vậy sẽ không cách nào phát dương quang đại, nhất định phải truyền kinh thư cho thế nhân mới có thể làm cho nó chân chính có giá trị.
Mà Thiên Trúc là nơi bắt nguồn của Phật giáo, không thể nghi ngờ là địa phương tốt nhất để truyền kinh thư qua.
Bất quá chỉ có chút kinh thư như vậy, truyền qua cũng chỉ là vô dụng. Làm như vậy chẳng khác nào muối bỏ bể, không có tác dụng bao nhiêu, dù sao Thiên Trúc cũng không nhỏ, dân số không ít.
Thấy phương trượng tra xét kinh thư xong tựa hồ có chút thất vọng, Nhất Đăng liền hỏi thăm nguyên nhân.
Nhìn Nhất Đăng một chút, Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm nói chuyện này cho lão nghe cũng không có quan hệ gì, bèn nói ra nguyện vọng muốn truyền kinh thư sang Thiên Trúc của mình.
Nhất Đăng nghe xong, đột nhiên cười ha hả nói:
- Phương trượng sư huynh, huynh thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, huynh đi Thiên Trúc truyền kinh, chẳng lẽ còn muốn mang theo kinh thư hay sao?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:
- Có lẽ sẽ không, nếu Thiên Trúc muốn có được kinh thư Thiếu Lâm ta, nhất định phải tỏ thành ý. Nhất định phải để cho người của bọn họ đích thân tới, từ Thiên Trúc đi tới Thịnh Đường ta, đi tới Thiếu Lâm tự ta, bần tăng mới có thể truyền kinh thư cho bọn họ. Nếu như bần tăng trực tiếp mang đi, e rằng bọn họ sẽ cho bần tăng là tên lừa đảo.
- Nếu là như vậy, phương trượng sư huynh còn lo lắng cái gì, mặc dù sư đệ chưa từng đi Thiên Trúc, nhưng cũng biết ở cách Thịnh Đường ta thiên sơn vạn thủy, nếu như đi bộ không có một hai năm sợ là không đến được.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Không sai, Thiên Trúc ở cách Thịnh Đường ta mấy vạn dặm, hơn nữa khoảng cách này còn là tính theo đường chim bay, nếu đi, cách núi ngăn sống như vậy, sợ là phải vượt qua mười vạn dặm.
- Như vậy là được rồi, vượt qua khoảng cách mười vạn dặm, hơn nữa ai có thể bảo đảm trong đó không xảy ra chuyện gì, bọn họ cho người tới thỉnh kinh, sợ rằng hơn một năm cũng đã là mau. Mà Thiếu Lâm ta mỗi ngày đều có kinh thư mới sinh ra, một năm sau ít nhất chúng ta cũng có hơn ba trăm bản kinh thư có thể truyền thụ, nếu hai năm bọn họ mới đến Thiếu Lâm, như vậy chúng ta sẽ có bảy tám trăm cuốn kinh thư rồi. Nếu ba năm bọn họ mới tới, chúng ta cho bọn họ một ngàn bản cũng không có vấn đề. Cho nên phương trượng sư huynh không nên xem bây giờ có bao nhiêu kinh thư, mà là nên xem mấy năm sau chúng ta sẽ có bao nhiêu kinh thư.
Nghe những lời này của Nhất Đăng, Hoắc Nguyên Chân lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Vì sao đột nhiên mình trở nên ngu xuẩn như vậy, đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời.
Tính theo số lượng kinh thư hiện tại có ích lợi gì, tính được số lượng này cũng không có tác dụng gì, mình cũng sẽ không ì ạch vác kinh thư tới Thiên Trúc, để cho bọn họ tới thỉnh mới là phải đạo.
Con người ta chính là như vậy, mình càng chủ động, bọn họ càng không quý trọng, chỉ có khổ cực có được mới có thể coi như bảo bối.
Chuyện mình cần làm chính là đi Thiên Trúc, đích thân đi tìm kiếm người thỉnh kinh.
Hơn nữa người thỉnh kinh này không thể nhiều, không thể để cho bọn họ phái một cánh quân tới đây, như vậy thỉnh kinh cũng sẽ không có ý nghĩa gì nữa.
Chỉ bất quá nên giao kinh thư này thế nào, làm sao có thể cho bọn họ tin rằng Thiếu Lâm tự Thịnh Đường có kinh thư nhiều như biển cả, làm sao cho kẻ nắm quyền của bọn họ tin tưởng mình, những chuyện này phải tính toán cẩn thận mới được
Nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, trong lòng Hoắc Nguyên Chân trở nên sáng sủa, nhìn về phía Nhất Đăng cười ha hả:
- Sư đệ nói rất đúng, không biết vì sao tầm nhìn của vị huynh trở nên hạn hẹp như vậy.
Nhất Đăng cũng cười nói:
- Phương trượng sư huynh mỗi ngày điều nghiên cứu Phật học võ nghệ, cũng là đại trí tuệ, đây là biểu hiện đại trí nhược ngu..
