Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Kẻ ngoại lai kia quả thật không biết điều!
Ba Y lão gia vốn ngang ngược đã quen, lúc này đùng đùng nổi giận, ra lệnh cho đám võ sĩ sau lưng:
- Các ngươi cùng tiến lên, giết người này cho ta!
Những võ sĩ kia có vẻ do dự, dù sao đối phương cũng là tăng lữ.
- Sợ cái gì? Hắn không phải tăng lữ Thiên Trúc chúng ta, có chết cũng không ai quản.
Những võ sĩ kia nghe thấy lời của Ba Y lão gia lập tức cảm thấy yên lòng, đúng vậy, không phải là người Thiên Trúc, chết thì chết, có gì phải sợ.
Năm sáu người cùng nhau rút loan đao bên hông ra, hét lớn một tiếng, xông về phía Hoắc Nguyên Chân.
Bọn họ cũng nhìn ra được tăng nhân này khó đối phó, phải lập tức hạ độc thủ.
Hoắc Nguyên Chân căn bản không quan tâm loan đao bọn họ, những đồng nát sắt vụn này cho dù là mình ngủ thiếp đi cũng sẽ không bị chém tỉnh.
Thân thể của mình không quan tâm, nhưng Hoắc Nguyên Chân không muốn bọn họ chém hư y phục mình, đây là Ninh Uyển Quân tặng cho mình, phải quý trọng một chút mới được.
Hắn xuất thủ nhanh như điện chớp, mấy người kia căn bản không thấy rõ xảy ra chuyện gì, loan đao trong tay đã lọt vào tay tăng nhân kia.
- A Di Đà Phật! Loại lợi khí đả thương người này, giữ lại cũng là gieo họa, bần tăng hủy đi thay các ngươi.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân vung tay lên vỗ vài cái, sau đó lại vặn xoắn một vòng, mấy thanh loan đao kia bị hắn bóp lại thành một cục, cuối cùng nắn vài cái, trở thành một cục sắt tròn như quả bóng rổ.
Một tay nhấc nhấc ước lượng, cục sắt này có chừng hai mươi cân, Hoắc Nguyên Chân nói với bọn họ đang trợn mắt há mồm:
- Nếu các ngươi còn dám làm ác như thế, kết quả sẽ như mấy thanh loan đao này.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân cầm cục sắt trên tay thình lình ném ra thật xa.
Vốn là tính toán ném ra xa, nhưng Hoắc Nguyên Chân quên mất thần lực của mình, lần này toàn lực ném ra, cục sắt kia mang theo tiếng rít gió u ú phá không bay đi.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của những người này, cục sắt càng bay càng cao, bay qua đất bằng, bay qua núi cao, bay qua đám mây, cuối cùng dưới ánh mặt trời phản chiếu ở cuối chân trời lóe sáng một cái, cũng không còn thấy tung tích nữa.
Ba Y lão gia nheo mắt lại nhỏ như sợi chỉ, cảm thán một câu:
- Không biết những thanh đao hỏng này đi tới địa phương nào rồi...
- A Di Đà Phật, chúng đã mất đi ý nghĩa tồn tại, đi tới Thiên quốc.
- Ừ, rất tốt, Thiên quốc tốt lắm!
Ba Y lão gia gật đầu một cái, đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Yêu quái!
Hai cái chân ngắn ngủn của lão cất bước, làm dấy lên một luồng bụi mù, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Đồng thời chạy với lão còn có đám võ sĩ kia, nhưng bọn họ đều không thể vượt qua vị lão gia đã quen sống an nhàn sung sướng, bình thường lười động ngón tay này, cũng không biết sau khi trở về có bị đuổi cổ hay không.
Hoắc Nguyên Chân vừa xuất thủ khẽ, hù dọa đám Ba Y lão gia bỏ chạy, quay đầu lại nhìn phu thê Cầm Na. Không ngờ rằng đôi phu thê này thấy hắn quay đầu lại cũng tỏ ra hết sức hoảng sợ, liên tiếp lui về phía sau.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi, ngươi không nên tới đây, ta cùng Cầm Na đều đã từng tắm rửa trong Thánh Hà, được Thấp Bà Đại Thần (Shiva) phù hộ, không vào luân hồi, khuyên ngươi không nên gia hại chúng ta, thiện ác hữu báo, ngươi dám hại chúng ta, sẽ vĩnh viễn đắm chìm trong luân hồi...
Lặc Phu lắp ba lắp bắp nói, chân đang run rẩy, hiển nhiên biểu hiện Hoắc Nguyên Chân mới vừa rồi làm cho bọn họ cũng kinh hãi, cũng cho là tăng nhân này là yêu quái.
