Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hắn theo một bậc thang kín đáo tiến xuống dưới, mới đi vài bước đã chạm mặt nước.
Càng đi xuống, nước càng sâu, khi chân Hoắc Nguyên Chân đạp đến mặt đất, nước đã đến ngực hắn.
Diện tích của thủy lao ngầm dưới đất này không lớn lắm, phía trước có một lan can sắt, xuyên qua lan can, Hoắc Nguyên Chân có thể thấy cuối đường tối om dường như có bóng người mờ mờ.
Hẳn là Hứa Tiêm Tiêm bị nhốt ở đó, Hoắc Nguyên Chân vội vàng đi tới, tới cho lan can sắt mới phát hiện cửa sắt đã được mở ra.
Vội vàng đi vào, hắn lập tức nhìn thấy hai tay Hứa Tiêm Tiêm giơ lên cao, bị khóa sắt khóa trên vách tường, tóc dài rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là chịu khổ không ít.
Mà càng làm cho Hoắc Nguyên Chân kinh ngạc chính là ở bên cạnh Hứa Tiêm Tiêm, có một nam nhân đang nói chuyện với nàng.
Người này chính là người từng ám sát Hoắc Nguyên Chân, Kinh!
Bọn họ đều có vẻ rất kích động, tựa hồ không có chú ý tới Hoắc Nguyên Chân đến, Kinh nói với Hứa Tiêm Tiêm:
- Sư muội, rốt cục nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Rốt cục ta đã hoàn thành lời sư phụ dặn, tất cả mọi người ở chỗ này hôm nay phải chết.
Hứa Tiêm Tiêm yếu ớt thều thào nói:
- Huynh sai lầm rồi, nhiệm vụ của chúng ta chẳng qua là đoạt về Huyết Ma tàn đồ, mà không phải lạm sát kẻ vô tội.
- Không! Sự muội người sai lầm rồi!
Thanh âm của Kinh rất lớn, nói với Hứa Tiêm Tiêm:
- Trước kia rất lâu Nhất Giới hòa thượng chính là đối tượng ở trên hạ lệnh muốn giết chết, chỉ bất quá người xuất thủ khinh thường, tất cả đều thất bại. Sau đó tên Chu Hằng Ma giáo triệt tiêu nhiệm vụ truy sát, cho nên chuyện này mới không giải quyết được gì.
- Nếu nhiệm vụ của các ngươi đã triệt tiêu, tại sao huynh còn phải làm như vậy?
- Sư muội, tổ chức chúng ta xuất thủ cho tới bây giờ không cho phép thất bại, mặc dù triệt tiêu nhiệm vụ, nhưng trong lòng rất nhiều người đều nhớ mối nhục này.
- Nói bậy, trước kia các ngươi không phải là chưa từng thất bại qua, vì sao không thấy các ngươi làm như thế?
- Sự muội, muội không hiểu, vốn sư huynh cho là chúng ta tới Thiên Trúc, không tìm được Huyết Ma tàn đồ, vậy dứt khoát ở lại nơi này sống qua ngày. Cho dù là sự môn của muội hay tổ chức của huynh hùng mạnh tới mức nào, cũng không thể nào đi tới Thiên Trúc bắt người. Chúng ta thừa cơ hội này, không phải là có thể thoát khỏi sự môn cùng tổ chức khống chế trong tay sao?
Dường như vẻ mặt Kinh hết sức kích động:
- Nhưng muội lại từ chối hảo ý của huynh, một lòng muốn đoạt về Huyết Ma tàn đồ, ở Thiên Trúc mấy tháng qua chạy đôn chạy đáo vì chuyện này. Sự muội có biết không, sư huynh ta vẫn âm thầm chú ý muội, bằng không vì sao muội vừa về tới Hỏa Hoa phủ ta đã có thể phát hiện lập tức, hơn nữa phát hiện hòa thượng kia!
- Huynh âm thầm giám thị muội ư?
- Đó không phải là giám thị, đó là quan tâm, sự muội, muội nói cho ta biết, muội cùng hòa thượng kia ở trong xe ngựa một ngày một đêm, đã làm chuyện gì?
Hứa Tiêm Tiêm lạnh lùng nhìn chăm chú vào Kinh trước mắt có vẻ điên cuồng:
- Chuyện này không liên quan tới huynh!
- Ha ha, hay, hay cho một chuyện không liên quan đến ta, sự muội, không ngờ rằng muội tuyệt tình như thế, ta cũng biết, ta cũng biết!
Kinh hét lớn một tiếng, sau đó ánh mắt có hơi đỏ lên:
- Ta cũng biết sẽ là kết quả này, cho nên lần này ta trở lại, ta cho muội biết, hôm nay hai lối ra khỏi địa đạo này đã bị ta lấp kín. Nhất Giới hòa thượng và Kim Cương Pháp Vương kia đều ở trong địa lao này, lát nữa ta sẽ mở ra cửa sắt ngăn chặn nước sông, hồng thủy sẽ ập tới rất nhanh, chúng ta làm một đôi uyên ương đáy nước đi thôi.
