Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Địa lao này đã bị phong kín, một khi nước sông tràn vào, rất nhanh là có thể tràn đầy địa lao này, không có đường thoát.
Hoắc Nguyên Chân rẽ nước đi tới trước mặt của Hứa Tiêm Tiêm, ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy hai tay Hứa Tiêm Tiêm bị khóa ở phía trên, thân thể tựa vào vách.
Kim Cương Pháp Vương quả thật hết sức oán hận người của Từ Hàng Tĩnh Trai, suy đoán đây là thấy Hứa Tiêm Tiêm là một tiểu cô nương mới không giết nàng. Bất quá y cũng không ưu đãi nàng, trói nàng vào thủy lao.
Thấy Hoắc Nguyên Chân tới, giết chết Kinh, rốt cục Hứa Tiêm Tiêm không nhịn được rơi nước mắt như mưa:
- Đại sư, đều là tại ta, đều là ta hại ngươi, nếu lúc trước để cho ngươi phế võ công Kinh, cũng sẽ không có chuyện này.
- Biết sai rồi, vậy phải sửa đổi.
Giọng của Hoắc Nguyên Chân có hơi lạnh lẽo, tuy rằng chuyện này đứng từ góc độ của Hứa Tiêm Tiêm làm như vậy là không sai, nhưng rốt cục để tên Kinh này làm mưa làm gió như vậy, làm cho hắn có hơi không thoải mái.
- Đại sư yên tâm, hôm nay Đại sư chết ở chỗ này, Tiêm Tiêm sẽ cùng chết với ngươi.
- A Di Đà Phật, trẻ con nói không biết lựa lời, Phật tổ chớ trách, ai nói hôm nay nhất định bần tăng sẽ chết?
Hoắc Nguyên Chân mò dưới nước tìm bảo kiếm của tên Kinh, giơ lên chém hai kiếm chặt đứt xích sắt của Hứa Tiêm Tiêm.
Thân thể Hứa Tiêm Tiêm mềm nhũn ngã xuống, Hoắc Nguyên Chân khoát tay, chộp lấy cổ áo nàng xách lên giống như cách một con gà con.
Đường đường người thừa kế tương lai Từ Hàng Tĩnh Trai bị Hoắc Nguyên Chân giơ lên như vậy cảm giác vô cùng mất thể diện, vội vàng dựa lưng vào vách tường, cố gắng khôi phục thể lực.
Cửa ngăn kia mắt thấy không chịu đựng được nữa, đã có nước từ khe hở bắt đầu tuôn trào.
Sắp chết rồi...
Nỗi đau cái chết sắp tới bao phủ trong đầu. Hứa Tiêm Tiêm càng ngày càng cảm thấy thật có lỗi với Hoắc Nguyên Chân, nếu không phải vì mình, hắn sẽ không tới nông nỗi này, nhưng tới nông nỗi này rồi hắn còn tới đây cứu mình.
Mắt đẫm lệ nhòa, Hứa Tiêm Tiêm vọt tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, ôm chầm lấy tấm lưng rộng rãi của hắn, miệng nói:
- Đại sư, Tiêm Tiêm đã nói qua chết cũng phụng bồi ngươi, quyết không nuốt lời!
Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại liếc mắt nhìn người ngọc sau lưng, lạnh lùng nói:
- Biết sai rồi sao?
- Hu hu, ta biết, đáng tiếc đã muộn...
- Nếu có thể còn sống thì sao?
Hứa Tiêm Tiêm căn bản không tin tưởng lời của Hoắc Nguyên Chân, nước mắt đã tuôn trào sau lưng hắn. Nàng không tin dưới tình huống này hai người còn có thể sống được, nhưng vẫn đáp lời hắn:
- Bất kể kiếp này hay là kiếp sau, Tiêm Tiêm đều bằng lòng làm bạn Đại sư, ngươi muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó, báo đáp ân ngươi liều mình cứu giúp.
