Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Mọi người oán trách một hồi, rốt cục không ai lên xe, hai mươi ngân tệ cũng không phải là số nhỏ. Trước kia loại xe ngựa này đi Hỏa Hoa phủ chỉ là năm ngân tệ, không nghĩ tới bây giờ lại lên giá gấp mấy lần như vậy.
Thấy rốt cục không ai tranh đoạt, Hoắc Nguyên Chân đi tới, nói với xa phu kia:
- Hai mươi ngân tệ, ta đi.
- Được được được, Đại sư ngài thật có nhãn lực, thấy không, các ngươi không đi, có người đi.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của xa phu, mọi người xung quanh có hơi căm phẫn, nhưng không ai dám lên tiếng nói. Bởi vì Hoắc Nguyên Chân là một tăng nhân, bây giờ hòa thượng đều là quý tộc bên trong giai tầng Sát Đế Lợi, bọn họ có thể hưởng thụ bố thí cùng bổng lộc. Chỉ có những vương công quý tộc mới có thể so sánh phương diện tiền bạc với các tăng nhân, những người giai cấp Phệ Xá cùng Thủ Đà La như bọn họ không có cách nào so sánh với người ta.
Xa phu có thể lôi kéo được một vị tăng nhân cũng cảm thấy hài lòng, nhiệt tình chào mời Hoắc Nguyên Chân. Trên xe có rất nhiều trái cây cùng quả rượu, bảo hắn cứ việc tận tình hưởng dụng.
Vén rèm lên, Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn, bên trong trang trí hoa lệ đường hoàng, có hai chiếc giường mềm có thể nằm được, quả thật không tệ.
Đang chuẩn bị lên xe lên đường, nữ tử kia đột nhiên đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân, nói với xa phu kia:
- Chúng ta là hai người.
Thanh âm trong trẻo dễ nghe, dường như không phải là khẩu âm người Thiên Trúc, Hoắc Nguyên Chân nghe thấy có hơi quen quen, bất quá nhất thời không nhớ nổi nghe qua ở địa phương nào.
Quan sát kỹ nữ tử, mặc dù nàng vận y phục Thiên Trúc nhưng dáng người yêu điệu thon thả, cử động đường hoàng, cũng không đầy đặn như đa số nữ tử Thiên Trúc, ngược lại có hơi giống nữ tử Thịnh Đường.
Xa phu thấy đột nhiên lại có thêm một nữ tử tới, ngẩn người một chút.
Mặc dù phí dụng thuê xe ngựa này là hai mươi ngân tệ, nhưng người thuê xe chính là tăng nhân này, bây giờ đột nhiên có một nữ tử chạy tới, y cũng không biết có cho đi hay không, bèn đưa ánh mắt hỏi han về phía Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân nhìn nữ tử mặt mang lụa trắng này, lên tiếng nói:
- Vị cô nương này, tựa hồ bần tăng cũng không nhận ra nàng.
Nữ tử này nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng xá một cái, Hoắc Nguyên Chân vừa thấy tư thế này, rốt cục xác định đây là một người Thịnh Đường, chắc là nữ tử Thiên Trúc sẽ không làm động tác chúc vạn phúc này.
So sánh động tác này, lời kế tiếp của nữ tử càng làm cho Hoắc Nguyên Chân giật mình hơn.
- Có thể gặp được ngươi ở Thiên Trúc thật là đáng mừng, phương trượng Nhất Giới.
Nghe thấy nữ tử này nói như thế, Hoắc Nguyên Chân hơi nheo mắt lại, nàng nhận ra mình, nhưng mình lại không quen biết nàng.
Bất quá đã nói đến nước này, Hoắc Nguyên Chân cũng nói với xa phu:
- Vị cô nương này là đi cùng bần tăng.
Nếu vị Đại sư trả tiền này đã lên tiếng nói như vậy, xa phu cũng không quản nhiều, y mời hai người lên xe, sau đó đánh xe rời đi trấn nhỏ.
