Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nam tử cao lớn trước mặt chợt nuốt nước bọt đánh ực một cái, sắc mặt trở nên niềm nở tươi cười:
- Vị Đại sư này, có lẽ ngài có chỗ hiểu lầm người Thiên Trúc chúng ta, từ trước tới nay chúng ta đều vô cùng hiếu khách. Nếu ngài vào trấn nhất định sẽ được nhiệt tình chiêu đãi, có thể thưởng thức rượu hoa quả, còn có thể xem ca vũ. Nếu như Can Bố Đại sư lên tiếng, như vậy có lẽ chúng ta sẽ chuẩn bị cho ngài một nghi thức chào mừng, ừm, hết thảy phí dụng nghi thức chào mừng sẽ do Ba Y lão gia gánh vác.
- Không cần, mau dẫn ta đi gặp Can Bố Đại sư đi.
Thấy tên quan quân Thiên Trúc trước mặt thay đổi thái độ còn nhanh hơn trở bàn tay, trong lòng Hoắc Nguyên Chân thầm cảm thấy thoải mái. Bạo lực không phải là thủ đoạn duy nhất, nhưng thường thường cũng là thủ đoạn hữu hiệu nhất.
Tù binh theo dự đoán nháy mắt hóa thành khách quý, người của Ba Y lão gia ủ rũ rời đi.
Hoắc Nguyên Chân được một đám binh sĩ Thiên Trúc hộ vệ, đi một mạch tới trấn gần đó.
Đến nơi này, Hoắc Nguyên Chân lần nữa hưởng thụ cảm giác bị vây xem, chỉ bất quá những người ở nơi này là vì vậy xem người từ bên ngoài tới.
Người bình thường bị vây xem như vậy chỉ sợ sẽ rất không được tự nhiên, nhưng tình cảnh này đối với Hoắc Nguyên Chân chỉ là chuyện nhỏ, nhiều người hơn nữa vây xem đối với hắn cũng chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Thỉnh thoảng có một đứa trẻ nào đó đặc biệt chú ý tới, Hoắc Nguyên Chân còn cười với nó một cái, làm cho đứa nhỏ bối rối lui về phía sau.
Thấy tăng nhân từ phương Đông tới này mặt không đổi sắc đi tới một mạch, những binh lính Thiên Trúc kia đều âm thầm bội phục, người phương Đông này không đơn giản, quả thật là người từng trải sự đời.
Trấn này không phải là quá lớn, Hoắc Nguyên Chân đi được một hồi đã đi tới trước một ngôi nhà.
Nóc nhà hình tròn, vách màu vàng, trên có điêu khắc hình Phật, rõ ràng là kiến trúc chỉ Thiên Trúc mới có, chứng minh đây là chỗ ở của một thiền sư, hơn nữa còn là mới xây không lâu.
- Đại sư, nơi này chính là chỗ ở của Can Bố Đại sư, chúng ta không thích hợp quấy rầy, một mình ngài đi vào là được rồi.
Thân phận tăng lữ cùng vũ lực Hoắc Nguyên Chân biểu hiện ra cũng làm cho những binh sĩ Thiên Trúc này cảm thấy kính sợ, thái độ cũng càng ngày càng cung kính.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, cất bước vào căn nhà này.
Tiến vào bên trong nhà, mùi đàn hương quen thuộc truyền tới.
Không riêng có đàn hương, bên trong còn có từng trang tiếng tụng kinh.
Mộc ngư gõ khe khẽ, Phạm âm trận trận, Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt ở bên ngoài nghe một hồi.
Bên trong phòng đang tụng là Trường A Hàm kinh, chính là kinh tiểu thừa Phật giáo, kinh này tổng cộng có ba mươi cuốn, chủ yếu chia làm bốn phần lớn.
Phần thứ nhất chủ yếu là tổng kết và giải thích giáo lý Phật giáo căn bản.
