Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Ngón tay nhẹ nhàng trượt xuống phía sau lỗ tai Đông Phương Thiếu Bach. Đông Phương Minh tựa hồ không có cảm giác chút nào đối với cử động của mình, tiếp tục nói:
- Con cũng không được khinh thường quá mức, lần này cha làm như thế, một là cân nhắc đến chuyện con nên học hỏi kinh nghiệm, hai là bởi vì gần đây một số người bên trong minh đề xuất, Thiếu Lâm đã có được tư cách đại phái, muốn cân nhắc đến chuyện cho Thiếu Lâm nhập minh trong năm nay. Cha không muốn thấy cảnh tượng này, cho nên trước mồng Chín tháng Chín, biểu hiện của con rất quan trọng, nếu con thành công, động tác sau này của cha mới có thể khai triển tốt hơn.
- Cái gì? Lại có người muốn cho Thiếu Lâm vào minh!
Đông Phương Thiếu Bạch kinh ngạc, y biết tầm quan trọng của chuyện này.
Võ lâm Minh chủ cũng cần phải chọn ra, mà có tư cách lựa chọn chính là một ít nhân vật chủ yếu bên trong Võ Lâm Minh, chính là những người có tư cách ngồi chung một chỗ nghiên cứu mỗi lần võ lâm có đại sự phát sinh cần thương thảo.
Mà những người này, không một ai không phải là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong võ lâm, nghĩa phụ Đông Phương Minh của mình thân là Minh chủ, có những khi không thể không thỏa hiệp với những người này.
Không nghĩ tới lại có người đề nghị để cho Thiếu Lâm vào Võ Lâm Minh, một khi Thiếu Lâm vào minh, như vậy Thiếu Lâm cũng có tư cách dự tuyển võ lâm Minh chủ, đây là chuyện Đông Phương Thiếu Bạch tuyệt đối không bằng lòng thấy.
Nhưng nếu không có vào minh là không có tư cách dự tuyển võ lâm Minh chủ, dù là võ công của ngươi nghịch thiên, vậy cũng không được. Nếu dám ỷ mạnh, nhân sĩ giang hồ đều có thể công kích, đây là nhận thức chung của võ lâm.
Cho nên chức võ lâm Minh chủ này chỉ có thể sinh ra trong Võ Lâm Minh.
Tốc độ phát triển của Thiếu Lâm quá nhanh, quả thật đã có tư cách của một đại phái. Nếu như bọn họ vào minh, như vậy chắc chắn Nhất Giới sẽ trở thành kẻ có lực tranh đoạt của lần tuyển võ lâm Minh chủ sắp tới.
Nhưng thường là thời gian nhập minh đều được quyết định vào cuối năm. Chỉ cần trong khoảng thời gian này, mình ra sức bôi xấu Thiếu Lâm, khiến cho Thiếu Lâm không có cách nào nhập minh, như vậy sang năm tuyển chọn võ lâm Minh chủ cũng sẽ không có phần của Nhất Giới. Nếu như Nhất Giới muốn tranh chức võ lâm Minh chủ, ít nhất phải đợi thêm mười năm nữa.
Bởi vì những lão già của Võ Lâm Minh đều là những nhân vật rất có thực lực, mặc dù Đông Phương Minh tuyên bố Thiếu Lâm là tà giáo, những ánh mắt của mọi người sáng như đuốc. Chỉ có những người ngoài cuộc, không liên quan mới có thể bị che mắt, những lão già bên trong minh cũng không chịu thừa nhận.
Đối với người âm dương quái khí như Đông Phương Minh này làm Minh chủ, quả thật cũng có rất nhiều người bất mãn, thế nhưng y lôi kéo kết giao thân tín, hơn nữa thủ đoạn ác độc, quả thật rất khó lật đổ. Những người bất mãn Đông Phương Minh không có cách nào, cho nên mới để cho y liên tục đảm nhiệm chức võ lâm Minh chủ trong hai nhiệm kỳ.
Thậm chí Đông Phương Thiếu Bạch từng nghe nói qua, có vài người lập kế hoạch lật đổ Đông Phương Minh trong đại hội võ lâm Minh chủ lần sau, tranh thủ cho những người khác lên thay.
Mà làm cho Thiếu Lâm tự lúc này đang chậm rãi lên cao phải rơi đài, sẽ làm gia tăng uy vọng của Đông Phương Minh, cũng có thể khiến cho người ta biết Đông Phương Minh vẫn hết sức hùng mạnh, rất có lợi trong chuyện tranh chức Minh chủ lần sau. Bất kể là Đông Phương Minh muốn tiếp tục làm Minh chủ hay đẩy Đông Phương Thiếu Bạch lên, đều có ưu thế hết sức rõ ràng.
Lúc này, Đông Phương Thiếu Bạch mới ý thức được trách nhiệm trên vai mình không nhỏ.
Quả nhiên không có thứ gì là từ trên trời rơi xuống.
