Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Người này vừa rơi xuống đất liền muốn nhón chân chạy như bay, thoát đi hòa thượng giống như quái thú tiền sử này.
Phía sau Hoắc Nguyên Chân hừ lạnh một tiếng:
- Bần tăng đã nói qua, muốn chạy không có cửa đâu!
Nói xong, một chân hắn giậm mạnh xuống đất một cái.
Ầm một tiếng vang lên, mặt sàn bị Hoắc Nguyên Chân giẫm vỡ, thân đang ở lầu hai lữ điểm lập tức rơi xuống lầu một.
Tên râu xồm ngàn vạn lần không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân sẽ dùng chiêu này, ứng phó không kịp, không níu được bất kỳ vật gì, thân thể rơi xuống cùng với tất cả tạp vật gạch ngói xung quanh, xuống tới tầng dưới.
Bản thân Hoắc Nguyên Chân đã có chuẩn bị, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống theo.
Lầu dưới vang lên một trận kêu to hoảng sợ, một đôi nam nữ rõ ràng không phải là phu thê thân không mảnh vải quấn quít lấy nhau, co rúm lại ở góc giường, ánh mắt khiếp đảm nhìn hai người từ trên trời giáng xuống.
- Bên trong phòng bụi mù lăn lộn, gạch vỡ chất đầy. Tên râu xồm bị té không nhẹ, cả người đều bị một đống gạch vụn đè lên đang đau đớn rên rỉ, cố gắng bò dậy khỏi đống ngổn ngang này.
Hoắc Nguyên Chân không nhìn đôi nam nữ đang sợ hãi trong góc, mà chậm rãi đi tới trước mặt tên râu xồm.
- Thí chủ, nếu người còn muốn chống cự, bần tăng không ngại luyện tập cùng người thêm chút nữa.
Không thể quay thưởng, còn tổn thất Đại Hoàn Đan, lúc này Hoắc Nguyên Chân mới cảm giác trong lòng thư thái một ít. Tên sát thủ này đúng là có mắt không tròng, muốn đến ám sát mình, chẳng lẽ phương trượng ta dễ ăn lắm hay sao?
Tên râu xồm hoảng sợ nhìn hòa thượng giống như quái thú này đi tới trước mặt mình, nằm trên đất, chân giãy dụa mấy cái muốn lui về phía sau.
Y lui về phía sau một bước, Hoắc Nguyên Chân lập tức tiến về phía trước một bước, đứng trên cao nhìn xuống, mang tới cho y áp lực cực lớn trong lòng.
Rốt cục tên râu xồm không chịu đựng nổi nữa, hú lên quái dị, cầm chủy thủ trong tay lên chuẩn bị đâm ra lần nữa về phía Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân bắn một chỉ vào tay y, cánh tay y lập tức tê chồn, rơi chủy thủ xuống đất.
Hoắc Nguyên Chân lại tung ra một cước, đạp chủy thủ xuống đất. Vật này có uy hiếp được mình, hắn không muốn y còn có thể sử dụng.
- Nói, ngươi là ai? Tại sao muốn tới giết bần tăng?
Hoắc Nguyên Chân nhìn xuống tên râu xồm này, người này đã không có cơ hội đào thoát khỏi tay mình.
Thân thể tên râu xồm run lên một cái, ngẩng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân, trong mắt bắn ra vẻ oán độc, giống như đúc với ánh mắt Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy vào ban ngày.
- Quả nhiên là ngươi! Vào lúc bần tăng vừa tới Hỏa Hoa phú ngươi đã muốn động thủ, đây là vì sao?
Hoắc Nguyên Chân ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm tên râu xồm trước mắt.
- Hòa thượng! Chính người làm chuyện tốt, còn hỏi ta tại sao? Ta hận không thể lột da rút gần ngươi!
Tên râu xồm cũng hết sức cứng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói với Hoắc Nguyên Chân.
