Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hoắc Nguyên Chân mở miệng ngăn lại, sau đó nói:
- Hứa cô nương, chuyện xuất gia tạm thời không vội, cho dù bây giờ nàng xuất gia làm nó cũng không thể nào lập tức tiếp nhận địa vị của sư phụ mình, hơn nữa nàng cũng không hiểu ý bần tăng.
- Ý của phương trượng là..
Hoắc Nguyên Chân đứng lên đi tới bên người Hứa Tiêm Tiêm, cầm lấy dao kia vứt sang bên, sau đó mới nói:
- Chuyện này bần tăng sẽ chậm rãi nói cho nàng biết trên đường chúng ta trở về.
- Ngươi... Ngươi chịu mang ta trở về Thịnh Đường sao?
- Dĩ nhiên, chúng ta đã thỏa thuận với nhau, sự tình ở Thiên Trúc hiện tại đã kết thúc, tự nhiên tới lúc nên trở về.
- Thật là hay quá.
Hứa Tiêm Tiêm nhảy cẫng lên như đứa trẻ, đã rất lâu mới nở một nụ cười vui vẻ, không nhịn được nắm lấy tay Hoắc Nguyên Chân:
- Vậy chúng ta đi ngay đi, chúng ta còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, phải mua không ít y phục, mang theo một ít nước, còn phải chuẩn bị rất nhiều giày, có lúc đường xá sẽ rất khó đi. Bất quá ở Thiên Trúc này không cưỡi ngựa được, bằng không cưỡi ngựa sẽ đi nhanh hơn nhiều. Chúng ta nhất định là phải đi trên bộ, nếu ngồi thuyền đi theo sông Hằng sẽ không trở về được...
Hứa Tiêm Tiêm vui sướng suy nghĩ một trận, chợt lộ vẻ xấu hổ:
- Chỉ là như vậy, sợ rằng hai chúng ta phải sống chung một chỗ hai năm, ngươi cũng không nên chê ta phiền phức.
Nhìn nàng lộ vẻ vui mừng như vậy, không hề lo lắng phải đi đường mấy năm, Hoắc Nguyên Chân cũng không nhịn được cười nói:
- Nàng không nghĩ qua chúng ta có thể lạc đường lúc trở về sao, không lo rằng chúng ta có thể không về được Thịnh Đường sao?
Hứa Tiêm Tiêm cũng không lo lắng chút nào:
- Nếu như chỉ có một mình ta có lẽ không thể trở về, nhưng còn có ngươi. Cho dù là lạc đường cũng không hề gì, ngươi lợi hại như vậy nhất định có thể tìm được đường về, ta cứ đi theo người là được.
- Nàng tin tưởng bần tăng như vậy sao?
Hứa Tiêm Tiêm gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc kiên định, giọng nói kiên quyết:
- Từ lúc ngươi cứu ta trong thủy lao, ta đã tin tưởng ngươi, vĩnh viễn tin tưởng ngươi.
Bchngcsch. Cm |
Hứa Tiêm Tiêm không nghĩ tới mình sẽ trở về Thịnh Đường bằng một phương thức lạ lùng như vậy.
Con lão ưng to lớn kia bay lượn trên tầng mây, nàng được hòa thượng này ôm vào trong ngực giống như ôm hài tử, cứ như vậy bay bổng trên mây.
Nhìn quang cảnh trên trời, cảm nhận cương phong mạnh mẽ, mới ban đầu, Hứa Tiêm Tiêm xấu hổ nhắm mắt lại không dám nhìn tới Hoắc Nguyên Chân.
Mặc dù trong thủy lao nàng đã từng ôm hắn, nhưng lúc đó trong cơn nguy cấp, khác hẳn lúc này.
Nhưng càng về sau, Hứa Tiêm Tiêm phát hiện hắn chẳng qua là đơn thuần ôm mình, cũng không có bất kỳ những cử động nào khác quá mức, mới dần dần khôi phục bình thường bắt đầu cười nói cùng Hoắc Nguyên Chân.
