Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Dân chúng rối rít kiễng chân quan sát, chờ đợi nhân vật chính hôm nay ra sân.
Tăng lữ đi qua, dưới vạn chúng chú ý, mấy con voi Ấn Độ cao lớn chậm rãi bước ra.
Dân chúng phát ra một trận hoan hô:
- Là quốc vương bệ hạ! Quốc vương bệ hạ ra rồi!
Hoắc Nguyên Chân cũng ngẩng đầu nhìn lại, muốn xem thử Thiên Trúc Sa La Vương này có dung mạo thế nào.
Tổng cộng có ba con voi, con đi trước lớn nhất, trên đó có một trung niên tóc nâu đang ngồi, thân khoác bào phục hai màu xanh trắng xa hoa, để hai hàng ria mép, chính là quốc vương Thiên Trúc Sa La Vương.
Bên cạnh y là một quý phụ thân khoác áo lụa vàng, trên đầu cũng buộc một vuông lụa màu vàng mỏng. Đầu đeo một sợi dây chuyền kim loại rũ xuống, trên có một viên bảo thạch, là trang sức đặc biệt của Thiên Trúc mới có.
Quý phụ này chính là thê tử Sa La Vương, Thiên Trúc Vương Hậu.
Giữa tiếng hoan hô của mọi người, con voi này chậm rãi đi lên đài cao, phía sau nó còn hai con voi khác.
Con kế tiếp chở nhân vật chính muốn chiêu Phò mã hôm nay, Ni Duy Nhã Công chúa.
Dung mạo nàng cũng khá giống quý phụ xinh đẹp kia, bất quá trẻ hơn rất nhiều, cũng đẹp hơn một chút, vóc người yêu điệu. Nàng mang trên mặt một mảnh lụa mỏng, bất quá mảnh lụa này cực kỳ mỏng manh, không thể che hết được dung mạo của nàng.
Thiếu nữ mặc y phục xanh biếc, tay đeo vòng minh châu, xuyên thấu qua lụa mỏng cũng có thể thấy mang thắt lưng trang sức.
Hoắc Nguyên Chân nhìn xa xa cũng âm thầm gật đầu, quả thật Ni Duy Nhã Công chúa này rất đẹp, sau khi mình đi tới Thiên Trúc đây là lần đầu tiên thấy thiếu nữ dị quốc xuất sắc như thế.
Chỉ bất quá dù sao thiếu nữ Thiên Trúc cũng có chỗ khác với Thịnh Đường, mặc dù Hoắc Nguyên Chân thừa nhận nàng đẹp thật, nhưng nhìn không tự nhiên như cô nương Thịnh Đường.
Phía sau Ni Duy Nhã Công chúa còn có một con voi nữa, trên lưng con voi này không có bành, bất quá chỉ có một cái ghế rất lớn.
Trên ghế là A Dục Già điện hạ vừa mới chạy tới đây không lâu.
Nhìn từ chính diện, diện mạo A Dục Già cũng khá trắng trẻo anh tuấn. Lúc này y đang nghênh ngang ngồi trên ghế, ánh mắt lộ vẻ khinh thường quan sát dân chúng bên dưới, dường như đang nhìn một bầy kiến.
Bên cạnh y có một thanh kiếm.
Vũ khí Thiện Trúc thường dùng là loan đao, mặc dù bề ngoài thanh kiếm này hoa lệ, nhưng đó là một thanh kiếm Thịnh Đường, chỉ bất quá bị vỏ kiếm bao bọc, không biết có phải là bảo kiếm hay không.
Lúc Sa La Vương cùng Vương Hậu tới, mọi người nhiệt liệt hoan hô, lúc Ni Duy Nhã Công chúa tới, mọi người hoan hô càng nhiều hơn.
Mà lúc con voi của A Dục Già đi qua mọi người lại yên lặng như tờ, không dám thở mạnh. Thậm chí không có ai dám nhìn thẳng vào mắt vị A Dục Già điện hạ này, chỉ cúi thấp đầu chờ cho con voi đi qua.
A Dục Già cũng rất hưởng thụ đãi ngộ này, quét nhìn đám người coi trời bằng vung, mọi người càng sợ y, tựa hồ y lại càng đắc ý.
Hoắc Nguyên Chân đứng giữa đám đông nhìn chăm chú vào A Dục Già, trong lòng xoay chuyển một vài ý nghĩ.
Hoắc Nguyên Chân ở bên trong đám người cũng giống như hạc đứng giữa bầy gà, vốn vóc dáng đã cao, dung mạo cũng dễ nhìn, hơn nữa còn là người ngoại quốc, quan trọng nhất là cái đầu trọc của hắn khá nổi bật.
Vốn là A Dục Già đã xuống voi, muốn đi lên đài, thình lình chú ý tới Hoắc Nguyên Chân.