- Bần tăng cảm thấy chưa từng làm chuyện gì xấu, nếu ngươi không chịu nói thật, như vậy đừng trách bần tăng đắc tội!
Hệ Thống không có xuất hiện quay thưởng, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân cũng không tốt lắm, tên râu xồm trước mắt này đáng ghét như vậy, Hoắc Nguyên Chân không muốn khách sáo với y.
- Có bản lãnh giết ta đi, nếu không sớm muộn ta cũng sẽ giết ngươi!
Tên râu xồm hết sức khinh thường nhìn Hoắc Nguyên Chân.
- Ngươi thật cho là bần tăng không dám giết ngươi sao?
Hoắc Nguyên Chân có chút kinh ngạc, rơi vào trong tay người khác còn cứng đầu như vậy, tên tiểu tử này không giống như một kẻ thiếu tâm cơ.
- Chớ giả vờ với đại gia ta, ngươi là người xuất gia, nếu dám giết người bừa bãi, sau khi chết phải xuống địa ngục.
Tên râu xồm cười lạnh, y biết giới luật Phật môn Thịnh Đường, tăng nhân căn bản sẽ không giết người, cho nên mới không lộ vẻ sợ hãi.
Hoắc Nguyên Chân cũng cười:
- Thí chủ hiểu biết cũng không ít, đáng tiếc mặc dù bần tăng tín ngưỡng Phật tổ, nhưng cũng biết giết ác nhân tức là thiện niệm. Nếu thí chủ vẫn chấp mê không tỉnh, dù bần tăng không muốn đả thương người cũng không tránh khỏi sẽ xuất thủ đối với ngươi.
- Cái gì, chuyện này... Không thể nào, ta không tin, ngươi không cần khoác lác trước mặt ta nữa.
Hoắc Nguyên Chân nhìn y:
- Ngươi nói cũng không sai, mặc dù bần tăng từng giết không ít người, nhưng cũng là người nhất định phải giết, bất quá trước mắt, bần tăng thật không muốn giết người ở chỗ này. Nhưng vì an toàn của bần tăng, cần phải phá vỡ Đan Điền Khí Hải, phế võ công của ngươi, tránh cho ngày sau người tìm bần tăng gây thêm phiền phức.
Hoắc Nguyên Chân nói xong giơ tay lên, một cỗ Cửu Dương chân khí nóng bỏng lưu chuyển trong lòng bàn tay. Mặc dù giết chết tên râu xồm ở chỗ này không thích hợp, nhưng phế bỏ võ công của y là rất cần thiết.
- A! Không! Ngươi không thể làm như vậy!
Rốt cục tên râu xồm vô cùng sợ hãi, người luyện võ hết sức coi trọng võ công của mình, y tu luyện tới Tiên Thiên trung kỳ không dễ, một thân võ công này cũng là vốn liếng giúp y an thân lập mệnh. Một khi mất đi võ công, ở Thiên Trúc này y sẽ trở nên sống không bằng chết.
- Như vậy xin cho bần tăng một lý do không làm như thế.
Thân thể tên râu xồm run rẩy, môi mấp máy vài cái, không nói ra lời.
- Thí chủ cứng đầu cứng cổ như vậy, chẳng lẽ cho rằng bần tăng không dám xuất thủ với người sao?
Hoắc Nguyên Chân có chút mất đi kiên nhẫn đối với người này, nếu y còn không chịu nói thật, như vậy mình cũng chỉ có thể phá Đan Điền Khí Hải, để cho y hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp đối với mình.
Không có bao nhiêu người dám tới gần chỗ này, ai nấy đều núp ở xa xa. Chiến đấu giữa hai người rõ ràng không phải là bình thường, hơn nữa cũng không phải người Thiên Trúc, những kẻ ngoại lai dã man này không hiểu được thế nào là hòa bình.
Đang lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng kêu to nũng nịu:
- Đại sư dừng tay.
Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ tử mang khăn che mặt nhanh chóng chạy tới.
Mặc dù mang khăn che mặt, nhưng nhìn thân hình cùng nghe thanh âm, Hoắc Nguyên Chân cũng biết là Hứa Tiêm Tiêm tới.
Trong lòng không khỏi trầm xuống, Hoắc Nguyên Chân nghĩ tới một chuyện không tốt.
- Hứa cô nương, vì sao vậy?
Hứa Tiêm Tiêm đi tới trước mặt hai người, liếc mắt nhìn nam tử nằm dưới đất, lên tiếng nói:
- Quả nhiên là huynh, Kinh, vì sao huynh lại làm như vậy?
- Tiêm Tiêm... Ta.
- Không nên gọi tên muội!
Hứa Tiêm Tiêm có vẻ nổi giận, nói với người tên Kinh kia:
- Kinh, muội cầu xin huynh cùng đi với muội tìm người trộm đồ huynh không chịu đi đã đành, huynh nói muốn ở lại Thiên Trúc an cư, muội cũng không lý tới. Nhưng vì sao huynh âm thầm giám thị muội, vì sao huynh xuất thủ với Đại sư?
Kinh há hốc miệng, bị Hứa Tiêm Tiêm nói cho á khẩu không trả lời được.
Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh yên lặng nhìn hết thảy, không tỏ vẻ vui mừng cũng không tức giận, lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Kinh suy nghĩ một chút, mới nói với Hứa Tiêm Tiêm:
- Tiêm Tiêm, muội có chỗ không biết, ta muốn giết hắn, là bởi vì...
Sau khi nói xong, Kinh nhìn về phía Hứa Tiêm Tiêm mấp máy môi mấy lần, nhưng không có phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Không ngờ sắc mặt Hứa Tiêm Tiêm đại biến:
- Huynh nói là sự thật?
Kinh nói:
- Tiêm Tiêm, muội là hy vọng tương lai của môn phái, là đệ tử mà sư phụ hài lòng nhất, sau này sẽ thừa kế nghiệp lớn sư phụ. Mà sư huynh ta chẳng qua là công cụ trong môn mà thôi, đời này cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy. Nói về mức độ trung thành với sự phụ, bên trong môn phái cũng không ai bằng muội, sư huynh nói đều là thật, tự muội quyết định đi.
Sắc mặt Hứa Tiêm Tiêm tái nhợt, nửa ngày không nói gì, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái.
Hoắc Nguyên Chân biết, Kinh dùng thần ngữ (tiếng môi) nói với Hứa Tiêm Tiêm một lúc, rõ ràng là những lời vô cùng quan trọng, hơn nữa có liên quan với mình, đáng tiếc mình không biết y nói cái gì.
Nhưng không cần suy nghĩ cũng có thể biết nhất định là rất cơ mật, hơn nữa còn là bất lợi đối với mình, nếu không Hứa Tiêm Tiêm sẽ không biểu lộ như vậy.
- A Di Đà Phật, Hứa cô nương, người này là sư huynh của nàng ư?
- Đúng vậy, y là đệ tử ngoại môn Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta, là Đại sư huynh Tiêm Tiêm, tên gọi Kinh, nội môn Từ Hàng Tĩnh Trai toàn là nữ tử, chỉ có ngoại môn mới có nam tử.
- Vậy xin hỏi Tiêm Tiêm cô nương, vì sao y muốn tới đây giết bần tăng?
Không đợi Hứa Tiêm Tiêm nói chuyện, Kinh liền ngẩng đầu lên nói:
- Hòa thượng, ngươi làm gì đối với Tiêm Tiêm, trong lòng người tự biết rõ.