Nàng cũng dần dần hiểu ý tứ của hắn, thì ra là hắn hy vọng mình trông coi Từ Hàng Tĩnh Trai, sau này có thể kết thành đồng minh chặt chẽ cùng Thiếu Lâm, vĩnh viễn ủng hộ hắn.
Hứa Tiêm Tiêm bằng lòng ủng hộ hắn, chẳng qua là không mấy bằng lòng làm ni cô, bất quá cũng không đành lòng cãi lại ý của hắn.
Hoắc Nguyên Chân có ý nghĩ của mình, mình muốn trở thành võ lâm Minh chủ, không có môn phái nào ủng hộ mình là không được, bây giờ môn phái có thể ủng hộ mình cũng chỉ có Linh Tiêu cung.
Cho nên hắn phải tận lực làm cho nhiều môn phái có lực ảnh hưởng có thể ủng hộ mình hơn, Từ Hàng Tĩnh Trai không thể nghi ngờ là một lựa chọn tốt.
Nếu như Hứa Tiêm Tiêm có thể trở thành chủ nhân Từ Hàng Tĩnh Trai, như vậy ngày sau nhất định có thể ủng hộ mình trở thành võ lâm Minh chủ.
Được càng nhiều môn phái ủng hộ, trở lực của mình sẽ càng nhỏ, không riêng gì Từ Hàng Tĩnh Trai, nếu mình có thể tìm được nhân tuyển thích hợp trong những môn phái khác, cũng sẽ ủng hộ người tương đối thân cận với mình lên làm chưởng môn chưởng phái.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ, cũng đã có không ít kế hoạch, chẳng qua là những chuyện này cần có thời gian nhất nhất thực hiện.
Bây giờ Hứa Tiêm Tiêm muốn tiếp quản Từ Hàng Tĩnh Trai, phân lượng còn chưa đủ. Dọc trên đường đi Hoắc Nguyên Chân dặn dò nàng phải chăm chỉ tu luyện võ công, ít nhất cũng phải tiến vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, đến khi đó hãy kiên nhẫn chờ cơ hội, nhất định nàng sẽ có cơ hội trở thành chủ nhân Từ Hàng Tĩnh Trai.
Lúc Hứa Tiêm Tiêm thức tán gẫu cùng Hoắc Nguyên Chân, lúc mệt tựa đầu vào vai hắn ngủ, vượt qua bốn ngày vui vẻ, thoải mái nhất trong đời nàng.
Bốn hôm sau rốt cục trở lại quốc thổ Thịnh Đường, Hoắc Nguyên Chân đưa Hứa Tiêm Tiêm đến Chung Nam Sơn trước.
Chung Nam Sơn là chỗ ở của Từ Hàng Tĩnh Trai cùng Tịnh Niệm Thiền Tông, sau khi đưa Hứa Tiêm Tiêm đến chân núi, Hoắc Nguyên Chân cũng không tra xét tình huống Từ Hàng Tĩnh Trai, bây giờ còn không phải lúc.
Rúc vào trong ngực hòa thượng bốn ngày, Hứa Tiêm Tiêm thình lình rời đi còn có chút không quen, hơi có vẻ lưu luyến từ giã Hoắc Nguyên Chân trở lại Từ Hàng Tĩnh Trai.
Hoắc Nguyên Chân đã vô cùng quen thuộc với chuyện như vậy, sau khi từ giã Hứa Tiêm Tiêm bèn lệnh cho Kim Nhãn Ưng bay về phía núi Thiếu Thất.
Trong Hồ Điệp cốc, Đông Phương Thiếu Bạch tiến vào đại điện võ lâm Minh chủ.
Nơi này là thánh điện trong chốn võ lâm vạn người kính ngưỡng, Đông Phương Minh đảm nhiệm chức võ lâm Minh chủ đã được hai mươi năm.
Đông Phương Thiếu Bạch là nghĩa tử của Đông Phương Minh, mười tuổi đã theo bên cạnh Đông Phương Minh, một thân võ nghệ của y đều là Đông Phương Minh truyền lại.
