Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hơn nữa trong giọng điệu của A Dục Già còn có ẩn ý, chính là hòa thượng người phải biết rõ ràng, hiện tại ngươi là Phò mã Thiên Trúc, phải chú ý tới thân phận của mình.
Bất quá dường như Hoắc Nguyên Chân không biết gì tới ẩn ý ngầm nhắc nhở của A Dục Già, vẫn nói:
- Điện hạ muốn chứng minh thế nào, nếu ngài muốn hiện tại làm cho Phật tổ giáng thế để chứng minh cho ngài xem, như vậy bần tăng thật sự là không thể ra sức.
- Mặc dù ngươi không thể làm cho Phật tổ giáng thế, nhưng cũng phải đưa ra một ít chứng cứ gì đó có sức thuyết phục. Ngươi nói chuyện khơi khơi đơn giản như vậy, thật sự khiến cho người ta khó lòng tin được.
Nghe thấy A Dục Già nghi ngờ Hoắc Nguyên Chân, sắc mặt Sa La Vương có vẻ khó coi, nói với A Dục Già:
- Vương nhi, Phò mã đúng là người có đạo, không thể quá mức vô lễ.
- Phụ vương, người biết tính khí của con, bình thường những chuyện vụn vặt này, con không có lòng dạ nào hỏi tới. Nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, không biết phụ vương có từng suy nghĩ kỹ càng? Nếu hết thảy những gì hắn nói là sự thật, như vậy Ni Duy Nhã còn có thể thành hôn với hắn được sao? Lễ hội quanh đống lửa của chúng ta sắp sửa cử hành, dân chúng đang trông đợi lễ thành hôn của Ni Duy Nhã.
- Nếu chỉ bằng vào những lời phiến diện của hắn đã quyết định chuyện này, như vậy sẽ không công bằng với Ni Duy Nhã. Cho nên con cho rằng chỉ cần hắn không thể lấy ra bằng chứng thật sự, không thể chứng minh được rõ ràng chuyện Phật giáo mà hắn đàm luận là có thật, như vậy hôn lễ vẫn phải cử hành bình thường, chuyện thỉnh kinh này không cần nhắc tới cũng được.
A Dục Già nói ra một hơi khiến cho người xung quanh đều gật đầu lia lịa.
Vương tử suy tính như vậy không khỏi rất có đạo lý, nếu chỉ như vậy đã định luận chuyện này, như vậy đặt Công chúa điện hạ ở chỗ nào, chẳng phải là chuyện thành hôn sẽ tan thành mây khói hay sao?
Ni Duy Nhã cũng vô cùng cảm kích nhìn ca ca của mình, quả nhiên ca ca vẫn là người đáng tin tưởng nhất, vào thời khắc mấu chốt này, mọi người đều bị ngôn luận Phò mã đầu độc, ca ca lại có thể chỉ ra vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ nào.
Chỉ cần Phò mã này không thể đưa ra chứng cứ, như vậy hắn vẫn phải làm trượng phu của nàng.
Vốn A Dục Già cho là mình nói ra những lời này, tên Phò mã giả thần giả quỷ này sẽ á khẩu không trả lời được, biết khó mà lui. Dù sao y cũng đã gặp qua nhiều người nhiều chuyện thần linh gì đó, nhưng thật sự đến lúc, không ai có thể đưa ra được chứng cứ nào thuyết phục.
Không ngờ rằng Phò mã này lại không có vẻ sợ hãi chút nào, sắc mặt vẫn như thường, mở bọc hành lý đeo trên lưng ra.
Vừa mở bọc ra, hắn lấy ra một chiếc áo cà sa trước mặt mọi người.
Hai tay hắn run lên, mở áo cà sa ra, người trong điện không nhịn được phải đưa tay lên che mắt, quá chói...
Trên áo cà sa, tổ mẫu lục, dạ minh châu, bảo thạch đủ các màu sắc đua nhau khoe sắc, toát ra hào quang ngũ sắc giống như bảo bối Tiên gia, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Áo cà sa này chính là Phật tổ ban tặng, được đặt tên là Kim Lan cà sa!
Hoắc Nguyên Chân thuận miệng đặt cho áo cà sa một cái tên, sau đó nói:
- Áo cà sa này chính là bằng tàm nhả tơ, tiên nga dệt thành, xuất nhập có Già Lam hộ thể, tiến thối có bảy Phật đi theo. Kẻ mặc áo cà sa này không đọa luân hồi, không dính nhân quả, không bị ngoại vật quấy nhiều, không bị tâm ma mê hoặc, không phải là người thật lòng thỉnh kinh, không thể truyền thụ.