Hừ lạnh một tiếng, A Dục Già có hơi bất mãn.
Không nghĩ tới lại có người dám nhìn thẳng mình, là một người ngoại quốc, dường như là một hòa thượng từ Thịnh Đường tới.
A Dục Già yên lặng ngồi xuống, cũng không lên tiếng, có thể bởi vì hôm nay là ngày muội muội chọn Phò mã, y không muốn phá hư không khí. Cũng có thể là vì cảm thấy Hoắc Nguyên Chân là người ngoại quốc, không biết mình là bình thường, cho nên cũng không có phát tác.
Trên đài cao, Sa La Vương cùng thê tử của y ngồi ở giữa, bên trái là A Dục Già, bên phải là Ni Duy Nhã.
Một tăng nhân đi ra nói mấy câu cùng Sa La Vương, rồi nhìn A Dục Già gật đầu một cái, đi tới trước đài.
Vốn là hết thảy hoạt động lễ nghi cúng tế của Thiên Trúc có các trưởng lão Bà La Môn chủ trì, bây giờ Bà La Môn đã bị đánh bại, những công việc này là do tăng lữ thay thế.
Tăng nhân này là một người Thiên Trúc, mặc trường bào màu đỏ lửa, dường như có chút địa vị, ở trên đài cao nhìn dân chúng phía dưới nói:
- Các con dân của Khổng Tước vương.
Mọi người rối rít cúi đầu, lắng nghe tăng nhân dạy bảo.
- Các con dân của Khổng Tước vương, quân chủ Khổng Tước vương triều vĩ đại chúng ta, Sa La Vương bệ hạ, hôm nay cũng tới tham gia thịnh hội ái nữ của mình, Ni Duy Nhã Công chúa chiêu Phò mã, chúng ta hãy tỏ lòng tôn kính với bệ hạ!
Mọi người rối rít đưa tay lên ngực, cúi đầu thi lễ.
- Cùng bệ hạ tới đây còn có Vương Hậu tôn kính của chúng ta, cùng với vương tử điện hạ kiêu ngạo vĩ đại của Thiên Trúc chúng ta, A Dục Già!
Hoắc Nguyên Chân nghe mấy câu giới thiệu này là có thể nghe ra một ít đầu mối, địa vị A Dục Già ở trong lòng mọi người là rất cao, đã vượt qua Vương Hậu, chỉ bất quá danh tiếng y tựa hồ không phải là tốt lắm.
- Ta đại biểu sư phụ của ta, Kim Cương Pháp Vương vĩ đại vô địch, tới chủ trì thịnh hội lần này, bây giờ ta tuyên bố một quy tắc.
Nghe thấy sắp tuyên bố quy tắc, mọi người đều vểnh tai nghe, ai mà không muốn được chọn làm Phò mã, một bước trở thành thành viên vương thất, đây chính là chuyện tốt gà hóa thành phượng hoàng. Vì chuyện này, vị trí đứng bên dưới đài cũng đã bị nâng giá thật cao, vô số người điên cuồng mua, hy vọng được gần đài cao một chút, có thể được hồng tú cầu Công chúa ném trúng.
Mà kẻ bán vị trí bên dưới đài kia chính là vị A Dục Già điện hạ.
Căn cứ điều tra, chỉ riêng buôn bán vị trí dưới đài, A Dục Già đã kiếm được trăm vạn kim tệ.
Hiện tại những kẻ đang ở dưới đài thật gần đều đã được phép, chiếm chỗ từ sớm.
Mà những kẻ ở xa cũng không mua vị trí. Hẳn Công chúa điện hạ cũng không có bao nhiêu sức lực, những người đứng ở chỗ xa tuyệt đối sẽ không có cơ hội, cho dù được Công chúa nhìn trúng cũng không thể ném được tú cầu đến nơi.
Trên đài đệ tử Kim Cương Pháp Vương nói tiếp:
- Lần này chiêu Phò mã, Công chúa điện hạ sẽ đích thân ném tú cầu, phàm là kẻ bị tú cầu ném trúng hoặc là chụp được tú cầu, sẽ do Công chúa điện hạ quyết định có đồng ý chiêu thu kẻ đó làm Phò mã hay không. Nếu như Công chúa điện hạ không đồng ý, dù kẻ đó chụp được tú cầu cũng không có hiệu quả, sẽ phải ném lại, cho đến khi Công chúa điện hạ chọn được người thích hợp thì ngưng.
- Mời nam tử dưới mười lăm tuổi, trên ba mươi tuổi rời khỏi khu vực gần đài cao, mời nữ tử cũng rời khỏi, chiêu Phò mã sắp sửa bắt đầu.
Tăng nhân nói xong bèn lui xuống.
Sa La Vương cười ha hả bảo con gái của mình đi ra.