Đối với vị Minh chủ nghĩa phụ của mình, Đông Phương Thiếu Bạch vẫn có chút sợ hãi.
Không phải là vì gì khác, chủ yếu là vì tính khí của Đông Phương Minh.
Bình thời cơ hội y gặp được Đông Phương Minh cũng không nhiều, thường là Đông Phương Minh không rời khỏi Hồ Điệp cốc, thậm chí không rời khỏi phòng mình, cứ ở trong đại điện âm trầm lạnh lẽo, quanh năm không thấy ánh mặt trời này.
Không sai, tòa đại điện này cho Đông Phương Thiếu Bạch cảm giác âm trầm lạnh lẽo, ánh đèn lửa trong điện mờ tối. Y đã nhìn mấy ngọn đèn dầu này hơn hai mươi năm, mỗi lần nhìn thấy đều có cảm giác như chúng sẽ tắt bất cứ lúc nào, làm cho trong lòng y hết sức không thoải mái.
Đông Phương Thiếu Bạch nhiều lần đề nghị tu sửa bên trong đại điện một phen, làm thêm mấy cánh cửa sổ cho ánh mặt trời chiếu vào, lại sửa đại môn đại điện lại, nhìn qua sẽ có khí phách hơn một chút, bất quá đều bị Đông Phương Minh cự tuyệt.
Dường như Đông Phương Minh lại thích vẻ âm trầm như vậy.
Phòng của Đông Phương Minh đối với Đông Phương Thiếu Bạch vẫn là một bí mật, toàn bộ Hồ Điệp cốc đều không có ai thấy căn phòng của Minh chủ ra sao.
Phòng của y nằm sau bình phong bảo tọa Minh chủ trong đại điện, nhưng từ trước tới nay chưa từng có ai vượt qua tấm bình phong còn hiểm trở hơn ải trời này.
Lúc nhỏ Đông Phương Thiếu Bạch đã từng thử một lần muốn tới xem phòng của nghĩa phụ, kết quả mới vừa đến gần liền bị một đòn lăng không. Lần đả kích ấy khiến cho Đông Phương Thiếu Bạch phải nằm liệt giường nửa năm, từ đó về sau, Đông Phương Thiếu Bạch cũng không dám đến gần nơi đó nữa.
Đây là Đông Phương Minh nể tình y là nghĩa tử của mình, những người khác không nhịn được tò mò đến gần đều bị Đông Phương Minh giết chết, những năm gần đây có tới bốn năm người chết ở trước tấm bình phong này.
Nếu không phải là Đông Phương Minh kêu mình tới, nói gì Đông Phương Thiếu Bạch cũng sẽ không chủ động tiến vào đại điện Minh chủ này, chẳng qua là hôm nay Đông Phương Minh cho gọi, y không thể không tới.
Sau khi tiến vào đại điện, ánh sáng tối sầm lại, trong khoảnh khắc này Đông Phương Thiếu Bạch có hơi không nhìn rõ, chỉ thấy mấy đốm lửa lắc lư của mấy ngọn đèn dầu.
Y nhắm nghiền mắt lại, sau đó mở ra, dần dần thích ứng với bóng tối trong đại điện.
Nghĩa phụ y đang ngồi trên bảo tọa Minh chủ, tay đang phe phẩy một cây quạt.
Đó là một cây quạt thêu hoa, bất quá dường như vẫn chưa thêu trọn vẹn, lại không biết trên đó thêu thứ gì.
Đông Phương Minh mặc một thân y phục màu trắng, vạt áo phía dưới rất rộng, có vẻ gần giống như quần. Mái tóc dài không vén lên, để xõa xuống đen như mực, tương phản hết sức rõ ràng với y phục màu trắng của y.
Đông Phương Thiếu Bạch tự nhận anh tuấn tiêu sái, phẩm mạo bất phàm, nhưng đó là so với người khác, nếu so với nghĩa phụ của mình, chắc chắn là y không đẹp bằng nghĩa phụ.
