Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Sau khi thỉnh kinh thư trở về, còn cần người truyền bá phổ biến rộng rãi.
Ai sẽ là người tốt nhất để truyền bá?
Người có lực lượng truyền pháp nhất cũng không phải là hòa thượng tăng lữ, mà là bản thân A Dục Già.
Chỉ có A Dục Già thân là quốc vương hết sức sùng bái Phật giáo, ra sức hoằng dương Phật học, Phật học mới có thể chân chính phát dương quang đại ở Thiên Trúc lần nữa, chân chính trở thành quốc giáo.
So ra hết thảy, chuyện bản thân A Dục Già có trở thành giáo đồ Phật giáo hay không cũng không quan trọng lắm.
Vì phổ biến rộng rãi Phật giáo, hoằng dương Phật pháp, Hoắc Nguyên Chân muốn cho A Dục Già làm quốc vương, nhưng cũng cần y thỉnh kinh. Chỉ có chính y trải qua muôn vàn gian khổ thỉnh kinh thư về, mới càng thêm quý trọng, mới có thể ra sức truyền bá.
Nhưng bây giờ A Dục Già còn không biết, y cho là Nhất Giới còn đang khảo nghiệm mình, dứt khoát quỳ dưới đất, có vẻ như nếu Hoắc Nguyên Chân không nhận lời, y quyết không chịu đứng lên.
Nhìn A Dục Già trước mắt, Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
- Điện hạ cần gì phải khổ sở như vậy, thôi được, nếu người hướng tới Phật môn ta, bần tăng cũng không thể hoàn toàn từ chối người ngoài ngàn dặm, ngươi hãy tạm thời vào môn hạ Thiếu Lâm ta, làm một đệ tử tục gia đi.
Nghe thấy là đệ tử tục gia, A Dục Già có chút bất mãn nói:
- Sư phụ, nhưng con đã cạo đầu...
- Cạo đầu thì đã sao, cũng không phải chỉ có hòa thượng mới có thể cạo đầu. Dưới chân núi Thiếu Thất chúng ta có một tên bán rượu, lên năm tuổi đã trọc đầu, chẳng lẽ bần tăng phải gọi y là sự phụ hay sao?
Bị Hoắc Nguyên Chân khiển trách mấy câu, A Dục Già không dám lên tiếng, hôm nay hình ảnh Hoắc Nguyên Chân trong lòng y đã trở thành thần thoại. Hơn nữa trong lòng y, không ai có thể làm cho y có cảm giác kính sợ hơn Hoắc Nguyên Chân.
Chuyện này quyết định như vậy, vương tử điện hạ Thiên Trúc A Dục Già từ hôm nay chính thức trở thành đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự Thịnh Đường Tung Sơn tỉnh Hà Nam, lập tức lên đường đi Thịnh Đường thỉnh chân kinh.
Sa La Vương cùng Vương Hậu đều chảy nước mắt tới tiễn con trai của mình.
Mặc dù A Dục Già lợi hại, nhưng trước kia y ra ngoài đều là mang theo đại quân, bây giờ lại phải một mình đi Thịnh Đường ngoài mười vạn tám ngàn dặm, bậc làm cha mẹ bọn họ làm thế nào có thể yên tâm cho được.
Sa La Vương run rẩy kéo tay A Dục Già:
- Con à, đi sớm về sớm nha.
- Yên tâm đi phụ vương, sau khi hài nhi thỉnh được kinh thư sẽ lập tức trở về.
Tay Sa La Vương run run bốc một nắm đất lên, bỏ vào lòng bàn tay của A Dục Già:
- Con à, hãy nhớ con là người Thiên Trúc, trên con đường này nhất định sẽ đi ngang qua rất nhiều quốc gia, hãy trân trọng một nắm đất quê hương, đừng ham ngàn vạn lượng vàng nơi dị quốc!
A Dục Già nhận lấy nắm đất này, liếc mắt nhìn qua sau đó tiện tay vứt xuống:
- Phụ vương, hài nhi ghi nhớ, bất quá không cần mang theo đất này.
Phía sau lại có người dắt tới một con bạch mã, đưa dây cương tới tay A Dục Già.
A Dục Già rất thích con bạch mã này, lần này đi Thịnh Đường phải dùng nó để đỡ chân.
Vốn Sa La Vương chuẩn bị cho A Dục Già rất nhiều hoàng kim bạc trắng, minh châu bảo thạch, để cho y mang theo sử dụng dọc đường, bất quá hết thảy đều bị A Dục Già cự tuyệt.
Y lấy bình bát tử kim mà Hoắc Nguyên Chân cho ra, gõ một cái:
- Vật này là sư phụ cho con, dọc trên đường đi ăn cơm phải trông cậy vào nó, không cần mang theo những hoàng kim bạc trắng kia làm gì.
Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh khẽ gật đầu, A Dục Già cũng rất khá. Chỉ riêng điểm này mình cũng sẽ không để cho y vất vả quá mức trên đường Đông du, nhất định sẽ chăm sóc cho y.
Nhưng muốn chăm sóc y cũng không dễ dàng, dù sao không thể nào đi theo suốt dọc đường, nếu bây giờ có người thích hợp có thể bảo vệ y là rất tốt.
Rốt cục A Dục Già lên đường, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức động thân trở về Thịnh Đường, hắn còn có một ít chuyện phải làm.
A Dục Già cởi bạch mã, từ từ biến mất ở cuối đại lộ.
Hoắc Nguyên Chân cũng cáo biệt bọn Sa La Vương, sau đó rời khỏi quốc đô.
Hắn đang đợi Hệ Thống cho phần thưởng giai đoạn hai, bởi vì thanh âm nhắc nhở Hệ Thống nói cho hắn biết, sau khi người thỉnh kinh đồng ý đi Thịnh Đường thỉnh kinh, Hệ Thống sẽ tưởng thưởng hắn một đại lễ bao võ công.
Sau khi A Dục Già rời đi, Hoắc Nguyên Chân một mình đi ra vùng hoang dã, nhìn như rời đi thật ra không có rời đi, hắn muốn tìm một chỗ không người để nhận lấy đại lễ bao võ công.
Đi được một hồi, Hoắc Nguyên Chân tiến vào trong một rừng cây, mở Hệ Thống ra.
Đại lễ bao đã lẳng lặng nằm ở nơi đó, lòng Hoắc Nguyên Chân tràn đầy kích động, lại là một lễ bao võ công, mỗi lần tưởng thưởng võ công đều có thể làm cho thực lực mình bay vọt về chất, không biết lần này sẽ cho mình thứ gì.
Mở ra lễ bao, hạng mục thứ nhất là võ học căn bản, Khinh Thân thuật, thứ này coi như không tệ, đại khái có thể giúp cho khinh công của mình cao hơn một tầng.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức học tập, mà là trực tiếp xem hạng mục thứ hai võ học trung cấp.
Võ học trung cấp là Long Trảo Thủ.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, trải qua thời gian lâu như vậy, rốt cục quyển Thiếu Lâm Long Trảo Thủ này cũng xuất hiện.
Trong các kỹ năng cận chiến của Thiếu Lâm, thật ra uy lực của môn Long Trảo Thủ này có thể xếp vào ba hạng đầu. Mà đệ nhất cận chiến không nghi ngờ gì chính là Bát Nhã thần chưởng, nhưng đó là võ học cao cấp, cũng không dễ gì lấy được.
Chỉ bất quá mặc dù uy lực Long Trảo Thủ này lớn, nhưng ra chiêu vô cùng hung ác, hơn nữa một trảo chộp ra khó tránh khỏi làm cho đối thủ trầy da sứt thịt, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn khinh suất sử dụng loại võ công này.
Hay là cứ học trước, sau đó có cơ hội sẽ dùng tới.
Sau khi xem xong Long Trảo Thủ, tới môn võ học cao cấp mà Hoắc Nguyên Chân mong đợi nhất.
Nhưng lần này, quyển võ học cao cấp này đã làm cho Hoắc Nguyên Chân không biết nên cao hứng hay là thất vọng.
Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận!
Quyển trận pháp này cần một trăm lẻ tám người mới có thể thi triển, uy lực vô cùng, có thể nói là trấn sơn chi bảo Thiếu Lâm tự, pháp môn bất nhị đối phó tuyệt thế cường địch, uy lực càng lớn không biết gấp bao nhiêu lần so với Thập Bát La Hán Trận của bọn Tuệ Nhất.
Nhưng trước mắt hắn không tìm được nhân tuyển thích hợp tu luyện Nhất Bách Linh Bát La Hán trận, trận pháp này yêu cầu cơ bản nhất cũng là cần người bày trận ít nhất đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn.
Thậm chí Hậu Thiên viên mãn bày ra trận pháp cũng không đủ, tốt nhất là do toàn bộ cảnh giới Tiên Thiên bố trí trận này. Bởi vì cảnh giới Hậu Thiên viên mãn không cách nào đạt tới hiệu quả nội lực sinh sôi không ngừng, bày trận nhất thời còn có thể, một lúc sau sẽ bởi vì nội lực khô kiệt mà đại trận xuất hiện sơ hở.
Bchngcsch. Cm |
Trước mắt Thiếu Lâm tự cảnh giới Tiên Thiên có Nhất Đăng, Nhất Trần, Tuệ Vô, Tuệ Kiếm, Giác Viễn, còn có sáu người bọn Tuệ Nhất, tổng cộng mười một người, cho dù là tính cả Vô Danh mới mười hai người, còn cách yêu cầu bày trận một trời một vực.
