Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Sau khi quán đỉnh cho Tuệ Cương kết thúc, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống lại vang lên trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân:
- Túc chủ chiêu thu đệ tử thứ nhất, có lập tức sử dụng phần thưởng cơ hội cường hóa đạo cụ hay không?
- Tạm thời khoan sử dụng.
Kế hoạch Hoắc Nguyên Chân là cường hóa đài sen, tạm thời khoan sử dụng, chờ sau khi trở lại Thiếu Lâm tự sẽ sử dụng.
Hắn nói với Tuệ Cương:
- Con đã đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ, bây giờ làm một nhiệm vụ vi sư giao cho.
- Xin sư phụ dặn dò.
- Con tiếp tục ở lại Thiên Trúc đã không còn ý nghĩa, hiện tại có thể rời khỏi nơi này. Vi sự muốn con đuổi theo A Dục Già, bảo vệ cho y tới Thịnh Đường, tranh thủ bình yên tới nơi trong vòng một năm.
Tuệ Cương gật đầu đáp ứng:
- Đệ tử cẩn tuân lệnh của sư phụ.
- Chờ sau khi con tới Thiếu Lâm, con sẽ chính thức trở thành đệ tử của ta, cũng có thể gặp các vị sư huynh đệ đồng môn. Vi sư suy đoán Thiếu Lâm ta sớm muộn cũng phải chống lại các đại môn phái Thịnh Đường, trong đó rất có thể có Từ Hàng Tĩnh Trai cùng Tịnh Niệm Thiền Tông, nếu tốc độ của con nhanh một chút, có lẽ có thể về kịp.
Tuệ Cương có vẻ kích động nói:
- Đệ tử nhất định bảo vệ A Dục Già điện hạ mau sớm tới Thiếu Lâm.
Hoắc Nguyên Chân vừa nói chuyện, vừa nhìn Hứa Tiêm Tiêm một cái.
Hắn nói lời này cũng là muốn cho Hứa Tiêm Tiêm nghe, mình muốn đưa Thiếu Lâm thành đệ nhất thiên hạ, những đại môn phái kia nhất định sẽ không để cho mình thuận lợi đạt thành mục đích. Môn phái như Từ Hàng Tĩnh Trai sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chướng ngại vật, mà lúc ấy Hứa Tiêm Tiêm đi đâu về đâu cũng là một chuyện tiến thoái lưỡng nan.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, quả nhiên Hứa Tiêm Tiêm lộ vẻ ngơ ngác, cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hứa Tiêm Tiêm càng thêm lộ vẻ đau khổ, trong ánh mắt có vẻ cầu khẩn.
Hoắc Nguyên Chân hiểu ý của nàng, nàng không muốn Từ Hàng Tĩnh Trai có một ngày đi tới phía đối lập cùng Thiếu Lâm.
Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút, nói với Hứa Tiêm Tiêm một câu:
- Hứa cô nương, nàng phải nỗ lực, tranh thủ sớm ngày trở thành chủ nhân Từ Hàng Tĩnh Trai, đến lúc đó rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng.
Hứa Tiêm Tiêm cúi đầu không nói, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Hoắc Nguyên Chân không tiếp tục nói chuyện cùng nàng, mà là nói với Tuệ Cương:
- Trong thời gian con ở Thiên Trúc, cũng không xúc tiến được Phật pháp Thiên Trúc phát triển được bao nhiêu...
- Đệ tử xấu hổ.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Đạo Nguyên thiền sư một cái, nói với lão:
- Đại sư, lão có bằng lòng nhận chức Quốc sư Thiên Trúc hay không?
Đạo Nguyên thiền sư ngẩn người một chút:
- Lão nạp chỉ muốn trùng tu Bố Kim tự, hoằng dương Phật pháp.
- Chuyện này cũng không xung đột, Quốc sư Thiên Trúc cũng có thể ở tại Bố Kim tự, hơn nữa thân phận Quốc sư hoằng dương Phật pháp không thể nghi ngờ sẽ càng thêm tiện lợi.
Đạo Nguyên thiền sư suy nghĩ một chút:
- Là Quốc sư hay không không thành vấn đề, chỉ cần có thể hoằng dương Phật pháp, phổ độ chúng sinh, thân phận chỉ là một cách gọi thôi, chẳng qua chức Quốc sư cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể đảm nhiệm.
- Chuyện này rất đơn giản.
Hoắc Nguyên Chân lại nhìn Tuệ Cương nói:
- Hiện tại con dẫn theo Đạo Nguyên thiền sư tới vương cung, nói rõ với Sa La Vương rằng con đã trở thành đệ tử của ta, sắp sửa bảo vệ A Dục Già điện hạ đi Đông Thổ thỉnh kinh. Hơn nữa đề cử Đạo Nguyên thiền sư làm Quốc sư Thiên Trúc, cũng thỉnh Sa La vương ủng hộ Đạo Nguyên Đại sự trùng tu Bố Kim tự.