Không sai, chính là nên dùng từ xinh đẹp để hình dung, nghĩa phụ tuổi đã hơn năm mươi, nhưng diện mạo vô cùng trẻ trung, nhìn qua tựa như chỉ hai mươi tuổi, hơn nữa không phải là thiếu niên hai mươi, mà là thiếu nữ.
Đông Phương Thiếu Bạch cũng đã nghe qua một ít lời đồn bóng gió ở trong võ lâm, nói nghĩa phụ tu luyện tà công gì đó, kết quả luyện đến nỗi bất nam bất nữ.
Nếu như có người dám nói như vậy ở trước mặt Đông Phương Thiếu Bạch, chắc chắn y sẽ nổi trận lôi đình, giết chết kẻ dám nói lời như thế. Nhưng sau lưng, thật ra Đông Phương Thiếu Bạch cũng đồng ý quan điểm này.
Ở đâu có nam tử dung mạo anh tuấn, da thịt trắng hơn tuyết, mày như tranh vẽ, thậm chí vóc người cũng rất giống nữ tử như vậy?
Nhớ lúc Đông Phương Thiếu Bạch hơn hai mươi tuổi, nghĩa phụ thỉnh thoảng đi ra giải sầu, y nhìn thấy nghĩa phụ sau lưng tự dưng kích động trong lòng chạy lại ôm một cái. Chờ nghĩa phụ xoay người, y mới biết vừa gây ra đại họa, vội vàng xin tội với nghĩa phụ.
Nhưng lần ấy Đông Phương Minh lại không trách y, ngược lại dường như còn rất vui vẻ, thậm chí còn dạy cho y thức khó nhất trong Thiên Ma Bát Âm.
Từ đó về sau, trong lòng Đông Phương Thiếu Bạch đã lặng lẽ nhận định, chẳng ở những dáng dấp nghĩa phụ giống như nữ nhân, hơn nữa tâm lý cũng tiếp cận với nữ nhân.
Nhưng chính là một Đông Phương Minh như vậy đã chiếm ghế Minh chủ hai mươi năm qua không ai có thể lay động, điều này cũng làm cho Đông Phương Thiếu Bạch vô cùng khâm phục.
Thủ đoạn của nghĩa phụ vô cùng ác độc, đối với kẻ đáng chết chưa bao giờ tỏ ra thương hại. Thậm chí từ trước tới nay Đông Phương Thiếu Bạch chưa từng thấy qua nghĩa phụ thương hại người nào. Ai dám ngăn cản trước mặt y, ai dám làm trở ngại chuyện của y, y sẽ lập tức xuất thủ không hề có chút khách sáo.
Hơn nữa công phu Đông Phương Minh cũng cực cao, phách không chưởng của y được xưng là phách không chưởng có uy lực lớn nhất trong chốn võ lâm, cách xa mấy chục trượng là có thể dễ dàng đánh nát đá tảng, uy lực vô cùng, không phải là lực lượng nhục thể có thể ngăn cản được.
Dĩ nhiên Đông Phương Minh không chỉ có bản lãnh phách không chưởng mà thôi, y còn có tuyệt chiêu khác, chỉ bất quá sẽ không khinh suất thi triển. Tỷ như mấy chục cây ngân châm mà y thường hay mang theo bên người, tuyệt đối không đơn thuần chỉ vì thêu hoa.
Sau khi tiến vào đại điện võ lâm Minh chủ, Đông Phương Thiếu Bạch có chút thấp thỏm nhìn Đông Phương Minh trên bảo tọa, quỳ xuống đất dập đầu nói:
- Phụ thân, hài nhi đã tới.
- Câu chấp lễ số với nghĩa phụ như vậy làm gì, cứ việc ngồi đi.
Thanh âm của Đông Phương Minh rất nhỏ, giống như là thanh âm của một nữ hài tử, nhưng lại không trong trẻo như thanh âm nữ nhân, mà có vẻ âm trầm hơn.
Đông Phương Thiếu Bạch ngoan ngoãn ngồi vào ghế bên dưới, mắt nhìn thẳng, giống như lắng nghe quân vương dạy dỗ thần tử.
- Thiếu Bạch.
