Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Phía sau y có mấy nam tử quấn khăn màu trắng trên đầu, hông đeo loan đao, nhìn qua cũng biết là người hầu, giống như võ sĩ.
- A, Ba Y lão gia tôn kính, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?
Lặc Phụ đi tới cười chào hỏi.
Nam tử mập kia thấy Lặc Phu, mặt lộ ra vẻ khinh bỉ:
- Lặc Phu, không nên giả vờ với lão gia ta. Nói mau, thiếu ta hai mươi ngân tệ lúc nào mới trả?
- Ba Y lão gia.
Lặc Phu khẩn trương xoa xoa tay:
- Ngài xem, năm nay chúng ta thu chuối tiêu quá ít, đều bị voi ăn hết. Ta đang chuẩn bị đi cùng thủy thủ ra biển đánh cá mang về bán, lấy tiền trả cho ngài đây, không ngờ rằng hiện tại ngài đã tới, thật là trùng hợp...
Ba Y lão gia sờ sờ ria mép, cười hỏi:
- Nói như vậy, các ngươi hiện tại không có tiền?
Cầm Na cũng vội vàng đi tới, thi lễ nói với Ba Y lão gia:
- Ba Y lão gia, xin ngài cho chúng ta thêm chút thời gian, Cầm Na còn nhớ những năm trước đây ngài vẫn là bằng hữu phụ thân ta, thường tới chơi nhà chúng ta, còn đã từng cùng nhau tắm rửa trong Thánh Hà. Xin ngài nể tình phụ thân ta cho chúng ta một tháng nữa, một tháng là đủ rồi.
Ba Y lão gia quan sát trên dưới Cầm Na, cười nói:
- Cầm Na, năm đó người còn là tiểu cô nương, hôm nay đã là phụ nhân có mấy đứa con, bất quá vẫn xinh đẹp như vậy. Không sai, năm đó ta và phụ thân người đúng là bằng hữu, bất quá cũng là chuyện trước kia, kể từ khi phụ thân người tin phụng Đại Phạm Thiên, Thấp Bà Thần, chúng ta đã không còn là bằng hữu, hôm nay phụ thân người sớm bị xử tử, không còn chút quan hệ nào với lão gia ta. Ngày mai ta tới đây phải có tiền, nếu như các ngươi không có tiền, đừng trách lão gia không khách sáo!
Cầm Na vội vàng nói:
- Ba Y lão gia, quả thật chúng ta không có tiền, ngài cho thêm chút thời gian đi, Lặc Phu thật sự sắp ra biển đánh cá.
- Hừ, chuyện ra biển, ai có thể bảo đảm, vạn nhất gặp phải sóng gió chết ngoài biển, chẳng lẽ ta phải ra biển tìm y đòi tiền hay sao?
- Vậy phải làm sao đây?
- Chuyện này đơn giản, Cầm Na người đi về nhà cùng lão gia ta, tạm thời làm nữ nhân của lão gia, chỉ cần Lặc Phu đánh cá được bán lấy tiền, có thể mang tiền tới chuộc ngươi về. Nếu ngươi không thể mang tiền về, Cầm Na vẫn phải đi theo ta.
Lặc Phu ở bên cạnh giận dữ mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói:
- Ba Y lão gia, chuyện này tuyệt đối không được, thà ta trở về làm nô lệ cho lão, cũng không thể để cho Cầm Na trở về với lão.
- Ngươi ư, người làm chút chuyện như vậy còn không đủ lợi tức.
- Ba Y lão gia, Cầm Na vẫn coi ngài là trưởng bối, tại sao ngài có thể làm như vậy chứ?
- Hừ, chớ nói nhảm nữa! Bắt Cầm Na mang đi cho ta!
Ba Y lão gia vung tay lên, phía sau mấy võ sĩ lập tức xông lên muốn bắt người.
Lặc Phu dũng cảm ngăn ở trước mặt Cầm Na, một tên võ sĩ trừng mắt thóa mạ:
- Thủ Đà La bần tiện, lại dám mạo phạm Phệ Xá! Muốn chết!
Thiên Trúc phân chia cấp bậc chế độ rõ ràng, người bần tiện thấp hèn dám mạo phạm người cao quý nghiêm trọng nhất sẽ bị xử tử, tối thiểu cũng bị đánh một trận, là chuyện thường như cơm bữa.
Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn tên võ sĩ này, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Tên võ sĩ này chính là một kẻ học qua loa công phu ngoại gia, thậm chí mấy tên phía sau bất quá chỉ có thân thể cường tráng, nhìn qua dường như không hề học qua cả công phu ngoại gia.