Phần thứ hai là tự thuật hoạt động truyền giáo và dạy dỗ các đệ tử tu luyện của Phật Thích Ca.
Bộ phận thứ ba là kể chuyện Phật Thích Ca đản sinh cùng các tiền kiếp, chuyên môn hoằng dương Phật giáo, khuyên bảo mọi người quy y Tam Bảo.
Theo như trước mắt, chủ yếu nhất chính là phần thứ tư, bác bỏ ngoại đạo.
Bác bỏ ngoại đạo này chủ yếu là chế độ, tế tự nghi thức và lý luận Phạm Thiên của Bà La Môn giáo. Hoắc Nguyên Chân suy đoán nhất định kinh này chính là chủ đạo truyền lưu hiện tại ở Thiên Trúc. Bởi vì Khổng Tước vương triều thành lập chẳng những thành lập quốc độ mới, còn phải hoàn toàn tiêu trừ ảnh hưởng Bà La Môn lưu lại, cho nên tụng kinh này chắc chắn là tương đối phù hợp với ý của quốc vương Sa La Vương Khổng Tước vương triều hiện tại.
Đương nhiên khả năng lớn hơn chính là bọn họ đã không còn kinh sách đại thừa Phật giáo chân chính.
Nghe một hồi, tiếng mộc ngư bên trong phòng ngừng lại, người ở bên trong cũng không phát hiện Hoắc Nguyên Chân tiến vào.
Tuy rằng không phát hiện, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể đứng ở chỗ này, bèn cất bước vào bên trong.
Bên trong có một tăng lữ ước chừng năm mươi tuổi.
Không giống với y phục hòa thượng Thịnh Đường, tăng lữ này bên trong mặc y sam màu vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đỏ tím.
Thật ra cũng không phải là áo choàng, mà là khoác một mảnh vải kín lại, để lộ hai cánh tay ra ngoài, đang sững sờ nhìn Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân nhìn qua cũng là tăng nhân, nhưng hiển nhiên không phải là tăng nhân Thiên Trúc.
Hai tay tạo thành chữ thập nhìn tăng nhân bên trong phòng, Hoắc Nguyên Chân thi lễ:
- A Di Đà Phật, vị này hẳn là Can Bố Đại sư?
Can Bố Đại sư cũng vội vàng đứng dậy đáp lễ Hoắc Nguyên Chân, lên tiếng dò hỏi:
- Phải chăng Đại sư là từ Thịnh Đường tới?
Lần này đến phiên Hoắc Nguyên Chân kinh ngạc, không nghĩ tới hòa thượng Thiên Trúc này liếc mắt đã nhận ra mình là từ Thịnh Đường tới, quả thật coi như có chút nhãn lực.
- Không sai, bần tăng đến từ Thịnh Đường Hà Nam Tung Sơn Thiếu Lâm tự, chính là phương trượng Thiếu Lâm tự, pháp danh Nhất Giới.
- Quả nhiên là cao tăng Thịnh Đường! Nhất Giới Đại sư, mau mau mời ngồi.
Can Bố thấy Hoắc Nguyên Chân biểu hiện hết sức nhiệt tình, vội vàng lấy một cái ghế cho Hoắc Nguyên Chân, còn cố ý xoa xoa phủi bụi.
Hoắc Nguyên Chân có vẻ kỳ quái nói:
- Can Bố Đại sư từng gặp qua tăng nhân Thịnh Đường rồi sao?
- Đã gặp qua, bần tăng đã gặp qua hai tăng nhân Thịnh Đường, quyển Trường A Hàm kinh này của bần tăng là được một vị Đại sư Thịnh Đường truyền thụ, nếu không bây giờ Thiên Trúc quả thật không tìm ra được mấy quyển kinh.
Hoắc Nguyên Chân lập tức cao hứng hỏi:
- Không biết là vị cao tăng Thịnh Đường nào truyền thụ?