- Có hài nhi!
Đông Phương Thiếu Bạch máy móc đáp lời.
- Biết vì sao hôm nay ta tìm con tới đây không?
- Phụ thân Đại nhân, hài nhi ngu độn trong lúc nhất thời không nghĩ ra.
- Hôm nay đã là tháng Tám, mắt thấy sắp sửa đến mùa Thu, mùa Thu sang năm chính là đại tuyển Minh chủ mười năm một lần, đến lúc đó có thể sẽ có tân võ lâm Minh chủ ra đời.
Đông Phương Thiếu Bạch cả kinh, vội vàng đứng lên, nói với Đông Phương Minh:
- Phụ thân, người xuân thu cường thịnh, võ công cái thế, tuyệt đối không có ai dám dòm ngó địa vị võ lâm Minh chủ. Nếu như người nào có tâm tư này, hắn sẽ bị trời tru đất diệt, nếu có người như vậy, xin phụ thân Đại nhân cho biết, hài nhi sẽ lập tức tru diệt kẻ đó!
- Được rồi được rồi, phụ tử chúng ta bàn việc nhà, cần gì câu nệ như vậy, ngồi đi.
Đông Phương Thiếu Bạch bày tỏ một phen trung thành, sau đó trở lại chỗ ngồi.
- Thiếu Bạch, đây là chuyện giữa phụ tử chúng ta, thật ra ta cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, những năm qua làm võ lâm Minh chủ cũng không thú vị gì, cho nên ta không muốn làm tiếp nữa.
Nghe thấy lời của Đông Phương Minh, Đông Phương Thiếu Bạch giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ là Đông Phương Minh muốn truyền địa vị võ lâm Minh chủ cho mình? Trước kia nghĩa phụ cũng đã để lộ ý này không chỉ một lần.
Nhưng Đông Phương Thiếu Bạch hiểu rất rõ tính tình Đông Phương Minh, tuyệt đối không dám lộ ra hy vọng xa vời, ngoài mặt chỉ nói:
- Phụ thân, người thống trị võ lâm Thịnh Đường chúng ta đâu vào đấy, Hồ Điệp cốc người người kính ngưỡng, nếu như ngài không muốn làm võ lâm Minh chủ, chỉ sợ thiên hạ này cũng không có kẻ thứ hai có thể phục chúng.
- Tiểu tử thối này, miệng lưỡi dẻo quẹo.
Đông Phương Minh khẽ cười một cái, không tự chủ giơ bàn tay trắng như tuyết lên che miệng, Đông Phương Thiếu Bạch thấy vậy nhưng cũng giả vờ như không thấy.
- Là cha có lòng truyền địa vị Minh chủ cho con, nhưng lại lo lắng con trẻ tuổi xốc nổi, thiếu thốn kinh nghiệm, khó có thể gánh nổi trách nhiệm nặng nề này, cho nên cha muốn cho con một khảo nghiệm. Nếu như con vượt qua được, như vậy cha sẽ tranh thủ qua sang năm đại tuyển Minh chủ, bảo các đại môn phái đều tỏ thái độ ủng hộ con, để cho con tiếp chưởng vị trí võ lâm Minh chủ. Nếu như con không thông qua, như vậy hãy đợi thêm mười năm rồi hãy nói.
Đông Phương Minh nói xong hơi nghiêng mặt sang bên, tóc dài rũ xuống che lại nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một con mắt, nhìn chằm chằm Đông Phương Thiếu Bạch.
Nghe thấy Đông Phương Minh nói khảo nghiệm, Đông Phương Thiếu Bạch lập tức nói:
- Mặc dù hài nhi cho rằng chỉ có phụ thân Đại nhân mới là võ lâm Minh chủ duy nhất, nhưng nếu phụ thân Đại nhân cho hài nhi khảo nghiệm, hài nhi cũng không thể lùi bước, nhất định tận tâm tận lực hoàn thành.
Đông Phương Minh khẽ gật đầu, chậm rãi đứng lên, từ bảo tọa võ lâm Minh chủ kia đi xuống.