Trên xe ngựa Hoắc Nguyên Chân mở rèm cửa sổ ra, một trận gió nhẹ thổi tới, mang đến cảm giác mát mẻ cho mùa hè nóng bức này.
Từ trấn này đến Hỏa Hoa phủ trải qua hơn ba trăm dặm lộ trình, cần thời gian chừng một ngày một đêm, mình phải cùng đi qua đoạn đường này với nữ tử ngồi trước mắt.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, nhìn về phía nữ tử trước mắt.
Nữ tử này đầu tiên là mở rèm cửa sổ ra ngắm bên ngoài nhìn một hồi, hình như là đang xem có người đi theo hay không, sau khi xem qua không có ai, mới quay đầu lại ngó Hoắc Nguyên Chân.
Nàng cũng không vén khăn che mặt lên, mà là nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Chắc chắn là phương trượng đang suy đoán ta là ai, bất quá mặc dù phương trượng cùng ta từng có duyên gặp mặt một lần, nhưng lần đó ta cũng mang khăn che mặt. Cho nên hiện tại phương trượng có thấy được diện mạo của ta hay không cũng không quan trọng, bởi vì cho dù là thấy, ngươi cũng không thể nhận ra.
Nghe thấy nàng nói như thế, Hoắc Nguyên Chân liền cố gắng nhớ lại những nữ tử mang khăn che mặt mà mình đã từng gặp qua.
Thời này nữ tử có nhan sắc nổi bật giang hồ thường hay mang khăn che mặt. Trong số mấy hồng nhan tri kỷ của hắn ngoại trừ La Thái Y, những người còn lại đã từng mang khăn che mặt.
Bất quá cho dù mang khăn che mặt, hắn cũng đã nhìn thấy chân diện mục, còn ai mà mình chưa từng thấy qua?
Nhưng đi tới thế giới này, ngày thường Thiếu Lâm người đến người đi, người mang khăn che mặt cũng không ít, nhất thời mình không nghĩ ra.
- Quả thật bần tăng không nhớ đã gặp qua nữ thí chủ ở nơi nào.
- Đại sư có còn nhớ Hoa Sơn?
Hoắc Nguyên Chân nghe vậy lập tức gần như nhớ ra mọi chuyện. Dù sao lần ở Hoa Sơn cũng không có bao nhiêu người, mà nữ tử mang khăn che mặt lại càng lưa thưa không có mấy. Người duy nhất ở đó mà hắn chưa thấy mặt thật cũng chỉ có vị Hứa cô nương của Từ Hàng Tĩnh Trai.
- Chẳng lẽ là Từ Hàng Tĩnh Trai Hứa cô nương?
- Từ Hàng Tĩnh Trai Hứa Tiêm Tiêm, ra mắt phương trượng Nhất Giới.
Hứa Tiêm Tiêm thi lễ Hoắc Nguyên Chân lần nữa, Hoắc Nguyên Chân cũng vội vàng đáp lễ.
Mặc dù hắn không có hảo cảm gì đối với Từ Hàng Tĩnh Trai cùng Tịnh Niệm Thiền Tông, nhưng lần trước ở Hoa Sơn, Hứa cô nương này không hề có ý đối địch với hắn, cho nên ấn tượng của hắn với nàng cũng không tệ lắm.
- Thì ra là Từ Hàng Tĩnh Trai Hứa cô nương, không nghĩ tới có thể gặp nhau ở dị quốc tha hương này, quả thật không dễ!
- Đúng vậy, lúc Tiêm Tiêm thấy Đại sư còn cho là mình nhìn lầm rồi, phải một lúc lâu sau mới xác định là phương trượng Nhất Giới, lúc ấy cũng là vui mừng không thôi.
