Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Chuyện này cũng là bình thường, Kim Cương Pháp Vương đi tới Thiên Trúc đã mấy tháng, cộng thêm thời gian y lên đường, suy đoán cũng phải có chừng một năm. Lúc ấy Thiếu Lâm tự còn chưa nổi danh, đa số người trên giang hồ không biết tới.
- Vì sao ngươi không chịu tắm rửa thay quần áo?
- Bần tăng muốn đi gặp quốc vương, có chuyện quan trọng hơn.
- Chuyện tốt làm Phò mã ngươi không vội, còn có chuyện gì quan trọng hơn?
Kim Cương Pháp Vương nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, đồng hương kiêm đồng môn trước mắt khiến cho y không nhìn thấu, không khỏi sinh lòng cảnh giác, không biết hòa thượng này có phải vì mình mà tới hay không, không thể khinh thường.
Kim Cương Pháp Vương đi xung quanh Hoắc Nguyên Chân hai vòng, đột nhiên lên tiếng nói:
- Hiện tại ngươi bái ta làm thầy, làm đồ đệ của ta, ta sẽ lập tức dẫn người đi gặp quốc vương.
Vừa dứt lời, hai mắt Kim Cương Pháp Vương bắn ra tinh quang sáng chói, nhìn chằm chằm vào mắt của Hoắc Nguyên Chân, một cỗ khí thế chèn ép bức tới.
Đối phương vừa động dụng nội lực, Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, thì ra Kim Cương Pháp Vương này là một Tiên Thiên trung kỳ, thực lực không tệ, nhưng nếu là trung kỳ, vậy chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của mình.
Mình là phương trượng, là đệ nhất nhân Thiếu Lâm, chỉ có mình thu đồ đệ, làm sao có chuyện người khác đòi thu mình làm đồ đệ như vậy, hắn chỉ khẽ mỉm cười:
- Nếu bây giờ Pháp Vương quỳ xuống đất lạy bần tăng làm sư phụ, làm đồ đệ bần tăng, như vậy bần tăng bảo đảm giúp cho người lập tức tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, không biết người nghĩ như thế nào?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Kim Cương Pháp Vương không khỏi đùng đùng nổi giận, lớn tiếng nói:
- Xú hòa thượng, chớ nên không biết tốt xấu như vậy, đắc tội với bản Pháp Vương là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nói lời bất kính làm nhục Phật môn, người gây ra khẩu nghiệp như vậy lại không thấy biết xấu hổ ăn năn chút nào. Không biết hối cải, sớm muộn gì cũng sẽ trầm luân trong địa ngục A Tỳ. Ngay cả kinh khủng của địa ngục ngươi còn không sợ, bần tăng còn sợ chuyện kinh khủng gì chứ?
- Hừ, miệng lưỡi hòa thượng Thịnh Đường cũng khá lợi hại, không cần ngươi lớn lối như thế, bản Pháp Vương phải đi cầu phúc cho bệ hạ cùng Công chúa, hôm nay cũng không so đo cùng người. Nếu người lập tức hoàn tục làm Phò mã, bản Pháp Vương sẽ tạm thời bỏ qua cho ngươi, nếu còn muốn tiếp tục làm hòa thượng, vậy rất nhanh người sẽ biết lợi hại của bản Pháp Vương.
Nhiều người ở đây, Kim Cương Pháp Vương cũng không tiện xuất thủ đối với tân Phò mã này, nhưng nhìn qua công phu miệng lưỡi đối phương, Kim Cương Pháp Vương cũng biết mình không thích hợp tranh cãi với đối phương.
Văn không đấu lại, đấu võ không thích hợp, nên tạm thời rời đi là hơn.
Lúc đi, Kim Cương Pháp Vương nói với đám thị nữ thị vệ chung quanh:
- Các ngươi còn không phục thị Phò mã tắm rửa thay quần áo, chờ một lát điện hạ tới sẽ chém đầu tất cả đám vô dụng các ngươi.
Nghe thấy Kim Cương Pháp Vương uy hiếp, những thị nữ kia rối rít hoảng lên nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phò mã, ngài cũng mau mau đi tắm thay quần áo đi, nếu để chậm, nhất định điện hạ sẽ xử tử chúng ta.
Những thị vệ kia cũng rối rít quỳ xuống đất cầu tha thứ, hy vọng Hoắc Nguyên Chân có thể lập tức tắm rửa thay quần áo.
Không nghĩ tới A Dục Già điện hạ này lại tàn bạo như vậy, mình không chịu tắm rửa thay quần áo, lại xử tử những người hầu này.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân cũng không quá tin tưởng, nhưng cũng không dám đem sinh mạng của những người này ra làm trò đùa.
Hay là trước hết cứ làm theo, sau đó chờ cơ hội thích hợp.