Làm phương trượng thời gian dài như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng biết không ít cao tăng Thịnh Đường, nhưng thường là những cao tăng này lại làm cho hắn có chút thất vọng, cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng không thích cao tăng lắm, chẳng qua là nghe nói còn có hòa thượng Thịnh Đường đi tới Thiên Trúc, không khỏi có chút hiếu kỳ.
- Vị cao tăng này gọi là Đạo Nguyên thiền sư, tới từ Thịnh Đường Bạch Mã tự.
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy lắc đầu một cái, chưa từng nghe qua Đạo Nguyên thiền sư này, ngược lại có nghe nói qua Đạo Tế.
Thấy Hoắc Nguyên Chân không biết, Can Bố giải thích:
- Nhất Giới Đại sư không biết cũng là bình thường, Đạo Nguyên thiền sư đi tới Thiên Trúc đã hơn mười năm, hơn nữa còn đi đường mất mấy năm. Lúc y tới đây Bà La Môn còn đang nắm quyền thống trị, Nhất Giới Đại sư tuổi không lớn, hẳn cũng sẽ không biết.
- Bần tăng thật đúng là không biết Đạo Nguyên thiền sư, vậy không biết vị Đạo Nguyên thiền sư này hiện tại đang ở nơi nào?
Can Bố nói:
- Đạo Nguyên thiền sư lập chí muốn trùng tu Bố Kim tự, hoằng dương Phật pháp ở Thiên Trúc, đã đi khắp nơi hóa duyên. Lúc ta gặp y, dường như y nói muốn đi quốc đô cầu kiến Sa La Vương, sau đó ta chưa từng gặp lại y nữa.
Nghe thấy lời Can Bố, Hoắc Nguyên Chân sinh lòng kính trọng, đồng thời còn có một chút thất vọng.
Đạo Nguyên thiền sư có thể xây dựng tự viện, hoằng dương Phật pháp ở dị quốc tha hương dĩ nhiên là tốt, nhưng như thế người thỉnh kinh mà mình muốn tìm không thể là y được.
Không có khả năng để cho người bản quốc đi Thiếu Lâm tự thỉnh kinh, vậy sẽ làm mất đi ý nghĩa kế hoạch trước đây của Hoắc Nguyên Chân.
Nếu là như vậy, kế hoạch của mình sẽ phải sửa lại một chút.
Có lẽ nên đi thẳng tới quốc đô Thiên Trúc, xem thử nơi đó có nhân tuyển thích hợp nào không, đồng thời cũng có thể gặp Thiên Trúc Sa La Vương một lần. Dù sao nghiệp lớn thỉnh kinh này nhất định phải quốc vương chính miệng đáp ứng mới coi là có hiệu lực, thỉnh kinh trở về cũng tiện truyền pháp trong dân gian.
Sau khi nói mấy câu với Can Bố, Hoắc Nguyên Chân nói chuyện mình muốn đi quốc đô.
Không ngờ Can Bố Đại sư lại lộ vẻ buồn rầu nói:
- Nhất Giới Đại sư, ta thấy ngươi khoan hãy đi quốc đô trước là hơn.
- Vì sao vậy?
Can Bố thấp giọng nói:
- Quốc đô hiện tại đã khác xưa, ngày xưa Sa La Vương kính trọng Phật giáo, đối với tất cả tăng lữ đều cung kính có thừa, bây giờ đã khác, mặc dù Sa La Vương vẫn còn kính trọng Phật giáo, nhưng cũng không phải đều coi trọng đối với tất cả tăng nhân. Y chỉ xem trọng Quốc sư Thiên Trúc hiện tại, cũng là người Thịnh Đường, là vị tăng nhân Thịnh Đường thứ hai mà ta đã nói.
Hoắc Nguyên Chân không nghĩ tới Quốc sư Thiên Trúc cũng là một vị tăng nhân Thịnh Đường.