Nỗi vui của đời người không ngoài chín năm hạn hán gặp mưa rào, lưu lạc tha hương gặp cố tri, đêm tân hôn động phòng hoa chúc, có một ngày bảng hổ đề tên. Có thể gặp được một người quen biết ở một quốc gia xa xôi, đúng là chuyện rất khó được, đừng nói là vào thời kỳ giao thông bất tiện như lúc này.
Nghe thấy Hứa Tiêm Tiêm nói gặp mình cảm thấy vui mừng, Hoắc Nguyên Chân cũng gật đầu lia lịa, nữ tử này nói chuyện không hề câu nệ, quả thật hiếm có.
Hứa Tiêm Tiểm tiếp tục nói:
- Đại sư, lần trước ngài xảo diệu hóa giải âm mưu của bọn Lý Dật Phong trên đỉnh Hoa Sơn, cho đến nay vẫn làm Tiêm Tiêm cảm thấy khâm phục.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay một cái:
- Bất quá chỉ là ngẫu nhiên gặp dịp mà thôi, không phải là bản lĩnh gì.
Hứa Tiêm Tiêm không để ý đến Hoắc Nguyên Chân tỏ ra khiêm tốn, tiếp tục nói:
- Đại sư tâm tư bén nhạy, trí tuệ hơn người, vốn là Tiêm Tiêm cảm thấy khó có thể hoàn thành nhiệm vụ ở nơi dị quốc tha hương này, không nghĩ tới liễu ám hoa minh, vô tình gặp được Đại sư, hy vọng Đại sư có thể đưa tay viện thủ, giúp cho Tiêm Tiêm một lần.
Cho dù là là Hứa Tiêm Tiêm thổi phồng Hoắc Nguyên Chân lên tận mây xanh cũng không làm hắn cảm thấy chóng mặt, chỉ tỏ vẻ bình thản hỏi:
- Chẳng hay Hứa cô nương gặp phải chuyện khó khăn gì ở Thiên Trúc này?
Không dối gạt Đại sư, sau lần trước từ Hoa Sơn trở về, Từ Hàng Tĩnh Trai ta bị mất một món đồ quan trọng. Trải qua điều tra, rốt cuộc tìm được người trộm đồ, Tiêm Tiêm cùng bốn đồng môn cùng nhau đuổi giết người này, đuổi theo một mạch gần hai tháng, cuối cùng tới Thiên Trúc này.
Nghe thấy lời của Hứa Tiêm Tiêm, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có vẻ hoang đường, từ Thịnh Đường đuổi tới Thiên Trúc, đồ bị đánh mất là thứ gì vậy?
Hơn nữa hai tháng có thể tới Thiên Trúc, tốc độ quả thật khá nhanh, bình thường hẳn là không nhanh như vậy.
Hứa Tiêm Tiêm nhìn ra Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc, giải thích:
- Chúng ta từ Chung Nam Sơn đến Tuyết Vực cao nguyên, cuối cùng trong vùng núi mênh mông phát hiện ra một con sông. Tặc tử kia chế bè gỗ chạy mất, chúng ta cũng chế tạo bè gỗ đuổi theo, thuận dòng chạy xuống, phiêu lưu một tháng liền đến nơi này.
Thì ra là như vậy, ngọn nguồn sông Hằng Thiên Trúc đúng là ở trên cao nguyên.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới hiểu ra vì sao Hứa Tiêm Tiêm tới nhanh như vậy, thì ra là ngồi bè gỗ xuôi dòng chạy xuống.
Bất quá phương pháp này lại không thích hợp cho người thỉnh kinh, từ ngọn nguồn sông Hằng tới đây là thuận dòng, đi trở về Thịnh Đường chính là ngược dòng.
- Vậy Hứa cô nương có từng tìm được người trộm đồ hay không?
Hứa Tiêm Tiêm cúi đầu:
- Không chỉ tìm được một lần, người trộm đồ kia cực kỳ giảo hoạt, mai phục chúng ta khắp nơi, không chịu giao chiến chính diện cùng chúng ta. Sau nhiều lần ám toán, rốt cục năm người chúng ta hiện tại chỉ còn Tiêm Tiêm và một vị sư huynh.