Đi theo mấy bước, Hoắc Nguyên Chân từ xa thấy Kim Cương Pháp Vương đi tới chính điện, bèn hỏi đám thị nữ xung quanh:
- Kim Cương Pháp Vương tới vương cung làm gì?
- Phò mã, mỗi lần vương cũng có sự kiện trọng đại, Quốc sư sẽ vào trong cung cầu phúc, hôm nay Quốc sự vào cung chính là muốn đi cầu phúc cho Công chúa.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, hôm nay hắn là có Sa La Vương cùng thê tử của y, còn có Công chúa, thậm chí A Dục Già đều ở trong chính điện chờ đợi Kim Cương Pháp Vương cầu phúc, nếu mình muốn truyền pháp, như vậy hiện tại chính là thời điểm thích hợp.
Sau khi vào một phòng tắm to lớn, những thị nữ kia muốn thị hầu Hoắc Nguyên Chân tắm rửa, nhưng bị hắn từ chối, bảo các nàng chờ mình ngoài cửa, chưa gọi thì không cho vào.
Sau khi các thị nữ rời đi, Hoắc Nguyên Chân theo cửa sổ nhảy ra ngoài, lặng lẽ đi tới chính điện.
- --------------------
- Chúc mừng Bệ hạ, Vương Hậu, chúc mừng Công chúa điện hạ chọn được giai tế.
Trong chính điện của vương cung Thiên Trúc, quan viên cung đình tề tụ, khói hương lởn vởn.
Sa La Vương tin phụng Phật giáo, mỗi lần có sự kiện trọng đại đều sẽ cầu phúc, chỉ bất quá kể từ sau khi Kim Cương Pháp Vương đến chỗ này, những công việc này đều giao cho y.
Nghe thấy Kim Cương Pháp Vương chúc mừng, Sa La Vương cười ha hả, Công chúa Ni Duy Nhã cũng lộ vẻ ngượng ngùng. Hôm nay chọn trúng Phò mã này nàng rất hài lòng, chẳng qua là hận cầu phúc không kết thúc sớm một chút, sớm bắt đầu lễ hội quanh đống lửa, mình cũng có thể gặp được Phò mã tuấn tú động lòng người kia.
Kim Cương Pháp Vương chúc mừng, các quan viên đại thần bên dưới cũng đồng thanh chúc mừng theo.
Kim Cương Pháp Vương cầm lên một nén hương cắm vào lư hương, khói mù bên trong phòng lại càng nồng đậm.
- Đệ tử Kim Cương Pháp Vương, cầu Phật tổ phù hộ Khổng Tước vương triều ta vận nước thịnh vượng, phù hộ bệ hạ long thể an khang.
Nói vài câu theo thông lệ, sau đó Kim Cương Pháp Vương nói tiếp:
- Hôm nay Ni Duy Nhã Công chúa Khổng Tước vương triều ta chọn được giai tế, xin Phật tổ ban phúc, phù hộ Ni Duy Nhã Công chúa thanh xuân mãi mãi.
Nói tới đây, Kim Cương Pháp Vương cầm tới một chén nước, chấm một chút hương tro vào chén, sau đó nói:
- Mời Công chúa uống thanh thủy vào, tự nhiên có thể được Phật tổ phù hộ.
Ni Duy Nhã nhận lấy chén của Kim Cương Pháp Vương, thấy nước kia vẩn đục hơi cau mày một chút.
Sa La Vương ở phía trên nói:
- Ni Duy Nhã, uống đi, nghe theo Quốc sư ắt không sai.
Vương Hậu cũng mở miệng khuyến Ni Duy Nhã mau mau uống.
Chỉ có A Dục Già ở bên cạnh không có lên tiếng, y cũng không tín ngưỡng Phật giáo, y chỉ có tín ngưỡng lực lượng của mình. Sở dĩ Khổng Tước vương triều này có thể có hôm nay, đều là nhờ một đao một kiếm của y tạo dựng nên.
Phụ vương là quốc vương không sai, nhưng chân chính đánh giang sơn vẫn phải dựa vào đứa con trai là y. Vì giang sơn này của phụ vương, A Dục Già không còn nhớ mình đã chinh phục qua bao nhiêu địa phương, càng không nhớ rõ quân đội mình lãnh đạo từng giết bao nhiêu người. Từ trước tới nay y chưa từng thấy qua thần linh hiển linh, cho nên cũng không tin rằng có thần linh thật sự tồn tại.
Chính ngươi cũng không thể chứng minh thần linh tồn tại thật sự, làm thế nào bảo ta tin tưởng thần linh?
Đây chính là lý luận của A Dục Già.