- Ta chỉ cần sau khi nàng trở về Thịnh Đường, hãy làm chủ nhân Từ Hàng Tĩnh Trai.
Hứa Tiêm Tiêm lắc đầu, nước mắt vẫy ra:
- Ta bằng lòng, nhưng cũng không thể.
- Chỉ cần nàng xác định hết thảy nghe theo bần tăng là được rồi.
- Tiêm Tiêm bằng lòng, chuyện gì ta cũng bằng lòng.
Bây giờ Hứa Tiêm Tiêm chỉ muốn chết ở trong lòng Hoắc Nguyên Chân, nam nhân này làm cho nàng có thể dâng mạng sống, bảo nàng làm gì nàng cũng bằng lòng.
- Chủ nhân tương lai Từ Hàng Tĩnh Trai, nàng hãy nhớ kỹ, đây là nàng đã nói.
Lúc này khóa sắt rỉ sét kia rốt cục không chịu đựng được áp lực nước sông Hằng nữa, rắc một tiếng tung bay, cửa ngăn bằng sắt một thước vuông ngã xuống.
Rốt cục dòng nước ngầm của sông Hằng tràn vào địa lao, giống như ngựa hoang vừa sút dây cương, mang theo khí thế không gì cản nổi ập xuống.
Không sai, chính là ập xuống. Nước sông sát phía sau cửa ngăn ập xuống thật mạnh về phía Hoắc Nguyên Chân, bởi vì hắn đứng ngay trước mặt cửa ngăn.
Trước khi nước chảy nuốt chửng Hoắc Nguyên Chân, dường như Hứa Tiêm Tiêm còn thấy được gương mặt tươi cười của hắn. Trong khoảnh khắc này, hòa thượng này cười như vậy dường như có âm mưu gì đó.
Có những khi cả đời người cũng không hiểu ra một chuyện, có những khi chỉ trong khoảnh khắc hiểu ra được rất nhiều.
Vào giờ phút này dường như Hứa Tiêm Tiêm đã hiểu ra, dường như có rất nhiều chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hòa thượng này.
Mặc dù lý trí nói cho nàng biết nước sông Hằng ập xuống, mình cùng hòa thượng này nhất định sẽ chết, nhưng nàng lại cảm thấy tựa hồ sẽ không chết. Nụ cười quỷ dị giống như âm mưu được như ý của hòa thượng này, chắc chắn không phải là biểu hiện của bệnh thần kinh phát tác.
Nhưng đây cũng chỉ là ước mơ, nước sông Hằng mãnh liệt có thể ngập đầy thủy lao này trong một thời gian rất ngắn, sau đó cũng sẽ ngập tràn cả địa lao này, sau đó nàng và hắn sẽ hóa thành cá tôm dưới nước.
Mặc dù hòa thượng kia phí công đưa tay ra, phí công chộp được cửa ngăn đã ngã, phí công dùng sức đẩy ngược trở về, hết thảy đều là uổng công, không có cơ hội.
Hứa Tiêm Tiêm cũng không có tình cảm gì cùng Hoắc Nguyên Chân, chẳng qua là nàng cảm kích đối với hắn, cảm kích hắn vào thời khắc sinh tử cuối cùng còn chạy tới cứu mình, kết quả phải bồi cả tính mạng ở nơi này.
Thuở nhỏ ở Từ Hàng Tĩnh Trai lớn lên, thuở nhỏ đã được bồi dưỡng chuẩn bị trở thành kẻ nối nghiệp, từ lúc mười bảy tuổi Hứa Tiêm Tiêm đã gánh vác sứ mạng trọng đại.
Sư phụ của nàng là chủ nhân Từ Hàng Tĩnh Trai, một lão ni cô hơn một trăm tuổi, võ công cao không tả nổi.
Mà Hứa Tiêm Tiêm nàng ngày sau cũng phải làm ni cô, tất cả mọi người cho là như thế.
