Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Ni Duy Nhã thương tâm cúi đầu, nhiều lần thất bại như vậy khiến cho nàng hết sức chán nản.
Sắc mặt A Dục Già lạnh lùng, thình lình đứng lên, nhìn xuống dưới đài nói:
- Lần sau lúc Ni Duy Nhã ném tú cầu, nếu người nào còn đưa tay hoặc là loạn động, lập tức xử tử!
Thanh âm y không phải là rất lớn, người ở dưới đài lập tức yên lặng như tờ, không ai dám thở mạnh.
Hoắc Nguyên Chân ở giữa đám đông, nghĩ thầm không hiểu vì sao vị điện hạ này lợi hại như thế, tất cả mọi người đều sợ y.
Thấy dưới đài rốt cục bất động, Ni Duy Nhã lại lấy can đảm cầm một tú cầu, nhắm về phía Hoắc Nguyên Chân ném xuống lần nữa.
Lần này tất cả mọi người không động, không người nào dám đưa tay ra hoặc là nhún nhảy, lẳng lặng chờ tú cầu rơi.
Vì ném tú cầu này, Ni Duy Nhã đã từng lặng lẽ luyện tập một thời gian rất dài, lần này không có ai quấy nhiễu, rốt cục cũng ném trúng, tú cầu rơi thẳng vào cái đầu trọc lóc của Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân thấy tú cầu rơi xuống chỗ mình, liền biết nhất định là mình đã bị vị Công chúa Thiên Trúc này nhìn trúng.
Mấy lần trước tú cầu rơi xuống gần hắn, nếu như Hoắc Nguyên Chân có lòng tranh đoạt chắc chắn sẽ đoạt được, nhưng hắn không muốn làm Phò mã Thiên Trúc gì cả. Nhiệm vụ Hệ Thống đã định rằng chắc chắn mình sẽ không thể trở thành Phò mã dị quốc, cho nên hắn cũng không tranh đoạt tú cầu, ngược lại còn cố ý tránh né.
Nhưng lần này tú cầu đã ném tới, không ai quấy nhiễu, nếu như không tránh chắc chắn sẽ trúng mình.
Xung quanh chen chúc đầy người, muốn né tránh cũng không dễ dàng, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát lén lút kéo người trước mặt một cái. Thân thể người kia hơi ngửa ra sau một chút, tú cầu rơi xuống đúng lúc trúng vào vai người này.
Vốn Ni Duy Nhã đang hết sức vui mừng nhìn tú cầu sắp rơi trúng đích, không ngờ rằng lại rơi trúng vào người trước mặt hòa thượng, lập tức nôn nóng tới mức rơi nước mắt, nói với A Dục Già bên cạnh:
- Ca ca, muội không muốn chọn người này, muội muốn chọn người phía sau y.
A Dục Già ở trên đài cao nhìn hòa thượng từ ngoại quốc tới kia, trong lòng nghĩ ánh mắt muội muội coi như không tệ, nhưng hòa thượng kia tựa hồ không có ý đón lấy tú cầu.
Cứ ném như vậy cũng không biết sẽ ném tới khi nào, A Dục Già dứt khoát đứng dậy bước ra, nói với mọi người bên dưới:
- Tăng nhân ngoại quốc kia, Ni Duy Nhã đã lựa chọn người, tú cầu này cũng không cần ném nữa. Vệ binh, bây giờ lập tức dẫn tăng nhân kia vào cung cho ta.
A Dục Già ra lệnh còn hữu hiệu hơn cả quốc vương ra lệnh, lập tức có vệ binh đi tới dẫn Hoắc Nguyên Chân đi.
Đám đông chung quanh rối rít thở dài tản đi, A Dục Già điện hạ đã lên tiếng, chuyện này đã không thể nào cải sửa, Phò mã là tăng nhân ngoại quốc này.
Hoắc Nguyên Chân không nghĩ tới mình sẽ bị chọn trúng như vậy. Vốn nếu hắn không muốn bị chọn, vậy tú cầu kia vĩnh viễn không thể nào rơi vào người hắn, không ngờ rằng A Dục Già tuyên bố kết quả một cách ngang ngược như vậy, trực tiếp bắt người.
Dĩ nhiên những vệ binh này muốn bắt được hắn cũng là không có khả năng, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại không có ý định phản kháng. Vốn hắn đang phiền lòng không biết làm cách nào nói chuyện với Sa La Vương, hiện tại bị mang vào vương cung, không phải là có thể gặp được Sa La Vương sao.
Thật may là vệ binh cũng là biết sâu cạn, đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân thi lễ nói:
- Phò mã tôn kính, xin mời.
- A Di Đà Phật, bần tăng cũng không muốn trở thành Phò mã.