Như vậy có thể thấy được, mặc dù chưa chắc Thiên Trúc không có võ nghệ, nhưng khẳng định tài nghệ võ học không cao. Từ những kẻ chưa từng luyện qua cả quyền pháp ngoại gia mà vẫn có thể làm võ sĩ này, có thể thấy được rất rõ ràng.
Nhưng bọn họ có thể lực, có vũ khí, đối phó với người bình thường như Lặc Phu là hết sức dễ dàng.
Tên võ sĩ này vung tay lên, chuẩn bị tát cho Lặc Phu một cái.
Lặc Phu biết sắp bị đánh, nhưng vẫn không tránh né, vẫn dũng cảm ngăn cản trước mặt Cầm Na, bất quá dũng cảm như vậy cũng chi phí công vô ích.
Cầm Na càng luống cuống tay chân, thân là nữ nhi Phệ Xá, nàng cũng chưa từng gặp qua tình cảnh như vậy trong đời. Chút cảm giác nổi trội trước mặt những người Thủ Đà La hiện tại cũng hoàn toàn biến mất, mắt thấy trượng phu của mình sắp bị đánh cũng không thể ra sức.
Bàn tay võ sĩ sắp giáng xuống, đột nhiên trước mắt y hoa lên, chợt cảm thấy cánh tay tê chồn. Bàn tay y giơ lên vừa bị người vỗ một cái, cảm giác giống như bị thiết chùy đánh trúng, cánh tay nhất thời mềm nhũn rũ xuống.
Mấy người phía sau không thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy hòa thượng kia thấp thoáng một cái đã đến trước mặt võ sĩ, vừa giơ tay lên, cánh tay võ sĩ kia lập tức mềm nhũn.
A...
Tên võ sĩ này đau đớn quát to một tiếng, ôm cánh tay lui ra ngoài thật xa, ánh mắt hoảng sợ nhìn Hoắc Nguyên Chân, giống như vừa thấy quỷ.
Hoắc Nguyên Chân chẳng qua là nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay y một cái. Nhưng hiện tại hắn có Thiết Tý Công, có Long Tượng Bát Nhã công, chỉ cần tùy tiện xuất thủ cũng không phải người bình thường có thể thừa nhận, cánh tay tên võ sĩ này suy đoán phải tu dưỡng mấy ngày mới có thể khôi phục lại.
Lúc này Ba Y lão gia mới nhìn thẳng vào hòa thượng này.
Hiện tại Sát Đế Lợi là giai tầng thống trị, Ba Y lão gia biết quốc vương Thiên Trúc hiện tại, Khổng Tước vương triều Sa La Vương tin phụng Phật giáo, rất tôn kính với tăng lữ. Chỉ bất quá bây giờ tăng lữ ít vô cùng, lại không có chùa miếu mới xuất hiện, cho nên tăng lữ Thiên Trúc không phải là rất nhiều.
Mà mặc dù người trước mắt này là một tăng lữ, nhưng rất rõ ràng không phải là người Thiên Trúc, nếu không phải là người Thiên Trúc, vậy cũng không đáng sợ. Ba Y lão gia cũng không coi người này ra gì, không ngờ rằng hắn dám xuất thủ đối phó thủ hạ của mình.
- Kẻ ngoại lai kia, người từ đầu tới, ngươi có biết đang làm gì không?
Ba Y lão gia không phải là thùng cơm, biết rằng tăng nhân này có chút bản lãnh, không có dám lập tức để cho thủ hạ xông lên, trước hết tìm hiểu qua lại lịch của đối phương rồi hãy tính.
- A Di Đà Phật! Bần tăng từ Đông Thổ Thịnh Đường tới, bần tăng cũng rất rõ ràng mình đang làm gì, người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ. Vị nữ thí chủ này cùng phu quân nàng đã đáp ứng trả tiền lại, hơn nữa cầu khẩn các ngươi cho chút thời gian. Tha người được thì nên tha, các ngươi không gia hạn thời gian còn muốn động thủ bắt người đánh người, làm sao bần tăng có thể ngồi yên không lý đến.
Ba Y lão gia quan sát trên dưới Hoắc Nguyên Chân một lượt:
- Ngươi là tăng lữ, tăng lữ rất được tôn kính ở Khổng Tước vương triều chúng ta, ta có thể dẫn người đi Bối Nã Lặc Tư tự viện, gặp mặt Đại sư ở đó, bảo đảm sẽ chiêu đãi ngươi rất tốt, nhưng người không cần lo chuyện bên này.
- Nếu ngay cả chuyện bất bình này cũng ngồi yên không lý đến, bần tăng xuất gia để làm gì, lạy Phật để làm gì, làm sao có thể yên lòng hưởng thụ Đại sư chiêu đãi? Không xử lý xong chuyện này, bần tăng không đi.