Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Dĩ nhiên cũng có người đi đường quan sát hắn, bất quá Hoắc Nguyên Chân không quan tâm, mình cũng không phải ăn thịt uống rượu, không cần để ý.
Dường như địa vị nữ nhân Thiên Trúc rất thấp, kể cả phu phụ Cầm Na và Lặc Phu mà hắn đã gặp, đó là tình cảm giữa bọn họ tốt. Hơn nữa thân phận địa vị Cầm Na cao hơn Lặc Phu, cho dù như vậy, lúc hắn rời đi Cầm Na đang lao động, Lặc Phu vẫn còn nằm trên giường.
Các nữ nhân khác địa vị ở nhà kém xa Cầm Na.
Trên đường đi gần như thấy toàn là nam nhân rảnh rỗi dạo chơi, khó lòng thấy được một bóng nữ nhân, đừng nói là mỹ nữ.
Nhưng cũng không biết hôm nay Hoắc Nguyên Chân may mắn hay sao đó, phía sau hắn thình lình xuất hiện một bóng người xinh đẹp đang đi tới nhanh chóng.
Nữ tử này đầu đội khăn lụa, không thấy rõ mặt mũi, chẳng qua là cảm thấy vóc người nàng cực đẹp, thân khoác áo lụa màu xanh nhạt đắt tiền. Loại áo lụa này ở Thiên Trúc cũng không có bao nhiêu người mặc, bởi vì giá cả không rẻ, chỉ có những nữ tử thuộc về giai tầng Sát Đế Lợi mới có thể mặc, Phệ Xá thông thường cũng không thể mặc.
Lúc nữ tử này đi qua bên cạnh Hoắc Nguyên Chân dừng lại một chút, nhìn hắn một cái, dường như rất kinh ngạc.
Hoắc Nguyên Chân sờ đầu, mình đẹp trai như vậy cũng không cần ai để ý...
Nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, tựa hồ nữ tử có lòng dừng lại, nhưng phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, có mấy nam nhân từ phía sau theo tới, nữ tử lập tức lại tăng nhanh cước bộ đi về phía trước.
Một thanh niên Thiên Trúc từ phía sau chạy nhanh mấy bước đuổi theo tới, chạy tới bên người nữ tử, sau đó chạy vòng tròn xung quanh nàng, miệng hát tình ca:
- A ba lạp cổ...
Mới vừa hát một câu, thanh âm y thình lình ngưng bặt, dường như bị thứ gì đó chặn cổ, ngồi xổm tại chỗ dốc sức ho khan không đứng thẳng lưng lên được.
Thấy cảnh tượng này, Hoắc Nguyên Chân giật mình kinh hãi.
Nữ tử Thiên Trúc này sử dụng cách không chỉ lực điểm huyệt!
Đây là lần thứ hai mình thấy lăng không điểm huyệt, lần đầu tiên là Vô Danh sử dụng chiêu thức loại này, trong nháy mắt điểm trúng bọn mười tám người Tuệ Nhất.
Vô Tướng Kiếp Chỉ của hắn cũng là cách không chỉ lực, nhưng đây bất quá là chỉ pháp uy lực to lớn để sát thương, cũng không thể làm được chuyện điểm huyệt. Lăng không điểm huyệt là một môn kỹ xảo tinh diệu, không có nhiều năm tu luyện không có cách nào luyện thành.
Trong khoảnh khắc nữ tử này xuất thủ, Hoắc Nguyên Chân đoán được nữ tử này là một cao thủ Tiên Thiên, có lẽ là một Tiên Thiên sơ kỳ.
Lúc nàng xuất thủ khống chế lực đạo rất vừa vặn, làm cho nam nhân dây dưa nàng ho khan không ngừng, không có lực hành động, nhưng cũng không làm tổn thương đối phương quá mức, nắm giữ hỏa hầu hết sức chuẩn xác.
Không ngờ rằng Thiên Trúc lại có nữ tử như vậy, quả thật khiến cho người ta kinh ngạc.
Nam nhân kia vẫn ho khan tại chỗ, khiến cho tất cả nam nhân còn lại theo sau nữ tử này phải dừng chân.
- Thật sự là gặp quỷ! Đây là người thứ tư rồi, tại sao mỗi người đến gần nàng đều bị bệnh như vậy?
- Mặc dù ta rất muốn thấy dung mạo của nàng, nhưng ta cũng không muốn ngồi một chỗ ho mãi như vậy.
- Được rồi, ta cũng quyết định không dây dưa nàng nữa, mặc dù nhìn qua dường như nàng rất xinh đẹp, nhưng lại che mặt, ai có thể xác định dưới vuông lụa ấy không phải là một gương mặt xấu xí?
Những nam tử đi theo đều ngừng lại, hiển nhiên đã mất đi lòng tin với nữ tử kia.