- A Di Đà Phật! Sư đệ không nên chế nhạo bần tăng, đề nghị của đệ rất tốt, xem ra bây giờ bần tăng sẽ phải lên đường đi Thiên Trúc, xem thử tình huống dị vực kia có thích hợp chúng ta truyền kinh tới đó hay không.
Nhất Đăng gật đầu một cái.
- Sư huynh đi cũng không sao, nhưng Thiên Trúc cách nơi này thiên sơn vạn thủy, mặc dù sư huynh có Kim Nhãn Ưng rút ngắn cước trình, nhưng e rằng trong thời gian ngắn cũng không về được. Mồng Chín tháng Chín tiết Trùng Dương là ngày Đông Phương Minh ước định, nếu sư huynh không trở lại chỉ sợ không ổn...
- Hẳn vẫn còn kịp, mặc dù Thiên Trúc cách chúng ta xa xôi, nhưng Kim Nhãn Ưng phi hành, suy đoán chừng năm ba ngày là đủ. Chẳng qua là sau khi đến Thiên Trúc nên hành sự thế nào, chuyện này phải tính toán cẩn thận. Bất quá bần tăng suy đoán, một tháng, thế nào cũng đủ để cho bần tăng quay trở về, nếu như gần tới mồng Chín tháng Chín vẫn không thể hoàn thành chuyện này, bần tăng cũng sẽ tạm thời trở về, ngày sau lại tìm cơ hội đi Thiên Trúc.
- Đã như vậy, sư đệ chúc phương trượng sư huynh thuận buồm xuôi gió, chuyện này thuận lợi hoằng dương Phật môn ta, hoằng dương Thiếu Lâm ta.
Nhất Đăng cũng là người học Phật, vừa nghĩ tới địa phương bắt nguồn của Phật giáo cũng phải tới Thiếu Lâm thỉnh kinh, cũng cảm thấy máu nóng trào sôi, kích động trong lòng không chịu nổi.
Cho dù có Kim Nhãn Ưng, muốn đi Thiên Trúc cũng không phải một chuyện đơn giản, Hoắc Nguyên Chân cần phải thu thập một chút.
Lần trước mang hai viên Đại Hoàn Đan đi Thiên Sơn, kết quả không đủ dùng, lần này Hoắc Nguyên Chân trực tiếp mang theo năm viên, Đại Hoàn Đan Vô Danh luyện chế đã tiêu hao sạch sẽ.
Tiểu Hoàn Đan, kim sang được đều mang theo đầy đủ, phòng ngừa vạn nhất.
Ngân phiếu đến Thiên Trúc có lẽ cũng không thể dùng, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể đi khắp nơi hóa duyên, nên mang theo một ít ngân lượng.
Trừ những vật phẩm này ra, còn nhất định phải mang theo áo cà sa mà mình quay trúng của Hệ Thống.
Áo cà sa này có tác dụng rất lớn trong chuyến đi này.
Tất cả chuẩn bị xong, Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa ngồi lên lưng Kim Nhãn Ưng rời đi, mà là ra ngoài Phương Trượng viện, trước khi đi hắn muốn dặn dò chút chuyện.
Sau khi hắn đi rồi, Nhất Đăng tạm thời thay mặt quản lý Thiếu Lâm, Nhất Trần hiện đang chuyên tâm tu luyện, Nhất Tịnh trông coi Bồ Đề đường, Nhất Không trải qua sự kiện lần trước Quan Thiên Chiếu vây công Thiếu Lâm, cũng coi như đã bình tâm, chuyên tâm dạy Phật pháp cho các đệ tử.
Trước khi hắn trở lại, Thiếu Lâm sẽ không tiếp xúc với những môn phái giang hồ khác. Hiện tại Đông Phương Minh tuyên bố Thiếu Lâm là tà giáo, nhất định sẽ có một ít người không rõ chân tướng làm khó Thiếu Lâm, đệ tử Thiếu Lâm cần thủ chắc sơn môn, không được ra ngoài gây chuyện thị phi. Chỉ cần không rời đi Thiếu Lâm tự, bất kể bên ngoài có người nào tới cũng không thể làm gì được Thiếu Lâm.
Hoắc Nguyên Chân còn lệnh cho lão quạ đen trông chừng chân núi Lục Dã trấn nghiệm mật, bảo vệ Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y.
Chỉ cần có tình huống xảy ra, lão quạ đen sẽ lập tức thông qua tâm linh cảm ứng giữa các vật do Hệ Thống sinh ra thông báo cho ong vò vẽ ở hậu sơn, hai vạn con ong vò vẽ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái chiến đấu.
Hơn nữa Nhất Đăng cũng được Hoắc Nguyên Chân thông báo, chỉ cần nhìn thấy ong vò vẽ xuất động, vậy nhất định phải đi Lục Dã trấn, bảo vệ an toàn cho hai nữ nhân.
Đông Phương Minh tuyên bố Ninh Uyển Quân là bị mình ép buộc, khó lòng bảo đảm sẽ có một ít đại hiệp nhàn rỗi muốn giở trò anh hùng cứu mỹ nhân, không thể khinh thường.
Dặn dò xong một ít chuyện, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi ra Thiếu Lâm tự, chuẩn bị đến một địa phương không người cho gọi Kim Nhãn Ưng.