Từ trước tới nay nàng cũng chưa từng cảm thấy làm ni cô có gì là không tốt. Thậm chí nàng đã mơ ước sau này cũng giống như sự phụ, cũng có thể thanh đăng cổ Phật, cũng trường kiếm giang hồ, hết thảy những chuyện khác không liên quan tới mình.
Duy nhất chính là xuống tóc sẽ hơi khó coi một chút, nhưng chuyện này không liên quan tới đại cục.
Nhưng mới vừa rồi, những lời mà phương trượng kia vừa nói với nàng: “Yêu cầu duy nhất của ta là muốn nàng hãy làm chủ nhân Từ Hàng Tĩnh Trai.” Khiến cho Hứa Tiêm Tiêm đột nhiên có hơi không muốn làm ni cô.
Có lẽ là suy nghĩ hỗn loạn giữa sinh tử, nàng cảm thấy nếu như làm ni cô, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội báo đáp người trước mắt này.
Nhưng nàng vẫn đáp ứng, vì không muốn để cho hắn thất vọng.
“Tiêm Tiêm đời này không có cơ hội làm ni cô, làm cho ngươi thất vọng.”
Hứa Tiêm Tiêm yên lặng mặc niệm một câu, ra sức ôm lấy hông của Hoắc Nguyên Chân, không để cho hồng thủy mãnh liệt cuốn trôi mình đi. Không thể để tách ra khỏi hắn, nàng muốn ở chung một chỗ với hắn, đây là chuyện cuối cùng nàng có thể làm để báo đáp ân cứu mạng của hắn, cũng là chuyện nàng muốn làm để chuộc tội.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, tóc dài phất phơ dưới nước. Hiện tại Hứa Tiêm Tiêm giống như một người bằng sứ tinh xảo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị hồng thủy đánh nát, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì tới cùng, nàng muốn kéo dài tính mạng mình tới khoảnh khắc cuối cùng.
Thế nhưng...
Hồng thủy kia cũng không nện xuống thật mạnh như dự đoán, không cuốn thân thể nàng và hắn lên, mà sau một lúc hung hãn chợt nhanh chóng giảm đi áp lực, càng ngày càng ít...
Nàng ngẩng đầu lên ở phía sau hắn.
Cơ bắp trên cánh tay hòa thượng này nhô lên, có thể thấy rõ mạch máu nổi lên trên trán hắn. Dường như hắn đã dùng tới tất cả lực lượng, đang ra sức đóng cửa ngăn kia trở lại.
Cửa ngăn nước vốn bị gãy khóa, nước chảy từ ngoài cửa vọt vào, nếu như khóa cửa được trở lại như cũ, như vậy nước sông sẽ bị ngăn lại bên ngoài.
Nhưng lực xung kích của nước sông kia cực lớn, mặc dù Hứa Tiêm Tiêm không biết tính toán nhưng cũng có thể suy đoán được, e rằng có tới vạn cân lực lượng.
Nhưng không ngờ rằng lực lượng bậc này bị hòa thượng kia dùng sức mạnh đẩy ngược trở về.
Mực nước nơi này chỉ trong khoảnh khắc đã tràn qua ngực, rốt cục đã đến khóe miệng hòa thượng kia. Hắn ra sức ngước đầu, hai tay phát lực, đôi môi mím lại thật chặt, tuy rằng không mở miệng đếm nhịp, cũng không có tiếng rống chấn động lòng người, nhưng cứ như vậy từng bước một đẩy cửa ngăn trở về vị trí cũ.
Hơn nữa trong quá trình này, Hứa Tiêm Tiêm còn ôm cổ hắn, đeo trên lưng hắn. Thậm chí không biết lúc nào, hai chân của nàng cũng quắp chặt lấy hông hắn giống như bạch tuộc.
Đây là Hứa Tiêm Tiêm quyết tâm muốn chết cùng Hoắc Nguyên Chân chung một chỗ, nhưng không ngờ rằng lại trở thành gánh nặng trong lúc hắn đang cố gắng đóng cửa ngăn nước lại.