Nghe thấy hai phu thê này nói chuyện, Hoắc Nguyên Chân cũng hiểu một ít, thì ra hai người này cũng là tín đồ Bà La Môn giáo, chỉ bất quá bây giờ Phật giáo ngẩng đầu, Bà La Môn bị chèn ép, bình thời những người này không dám lên tiếng nói. Nhưng đến lúc này, đối mặt với yêu quái kinh khủng không biết là mình, bèn mang thần linh mà bọn họ tín ngưỡng ra một cách tự nhiên, hy vọng có thể chấn nhiếp mình.
Hiện tại chế độ giai cấp Thiên Trúc là do Bà La Môn giáo làm ra, bọn họ chia xã hội Thiên Trúc làm bốn giai cấp.
Bà La Môn là cao nhất, gồm có tế tự, giáo sĩ, học giả, Sát Đế Lợi là quý tộc cùng chiến sĩ, Phệ Xá là khách thương, Thủ Đà La là nông phu cùng nô lệ bần tiện.
Bà La Môn tin phụng ba vị Đại Thần Phạm Thiên, Bì Thấp Nô (Vishnu), Thấp Bà, chủ trương thiện ác hữu báo, cuộc sống luân hồi, hình thái luân hồi quyết định bởi hành vi hiện thế, chỉ có đạt tới Phạm ngã đồng nhất mới có thể đạt được giải thoát, tu thành chính quả.
Thật ra thì rất nhiều yếu tố cùng quan niệm Phật giáo đều là phát xuất từ Bà La Môn giáo mà ra.
Theo như hắn biết, kiếp trước Ấn Độ giáo chính là Bà La Môn giáo năm xưa, giáo nghĩa cùng tín ngưỡng cũng giống nhau, được gọi là tân Bà La Môn giáo.
Mà Thánh Hà bây giờ Cầm Na cùng Lặc Phu dùng để uy hiếp mình, chính là sông Hằng.
Trong giáo nghĩa Bà La Môn, người Ấn Độ coi sông Hằng là Thánh Hà, xem sông Hằng như hóa thân của nữ thần, nghe nói là bắt nguồn từ một truyền thuyết. Vào thời cổ, sông Hằng nước chảy xiết, mãnh liệt mênh mông, Bố Lạp Mã Phổ Đặc Lạp Hà (sông Brahmaputra) gần lưu vực sông Hằng thường mọc cỏ dại lan tràn, hủy diệt ruộng tốt, giết hại sinh linh.
Có một quốc vương vì muốn rửa sạch tội nghiệt đời trước, thỉnh cầu nữ thần trên trời trợ giúp thuần phục sông Hằng, tạo phúc cho loài người. Thấp Bà thần đi tới chân núi Hy Mã Lạp Sơn, xõa tóc ra, để cho nước sông mãnh liệt chậm rãi chảy qua trên đầu mình, rót tưới ruộng hoang hai bên bờ sông, nhờ đó cư dân hai bờ sông được an cư lạc nghiệp. Từ đó Bà La Môn thờ phụng sông Hằng như thần linh, kính phụng Thấp Bà thần và tắm nước sông Hằng trở thành hai hoạt động tôn giáo lớn của tín đồ.
Dĩ nhiên những truyền thuyết thần thoại này đều là tín ngưỡng của tín đồ Bà La Môn, mà không đại biểu cho giáo đồ Phật giáo.
Thân là tín đồ Bà La Môn, phu thê Cầm Na lại có thể cung kính lễ phép với Hoắc Nguyên Chân như vậy, quá nửa là nể thân phận người từ bên ngoài đến của hắn.
Chỉ bất quá thân phận này đã thay đổi, võ công của hắn bị bọn họ cho là yêu thuật, tên đầu trọc đẹp trai này hôm nay cũng sánh ngang cùng yêu quái.
- A Di Đà Phật, hai vị thí chủ, không cần phải lo lắng, bần tăng không phải là yêu quái.
Bị người cho rằng như thế, Hoắc Nguyên Chân có chút buồn bực, kiên nhẫn giải thích một câu.
- Từ trước tới nay yêu quái cũng không chịu nhận mình là yêu quái, ngươi đừng qua đây, đừng ăn thịt chúng ta!
Lặc Phu luôn miệng nói như vậy, mấy đứa trẻ bên cạnh thấy tên yêu quái này có vẻ như muốn ăn thịt phụ mẫu của mình, bất ngờ dũng cảm chạy tới ngăn trước người phụ mẫu chúng:
- Yêu quái, chúng ta không sợ ngươi.
Hoắc Nguyên Chân gãi gãi đầu, buồn bực nhìn mấy đứa trẻ và hai người lớn đang vô cùng sợ hãi trước mắt, rốt cục thở dài một tiếng:
- Các ngươi nói đúng, thật ra thì bần tăng chính là yêu quái!