Ni Duy Nhã Công chúa lộ vẻ hơi xấu hổ đứng dậy, đi ra lan can trước đài nhìn xuống đám đông phía dưới.
Xung quanh trong vòng mấy trăm thước toàn là nam nhân, chen chúc cơ hồ không cách nào di chuyển, Ni Duy Nhã muốn chọn ra ý trung nhân trong đám đông này quả thật cũng không dễ dàng.
Vô số người quơ quơ cánh tay, nhìn về phía vị Công chúa xinh đẹp trên đài cao hô lớn:
- Công chúa điện hạ, ta yêu nàng.
- Công chúa, nàng là nữ thần của ta, nàng là tánh mạng của ta! Tánh mạng của ta tồn tại chỉ vì nàng!
- Ni Duy Nhã, ném tú cầu cho ta đi, ta sẽ chăm sóc nàng cả một đời!
Sau khi thấy Ni Duy Nhã, đám đông có chút cuồng nhiệt, dù sao thân phận Ni Duy Nhã là Công chúa, hơn nữa còn là nữ nhân đẹp nhất Thiên Trúc, bất kể từ phương diện nào đều là cám dỗ không thể kháng cự đối với các nam nhân.
Ni Duy Nhã chậm rãi đi trên đài cao, nàng đi tới bên này, dòng người liền theo đến bên này, nàng đi tới bên kia, dòng người cũng theo đến bên kia.
Nếu nàng đi nhanh một chút, thậm chí trong dòng người sẽ có kẻ xui xẻo bị chen ngã, sau đó sẽ bị vô số bàn chân giẫm lên, không có cơ hội đứng lên được nữa.
Nhìn một hồi, Ni Duy Nhã càng ngày càng thất vọng.
Thân là Công chúa Thiên Trúc, tầm mắt của nàng rất cao. Mặc dù người bên dưới đài nhiều nhưng toàn là những khuôn mặt tầm thường. Cho dù là có một ít người trẻ tuổi dáng dấp không tệ, nhưng trong mắt của Ni Duy Nhã cũng chỉ là không tệ mà thôi, căn bản cũng không có một ai có thể làm cho tim mình phải đập dồn dập xuất hiện.
Phụ vương cho mình cơ hội tìm Phò mã không phải là không có điều kiện, nếu như mình không tìm được, vậy sẽ phải nghe theo phụ vương an bài.
Ni Duy Nhã muốn tranh thủ hạnh phúc cho mình, cho nên lần chiêu Phò mã này đối với nàng là vô cùng quan trọng.
Nhưng nếu bảo nàng tùy tiện chiêu mộ bất cứ người nào là tuyệt đối không được, muốn tìm vậy phải tìm tốt nhất.
Nàng ở trên đài tìm, Hoắc Nguyên Chân dưới đài quan sát Sa La Vương cùng A Dục Già.
Rất rõ ràng, hắn muốn truyền kinh sớm muộn cũng phải đối mặt hai người kia, nhưng làm thế nào tiếp xúc bọn họ, làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có hơi khó khăn.
Mới vừa rồi hòa thượng chủ trì kia nói chuyện ở trên đài, đã nhìn mình mấy lần, điều này làm cho Hoắc Nguyên Chân nhớ lại lời dặn của Can Bố.
Hiện tại các tăng nhân Thiên Trúc chỉ cần ở quốc đô đều là thủ hạ của Kim Cương Pháp Vương kia, không ai ngoại lệ.
Mà hắn là một hòa thượng ngoại quốc lại tới chỗ này, nhất định là khiến cho người ta gai mắt. Hoắc Nguyên Chân có thể tưởng tượng được, chỉ cần hoạt động chiêu Phò mã vừa kết thúc, e rằng sẽ lập tức có người tới đuổi mình.
Nếu không phải gây chuyện ở Thiên Trúc, như vậy muốn gặp Sa La Vương thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.
Hiện tại vị Công chúa xinh đẹp kia đang đi tới đi lui trên đài, đám người bên dưới cũng chuyển động theo. Hoắc Nguyên Chân lại không muốn mình bị chuyển động theo đám đông cho nên dứt khoát hai chân phát lực, đứng vững vàng ở nơi đó, mặc cho đám người di chuyển thể nào cũng không thể làm hắn dao động mảy may.
Ni Duy Nhã nhìn một hồi, đang lúc thất vọng đột nhiên thấy nơi xa có một chỗ, tiết tấu lay động của đám đông khác với những địa phương khác, đến nơi đó là dừng, vô cùng nổi bật giữa sóng người có tiết tấu thống nhất.
Vừa chú ý tới nơi này, ánh mắt của nàng lập tức bị hấp dẫn không rời.
Trong đám người, một cái đầu trọc tỏa sáng, thì ra một hòa thượng đang đứng ở đó.
Nếu như chỉ là một hòa thượng không có gì kỳ quái, nhưng hòa thượng này có dung mạo thật mê người, hết sức tuấn tú.