Bất quá nếu phụ vương tín ngưỡng, A Dục Già cũng sẽ không ngăn trở, chẳng qua nếu bảo y uống loại nước vẩn đục này, tuyệt đối y sẽ không uống.
Kim Cương Pháp Vương thấy Ni Duy Nhã do dự, nói lần nữa:
- Công chúa, người nhất định phải uống, Phật tổ ở trên trời đang nhìn xuống.
Bị bức bách, Ni Duy Nhã cũng chỉ có thể nắm mũi bưng chén nước này lên, chuẩn bị uống vào.
Lúc này, ngoài điện đột nhiên truyền tới một thanh âm:
- Pháp Vương luôn miệng nói Phật tổ, ngươi có thể đại biểu Phật tổ được sao?
- Là ai?!
Mọi người đều quay đầu lại quan sát, Ni Duy Nhã cũng buông nước chén xuống.
Chỉ thấy ngoài điện, một đám vệ binh đều đứng ngày như phỗng tại chỗ, trơ mắt nhìn một hòa thượng mặc áo bào trắng đi vào.
- Phò mã!
Ni Duy Nhã hết sức vui mừng, không ngờ rằng Phò mã mà nàng vẫn mong đợi được gặp lại chủ động đi tới chính điện.
Sa La Vương khẽ cau mày nói:
- Phò mã, nơi này đang cầu phúc, còn chưa tới thời gian lễ hội, vì sao lúc này ngươi lại tới đây? Mau đi tắm thay quần áo, chớ có làm trễ nãi giờ lành của ngươi và Ni Duy Nhã.
A Dục Già lại có vẻ hứng chí nhìn hòa thượng này. Dường như biểu hiện của người này có vẻ không tầm thường, y thích những người không tầm thường như vậy.
Hoắc Nguyên Chân lững thững đi tới trung ương đại điện, nói với Sa La Vương phía trên vương tọa:
- Thiên Trúc quốc quân, bần tăng Thịnh Đường Hà Nam Tung Sơn Thiếu Lâm tự phương trượng Nhất Giới, ra mắt Thiên Trúc quốc quân.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân hơi dùng đơn chưởng thi lễ, coi như là ra mắt Sa La Vương.
Sắc mặt Sa La Vương lập tức sa sầm, thái độ của hòa thượng này tựa hồ cũng không muốn trở thành Phò mã Thiên Trúc.
Y chưa kịp nói chuyện, Kim Cương Pháp Vương ở bên cạnh nói:
- Người tên là Nhất Giới, được, bản Pháp Vương hỏi ngươi, ngươi mới vừa nói như vậy là có ý gì?
Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn về phía Kim Cương Pháp Vương:
- Bần tăng đi tới ngoài điện, nghe thấy Pháp Vương nói Phật tổ ở trên trời quan sát gì đó, bần tăng có chỗ không hiểu, làm sao Pháp Vương nhận định rằng Phật tổ trên trời quan sát như vậy?
- Hừ! Ngươi biết cái gì, Phật tổ không gì là không làm được, tam giới lục đạo, hết thảy tất cả ở trong mắt Phật tổ, hôm nay những tín đồ thành kính cầu phúc với Phật tổ ở chỗ này, làm sao Phật tổ có thể không thấy được.
- Nói như thế, Pháp Vương hiểu biết Phật giáo khá sâu, vậy không biết Pháp Vương xuất gia năm nào tháng nào, quy y ở chùa miếu nào? Vị Đại sư nào quy y cho Pháp Vương?
- Đây là chuyện của bản Pháp Vương, ngươi không cần quan tâm.
- Bần tăng có thể bất kể chuyện này, nhưng bần tăng nhất định phải lật tẩy lời nói dối của ngươi.
Hoắc Nguyên Chân nói ra những lời hết sức kinh người, khiến cho người xung quanh kinh ngạc ngây người.
- Ngươi nói nhăng gì đó? Bản Pháp Vương chưa từng có lời nói dối gì...
- Ngươi dám mượn chiêu bài Phật tổ, nhưng bản thân lại không thông lý niệm Phật giáo ta, không biết được chân ý của nhà Phật, còn không phải là nói dối sao?
- Nói nhăng nói càn, làm sao bản Pháp Vương không thông lý niệm nhà Phật?
- Tốt lắm, bần tăng hỏi người, như thế nào là Phật?
Người chung quanh tỉnh lại từ trong khiếp sợ, đều không nói gì, nhìn hai hòa thượng trong điện. Dường như Phò mã này không đơn giản, vừa xuất hiện đã lập tức làm khó dễ Kim Cương Pháp Vương, chẳng lẽ những hòa thượng từ Thịnh Đường tới đều lớn gan như thế sao?
Sắc mặt Sa La Vương trở nên hết sức âm trầm, y cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng chuyện bây giờ liên quan đến thể diện Quốc sư, y nhất định phải để cho quốc sư nói tiếp.