Bchngcsch. Cm |
Sau khi nói xong, đột nhiên sau gáy Hoắc Nguyên Chân chợt lóe kim quang, vòng sáng ẩn hiện sáng lên rồi biến mất.
Phu thê Cầm Na còn chưa thấy rõ, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện hư ảnh một lão hòa thượng, ẩn hiện một cái liền nhanh chóng biến mất.
Đôi phu thê này trợn mắt há mồm, vô cùng hoảng sợ, quả nhiên là yêu quái.
Bấy nhiêu vẫn chưa hết, bên ngoài thân thể Hoắc Nguyên Chân đột nhiên hiện ra một chiếc chuông vàng to lớn, sau đó chỉ thấy hắn đưa tay lên gõ một cái, một tiếng boong rất lớn vang lên, khiến cho cả gia đình trước mặt sợ hãi run rẩy.
Sau đó hắn thu hồi Kim Chung Tráo, lại rót Phạm âm thẳng vào đầu bọn họ, bất quá hắn chỉ đọc mấy câu kinh văn đơn giản, không có tạo thành sát thương đối với bọn họ.
Những thanh âm rót thẳng vào đầu như vậy vẫn làm cho cả nhà bọn họ run rẩy. Những chuyện này đã vượt qua khỏi hiểu biết của bọn họ, trong tư tưởng họ, chỉ có thần linh và yêu quái có thể làm ra những chuyện này.
Mà hiển nhiên Hoắc Nguyên Chân không phải là thần linh, vậy nhất định là yêu quái không thể nghi ngờ.
Mới vừa rồi bọn họ còn ôm một tia ảo tưởng tăng nhân này thật sự là tăng nhân, bây giờ tia ảo tưởng này cũng hoàn toàn tan vỡ.
Thậm chí Cầm Na ôm Lặc Phu khóc ròng, lúc nàng đối mặt Ba Y lão gia cũng không sợ tới mức như vậy. Nhưng hiện tại yêu quái xuất hiện, mà thần linh mà nàng tin tưởng vẫn không tới bảo vệ nàng.
- Yêu... Yêu... Yêu quái, ngươi ăn thịt ta đi, bỏ qua cho Cầm Na cùng... Cùng các con của ta.
Lặc Phu cũng tuyệt vọng, thần linh là để tín ngưỡng thờ phụng, không phải là hộ vệ của mình, chắc là sẽ không tới cứu mình.
Hoắc Nguyên Chân ở bên kia nói với giọng hung ác:
- Nói cho bản Đại vương biết, đi đường nào tới Phật tự gần nhất? Nói đúng sẽ tha cho các ngươi, nói không đúng ta sẽ ăn nữ nhân của người trước.
Nếu các ngươi cố ý nhận định ta là yêu quái, vậy thì làm ra dáng vẻ yêu quái cho các ngươi xem thử, đáng tiếc chính là dáng dấp quá đẹp trai, giả bộ thế nào cũng sẽ không quá hung ác.
Hoắc Nguyên Chân vừa giả vờ, vừa chìm đắm trong say mê ảo tưởng, chờ đợi Lặc Phu trả lời.
Nghe thấy yêu quái này hỏi Phật tự, Lặc Phu run rẩy nói:
- Bây giờ căn bản không có... Không có Phật tự gì, Bối Nã Lặc Tư (Varanasi) có tự viện, bất quá đã không còn người nào.
- Chẳng lẽ toàn bộ nước Thiên Trúc không còn Phật tự hay sao?
Mặc dù Cầm Na hoảng sợ, nhưng thấy yêu quái tuấn tú này tựa hồ còn có thể nói chuyện, vội vàng nói:
- Cũng không phải, ta từng nghe nói, ở phía Nam có một tự viện tên là Bố Kim tự, có chút danh tiếng, chỉ bất quá vào thời Bà La Môn bị hủy bởi chiến hỏa. Trước đó vài ngày người bên trong trấn nói qua, có một Đại sư gì đó đi trùng tu Bố Kim tự, cũng không biết bây giờ thế nào.
- Bố Kim tự...
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ lại, Bố Kim tự không phải là tự viện được xưng là trải vàng trên mặt đất hay sao? (Ngôi chùa này vốn là Kỳ Viên tịnh xá được trưởng giả Cấp Cô Độc mua lại của Thái tử Kỳ Đà, sau đó trải vàng trên mặt đất cúng dường cho đức Phật Thích Ca.)
Lại có người đi trùng tu Bố Kim tự, vậy có lẽ mình nên đi xem thử, nếu thật sự có người có thể xây dựng tự viện bực này, hắn cũng là người tín ngưỡng cực kỳ thành kính, có lẽ có thể trở thành nhân tuyển thỉnh kinh.
