Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Một nữ tử ở bên ngoài, nhất định phải thời thời khắc khắc giữ vững cảnh giác, Hoắc Nguyên Chân biết nàng khó xử, cũng cảm thấy nàng không dễ dàng gì, gật đầu một cái nói:
- Hứa cô nương cứ việc yên tâm nghỉ ngơi, xe ngựa này có thể phải đi một ngày một đêm.
- Đã là như vậy, đa tạ Đại sư.
Hứa Tiêm Tiêm dứt lời, nhẹ nhàng tháo khăn che mặt xuống.
Hứa Tiêm Tiêm bỏ đi khăn che mặt, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt không có né tránh, không có cố ý không nhìn, mà là thưởng thức.
Không sai, chính là thưởng thức, Hứa Tiêm Tiêm rất đẹp, ngũ quan tinh xảo dị thường, làn da trắng nõn, cảm giác đáng yêu giống như một đứa trẻ ngây thơ.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ thưởng thức có hạn, hắn quen biết mấy vị hồng nhan tri kỷ đều là tuyệt sắc, hơn nữa đều có một ít tình ý đối với mình. Các nàng ngại với thân phận của mình, mình cũng ngại vì Hệ Thống ràng buộc, chậm chạp không chịu cho các nàng một câu trả lời chắc chắn, thậm chí là thái độ rõ ràng, trừ An Như Huyễn.
Nhưng cho dù đối với An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân cùng một mực lễ độ có thừa, không chịu vượt qua giới hạn, e sợ mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, không thể mang lại cho nữ tử một tương lai hạnh phúc, đến lúc đó hại người hại mình.
Chuyện trước mắt mà hắn có thể làm chính là chiếu cố các nàng, không để cho các nàng gặp nguy hiểm.
Nhưng hết thảy hiện tại cũng không phải là hắn chủ động làm nên, đều là trời xui đất khiến tình thế bức bách, từng bước đi tới như hôm nay.
Ban đầu một lòng muốn hoàn tục, một lòng muốn kết hôn mấy vị lão bà, bây giờ Hoắc Nguyên Chân lại cảm thấy không thể để cho quá nhiều nữ tử quan tâm mình.
Mấy lần chia tay cùng An Như Huyễn, cùng Mộ Dung Thu Vũ, cộng thêm chia tay với Ninh Uyển Quân, La Thái Y, hắn cũng đã thấy được vẻ lo lắng quan tâm trong mắt các nàng.
Đó là lo lắng cho tương lai, cho số mạng, lo âu rằng chân tình của các nàng sẽ không được đền đáp xứng đáng.
Nhưng các nàng cũng không bỏ cuộc mà vẫn kiên trì, lòng kiên trì như vậy làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm động, mà hắn lại không có cách nào bảo đảm tương lai số mạng của mình.
Khó tiêu thụ nhất là ân mỹ nhân, câu này nghe qua dường như khó lòng tin được, nhưng hiện tại Hoắc Nguyên Chân đã cảm nhận hết sức sâu sắc.
Có mấy vị tuyệt sắc hồng nhan thật lòng đối đãi mình, Hoắc Nguyên Chân đã thỏa mãn trong lòng, thậm chí có cảm giác ứng phó không nổi, làm sao còn dám đi trêu chọc bất cứ kẻ nào. Cho nên dù là Hứa Tiêm Tiêm đẹp thật nhưng cũng không khiến cho hắn phải nổi dục vọng, bất quá chỉ dùng ánh mắt thưởng thức sự vật đẹp đơn thuần nhìn nàng bỏ khăn che mặt.
Hứa Tiêm Tiêm bỏ khăn che mặt ra, đồng thời cũng lén lút quan sát Hoắc Nguyên Chân.
Mặc dù nàng vẫn cho rằng hòa thượng này là một tăng nhân có đạo hạnh, nhưng nàng cũng biết mình dung mạo như thế nào, biết mình có bao nhiêu lực hút đối với nam nhân, đây cũng là nguyên nhân lúc nào nàng cũng mang khăn che mặt.
Có nam nhân sẽ dùng ánh mắt tràn đầy dục vọng hết sức đáng ghét nhìn mình, có người sẽ ngượng ngùng không dám nhìn mình, có người sẽ kinh ngạc, thậm chí còn có người vờ như không thèm nhìn tới, thật ra là len lén nhìn.
Duy chỉ có ánh mắt phương trượng trẻ tuổi tuấn tú này là thẳng thắn nhất, tinh khiết nhất, làm cho Hứa Tiêm Tiêm cảm thấy thật thoải mái, thật vui vẻ.
Xõa mái tóc dài ra, thậm chí Hứa Tiêm Tiêm uốn lưng một cái, hơi triển lộ vóc ở người lả lướt của mình:
- Đại sư, vậy ta ngủ đây.
- Xin Hứa cô nương cứ tự nhiên.
Hứa Tiêm Tiêm cười một cái, trên gò má trắng nõn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, tăng thêm mấy phần duyên dáng, sau đó nằm xuống giường trong thùng xe.
