Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Mới vừa ra bên ngoài sơn môn, Hoắc Nguyên Chân đã nhìn thấy phía trước có ở hai bóng dáng xinh đẹp đang đứng.
Vì sao các nàng lại tới đây?
Sau lưng Hoắc Nguyên Chân đeo một cái bao chứa vật phẩm mang theo, tiến về phía các nàng.
Ninh Uyển Quân có thói quen giống như An Như Huyễn, vĩnh viễn là một thân áo trắng.
Chỉ bất quá An Như Huyễn thích mặc loại áo màu thuần trắng, mà y phục Ninh Uyển Quân gần như màu trắng sữa, có viền màu xanh nước biển, càng thêm chút sinh khí.
Y phục tung bay, tóc búi cao, tại đeo hai chiếc vòng nho nhỏ màu vàng, càng thêm nổi bật nét ngây thơ thiếu nữ.
Mà La Thái Y đứng sóng vai nàng vẫn là một thân y phục sặc sỡ, mày đẹp như vẽ, tóc dài từ phía sau rũ xuống tới vai, nhẹ nhàng nắm tay của Ninh Uyển Quân.
Hai nữ tử giống như hai đóa hoa sen nở rộ, vẻ đẹp khiến cho người ta trông thấy phải ngạt thở.
Hoắc Nguyên Chân đi tới trước người các nàng:
- Các nàng biết bần tăng sắp đi sao?
Lúc Ninh Uyển Quân đối mặt Hoắc Nguyên Chân, thường hay không tự chủ được đỏ ửng mặt mày, cúi đầu khẽ nói:
- Thiên Trúc rất xa xôi...
- Cũng không phải là rất xa, cũng chỉ chừng mấy vạn dặm.
Hoắc Nguyên Chân nhìn gương mặt trắng nõn nà của nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Ngược lại với Ninh Uyển Quân, La Thái Y ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm vào Hoắc Nguyên Chân, mặt nàng cũng hơi đỏ. Hiển nhiên nàng nhìn Hoắc Nguyên Chân như vậy trước mặt Ninh Uyển Quân, trong lòng không khỏi có cảm giác kích thích.
Hoắc Nguyên Chân cũng có cảm giác như vậy, giữa hai người có một bí mật nhỏ, không có nói cho Ninh Uyển Quân biết. Mặc dù làm như vậy vì tốt cho Ninh Uyển Quân, nhưng cảm giác như vậy cũng giống như cảm giác kích thích mỗi khi lén lút làm chuyện gì đó.
Càng nhìn Hoắc Nguyên Chân, La Thái Y càng cảm thấy tim mình đập mạnh, miễn cưỡng trấn tĩnh hỏi:
- Phương trượng... Người đi chuyện này, bao lâu mới có thể trở về?
- Có thể mất chừng một tháng.
- Lâu như vậy sao?
La Thái Y khẽ cau mày, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Tốt nhất ngươi không nên trì hoãn thời gian quá dài, nếu không Uyển Quân sẽ lo lắng.
Ninh Uyển Quân lại ửng hồng đôi má, bất quá cũng không có phản bác lời của La Thái Y, mà là nhẹ nhàng mở ra một cái bọc nhỏ mình mang theo, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Trong này có một cái tăng bào mới, là Thái Y tỷ... Cùng ta, hai chúng ta cùng may, người mang theo dọc đường thay đổi.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy, mở ra xem một chút, bên trong có một chiếc tăng bào được may hết sức tinh xảo, màu sắc thanh nhã, hoàn toàn không có cảm giác khó coi như tăng bào phổ thông.
Quan sát kỹ một lần, xác định không có bị hai người bọn họ tâm huyết dâng trào thêu hoa hòe gì đó, Hoắc Nguyên Chân mới tạm yên tâm, thu cất tăng bào vào trong bao đựng đồ của mình.
- Hiện tại ta và Uyển Quân đều là người không có chỗ nào để về, ở dưới chân núi Thiếu Thất này của ngươi, ngươi cũng không thể một đi không trở lại, bỏ mặc chúng ta không đếm xỉa tới.
La Thái Y vừa nói vừa nháy mắt vài cái, rõ ràng là có ý trêu chọc Ninh Uyển Quân.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, nói với các nàng:
- Không cần phải lo lắng, lần này rất nhanh là có thể trở về, các nàng chỉ cần tự chăm sóc cho mình, ở nơi này không ai có thể gây thương tổn cho các nàng được.
Ninh Uyển Quân giơ tay lên vén tóc ra sau tai, khẽ gật đầu một cái.
Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, lấy trong bọc y phục của mình ra một vật.