Chờ chuyện này xong, y sẽ cho tân Phò mã này biết thế nào là quy củ, ở trong vương cung phải chú ý cái gì.
A Dục Già lấy tay chống cằm, cảm thấy hứng thú lắng nghe. Trong mắt y, đây chính là hai đồng môn thấy đối phương không vừa mắt, cho nên công kích lẫn nhau ở chỗ này.
Hơn nữa tân Phò mã này rất thú vị, xem ra sau này có thể trở thành bằng hữu của mình.
Kim Cương Pháp Vương nghe thấy Hoắc Nguyên Chân đặt câu hỏi, lớn tiếng nói:
- Phật tổ là chí cao vô thượng, đại biểu hết thảy, cũng nắm giữ hết thảy.
- Xin hãy nói cụ thể hơn một chút.
- Nếu như ngươi không biết gì cả, vậy bản Pháp Vương sẽ nói cho ngươi biết. Phật tổ có thể hô phong hoán vũ, điểm đá thành vàng, ngài cai quản cát hung họa phúc loài người, ngài thao túng sinh tử vinh nhục vạn vật. Người phàm chúng ta chỉ có thể phủ phục dưới chân ngài tán thán và ca ngợi, hết thảy thành tựu vinh dự đều đến từ Phật tổ vạn năng, chỉ có tín ngưỡng Phật tổ cuối cùng mới có thể đi tới thế giới Cực Lạc. Hết thảy những kẻ phản đối và phỉ báng Phật tổ đều sẽ rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không thể luân hồi!
Sau khi lớn tiếng nói một hơi, Kim Cương Pháp Vương quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân:
- Thật không dám tin tưởng người là một người xuất gia lại dám nghi ngờ Phật tổ, xem ra người đã không thích hợp làm người xuất gia nữa. Hãy mau tuân mệnh bệ hạ, đi tắm thay quần áo, làm Phò mã cho thật tốt đi.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Pháp Vương nói nhiều như vậy, vậy ngươi có biết Phật tổ lúc giáng thế, nói câu nói đầu tiên là câu gì không?
Kim Cương Pháp Vương nghe xong sửng sốt, do dự một chút:
- Phật tổ nói qua nhiều lời như vậy, làm sao ta có thể nhất nhất nhớ hết được?
- Bần tăng không bảo người nói ra tất cả, ngươi chỉ cần nói ra câu nói đầu tiên lúc Phật tổ giáng thế là được rồi.
Kim Cương Pháp Vương á khẩu nghẹn lời, quả thật y không biết lúc Phật tổ giáng thế đã nói câu gì
Y còn đang nghẹn lời, bên kia đột nhiên A Dục Già nói một câu:
- Câu nói đầu tiên của Phật tổ hẳn là “Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn”.
Hoắc Nguyên Chân nhìn A Dục Già một cái:
- Điện hạ hiểu biết quả thật không ít, xem ra từng có nghiên cứu phương diện Phật học.
A Dục Già uể oải khoát tay áo một cái:
- Ta không có nghiên cứu, chẳng qua là ta nghe qua những lời này cảm thấy rất có khí thế. Không ngờ rằng ý tưởng của Phật tổ cũng không khác với A Dục Già ta.
Kim Cương Pháp Vương nghe xong lời của A Dục Già, lập tức nói:
- Không sai, chính là câu này, Nhất Giới, người nghe rõ ràng chưa? Bản thân Phật tổ cũng nói như thế, chẳng lẽ lời của bản Pháp Vương còn có sai lầm sao?
Hoắc Nguyên Chân lại khẽ lắc đầu một cái:
- Sai rồi, Kim Cương Pháp Vương, A Dục Già điện hạ, các ngươi đều sai lầm rồi.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói sai rồi, A Dục Già cau mày không có lên tiếng, Kim Cương Pháp Vương lại nói:
- Ta cũng đã nhớ ra, lúc Phật tổ thành Phật giáng thế chính là nói câu này, vì sao lại sai?
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Đúng là câu này không sai, bần tăng nói là người hiểu sai rồi.
- Hừ, làm sao sai được, thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn, nói rất rõ ràng rằng trong thiên hạ Phật tổ lớn nhất, chỉ có Phật tổ độc tôn, căn bản sẽ không sai được.
- Chẳng những sai, hơn nữa còn sai rất xa.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Kim Cương Pháp Vương một cái, xoay người nói với Sa La Vương và các đại thần đang chăm chú lắng nghe:
- Chân ý của Phật tổ khi nói câu này, chủ yếu thể hiện ở chữ Ngã. Chữ Ngã này không đơn thuần chỉ bản thân Phật tổ, mà là chỉ mỗi một người trong toàn thể loại người chúng ta.