- Phò mã, đây là chuyện A Dục Già điện hạ đã quyết định, không ai có thể sửa đổi, ngươi nên đi theo chúng ta một chuyến đi thôi.
- Đã là như vậy, bần tăng cũng không làm khó dễ các ngươi, ta sẽ đích thân đi giải thích cùng điện hạ các ngươi một chút.
Hoắc Nguyên Chân nói đôi câu, theo vệ binh rời đi.
Lúc này Sa La Vương cũng đứng ở trên đài, tuyên bố với phía dưới:
- Phò mã đã chọn xong, tối hôm nay sẽ cử hành dạ tiệc bên đống lửa long trọng, làm đại hôn cho chưởng thượng minh châu của bản vương, khắp thành ăn mừng. Mọi người ở quốc đô hưởng dụng thức ăn cùng rượu ngon, toàn bộ do vương cung đài thọ, các con dân hãy vui say cho thỏa thích.
Ngoại trừ những kẻ đặc biệt si tâm muốn làm Phò mã, đại đa số người còn lại đều muốn tham gia náo nhiệt, tới đây chỉ là cầu may, thành công đương nhiên là quá tốt, không thành công cũng không có gì. Nghe thấy có thức ăn cùng rượu ngon miễn phí, mọi người lập tức kích động, bắt đầu chạy đi khắp nơi tìm các thú vui giải trí.
Dưới sự hướng dẫn của vệ binh, Hoắc Nguyên Chân đi thẳng vào vương cung.
Bên trong vương cung đâu đâu cũng lộ ra vẻ xa hoa cực độ, trong sân có ao nước phun, trên vách điêu khắc tinh xảo, còn có trồng cây dừa trong sân. Loại cây chỉ có ở vùng nhiệt đới này, ở Thịnh Đường bất kể thế nào cũng không thấy được.
Hắn mới vừa vào vương cung, lập tức có thị nữ đi tới nói:
- Mời Phò mã theo chúng ta đi tắm rửa thay quần áo.
- Bần tăng muốn gặp quốc vương bệ hạ.
Bên cạnh một thị vệ có vẻ như đầu lĩnh đi tới, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Quốc vương bệ hạ có lệnh, sau khi Phò mã tắm rửa thay quần áo xong, có thể đi tới chính điện gặp ngài.
- Không, bần tăng phải gặp quốc vương bệ hạ trước.
Những thị vệ cùng thị nữ kia cũng gãi đầu khó xử, bọn họ lại không dám mạnh tay với Phò mã, nhưng quốc vương đã ra lệnh như vậy, trong lúc bọn họ còn đang khó xử, chợt có một đám tăng nhân đi tới.
Tăng nhân dẫn đầu thận khoác áo cà sa màu vàng, dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, nhìn thị vệ kia hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Thị vệ vội vàng nói:
- Quốc sư Đại nhân, tân Phò mã không chịu tắm rửa thay quần áo, nhất định đòi đi gặp quốc vương bệ hạ.
Tăng nhân dẫn đầu nói:
- Ủa, có Phò mã bướng bỉnh như vậy sao, để ta xem thử.
Nói xong, tăng nhân dẫn đầu đó đi tới trước mặt của Hoắc Nguyên Chân. Vừa thấy Hoắc Nguyên Chân, Quốc sư tỏ ra sửng sốt:
- Là người Thịnh Đường ư?
Tăng nhân bên cạnh nói:
- Đúng vậy sư phụ, Công chúa chọn chính là hắn, dường như còn là đồng hương với sự phụ người.
Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn chăm chú vào tăng nhân trước mắt, người này chính là Kim Cương Pháp Vương, theo lời Can Bố hoành hành bá đạo, cũng là người Hứa Tiêm Tiêm hoài nghi trộm đồ của Từ Hàng Tĩnh Trai các nàng.
Người này cũng là một người Thịnh Đường, ước chừng ba mươi tuổi, vóc người khôi ngô, đường nét trên mặt rõ ràng, hai mắt lấp lánh hữu thần, nhìn qua cũng biết công lực không kém.
Căn cứ Hoắc Nguyên Chân quan sát, người này ít nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa nhìn thân hình hắn là có một thân hoành luyện công phu, nhất định khí lực không nhỏ.
Kim Cương Pháp Vương đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, trên dưới quan sát một lượt:
- Người Thịnh Đường kia, người từ địa phương nào tới?
- Bần tăng từ Thịnh Đường Hà Nam tới.
- Hà Nam ư, ngươi ở tự viện nào?
- Hà Nam Tung Sơn Thiếu Lâm tự.
Kim Cương Pháp Vương suy nghĩ một chút, tựa hồ không biết Thiếu Lâm tự là địa phương nào.