Đây là vòng tay kim cương mà hắn quay trúng, trân quý vô cùng. Hiện tại Thiếu Lâm cũng không có chỗ nào cần tiền, mà Hoắc Nguyên Chân cũng không có ý định bán vật này, đưa cho Ninh Uyển Quân là hay nhất.
- Uyển Quân, có đi mà không có lại cũng không được, nàng may cho bần tăng một chiếc áo, đương nhiên ta phải có hồi lễ. Vòng tay này bần tăng cất đã nhiều năm, hôm nay tặng cho nàng, nàng đeo đi.
Ninh Uyển Quân khẽ kêu nhỏ một tiếng, trên mặt nhất thời ửng đỏ, bất an nhìn La Thái Y bên cạnh một cái, có vui mừng, cũng có ngượng ngùng.
Sắc mặt La Thái Y hơi tái một chút, nhưng cũng miễn cưỡng cười nói:
- Được, cũng nên tặng cho Uyển Quân một vài thứ gì đó, để cho ngày thường nàng có thứ để mà tưởng nhớ.
Sau khi nói xong, La Thái Y buông tay Ninh Uyển Quân ra, xoay người đi qua một bên, quay lưng về phía bọn họ.
Thấy La Thái Y có vẻ thương tâm, Hoắc Nguyên Chân cũng không có lên tiếng, nói với Ninh Uyển Quân:
- Nàng đeo vào đi.
- Ừm
Ninh Uyển Quân nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, đưa cổ tay ra, để lộ cánh tay trắng trẻo mịn màng, nhưng lại không chủ động đeo vào.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười cầm lấy tay nàng, đeo vòng tay kim cương vào cho nàng.
Nhìn vòng tay này, Ninh Uyển Quân cũng biết giá trị không rẻ, bất quá giá trị hay không nàng cũng không thèm để ý, chỉ cần vật này là hắn cho mình, vậy là đủ rồi.
Mặc dù cho tới bây giờ Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa nói lời mang tình ý gì, cũng chưa từng có động tác thân mật gì, nhưng Ninh Uyển Quân tin chắc lòng của nàng cùng Hoắc Nguyên Chân đều hiểu được đối phương, bất quá hết thảy chưa tới lúc mà thôi.
Mặc dù trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào nhưng cũng không có quá mức đắc ý, mà nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Tăng bào này là ta cùng Thái Y tỷ cùng nhau may, người cảm tạ ta cũng không được quên Thái Y tỷ.
- Đó là tự nhiên, bần tăng sao dám quên tâm ý của Thái Y cô nương.
Ninh Uyển Quân gật đầu một cái, cúi đầu nghịch nghịch vòng tay mới của mình, nở một nụ cười hết sức ngọt ngào.
Hoắc Nguyên Chân đi tới bên cạnh La Thái Y, hơi cúi đầu quan sát gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
La Thái Y hơi xoay mình một chút, lấy tay lau khóe mắt sau đó mới xoay người lại, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Dọc đường nhất định phải cẩn thận.
- Thái Y, bần tăng cũng có lễ vật cho nàng đây.
La Thái Y ngẩn người một chút, trên mặt có vẻ vui sướng, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
- Ta cũng không phải là bé gái như Uyển Quân vậy, không cần những thứ đó.
- Có cần hay không, xem trước một chút rồi hãy nói.
Hoắc Nguyên Chân lộn tay một cái, một viên đá xấu xí xuất hiện trong lòng bàn tay.
La Thái Y nghiến răng một cái, nước mắt đảo quanh trong mắt không nói nửa lời.
Thấy mình trêu chọc La Pháp Vương khóc, Hoắc Nguyên Chân vừa cảm thấy vui vui vừa hơi xấu hổ. Có những lúc mình không tự chủ được có chút hứng thú hơi ác, muốn thay đổi tựa hồ không phải là dễ dàng như vậy.
Tay hắn run lên, viên đá kia rơi xuống, lộ ra vật bên dưới,
Thì ra bên dưới viên đá là một khối Tử Thủy Tinh trong suốt óng ánh, cũng là Hoắc Nguyên Chân quay thưởng đoạt được.
Tử Thủy Tinh được Hoắc Nguyên Chân dùng tơ màu đỏ buộc thành một sợi dây chuyền, chớp động dưới ánh mặt trời phản chiếu ra vô số màu sắc chói mắt.
La Thái Y kinh ngạc mở miệng nhỏ nhắn ra, thiếu chút nữa kinh hô thất thanh.
Nàng hoảng hốt quay đầu lại nhìn Ninh Uyển Quân, Ninh Uyển Quân vẫn còn quay lưng lại phía này, đùa nghịch vòng tay của nàng, không hề hay biết chuyện ở sau lưng.
La Thái Y thấy vậy cắn chặt môi, trong lòng có hơi bối rối.