Hứa Tiêm Tiêm nghe thấy lời của Kinh, không nhịn được nói:
- Quả thật là huynh điên rồi.
- Không sai, ta thật sự điên rồi, lúc ta tiến vào đây cũng đã quyết định như vậy.
Kinh vừa nói chuyện, vừa chỉ bên cạnh Hứa Tiêm Tiêm:
- Nơi này chính là cửa sắt ngăn nước sông, khóa sắt kia đã rỉ sét, thanh kiếm này của sư huynh có thể dễ dàng chém đứt nó.
Sau khi nói xong, Kinh lại cầm lên bảo kiếm trong tay, đi tới trước cửa sắt.
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân đã hiểu được rất nhiều chuyện.
Kinh có lòng yêu Hứa Tiêm Tiêm là không sai, chỉ bất quá tình cảm của y đã méo mó.
Đệ tử ngoại môn Từ Hàng Tĩnh Trai lại thuộc về một tổ chức sát thủ. Hoắc Nguyên Chân đã đoán được tổ chức này là cái gì, căn bản là Tăng Đạo Ni, không nghĩ tới thì ra chân tướng sự tình nằm ở chỗ này.
Lúc trước bị người của Tăng Đạo Ni nhiều lần tìm tới gây phiền phức, nhưng đều bị mình nhất nhất hóa giải, không nghĩ tới cuối cùng còn có người nhớ kỹ chuyện này.
Kinh cùng Hứa Tiêm Tiêm đi tới Thiên Trúc, cho là có thể vì vậy thoát khỏi sư môn khống chế, không ngờ rằng Hứa Tiêm Tiêm vẫn một dạ trung thành với Từ Hàng Tĩnh Trai, một lòng muốn tìm trở về Huyết Ma tàn đồ, không chịu đáp ứng cùng Kinh sống cuộc sống ở Thiên Trúc.
Kinh âm thầm giám thị Hứa Tiêm Tiêm, phát hiện Hứa Tiêm Tiêm cùng mình ngồi chung ngồi một chiếc xe ngựa, cho nên sinh ra lòng ghen ghét đố kỵ.
Mà khi hai người bọn họ cùng nhau đi tới chỗ Kim Cương Pháp Vương, Hứa Tiêm Tiêm bị bắt, sau khoảnh khắc Kinh chạy thoát nhất định cũng không có rời đi, thậm chí một mực ẩn thận trong tối, cuối cùng phát hiện mình đến.
Xem ra mình vẫn còn khinh thường, cũng là tên sát thủ Kinh này ẩn nấp hết sức kín đáo, ngay cả Kim Nhãn Ưng cũng không thể phát hiện.
Sau khi phát hiện được mình, Kinh bèn theo sau mình chạy xuống địa đạo này, hơn nữa thừa dịp mình đi nghe Kim Cương Pháp Vương cùng Đạo Nguyên thiền sư đối thoại phong bế hai cửa ra. Y còn tới thủy lao này định mở cửa ngăn để cho nước sông Hằng rót vào địa lao, từ đó giết chết tất cả mọi người.
Kế hoạch thật là ác độc, lòng dạ thật là ác độc.
Người này đã trở nên táng tâm bệnh cuồng, tuyệt đối không thể lưu lại.
Lúc Kinh đang chuẩn bị mở cửa ngăn nước sông ra, thình lình Hoắc Nguyên Chân ở ngoài xa bắn ra một chỉ.
Lúc Kinh nghe thấy thanh âm của chỉ lực phá không, tránh né đã không còn kịp nữa, chỉ có thể đưa tay lên đỡ.
Kình đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ bắn xuyên qua bàn tay y, Kinh kêu lên thảm thiết một tiếng, nhưng cũng không thèm quay đầu lại, giơ bảo kiếm lên chém vào khóa sắt của cửa ngăn.
Keng.
Tiếng kim loại chạm nhau vang lên, khóa sắt đã rỉ sét lập tức gãy rời.
Lúc này chỉ thứ hai của Hoắc Nguyên Chân đã tới, một chỉ trúng vào vai Kinh. Một đạo huyết quang bùng lên, thân thể Kinh lảo đảo một cái, nhưng vẫn còn muốn kéo khóa sắt xuống, để cho nước sông ngầm bên ngoài lập tức tràn vào.
Bốp!
Lại hai chỉ nữa bắn tới, trúng thẳng vào ngực. Cho dù là ý chí Kinh kiên cường hơn nữa cũng không chịu nổi công kích chí mạng như vậy, ánh mắt ảm đạm quay đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân, miễn cưỡng cười một cái:
- Nhất Giới, ta chết, ngươi cũng đừng mong sống.
Nói xong những lời này, Kinh lật người ngã xuống nước, sinh cơ đoạn tuyệt.
Mặc dù khóa sắt chưa bị y kéo xuống nhưng cũng đã gãy lìa, nước sông bên ngoài ép vào từng đợt từng đợt. Chỉ cần áp lực nước sông ép vỡ khóa sắt, như vậy nước sống mãnh liệt sẽ lập tức tràn vào.