- Đệ tử hiểu, chuyện này nhất định có thể thành công.
Chớ nói chuyện này là do Hoắc Nguyên Chân một tay xúc tiến, cho dù là không có quan hệ của Hoắc Nguyên Chân, Tuệ Cương cũng tự tin có thể làm thành chuyện này. Y đi bảo vệ A Dục Già, Sa La vương nhất định là cao hứng còn không kịp. Hơn nữa tín ngưỡng Sa La vương bây giờ đã cực kỳ thành kính, chắc chắn sẽ không phản đối trùng tu Bố Kim tự.
Về phần chức Quốc sư, rõ ràng Đạo Nguyên thích hợp hơn y nhiều, Đạo Nguyên thiên sự tinh thông Phật pháp, đương nhiên phải giỏi hơn kẻ nửa đường xuất gia như y.
- Đã như vậy, con cùng Đạo Nguyên Đại sư rời đi thôi, an bài xong chuyện này con hãy đuổi theo A Dục Già, hiện tại có lẽ y còn chưa đi được bao xa.
Tuệ Cương gật đầu đáp ứng, chuẩn bị dẫn theo Đạo Nguyên thiền sư rời đi.
Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Vi sư đã truyền thụ công lực cho con, như vậy con cũng không cần mang theo Huyết Ma tàn đồ trên người làm gì nữa.
- À, đúng rồi, suýt chút nữa đệ tử quên mất.
Tuệ Cương dứt lời bèn lấy Huyết Ma tàn đồ của mình ra đưa cho Hoắc Nguyên Chân, sau đó cáo từ rời đi.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy Huyết Ma tàn đồ, mở ra xem thử, đây là mảnh nằm ở giữa bên trái, lấy được mảnh này nữa, mình đã có tổng cộng bốn mảnh
- Huyết Ma tàn đồ.
Năm mảnh Huyết Ma tàn đồ còn lại nằm trong tay Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân, Bất Tử Đạo Nhân, Chu Cẩn, bốn người này tổng cộng có bốn mảnh, mảnh cuối cùng Hoắc Nguyên Chân suy đoán nằm trong tay Tịnh Niệm Thiền tông.
Trong đó Lý Dật Phong, Bất Tử Đạo Nhân cùng Chu Cẩn trước mắt đều ở tổng đàn Ma giáo Thiên Sơn, tuyệt đối không phải là mình có thể lực địch, cho nên tạm thời cũng không cần nghĩ tới Huyết Ma tàn đồ của bọn họ.
Mà Lý Lưu Vân không biết tung tích, cũng không tìm được, duy nhất có lẽ có hy vọng lấy được minh của Tịnh Niệm Thiền Tông, nhưng cũng phải mưu đồ thật cẩn thận mới được.
Một khi động thủ đối với Tịnh Niệm Thiền Tông, rất có thể cũng đồng thời rước lấy Từ Hàng Tĩnh Trai công kích, nhất định phải cẩn thận hành sự.
Xem qua Huyết Ma tàn đồ, Hoắc Nguyên Chân phát hiện Hứa Tiêm Tiêm cũng đang nhìn chằm chằm Huyết Ma tàn đồ trên tay mình.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới nhớ ra, mục đích Hứa Tiêm Tiêm tới Thiên Trúc chính là muốn đoạt lại mảnh Huyết Ma tàn đồ này. Hiện tại thấy tàn đồ đã lọt vào tay mình, làm sao nàng lại không có tâm tư muốn thu hồi.
Hoắc Nguyên Chân nói với Hứa Tiêm Tiêm:
- Tiêm Tiêm cô nương, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, nàng có thể nói cho ta biết nàng có muốn mãnh Huyết Ma tàn đồ này không?
- Ta rất muốn, nhưng ta cảm thấy ngươi cũng sẽ không đưa nó cho ta.
Hứa Tiêm Tiệm nói như vậy, lại nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng ta, hết thảy ta đều nghe theo ngươi, ngươi không cho ta, ta cũng sẽ không đòi hỏi.
Hoắc Nguyên Chân hài lòng gật đầu một cái, thu Huyết Ma tàn đồ vào.
Lúc này, Hứa Tiêm Tiêm đột nhiên cầm lấy một con dao gọt trái cây trên bàn.
Thiên Trúc có rất nhiều trái cây, dao gọt trái cây là vật rất thường gặp. Hiện tại nàng đột nhiên cầm dao, Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, không biết Hứa Tiêm Tiêm muốn làm gì.
Chi thấy Hứa Tiêm Tiêm một tay nắm lấy mái tóc mình, tay kia cầm dao nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, ta nghe theo lời ngươi, hiện tại sẽ xuống tóc của mình. Chờ sau khi trở lại Từ Hàng Tĩnh Trai sẽ cầu xin sự phụ quy y cho ta, chính thức xuất gia làm ni.
- Chậm đã!