Hoắc Nguyên Chân đã hiểu ra một ít, tên Kinh này thấy mình và Hứa Tiêm Tiêm xuống xe ngựa, hơn nữa y biết loại xe ngựa này chạy một lần là một ngày một đêm, hơn nữa Hứa Tiêm Tiêm ra vẻ như đóa hải đường vừa ngủ Xuân mới tỉnh, làm cho y có suy nghĩ sai lệch.
Người này hẳn là thích Hứa Tiêm Tiêm, bất quá nhìn qua tựa hồ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Hoắc Nguyên Chân không có lý tới y, mà là nhìn về phía Hứa Tiêm Tiêm, hắn đang đợi câu trả lời của nàng. Mới vừa rồi Kinh nói chuyện với Hứa Tiêm Tiêm, nhất định là có huyền cơ khác.
Hứa Tiêm Tiêm cúi đầu, mang khăn che mặt không nhìn ra biểu lộ, qua một hồi lâu mới khó khăn nói:
- Kinh nói không sai, là bởi vì y thấy được một ít chuyện, sinh ra hiểu lầm, Đại sư hẳn là hiểu được lời Tiêm Tiêm.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- Tiêm Tiêm cô nương nói như thế, bần tăng đã hiểu.
Hứa Tiêm Tiêm không chịu nói thật cùng mình, làm cho trong lòng của Hoắc Nguyên Chân có chút không thoải mái. Bất quá đây cũng là bình thường, dù sao người ta là sư huynh muội, mình bất quá là bèo nước gặp nhau mà thôi.
- Vậy Tiêm Tiêm cô nương có từng biết sư huynh của nàng muốn tới ám sát bần tăng không?
- Tiêm Tiêm, nếu muội là trong sạch, hắn nên biết phải làm như thế nào, đừng quên muội là đệ tử sư phụ thích nhất, ngày sau sẽ thừa kế nghiệp lớn Từ Hàng Tĩnh Trai.
Kinh lạnh lùng nhìn Hứa Tiêm Tiêm, sắc mặt lộ ra ý nghĩa sâu xa.
Thân thể Hứa Tiêm Tiêm khẽ run rẩy, chậm chạp không chịu lên tiếng nói.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không biết Hứa Tiêm Tiêm đang do dự cái gì, nhưng hắn cũng không phải người ngu. Rất rõ ràng Kinh đang dùng chuyện nào đó bức bách Hứa Tiêm Tiêm tỏ thái độ, lúc này trong lòng Hứa Tiêm Tiêm nhất định là mâu thuẫn vô cùng, Mặc dù mình không thích Hứa Tiêm Tiêm không chịu nói thật, nhưng tin rằng Hứa Tiêm Tiêm có chỗ khó xử của nàng.
Nếu như lúc này bực tức rời đi hoặc là cãi nhau với Hứa Tiêm Tiêm, chắc chắn sẽ làm thỏa mãn tên Kinh, Hoắc Nguyên Chân không ngu xuẩn như vậy.
Muốn dùng biện pháp như thế để đạt tới mục đích sao?
Bần tăng sẽ không để cho ngươi như nguyện.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái, nói với Hứa Tiêm Tiêm:
- Hứa cô nương, thân là đệ tử trong môn, nhất định sẽ có một ít chỗ khó xử thân bất do kỷ. Bần tăng trông coi Thiếu Lâm, cũng hiểu rõ một ít tâm tư của môn hạ đệ tử. Từ trước tới nay người được gởi gắm nhiều hy vọng nhất thường cũng là người phải gánh chịu áp lực lớn nhất, hiện tại nàng gặp khó xử, bần tăng có thể hiểu được.
Hứa Tiêm Tiêm ngẩng đầu lên, giọng nói có chút kích động:
- Tiêm Tiêm đa tạ Đại sư đã hiểu.
Những lời của Hoắc Nguyên Chân làm cho Kinh có chút tức giận, y nói với Hứa Tiêm Tiêm:
- Tiêm Tiêm sư muội muội không nên quên người đứng trước mắt là ai!