Bất quá Đông Phương Thiếu Bạch cũng không dám biểu lộ ra vẻ bất mãn, lúc này phải biểu hiện mình hiểu khổ tâm nghĩa phụ, tính khí Đông Phương Minh không tốt, cũng không nên chọc cho y mất hứng.
Y cố tình kích động đứng lên, quay đầu nhìn Đông Phương Minh nói:
- Khổ tâm của nghĩa phụ, hài nhi không biết phải báo đáp thế nào, chỉ có gan óc lầy đất, tan xương nát thịt...
Đông Phương Minh đột nhiên đưa tay ra, ngón tay tinh xảo như ngọc đặt lên môi Đông Phương Thiếu Bạch:
- Hài tử ngốc, nói những lời khách sáo này với ta làm gì...
Đông Phương Thiếu Bạch cao hơn Đông Phương Minh nửa cái đầu, lúc này, đột nhiên y nhớ đến lần trước mình ôm nghĩa phụ, nghĩa phụ tỏ ra vô cùng vui vẻ không khỏi nghĩ đến chuyện dùng phương thức này lần nữa, làm cho nghĩa phụ cao hứng một chút.
Cũng không quản mình là người hơn ba mươi tuổi gần bốn mươi tuổi, Đông Phương Thiếu Bạch ôm lấy Đông Phương Minh trước mặt, tựa đầu vào bả vai y, khóc thút thít thành tiếng:
- Nghĩa phụ đối với hài nhi thật là thật tốt quá...
Quả nhiên Đông Phương Minh thích dáng vẻ làm nũng này của y, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Đông Phương Thiếu Bạch, sắc mặt hết sức dịu dàng.
Đông Phương Thiếu Bạch ôm nghĩa phụ mình bất ngờ cảm giác được rõ rệt, ngực Đông Phương Minh lại là mềm mại.
Từ núi Chung Nam trở lại Thiếu Lâm đã là lúc hoàng hôn, Kim Nhãn Ưng từ đám mây đáp xuống, Hoắc Nguyên Chân muốn thể nghiệm một lần cảm giác của máy bay chiến đấu.
Địa điểm hắn lựa chọn là phụ cận Tàng Kinh các, bởi vì nơi này hoàn cảnh thanh u, ít người, hẳn là sẽ không bị ai phát hiện.
Những ngày qua ở bên ngoài lén lút cũng đã thành tật xấu, trở lại địa bàn của mình cũng là như vậy, vẫn không tự biết.
Mới vừa hạ xuống còn chưa đến mặt đất, đột nhiên trong đầu truyền đến thanh âm của Vô Danh:
- Về rồi à...
Hoắc Nguyên Chân chưa kịp đáp xuống đất bị lời nói đột nhiên của Vô Danh dọa cho hết hồn, suýt chút nữa từ trên lưng của Kim Nhãn Ưng rơi xuống.
Thì ra Vô Danh đã từ Nam Thiếu Lâm trở lại, hơn nữa thói quen khó sửa đổi, lão dùng phương thức truyền âm này nói chuyện với mình, khi dễ mình không thể nói chuyện với lão.
Chẳng qua hôm nay đã không giống ngày xưa rồi, Hoắc Nguyên Chân đã tu luyện tầng thứ tư Phạm âm, trong vòng năm trăm thước có thể trực tiếp truyền thẳng lời nói vào đầu của bất cứ kẻ nào. Hiện tại cách Tàng Kinh các không xa, Vô Danh khẳng định cũng ở trong phạm vi công kích của mình.
Lặng lẽ chuẩn bị một chút, Hoắc Nguyên Chân ngưng tụ một tia lực lượng của Sư Tử Hống, tìm phương hướng nguồn gốc thanh âm của Vô Danh, đột nhiên rống lớn một tiếng.
Không có bất kỳ ngôn ngữ nào, chỉ là mô phỏng thanh âm của Sư Tử Hống, trực tiếp công kích Vô Danh một chút.
Cũng không biết Phạm âm của mình đối với Tiên Thiên viên mãn như Vô Danh có hữu hiệu hay không, nhưng bất kể như thế nào, thử trước một chút rồi hãy nói.
Thanh âm vừa ra giống như đá chìm đáy biển, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết hiệu quả. Chẳng qua dù sao mình đã rống lên, Vô Danh lợi dụng chiêu này để đùa bỡn mình, hẳn là mình cũng nên phản kích một lần.
Kim Nhãn Ưng lượn vòng đáp xuống đất, bên Vô Danh hồi lâu không có động tĩnh.
Mãi cho đến khi Hoắc Nguyên Chân lững thững đi về phía Tàng Kinh các, thanh âm của Vô Danh mới lần nữa truyền đến:
- Công lực của phương trượng không có tiến bộ gì, lại học được không ít loại thủ đoạn bàng môn tà đạo này, thật đáng mừng.