Cho nên mặc dù La Hán đại trận này tốt, nhưng trước mắt căn bản không dùng được, không giúp gia tăng thực lực Hoắc Nguyên Chân chút nào.
Hắn có chút tiếc nuối tu luyện Khinh Thân thuật cùng Long Trảo Thủ.
Đại lễ bao võ công lần này gia tăng thực lực hữu hạn, khinh công mạnh hơn một ít, học được một Long Trảo Thủ mặc dù có uy lực, nhưng không quá thích hợp thân phận mình, Hoắc Nguyên Chân hơi có chút thất vọng.
Bất quá hiện tại hắn tu luyện tâm cảnh không tệ lắm, rất nhanh đã khôi phục bình thường. Dù sao La Hán đại trận cũng là khó được, sớm muộn Thiếu Lâm cũng có thể dùng đến, xét về lâu dài còn quan trọng hơn một môn võ học cao cấp chỉ có tác dụng với mình.
Học tập xong võ công đã là buổi chiều, hắn đi bên ngoài một vòng, chờ đến tối lại lặng lẽ chạy về quốc đô Thiên Trúc.
Hắn muốn đi phủ đệ Quốc sư Kim Cương Pháp Vương một chuyến.
Nếu như ngày hôm qua Kinh cùng Hứa Tiêm Tiêm không thể giết chết Kim Cương Pháp Vương, như vậy Kim Cương Pháp Vương này còn có chút tác dụng với mình.
Phủ Quốc sư nằm ở Đông Nam quốc đô, vốn là chỗ ở của trưởng lão Bà La Môn, hoa lệ đường hoàng, có thể so với vương cung.
Đi tới trước cửa phủ Quốc sư, Hoắc Nguyên Chân cũng không có nhìn ra chuyện gì khác thường, màn đêm phủ xuống, thủ vệ canh cửa vẫn còn, cũng có người ra ra vào vào. Mặc dù Kim Cương Pháp Vương ở vương cung bị Hoắc Nguyên Chân phản bác không thể trả lời được, nhưng chuyện này cũng không thể ảnh hưởng tới địa vị Quốc sư của y.
Như vậy Hoắc Nguyên Chân có thể cho ra một kết luận, chính là ngày hôm qua Kinh cùng Hứa Tiêm Tiêm cũng không thể mang đến ảnh hưởng gì cho Kim Cương Pháp Vương. Hoặc là Kim Cương Pháp Vương không phải là bọn họ người muốn tìm, hoặc đúng là người bọn họ muốn tìm, nhưng bọn họ đã thất bại.
Hoắc Nguyên Chân không có đi cửa trước, trực tiếp leo tường mà vào, chạy ra phía sau tận cùng đại viện.
Thông thường mà nói, chủ nhân tòa nhà nhất định là ở nơi sang trọng nhất, hẳn là Kim Cương Pháp Vương cũng không ngoại lệ.
Nhưng sau khi Hoắc Nguyên Chân đi tới sau viện, vào một căn phòng lớn nhất viện lại phát hiện có cái gì không đúng.
Phòng này quá mức yên lặng, xung quanh không thấy được một người, không giống như những địa phương khác của phủ đệ còn có người, chung quanh nơi này vô cùng yên tĩnh.
Hoắc Nguyên Chân bén nhạy ý thức được, là một chủ nhân phủ đệ, còn là chủ nhân thế lực rất lớn, bố trí như thế là không thích hợp. Nếu như nơi này là chỗ ở Kim Cương Pháp Vương, như vậy không có chút lực lượng phòng vệ nào, rất dễ dàng bị cừu gia của y lợi dụng chỗ sơ hở này tiến hành ám sát.
Trừ phi...
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên có chút cảnh giác.
Trong lòng hắn cho gọi Kim Nhãn Ưng, lệnh cho Kim Nhãn Ưng ở trên trời bắt đầu quan sát cẩn thận. Trên đường phố đông đúc không tiện quan sát, nhưng quan sát viện này là không thành vấn đề.
Kim Nhãn Ưng quanh quẩn trên bầu trời viện, chỉ chốc lát sau đã truyền tình huống đại khái bên trong viện cho Hoắc Nguyên Chân.
Không phát hiện ra Kim Cương Pháp Vương trong viện, thậm chí những người hầu chủ lực của y cũng không thấy bóng dáng đâu. Mà hết thảy những địa phương khác vẫn như thường, duy chỉ có tình huống chung quanh đại điện này tương đối quỷ dị.
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân đã có thể xác định, đại điện này có vấn đề.