Hoắc Nguyên Chân trầm mặc không nói, năm đuổi giết một, lại bị người ta ám toán giết chết ba, những người truy sát này coi như ngu ngốc.
- Vậy hiện tại người kia đang ở đâu?
- Sau khi tới Thiên Trúc, y lại giả bày cục diện khiến cho chúng ta đuổi theo dọc sông Hằng chừng một tháng vô ích. Đuổi một mạch tới cửa biển mới phát hiện mắc bẫy, sau đó chúng ta cũng đã mất đi tung tích của y.
Hứa Tiêm Tiêm dứt lời, cảm giác có hơi ngượng ngùng, hơi ngẩng đầu lên. Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không thấy rõ diện mục nàng nhưng lại có thể cảm giác được, nhất định là nàng đang len lén nhìn mình xem có chê cười nàng không.
- Không biết Từ Hàng Tĩnh Trai các vị mất đồ từ khi nào?
- Lúc mất đồ là tháng Hai.
Hoặc Nguyên Chân tính toán thời gian một chút, tháng Hai mất đồ, hai tháng đến Thiên Trúc, sau khi đến Thiên Trúc sau lại đuổi theo vô ích hơn một tháng, phải là tháng Năm. Mà hiện tại đã là sắp tháng Tám, nói cách khác Hứa Tiêm Tiêm đã ở Thiên Trúc ròng rã mấy tháng mà không tìm được manh mối gì.
- Mãi không tìm được, tại sao Hứa cô nương không trở về Thịnh Đường?
Hứa Tiêm Tiêm sâu kín thở dài một tiếng, hai bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy nhau, bởi vì dùng sức khiến cho khớp xương có vẻ trắng bệch.
- Không dối gạt Đại sư, lúc mới bắt đầu, sư huynh nói trở về, ta không đồng ý, bởi vì đồ đánh mất vô cùng quan trọng, là đồ mà sư phụ nhất định phải tìm trở về. Nhưng thời gian dần dần trôi qua, chúng ta căn bản không biết người kia ở đâu, sư huynh đã mất đi lòng tin, hơn nữa chúng ta biết tới Thiên Trúc không khó, nhưng muốn trở về sợ là rất khó.
- Vậy vì sao bần tăng chỉ thấy một mình Hứa cô nương, sư huynh của cô nương đâu?
- Hiện tại sư huynh đã mua nhà ở quốc đô, từ bỏ hy vọng trở về Thịnh Đường, định an cư ở nơi này.
- Sư huynh nàng không muốn đi sao?
- Đúng vậy, y nói trở về Thịnh Đường xa xôi vạn dặm, căn bản không có hy vọng, dù sao lúc đi quá bất ngờ, trong môn cũng không ai biết chúng ta tới Thiên Trúc. Nên y dứt khoát không về nữa, ta khuyên giải y cũng bằng vô dụng.
- Vậy Hứa cô nương cũng không có ý định đi về sao?
Hứa Tiêm Tiêm lại thở dài một tiếng:
- Mặc dù ta có võ nghệ trong người, nhưng cũng biết e rằng một mình đi không nổi lộ trình hàng vạn dặm như vậy. Hơn nữa vẫn chưa tìm được đồ đánh mất, làm sao có mặt mũi trở về gặp sư phụ?
Hoắc Nguyên Chân cũng cảm nhận được nỗi khổ của Hứa Tiêm Tiêm. Một mình dị quốc tha hương, cũng thật là làm khó nàng, sư huynh duy nhất đã nản chí bỏ cuộc, một mình nữ tử như nàng quả thật không dễ dàng gì.
Chẳng lẽ người trộm đồ kia thật sự bặt vô âm tín hay sao?