Về phần thôn nhỏ này, hiện tại mình cũng không cần ở lại nữa.
Nhìn Cầm Na cùng Lặc Phu một cái, Hoắc Nguyên Chân nói:
- A Di Đà Phật, hai vị thí chủ chớ sợ, bần tăng cũng không phải là yêu quái, đa tạ nữ thí chủ chỉ điểm, bần tăng xin cáo từ.
Cũng không muốn để lại tiếng xấu yêu quái, Hoắc Nguyên Chân giải thích một câu xong, thân thể lăng không nhảy lên, điểm vào tường rào một cái. Sau đó lại tung mình lên ngọn cây, thân thể phất phơ rời đi giống như đằng vân giá vũ.
Lặc Phu nhìn Cầm Na một cái:
- Cầm Na, tăng nhân này nói hắn không phải là yêu quái.
Cầm Na lại nhìn theo Hoắc Nguyên Chân rời đi, ánh mắt có vẻ mơ hồ:
- Nếu thật sự yêu quái đều dễ nhìn như vậy, xem ra tựa hồ yêu quái cũng không có gì đáng sợ.
Hoắc Nguyên Chân ra khỏi thôn, vốn là tính toán đến trấn trên hỏi thăm một chút, xem thử có ai biết Bố Kim tự đi hướng nào hay không, nhưng mới vừa đi tới đại lộ không bao lâu, bên kia trấn liền xuất hiện một đám người chạy ra ngoài.
Khoảng cách giữa thôn và trấn rất gần, những người này vừa chạy tới, Hoắc Nguyên Chân liền nhận ra người dẫn đường trong đó chính là Ba Y lão gia lãnh đạo mấy võ sĩ lúc nãy mới vừa rời đi.
- Đại nhân! Chính là hắn! Chính là tăng nhân kia, hắn dùng yêu thuật phá hủy binh khí chúng ta, nhất định các ngươi phải bắt hắn lại!
Sau lưng mấy tên võ sĩ kia có một nam tử mặc cẩm phục, cao lớn, hông đeo loan đao cũng không giống với những người khác. Chuôi đao bằng ngà voi, vỏ đao hoàng kim, trên khảm rất nhiều viên hồng bảo thạch cùng lam bảo thạch, nhìn qua cũng biết thân phận rất cao.
Phía sau người này còn có một đám võ sĩ loan đao đi theo, bất quá đồng phục những võ sĩ này đều tương đối chính quy, quần đen áo trắng, đầu đội mũ trắng, trên mũ còn có một viên minh châu, hẳn là quân chính quy có tổ chức.
Thấy trang phục quân nhân Thiên Trúc như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng âm thầm buồn cười, nếu quân nhân như vậy đến chiến trường Thịnh Đường, e rằng lập tức sẽ bị quét sạch.
Người cao lớn kia nhìn Hoắc Nguyên Chân, quan sát mấy lần, nói với thuộc hạ sau lung:
- Người này hẳn là một tăng lữ ngoại lai, bây giờ quốc vương bệ hạ có lệnh không được tùy ý mạo phạm tăng lữ, bất quá nếu hắn làm loạn ở Thiên Trúc, như vậy tự nhiên cũng phải chịu chế tài.
- Đại nhân minh giám, bất quá ngài nhất định phải cẩn thận, tăng nhân này có yêu pháp.
- Hừ, yêu pháp gì chứ, bất quá là một ít trò lừa gạt che mắt người ta mà thôi.
Nam tử cao lớn tỏ vẻ khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Tăng nhân kia, ngươi thúc thủ chịu trói đi, chúng ta không làm khó dễ ngươi, chẳng qua là sẽ giao ngươi cho Can Bố Đại sư trong trấn chế tài, bởi vì ngài cũng là tăng nhân, vừa khéo có thể chế tài người.
Hoắc Nguyên Chân vốn là tính toán chờ những người này xuất thủ, mình sẽ giáo huấn bọn họ một chút, nhưng nghe thấy nam tử cao lớn này nói như thế, không khỏi thoáng động trong lòng.
Mình vất vả tìm kiếm hòa thượng không được, hôm nay trong trấn lại có một Can Bố Đại sư gì đó, như vậy vừa hay mình có thể đi xem thử, thuận tiện tìm hiểu rõ một chút tình huống Phật học Thiên Trúc hiện tại.
- Bần tăng có thể đi với các ngươi, nhưng các ngươi không được âm mưu động võ đối với bần tăng, như vậy chỉ tự rước lấy nhục.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nhấc chân, thình lình giậm mạnh một cái xuống đất.
Ầm một tiếng vang lên, dưới chân Hoắc Nguyên Chân đột nhiên xuất hiện mấy khe nứt trên mặt đất, lan tràn ra xung quanh giống như mạng nhện.