Nếu thật sự là như thế, hẳn là Quốc sư Thiên Trúc này có thể trợ giúp một chút cho nghiệp lớn truyền kinh của mình, dù sao cũng cùng đến từ Thịnh Đường, thế nào cũng thân cận hơn một ít.
Không ngờ rằng Can Bố lại nói:
- Quốc sư từ Thịnh Đường tới này thật là lợi hại, thân thể giống như chế tạo từ vàng ròng, chẳng những đao thương bất nhập, hơn nữa còn có lực lượng hùng mạnh như bài sơn đảo hải. Sau khi y đi tới Thiên Trúc, từng lực chiến năm trăm dũng sĩ Thiên Trúc ở quốc đô mà không bị thương một sợi tóc nào, nhờ vậy được Sa La Vương coi trọng, nhất cử phong làm Quốc sư. Người này tự xưng có Kim Cương Bất Hoại thân, tự hiệu Kim Cương Pháp Vương, hiện tại y cơ hồ là người có quyền thế nhất Thiên Trúc, Sa La Vương đối với y là nói gì nghe nấy.
Hoắc Nguyên Chân nghe xong, trong lòng âm thầm cân nhắc
Kim Cương Pháp Vương này không đơn giản, theo như Can Bố mô tả, dường như người này tu luyện Kim Cương Bất Hoại thân có thành tựu. Nếu thật sự là như vậy, lực lượng phòng ngự nhục thể của người này tuyệt đối là vượt qua xa mình.
Mình có Thiết Đầu Công, Thiết Tý Công, Thiết Bố Sam, Thiết Đương Công vân vân, hơn nữa kích phát võ học Kim Cương Bất Hoại thân xuất hiện ở bên trong Hệ Thống Phương Trượng, nhưng dù sao vẫn chưa quay trúng.
Kim Cương Bất Hoại thân chính là võ học cao cấp, uy lực tuyệt đối cao hơn võ học phòng ngự căn bản của mình.
Không nghĩ tới lại còn có người biết loại công phu này, hơn nữa còn trở thành Quốc sư Thiên Trúc.
Người này tự xưng Kim Cương Pháp Vương, nghe qua tựa hồ là Mật tông nhất phái, hơn nữa Can Bố nói người này lực mạnh vô cùng, chẳng lẽ y biết Kim Cương Bất Hoại thân cũng biết Long Tượng Bát Nhã Công hay sao?
Nếu là như vậy, thực lực của người này tuyệt đối không thể coi thường, tài nghệ võ học phổ biến Thiên Trúc rất thấp, biết hai môn võ công này đã đủ để hoành hành vô ngại.
Nhưng nếu thật là như vậy, cũng không ảnh hưởng đến chuyện mình đi quốc đô. Người Thịnh Đường đảm nhiệm Quốc sự đương nhiên là thân phận càng cao, địa vị lại càng cao, nếu y là Quốc sư, mình càng có thể trực tiếp tìm y.
Thấy Hoắc Nguyên Chân không rõ, Can Bố tiếp tục nói:
- Kim Cương Pháp Vương này có quyền lực rất lớn, y nói với Sa La Vương, về phương diện tuyên dương Phật pháp, bên trong Thiên Trúc không ai hơn được y. Tăng lữ nhiều, ngược lại tuyên dương ra rất nhiều bản khác nhau, yêu cầu tất cả tăng lữ Thiên Trúc thuộc về y cai quản, ai không đồng ý nhất luật bị đuổi ra khỏi quốc đô.
- Trước mắt bên trong quốc đô, tất cả tăng lữ đều là thuộc hạ của y, cho nên ta khuyên Đại sư không nên đi, nếu đi mà không chịu trở thành thuộc hạ của Kim Cương Pháp Vương, sẽ bị y trục xuất.
- Có chuyện này sao?
Hoắc Nguyên Chân có hơi không dám tin, Kim Cương Pháp Vương này bị danh lợi che mờ tâm trí, uổng là người xuất gia.