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi, hắn cũng thật tò mò đối với nữ tử này, nhưng hắn không đến nỗi rảnh rỗi tới mức đuổi theo hỏi thăm chân tướng chuyện này.
Không có người phía sau dây dưa, bước chân nữ tử kia cũng chậm lại, từ từ đi trước mặt Hoắc Nguyên Chân không xa.
Vòng eo thon thả của nàng uyển chuyển trước mặt hắn, nhìn qua thật là đẹp mắt.
Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn qua lại gì với nàng, nhưng ai ai cũng thích cái đẹp, ngắm một chút cũng tốt.
Dường như nữ tử cố ý giữ vững khoảng cách với Hoắc Nguyên Chân, chậm rãi đi dần dần tới một trấn khác ở trước mặt.
Đến nơi này, Hoắc Nguyên Chân cũng đã ăn hết chuối tiêu trong tay, tiện tay vứt vỏ chuối đi, phủi tay một cái tiến vào trong trấn.
Nữ tử kia đứng lối vào ở trấn không nhúc nhích, thấy Hoắc Nguyên Chân tiến vào, nàng mới chậm rãi đi theo sau hắn.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân đã có thể xác định một chuyện, chính là nữ tử này có vẻ muốn nói gì đó với mình.
Nhưng hắn cảm thấy đời này của mình, kể cả đời trước cũng chưa từng tiếp xúc với nữ nhân ngoại quốc nào, cũng không quen biết bất kỳ người Thiên Trúc nào, nữ tử này tìm mình có chuyện gì?
Chẳng lẽ nàng cho rằng mình có vẻ ngoài anh tuấn đẹp trai, bằng không chỉ còn một khả năng duy nhất, chính là nữ tử này nhìn thấu mình cũng có võ công.
Mình có thể nhìn ra đối phương là Tiên Thiên sơ kỳ, đối phương cũng có thể nhìn ra mình có võ công trong người, chẳng qua là nàng không thể xác định mình đạt tới cảnh giới nào mà thôi.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân sẽ không chủ động mở miệng hỏi thăm, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hắn tới trấn này tính toán ngồi một chiếc xe ngựa, đi tới Hỏa Hoa phủ cách quốc đô không xa, những địa điểm và lộ tuyến đều là do Can Bố cho hắn biết. Sau khi tới Hỏa Hoa phủ hắn sẽ ở đó nghỉ ngơi một ngày, sau khi hoàn thành quay thưởng hãy tiến vào quốc đô.
Đi Hỏa Hoa phủ, phương thức tốt nhất chính là ngồi xe ngựa ở chỗ này. Nơi này có xe ngựa vô cùng thoải mái, là một ít ngựa nhỏ chân ngắn kéo, thoải mái vững vàng, ngồi trên đó cũng là hưởng thụ.
Cũng không để ý tới nữ tử theo sau mình không xa, Hoắc Nguyên Chân đi thẳng tới trạm xe ngựa.
Ở đây có rất nhiều loại xe ngựa, tám người ngồi đến Hỏa Hoa phủ là mỗi người một ngân tệ, còn có thể ngồi bốn người, đó là hai ngân tệ.
Đương nhiên còn có loại xe ngựa mặc dù thùng xe không nhỏ, nhưng chỉ có thể ngồi hai người, bên trong còn chuẩn bị thức ăn cùng quả rượu, thuê xe cần mười ngân tệ.
Hoắc Nguyên Chân tính toán xa xỉ một lần, trả mười ngân tệ ngồi một chuyến xe ngựa.
Đi tới trạm xe, loại xe ngựa tám người và bốn người đã đầy, loại xe ngựa đơn độc gần như không có một chiếc nào. Công chúa chọn Phò mã theo phương pháp ném tú cầu, vạn nhất hồng tú cầu từ trên trời rơi xuống trúng phải mình thì sao. Rất nhiều người ôm tâm lý cầu may như vậy đi tới quốc đô xem lễ, cho thuê xe ngựa hết sức tấp nập đắt khách.
Hoắc Nguyên Chân bèn ở chỗ này chờ, nữ tử kia cũng chờ ở cách hắn không xa.
Chờ một hơi ước chừng nửa canh giờ, mới có một chiếc xe ngựa hai người trở lại, lập tức có không ít người xúm lại, chuẩn bị lên xe.
Tên xa phu kia đứng lên, nói với đám người phía dưới:
- Bây giờ xe ngựa hai người đi Hỏa Hoa phủ, thuê xe hai mươi ngân tệ!
Vừa nghe như vậy, mọi người thi nhau cất tiếng oán trách, ai cũng nói xa phu lòng dạ đen tối, nâng giá lên cao.
Xa phu lại chậm rãi nói:
- Ta muốn hai mươi ngân tệ, ai không đồng ý có thể không đi, bên kia có xe tám người rẻ hơn, một ngân tệ là đi được.