Mặc dù Kim Cương Pháp Vương bất quá là một Tiên Thiên trung kỳ, chiến đấu chính diện không tạo thành uy hiếp gì đối với mình, nhưng Hoắc Nguyên Chân không bằng lòng đánh một trận mà không chuẩn bị, hắn còn phải tiếp tục điều tra một chút.
Lệnh cho Kim Nhãn Ưng tiếp tục quan sát cẩn thận một chút, xem thử có chỗ nào có dấu vết gì không.
Lại một lát sau, Kim Nhãn Ưng truyền tới tin tức lần nữa, ở bên phải phía sau đại điện, trong một gian phòng nhỏ có ánh đèn hơi yếu, bên trong có người.
Hoắc Nguyên Chân đi vòng qua từ bên ngoài đại điện, đi tới bên phải phía sau gần phòng nhỏ.
Thật ra phòng này cũng không nhỏ lắm, nằm ở trung tâm. Cả phòng tối đen như mực, thậm chí Hoắc Nguyên Chân ở bên ngoài phòng quan sát cũng không thấy có ánh sáng gì.
Nhưng ánh mắt Kim Nhãn Ưng bén nhạy bực nào, nó đã nói với mình có ánh đèn, như vậy nhất định là có.
Thận trọng quan sát ở xung quanh rất lâu, thậm chí Hoắc Nguyên Chân đi tới nơi cửa, chân móc nóc phòng đầu chúi xuống đất rón rén quan sát tình hình bên trong, rốt cục nhìn qua khe cửa thấy được ánh đèn lờ mờ bên trong.
Sau khi xác định có người, Hoắc Nguyên Chân nín thở ngưng thần, lặng lẽ nghe động tĩnh bên trong phòng, rốt cục nghe thấy thanh âm nói chuyện khe khẽ.
Bên trong có một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới:
- Sư huynh, chúng ta không cần trông chừng ở chỗ này, không phải nói hòa thượng từ Thịnh Đường tới kia cũng rời đi rồi sao?
- Không thể khinh thường, mặc dù hòa thượng kia rời đi, nhưng ngày hôm qua hai thích khách kia chạy mất một tên, chính miệng Pháp Vương đã ra lệnh nhất định phải trông chừng chặt chẽ nơi này. Nơi này vô cùng quan trọng, không những là lối ra vào địa đạo, còn có thể giám thị đại điện, nhất định không thể bị người bên ngoài biết được.
Nghe thấy đối thoại hai tăng nhân bên trong, Hoắc Nguyên Chân có được rất nhiều tin tức.
Quả nhiên hôm qua Kinh cùng Hứa Tiêm Tiêm đã tới, hơn nữa nhất định xảy ra chiến đấu, trong bọn họ có một người đã bị bắt hoặc bị giết, người còn lại chạy thoát.
Như vậy có thể suy đoán, Kim Cương Pháp Vương thật sự là người Hứa Tiêm Tiêm muốn tìm, chính là tặc đạo trộm đồ Từ Hàng Tĩnh Trai.
Chẳng qua là không biết người chạy thoát là Hứa Tiêm Tiêm hay là Kinh.
Hoắc Nguyên Chân quyết định vào xem thử.
Từ khe cửa quan sát có thể mơ hồ thấy, trong bóng tối, ở góc tường có một ngọn đèn leo lét. Một giọng nói hơi nhỏ một chút vang lên từ góc tường dưới đất, giọng nói còn lại ở trên mặt đất, có một cái ghế tựa vào cửa sổ, người còn lại giám thị bên ngoài cửa sổ, đang đối thoại với người kia.
Muốn đánh ngã hai người kia trong nháy mắt cũng không dễ dàng, nhất định bọn họ có phương pháp cảnh báo nhanh chóng, mỗi người ở một phương hướng, một ở cửa sổ, một dưới đất, muốn công kích cùng lúc là hết sức khó khăn.
Bất quá tự nhiên Hoắc Nguyên Chân có biện pháp của hắn, trong bóng tối, hắn lặng lẽ mở ra Phật quang tầng thứ nhất.
Hồng quang chợt lóe, người chỗ cửa sổ bén nhạy phát hiện, lập tức cảnh giác nói:
- Thứ gì sáng lên?
Chỉ bất quá ở góc độ của y chỉ có thể cảm giác được sáng lên, nhưng cũng không thể nhìn thấy vị trí Hoắc Nguyên Chân.
Người dưới đất vội hỏi:
- Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?
- Cẩn thận một chút, mới vừa rồi có một đạo hồng quang lóe lên một cái.
Người này dứt lời, đến gần chỗ cửa sổ cẩn thận quan sát bên ngoài.
Nhìn một hồi không có phát hiện gì, y còn tưởng rằng là mình vừa hoa mắt, miệng lẩm bẩm không biết nói gì đó.