- Dĩ nhiên, bần tăng cũng là vì không muốn bị y ước thúc mới bị đuổi ra khỏi quốc đô, đi tới địa phương hẻo lánh quê mùa này.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, bất quá cho dù như vậy, hắn cũng muốn tới xem thử. Chuyện này quan trọng, cho dù y là Pháp Vương độc bá quốc đô cũng không thể sửa đổi quyết định của mình.
Về phần muốn cho tất cả tăng lữ phải nằm dưới quyền y, Hoắc Nguyên Chân càng không thèm để ý, một thân công phu của mình cũng không phải là bài trí cho vui, nếu Kim Cương Pháp Vương kia muốn bất lợi đối với mình, mình cũng sẽ không mặc cho y định đoạt.
Xem ra không chừng Kim Cương Pháp Vương này chính là chướng ngại nghiệp lớn truyền kinh của mình đây
Thấy Hoắc Nguyên Chân cố ý đi, Can Bố lại nói:
- Nếu Đại sư thật sự muốn đi quốc đô, như vậy tốt nhất là đi tới chỗ trấn trưởng nhận lấy một chứng minh xem lễ, chứng minh người đi quốc đô xem lễ, chẳng qua là đơn thuần xem lễ, chắc là sẽ không bị đuổi.
- Xem lễ ư, lễ gì vậy?
- Tiểu nữ của Sa La Vương, Công chúa Khổng Tước vương triều xinh đẹp nhất của chúng ta, Ni Duy Nhã Công chúa sắp sửa chiêu Phò mã. Sa La Vương tuyên bố bất cứ kẻ nào cũng có thể đi quốc đô xem lễ, hơn nữa không phân biệt tuổi tác chủng tộc, dù ngươi là tội phạm, trong thời gian xem lễ thành hôn của Ni Duy Nhã Công chúa cũng sẽ không bị hỏi tội.
Nghe thấy Can Bố giới thiệu, Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, như thế cũng coi như tạm được, tối thiểu không cần lo lắng Kim Cương Pháp Vương
Tăng lữ Can Bố này vẫn rất có uy vọng trong trấn, y chỉ cần nói một câu trấn trưởng liền làm cho Hoắc Nguyên Chân một chứng minh xem lễ. Chỉ cần cầm chứng minh này chứng minh là đi quốc đô xem lễ mà không phải làm loạn, là có thể tự do xuất nhập.
Sau khi có được chứng minh, Hoắc Nguyên Chân hỏi rõ ràng đường đi tới quốc đô, sau đó các biệt Can Bố, rời đi trấn nhỏ.
Trấn nhỏ này ở cách quốc đô không phải là quá xa, ước chừng năm trăm dặm, nếu hắn dùng Kim Nhãn Ưng phi hành, chưa đầy hai canh giờ đã tới.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không sử dụng Kim Nhãn Ưng phi hành, mà là tính toán từ từ đi tới quốc đô, dọc trên đường đi tìm hiểu phong tục tập quán của quốc gia vùng nhiệt đới này.
Còn có một chuyện, ngày mốt chính là Hai Mươi Tám tháng Bảy, qua hơn một ngày nữa là có thể quay thưởng, Hoắc Nguyên Chân tính toán quay thưởng xong hãy tiến vào quốc đô.
Ở chỗ này, Hoắc Nguyên Chân cũng không lo lắng sẽ có người nhận ra mình, hắn dùng ngân lượng mang theo đổi lấy một ít ngân tệ, sau đó vào một hộ dân dọc đường mua một nải chuối tiêu, vừa đi vừa ăn, vừa ung dung nghêu ngao hò hát.
Lúc ở Thịnh Đường quả thật rất hiếm có thời điểm thoải mái như vậy. Hôm nay ở trên dị quốc này, không khí hết sức ấm áp khiến cho người ta cảm thấy hơi lười biếng, cảm giác này quả thật vô cùng khó được.