Y vừa nói câu này, Hoắc Nguyên Chân thấy rất rõ ràng thân thể mềm mại của Hứa Tiêm Tiêm chấn động.
Mặc dù không hiểu ý Kinh muốn nói gì, nhưng Hoắc Nguyên Chân không muốn nghe tên này làm ồn nữa.
Giơ tay lên điểm một cái, điểm huyệt câm của y, để cho y không cách nào phát ra âm thanh.
- A Di Đà Phật, Tiêm Tiêm cô nương, sư huynh của nàng tính toán hành thích bần tăng, bần tăng nên phế bỏ võ công của y, ý của nàng như thế nào?
- Chuyện này... Tiêm Tiêm hy vọng Đại sự có thể hạ thủ lưu tình, nếu như y mất đi võ công, một mình ở Thiên Trúc sẽ không cách nào sinh tồn, như vậy còn khó chịu hơn là giết chết y.
- A Di Đà Phật, bần tăng có thể không phế võ công của hắn, nhưng bần tăng cần một lời giải thích.
Hoắc Nguyên Chân cũng không e ngại tên Kinh này, nhưng hắn cũng không muốn mình hồ đồ không biết xảy ra chuyện gì, rốt cục là vì sao người này muốn tới giết mình, e rằng không chỉ vì ghen.
Hứa Tiêm Tiêm nhìn quanh, cuối cùng không nói ra lời, có thể là bởi vì không tiện nói, cũng có thể là không muốn nói.
Mà lúc này, Hệ Thống trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân thình lình có một ít động tĩnh.
Nóng lòng muốn biết Hệ Thống thế nào, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát cũng không hỏi Hứa Tiêm Tiêm nữa, nhìn lên nóc phòng đã bị mình đạp thủng một lỗ lớn:
- Lữ điếm này đã không thích hợp ở lại, bần tăng tính toán sẽ rời đi Hỏa Hoa phủ, lập tức đi quốc đô, sau khi làm xong chuyện của ta liền chuẩn bị trở về Thịnh Đường, Hứa cô nương, bần tăng cáo từ.
Nhìn bóng lưng Hoắc Nguyên Chân rời đi, Hứa Tiêm Tiêm mấp máy môi, cuối cùng không nói ra được lời nào.
Ra khỏi lữ điếm, Hoắc Nguyên Chân rời đi con đường này thật nhanh, mình cần tìm một chỗ kín đáo khác, bởi vì thanh âm Hệ Thống trong cơ thể nhắc nhở đã đến giờ quay thưởng tháng Bảy.
Lúc này, Hoắc Nguyên Chân đã hiểu tại sao lúc này không quay thưởng được, là bởi vì chênh lệch múi giờ.
Cũng không biết Hệ Thống này là phát minh ra thế nào, lại còn có chuyện chênh lệch múi giờ. Thời gian Thiên Trúc sớm hơn Thịnh Đường hai giờ, lúc mình cho là mười hai giờ, Thiên Trúc còn chưa tới mười giờ.
Cho nên thời gian này mới bị chậm, nếu như bây giờ dựa theo thời gian Thịnh Đường đã là hơn hai giờ sáng, nhưng Thiên Trúc vừa mới mười hai giờ, cho nên bây giờ quay thưởng mới bắt đầu.
Tìm một hồi, xung quanh cũng không có địa điểm thích hợp, Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát dừng lại trong một hẻm nhỏ gần đó, quyết định quay thưởng ở chỗ này.
Bởi vì Hệ Thống quay thưởng trong cơ thể đã nhắc nhở hai lần, nếu còn không bắt đầu quay thưởng, Hệ Thống sẽ phải quay thay cho hắn.
Mở luân bàn Hệ Thống ra, ba mươi sáu phần thưởng lóe lên một lượt.
Hoắc Nguyên Chân nhìn sơ qua mấy lần, phát hiện có mấy món đồ tốt.