Hoắc Nguyên Chân vận chuyển nội lực chân khí, tầng mười ba lực Long Tượng giờ khắc này phát huy tới cực độ, cực lực đẩy lui con thủy giao long đang gào thét kia trở về phía sau cửa ngăn.
Toàn thân trên dưới nổi gân xanh, giờ phút này mặt mũi Hoắc Nguyên Chân cũng trở nên đỏ bừng, muốn đẩy ngược nước trở về nói thì rất dễ, huống chi Hứa Tiêm Tiêm còn đeo sau lưng hắn.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhất thiên hạ đang vô cùng sợ hãi nhìn mình, Hoắc Nguyên Chân không nhịn được nói:
- Ta đang liều mạng ở chỗ này, nàng đeo lên lưng ta làm gì?
Hứa Tiêm Tiêm kêu lên một tiếng, cuống quít buông tay.
Kết quả mực nước đã vượt qua chiều cao của nàng, sau khi sặc sụa mấy ngụm nước, nàng lại không thể không ôm lấy cổ của Hoắc Nguyên Chân lần nữa.
Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ nàng không biết bơi sao?
- Không... Không biết.
- Được rồi, hiện tại nàng hít sâu một hơi, sau đó lấy thanh kiếm kia cả vỏ mang tới, gài vào khóa cửa ngăn này, không cho nước bên ngoài tràn vào nữa.
Hứa Tiêm Tiêm nghe vậy vội vàng gật đầu một cái, hít thở sâu một hơi, lặn xuống dưới nước, tìm lại bảo kiếm và vỏ kiếm của Kinh để lại, sau đó níu vai Hoắc Nguyên Chân bơi tới trước mặt cửa ngăn.
Nàng ra sức dùng kiếm cài vào vị trí khóa cửa trước đây, không yên lòng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nước này lớn như vậy, thanh kiếm này có thể chịu đựng được sao?
- Lúc nước lưu chuyển có lực lượng rất lớn, nhưng lúc ngừng lại không có uy lực gì.
Hoắc Nguyên Chân đẩy cửa ngăn lâu như vậy, đã hoàn toàn làm cho nước chảy bình tĩnh lại, hiện tại nước bên trong thủy lao này chỉ là nước chết.
Thấy Hứa Tiêm Tiêm đã cài cửa ngăn lại chắc chắn, Hoắc Nguyên Chân thử chậm rãi buông tay ra, quả nhiên nước đã không còn tràn vào nữa.
Mặc dù ở mép cửa vẫn không ngừng có nước tràn vào nhưng đã không còn quan trọng, chút nước tràn vào như vậy muốn ngập đầy địa lao này, không có một ngày một đêm sợ là không thể.
Khống chế được cửa ngăn, rốt cục Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài.
Mặc dù hắn vẫn có lòng tin có thể khống chế được cửa ngăn không cho nước tràn vào, nhưng lúc thật sự làm lại không dễ dàng như vậy.
Tối thiểu chỉ một người không cách nào hoàn thành quá trình này, mình không thể nào vừa đẩy cửa ngăn vừa tìm đồ gài lại, cho nên chuyện này cũng có một phần công lao của Hứa Tiêm Tiêm.
Tiểu cô nương gài xong cửa ngăn vẫn tiếp tục ôm cổ Hoắc Nguyên Chân, như vậy nàng mới không bị chìm xuống dưới nước.
Từng lọn tóc dài đen nhánh dán vào mặt, đôi mắt to đẹp có vẻ đờ đẫn chưa hết kinh hoàng, thậm chí trên lông mi dài còn bám một ít bụi bẩn, gương mặt đẹp như tranh vẽ của Hứa Tiêm Tiêm giờ phút này trắng bệch như tờ giấy.
Hoắc Nguyên Chân có vẻ bất đắc dĩ nói:
- Dáng vẻ nàng như vậy đâu giống với một cao thủ Tiên Thiên, làm sao hoàn thành được chuyện ta ủy thác, làm sao có thể làm chủ nhân Từ Hàng Tĩnh Trai?