- Đúng vậy, Tiêm Tiêm đã đi một mình bên ngoài hơn một tháng, vẫn không có thu hoạch gì. Lần này đi quốc đô thứ nhất là vì nghe nói gần đây quốc đô xuất hiện một Kim Cương Pháp Vương. Kẻ trộm đồ chúng ta cũng có một thân bản lãnh đạo thương bất nhập, bằng không chúng ta cũng không nhiều lần giết y mà không chết. Ta muốn thử xem Kim Cương Pháp Vương này có phải là người ta muốn tìm không.
Hoắc Nguyên Chân có vẻ nghi hoặc, đầu mối này đã rất rõ ràng, vì sao Hứa Tiêm Tiêm còn phải đi xác định một lần mới được?
- Người mà chúng ta truy sát cũng không phải là hòa thượng, cho nên Tiêm Tiêm mới nghi ngờ, cộng thêm chuyện của Kim Cương Pháp Vương cũng là gần đây mới biết, cho nên mới muốn tới quốc đô xem thử.
Dừng lại một chút, Hứa Tiêm Tiêm tiếp tục nói:
- Còn có một điểm, chính là ta muốn đi gặp sư huynh, nếu y vẫn quyết định không chịu rời đi, như vậy cũng không phải sư huynh của ta.
Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút:
- Nếu Hứa cô nương phát hiện Kim Cương Pháp Vương cũng không phải người nàng muốn tìm, mà sư huynh của nàng cũng không chịu cùng nàng rời đi, vậy nàng sẽ làm như thế nào?
Hứa Tiêm Tiêm đáp:
- Kế hoạch của ta là như vậy, nếu vẫn không có thu hoạch, ta sẽ tiếp tục ở Thiên Trúc tìm kiếm một năm, nếu một năm không có kết quả, ta chỉ có thể một mình trở về Thịnh Đường.
Lúc Hứa Tiêm Tiêm nói lời này, giọng nói dõng dạc, cho thấy lòng tin vô cùng kiên quyết, khiến cho Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy động lòng.
Một mình trở về Thịnh Đường nói thì rất dễ, nhưng làm cũng không phải là đơn giản như vậy. Đường Tam Tạng dẫn một đám yêu ma quỷ quái đi còn phải mất bảy tám năm, một nữ tử như nàng mặc dù có võ nghệ trong người nhưng không ai chăm sóc, nguy hiểm thế nào không cần nói cũng biết.
Hoắc Nguyên Chân đang suy nghĩ, Hứa Tiêm Tiêm lại nói:
- Hôm nay gặp được phương trượng, Tiêm Tiêm cũng biết chuyện này có hy vọng xoay chuyển. Nếu phương trượng đã có thể tới Thiên Trúc, hẳn là cũng có biện pháp trở về. Nếu như phương trượng không chê, Tiêm Tiêm hy vọng phương trượng có thể mang ta cùng trở về Thịnh Đường.
Nhìn Hứa Tiêm Tiêm một thân y phục nữ tử Thiên Trúc, Hoắc Nguyên Chân khẽ thở dài một tiếng:
- Chuyện này không vội, bần tăng đi quốc đô Thiên Trúc cũng là có việc, chờ chuyện của ta xong rồi, nếu như chuyện của Hứa cô nương cũng được giải quyết viên mãn, chúng ta hãy trở lại đàm luận chuyện này cũng không muộn.
Hứa Tiêm Tiêm gật đầu một cái:
- Cũng tốt, vừa khéo ta cũng muốn đến xem Kim Cương Pháp Vương kia rốt cục có phải là người trộm đồ hay không.
Sau khi nói xong, thân thể Hứa Tiêm Tiêm mềm nhũn tựa vào thùng xe, ngáp một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, không giấu gì ngài, Tiêm Tiêm ở chỗ này mấy tháng cho tới bây giờ cũng chưa được nghỉ ngơi thoải mái. Hiện tại có Đại sư ở bên cạnh, hẳn an toàn không thành vấn đề, Tiêm Tiêm muốn nghỉ ngơi một chút, chẳng biết có được không?