- A! Thật là thoải mái, đã lâu không được nằm một cách yên tâm như vậy.
Hứa Tiêm Tiêm mang theo nụ cười trên mặt, cứ như vậy nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.
Hoắc Nguyên Chân có thể nhìn ra, rất nhanh nàng đã tiến vào trạng thái ngủ say, thật sự yên tâm đối với mình.
Hắn cười khổ một tiếng, không nghĩ tới mình vốn là thanh niên X có mơ ước hậu cung vĩ đại, không ngờ hiện tại trở thành sinh vật không có sức uy hiếp trong mắt mỹ nữ, thật đáng nực cười.
Bất quá như vậy cũng tốt, tối thiểu mình cũng yên lòng.
Xe ngựa khẽ lắc lư, Hoắc Nguyên Chân một mình có chút nhàm chán, vốn là muốn tu luyện một chút, nhưng vừa nghĩ tới bình cảnh của mình hiện tại tu luyện cũng là vô dụng, bèn dứt khoát nằm xuống trên một chiếc giường khác, cách Hứa Tiêm Tiêm chừng một thước, cũng bắt đầu ngủ.
Bất quá hắn không thể yên tâm ngủ say giống như Hứa Tiêm Tiêm, chỉ là chập chờn nửa ngủ nửa thức, nếu như có chuyện gì xảy ra có thể thức dậy bất cứ lúc nào.
Trên bầu trời, Kim Nhãn Ưng vẫn đang trinh sát, nếu có chuyện gì xảy ra cũng sẽ lập tức thông báo cho hắn.
Ngồi Kim Nhãn Ưng bay tới Thiên Trúc đến bây giờ, Hoắc Nguyên Chân cũng chưa từng được nghỉ ngơi thật sự. Lần này hắn ngủ mơ mơ màng màng, thời gian trôi qua rất nhanh, lúc lên xe là buổi chiều, lúc dừng xe không ngờ đã là chiều hôm sau.
Hứa Tiêm Tiêm ngủ chừng một ngày một đêm, đến lúc Hoắc Nguyên Chân gọi nàng mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Liếc mắt nhìn phương trượng trước mặt, Hứa Tiêm Tiêm lại nhắm hai mắt lại, chu cái miệng nhỏ nhắn nhẹ giọng nói:
- Để cho ta nữa ngủ lát nữa đi, ngủ lát nữa đi.
- Hứa cô nương, đã đến Hỏa Hoa phủ, nên xuống xe.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân gọi lần nữa, Hứa Tiêm Tiêm mới hơi tỉnh lại một chút.
Nàng uể oải ngồi dậy, thân thể mềm nhũn tựa vào thành xe:
- A... Ngủ thật thoải mái, mấy tháng qua cũng chưa từng thoải mái như vậy bao giờ.
Sau khi nói xong, nàng nhìn thấy trên người mình đang đắp một chiếc mền mỏng, ngượng ngùng cười nói:
- Đại sư, làm ngài phí tâm rồi.
- Không sao, hôm nay đến Hỏa Hoa phủ, bần tăng phải nghỉ ngơi một đêm ở chỗ này, không biết Hứa cô nương tiếp tục đi quốc đô trước hay ở lại Hỏa Hoa phủ?
- Vốn là Tiêm Tiêm tính toán xin Đại sư chứa chấp, nhưng lại sợ tiểu nữ tử đi theo bên người làm dơ bẩn danh dự Đại sư, cho nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời ủy khuất một mình tìm địa phương ở tạm, đợi đến khi Đại sư lên đường Tiêm Tiêm lại tới quấy rầy.
Tâm trạng Hứa Tiêm Tiêm rất tốt, vừa cười vừa nói.
Hoắc Nguyên Chân cũng cười nói:
- Đã như vậy, sáng sớm ngày mai, bần tăng sẽ chờ Tiêm Tiêm cô nương ở chỗ này.
Hứa Tiêm Tiêm gật đầu đáp ứng, đứng dậy xuống xe ngựa trước.
Hương thơm thoang thoảng, giai nhân đã rời đi.
Hoắc Nguyên Chân cũng rời đi xe ngựa, lúc hắn xuống xe đã không thấy bóng dáng Hứa Tiêm Tiêm đâu nữa.
Sau khi trả tiền cho xa phu, vốn hắn tính toán đi dạo trong Hỏa Hoa phủ này một hồi, thưởng thức phong cảnh một thành thị dị quốc một phen. Nhưng hắn vừa mới đi chưa được hai bước, đột nhiên có cảm giác bị người khác dòm ngó.
Hoặc có thể nói là một cỗ sát khí vô cùng âm lãnh.
Đi tới nơi này trải qua nhiều lần chiến đấu, Hoắc Nguyên Chân có một cảm giác bản năng đối với nguy hiểm, bắp thịt toàn thân hắn trong nháy mắt trở nên căng thẳng.