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nghi ngờ mình, Hứa Tiêm Tiêm có hơi oan ức. Quả thật nàng đã là cao thủ Tiên Thiên, được Từ Hàng Tĩnh Trai toàn lực bồi dưỡng, đầu năm nay nàng đã tiến vào Tiên Thiên, chỉ mười bảy tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn Linh Tiêu cung Hoa Tiểu Hoàn một tuổi, cơ hồ có thể coi như là cao thủ Tiên Thiên trẻ tuổi nhất.
Nhưng cảnh giới Tiên Thiên của mình trong mắt hắn không đáng kể gì, mình chỉ như đứa trẻ chỉ biết đeo trên cổ hắn, phải dựa vào hắn bảo vệ.
Trước mặt hắn, mình không có chút phong phạm cao thủ nào cả, đừng nói tới khí độ của người thừa kế Từ Hàng Tĩnh Trai. Nhưng Hứa Tiêm Tiêm vẫn còn lòng tự tôn của nàng, cắn thật chặt đôi môi tái nhợt:
- Ngươi yên tâm đi, nhất định ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà người phó thác. Sau khi ta rời khỏi nơi này sẽ xuống tóc làm ni cô, nhất định không để cho ngươi thất vọng.
- Được rồi, đây là nàng nói.
Hoắc Nguyên Chân thuận miệng trả lời một câu, cũng không để ý, nói với Hứa Tiêm Tiêm:
- Nào, ôm cổ của bần tăng thật chặt, chúng ta sẽ rời đi thủy lao lên phía trên, nhất định phía trên sẽ có đường ra.
Hoắc Nguyên Chân biết phía trên có hai cửa ra, trong đó e rằng lối ra địa đạo không ra được, cửa sắt ở đó còn dày nặng hơn cả cửa sắt nhốt Mạc Thiên Tà, căn bản không cách nào mở ra.
Nhưng còn có một cửa ra khác đi thông đại điện trên mặt đất, Hoắc Nguyên Chân cũng không tin cửa ra đó cũng có cửa sắt mấy ngàn cân đóng chặt, nhất định mình có thể mở ra một lối đi.
Dùng tay nhẹ nhàng nâng hai chân Hứa Tiêm Tiêm, Hoắc Nguyên Chân mới cảm giác được thân thể nàng tựa hồ không có sức nặng.
Vốn dưới nước đã có lực đẩy, dáng vóc Hứa Tiêm Tiêm lại thon thả mảnh mai, đeo trên lưng hắn gần như không cảm giác được. Chỉ có mái tóc đen thật dài rũ xuống vai hắn mới chứng minh sự tồn tại của nàng.
Vừa cất bước tiến về phía trước, mặt nước chuyển động, làn tóc của nàng quét vào mặt hắn.
- Tóc của nàng có hơi vướng víu...
Hoắc Nguyên Chân nói một câu, Hứa Tiêm Tiêm nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng:
- Ta biết.
Nói xong, mái tóc dài được nàng vén ra sau lưng, không còn làm trở ngại Hoắc Nguyên Chân nữa.
Đi về phía trước mấy bước, Hứa Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói bên tại Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, ta làm ni cô, phải làm bao lâu?
Hoắc Nguyên Chân bây giờ cũng không có tâm trạng nói nhiều, chẳng qua là muốn đi nhanh chóng, thuận miệng đáp lại một câu:
- Ni cô còn có chuyện làm bao lâu hay sao, làm thì phải làm cả đời.
- Phải làm cả đời ư...
- Thế nào? Còn có vấn đề gì?
Hoắc Nguyên Chân không có nghe rõ Hứa Tiêm Tiêm nói gì, thuận miệng hỏi một câu.
Hứa Tiêm Tiêm vội vàng nói:
- Không có gì, ta đã đáp ứng người sẽ nghe theo ngươi hết thảy, nhất định sẽ không để cho người thất vọng.