Từ trước tới nay Ni Duy Nhã chưa từng thấy qua nam nhân đẹp trai như vậy, hơn nữa còn không phải là người Thiên Trúc, gương mặt anh tuấn của người phương Đông hết sức nổi bật giữa đám đông.
Cơ hồ là trong khoảnh khắc này, Ni Duy Nhã liền quyết định, muốn chọn phải chọn tốt nhất, hòa thượng phía dưới kia không thể nghi ngờ chính là tốt nhất.
Chính là hắn!
- Đem tú cầu cho ta.
Ni Duy Nhã quay người lại, bên cạnh có thị nữ đưa tới một tú cầu. Vì để cho Ni Duy Nhã lựa chọn một Phò mã tốt, bên trong vương cung chuẩn bị trên trăm tù cầu, chỉ vì phòng ngừa một lần không chọn trúng, có thể ném lần khác.
- Ha ha, rốt cục con gái của ta chọn được người vừa ý rồi sao? Ném chính xác chút để cho phụ vương xem thử, con gái của ta chọn được hạng người gì?
Sa La Vương cười ha hả thật to, tâm trạng vui vẻ, ngay cả A Dục Già một mực lãnh đạm cũng phải đứng bật dậy, cũng muốn xem thử rốt cục vị Công chúa muội muội của y chọn người thế nào.
Sóng người dưới đài nhìn chằm chằm hồng tú cầu trong tay Ni Duy Nhã, thi nhau huơ tay, thậm chí có kẻ kích động nhảy tưng tưng, ra sức hấp dẫn sự chú ý của vị Công chúa xinh đẹp.
Ni Duy Nhã nhắm thử vị trí hòa thượng kia, cách mình không phải là quá xa, nhưng cũng không phải quá gần.
Thử một cái, Ni Duy Nhã ra sức ném mạnh tú cầu trong tay ra ngoài.
Cũng phải nói ném tú cầu đúng là không phải một chuyện dễ dàng, muốn tìm điểm rơi chính xác trong đám người càng khó hơn, tú cầu của nàng rơi về phía nào, đám đông lập tức chen chúc ùa về phía ấy.
Vốn đang có thể thấy được Hoắc Nguyên Chân, đám người vừa chen qua lập tức không thể thấy hắn đâu nữa, chỉ thấy khắp nơi toàn là cánh tay.
Tú cầu rơi xuống, bị một cánh tay chộp được.
Một nam tử Thiên Trúc hưng phấn rống to:
- Ta đã nhặt được tú cầu! Công chúa! Ta nhặt được rồi, ta cũng biết nàng muốn ném cho ta!
Người chung quanh hâm mộ ghen tị nhìn nam tử này cùng tú cầu trong tay y, ở bất quá ném tú cầu này có quy định, một khi bị người lấy được là không cho phép cướp đoạt, nếu không sẽ bị xử tử.
A Dục Già ở bên cạnh thấy vậy, cười nói với muội muội của mình:
- Xem ra ánh mắt của muội cũng rất tầm thường.
Sắc mặt Ni Duy Nhã ửng đỏ, nói với A Dục Già:
- Không phải là y, chẳng qua là bị y đoạt mất.
Nghe thấy lời của Ni Duy Nhã, tăng nhân bên cạnh đứng dậy, nhìn về phía nam tử cướp được tú cầu hưng phấn quơ múa nói:
- Ni Duy Nhã Công chúa nói lần này không lựa chọn được người thích hợp, không tính!
Lời vừa nói ra, nam tử kia từ thiên đường bị đánh rơi xuống địa ngục, mặt xám như tro tàn.
Có vệ binh tiến tới lấy tú cầu đi, trên đài Ni Duy Nhã Công chúa tiếp tục ném.
Tú cầu thứ hai được ném ra, nhưng lại bị người khác tranh mất.
Ni Duy Nhã ném liên tục không trúng, không nhịn được nói với Sa La Vương:
- Phụ vương, cứ như vậy không được, con ném tú cầu ra luôn bị những người xung quanh cướp mất. Nếu bọn họ không giơ tay ra cướp, con mới có thể ném trúng.
Sa La Vương gật đầu một cái, ra hiệu cho tăng nhân kia tuyên bố.
Tăng nhận lại đi tới trước đài, kêu to với phía dưới:
- Bệ hạ có lệnh, lúc Công chúa ném tú cầu không cho phép xuất thủ cướp đoạt, tất cả mọi người ở yên tại chỗ, không cho cử động.
Tuyên bố xong, Ni Duy Nhã ném ra một tú cầu nữa.
Ban đầu mọi người không nhúc nhích, nhưng khi tú cầu rơi xuống, vẫn có người không nhịn được đưa tay cướp đoạt, lần này lại hỏng.