Sa La Vương cũng có chút nghiên cứu đối với áo cà sa, vội vàng đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân nói:
- Mau mau đem áo cà sa này cho bản vương xem thử.
Hoắc Nguyên Chân đưa áo cà sa tới tay Sa La Vương, Sa La Vương cầm vào tay run lên, lại là một trận châu quang bảo khí, khoác áo cà sa lên người, nhất thời có cảm giác thần thanh khí sảng.
- Hảo! Hảo bảo bối! Áo cà sa này bản vương cảm thấy tuyệt đối không phải là vật phàm, xem chất liệu cùng bảo vật này, dường như không phải là vật nhân gian có được.
Các đại thần xung quanh lúc này cũng không nhịn được đi tới, quan sát trước sau, tặc lưỡi khen ngợi.
Vật do Hệ Thống sinh ra quả thật không đơn giản, đủ để chấn nhiếp những người này.
A Dục Già ở bên cạnh cũng cảm thấy không phải tầm thường, nhưng y đã thấy bảo bối không ít, hơn nữa mặc dù hòa thượng này lấy ra đồ tốt, nhưng cũng không thể chứng minh hắn nói Phật tổ vẫn vẫn đều là thật.
Hoắc Nguyên Chân nhìn ra y muốn nói điều gì, trước khi y lên tiếng đã nói tiếp:
- Ngoại trừ Kim Lan cà sa ra, bần tăng còn có một cây tích trượng chín vòng, cũng là dùng cho người thỉnh kinh.
A Dục Già nhìn Hoắc Nguyên Chân, vật trên người hắn chỉ có một bao hành lý nho nhỏ cũng đã lấy ra, hẳn là tích trượng kia phải cầm trên tay, vật lớn như vậy không thể nào cất trong người.
Y bèn cười lạnh một tiếng nói:
- Vậy không biết tích trượng của Phò mã ngươi ở địa phương nào? Có cần phái người đi lấy cho ngươi hay không?
- Không cần, bần tăng mang theo tích trượng bên người.
- Ủa, mang theo bên người ư, vậy ta cũng muốn xem thử rốt cục tích trượng của người lớn đến mức nào.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, yên lặng liên lạc với Hệ Thống.
Bên trong Hệ Thống, tích trượng chín vòng cùng bình bát tử kim vẫn chưa nhận lấy, Hoắc Nguyên Chân lựa chọn nhận lấy tích trượng chín vòng.
Tay của hắn chợt duỗi một cái, một trận ánh sáng chớp động, tích trượng chín vòng chiều dài hai thước xuất hiện trong tay.
Cả điện xôn xao một mảnh!
Mặc dù lúc đầu Hoắc Nguyên Chân nói rất hay, nhưng dù sao cũng là nói miệng, mọi người vẫn không có nhận thức trực quan gì. Nhưng lần này cũng không phải nói chuyện khơi khơi là có thể nói được, một cây tích trượng lớn như vậy trực tiếp xuất hiện trong tay, chuyện này cơ hồ có thể dùng pháp thuật để hình dung.
Hoắc Nguyên Chân cũng là lần đầu tiên lấy được tích trượng chín vòng, lấy tay ước lượng một chút, suy đoán có chừng mười cân, không nhẹ không nặng.
A Dục Già có vẻ sững sờ, còn đang nghi ngờ tích trượng này có phải là bằng giấy hay không.
Hoắc Nguyên Chân dậm tích trượng xuống đất một cái, phát ra một tiếng keng trong trẻo. Tiếng kim loại vang lên, đánh tan tành nghi ngờ trong lòng A Dục Già.
- Tích trường chín vòng này cũng là Phật tổ ban tặng, trên có cửu long cửu hoàn, không phải kim loại không phải gỗ. Cầm tích trượng ta không bị tà ma quấy nhiễu, không bị vạn độc xâm nhập, không phải là người thỉnh kinh, không thể ban cho!
Rất lâu sau Sa La Vương mới bừng tỉnh từ trong khiếp sợ, đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân nhận lấy tích trượng này.
Sa La Vương cầm trong tay quan sát một hồi, cuối cùng gọi tất cả mọi người kể cả A Dục Già xúm lại cẩn thận tra xét, vẫn không thể nhìn ra tích trượng này làm từ chất liệu gì.
- Phò... Phò mã, tích trượng này... Thật sự là Phật tổ ban cho sao?
Rốt cục, Sa La Vương gọi Hoắc Nguyên Chân Phò mã đã không phải là kiên quyết như vậy nữa, thình lình lấy ra một vật như vậy, có vẻ chưa chắc hòa thượng này sẽ trở thành Phò mã của mình.