Vô Danh rất rõ ràng Hoắc Nguyên Chân chưa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, cho nên mới nói công lực của Hoắc Nguyên Chân không tiến bộ.
Phạm âm tầng thứ tư của Hoắc Nguyên Chân cũng không thể nói chuyện giống như bình thường, đây là một hạn chế của Phạm âm. Phạm âm chỉ có đạt đến tầng thứ năm, cũng chính là sau khi bán kính ba ngàn thước mới xem như chân chính thực dụng. Đến khi đó Phạm âm đã có đặc tính của truyền âm nhập mật, chẳng những có thể tự do nói chuyện, hơn nữa không muốn để cho người nào nghe, vậy người đó cũng không nghe thấy.
Đến khi đó, cho dù mình nằm ở trong Phương Trượng viện cũng có thể tự do đối thoại với Vô Danh, hơn nữa sẽ không có người thứ ba biết được.
Vô Danh lại nói lần nữa với mình, vốn Hoắc Nguyên Chân tính toán rống thêm một tiếng nữa, thanh âm của Vô Danh đã truyền đến:
- Thủ đoạn giống nhau, lần thứ hai là không có hiệu quả.
Nghe thấy lời nói của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân trong lòng cười thầm, xem ra lần đầu tiên là có hiệu quả rồi.
Có thể làm cho Vô Danh nếm một chút thiệt thòi nho nhỏ, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy vui vẻ. Dù sao đây cũng chính là Tiên Thiên viên mãn, không phải người nào cũng có thể làm cho Vô Danh thua thiệt một chút.
Đi tới cửa của Tàng Kinh các, cất bước đi vào.
Bên trong Tàng Kinh các, Vô Danh đang ngồi trên một chiếc ghế bập bênh, không lo không lắng lắc lư lên xuống.
Nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào, Vô Danh tiện tay chỉ bên cạnh, Hoắc Nguyên Chân cũng ngồi xuống.
- Trưởng lão trở về bao lâu rồi?
- Mấy ngày rồi. Vô Danh trả lời một câu, lại nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Đăng trông coi Tàng Kinh các không tệ, tối thiểu không làm mất kinh thư.
Hoắc Nguyên Chân không biết Vô Danh có biết chuyện Tri Khách tăng Chư Viễn chỗ sơn môn từng trộm kinh thư hay không, chẳng qua biết hay không biết cũng không quan trọng nữa, chuyện này không đề cập tới cũng được.
- Trưởng lão đi Nam Thiếu Lâm một chuyến có gặp Không Phàm đại sư không?
- Đã gặp được.
Vô Danh nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, nói:
- Không Phàm đại sư nói, Huyền Minh sư phụ của ngươi chính là đồ đệ Minh Huyền của lão, có thể thấy được Tung Sơn Thiếu Lâm là nhất mạch xuất phát từ Nam Thiếu Lâm, lão hi vọng ngươi có thể đi Nam Thiếu Lâm một chuyến, trở về sư môn.
- Trở về sư môn...
Hoắc Nguyên Chân lập tức sắc mặt trầm xuống, vốn hắn có ấn tượng không tồi đối với Không Phàm Thần Tăng, vừa nghe Vô Danh nói như vậy, ấn tượng này lập tức đã xoay ngược một trăm tám mươi độ.
Đương nhiên Không Phàm nói là chuyện thật, sư phụ của mình quả thật là đệ tử của lão, tính ra Thiếu Lâm tự của mình quả thật xuất từ truyền thừa của Nam Thiếu Lâm.
Thế nhưng vấn đề ở chỗ, Hoắc Nguyên Chân là một nhân sĩ xuyên qua, vào lúc hắn xuyên qua tới Huyền Minh đã chết, hắn cũng chưa từng gặp mặt Huyền Minh một lần, càng không nói qua một câu với Huyền Minh, đâu có tình nghĩa thầy trò gì.
Mà Thiếu Lâm tự của hắn xây dựng càng là dựa vào Hệ Thống Phương Trượng, bằng vào khổ cực cố gắng của hắn một tay tạo lên, trên thực tế không có chút quan hệ gì với Huyền Minh.
Không Phàm muốn bảo mình trở về Nam Thiếu Lâm, trở về sư môn, rất có khả năng là muốn cho Thiếu Lâm tự của mình khai sáng trở thành phụ thuộc Nam Thiếu Lâm.
Chùa miếu không dời đi được, người có thể mang qua, cho dù người không qua, chỉ sợ cũng phải làm cho mình bái làm môn hạ của ai đó, sau đó trở thành một hình thức phân tử nào đó của Nam Thiếu Lâm.
Trong nháy mắt, Hoắc Nguyên Chân đã suy nghĩ rất nhiều khả năng xấu, thế nhưng không nghĩ ra một ích lợi nào có thể có được khi mình trở về sư môn.
Còn có một điểm, nhìn vẻ mặt của Vô Danh dường như cũng không phản đối chuyện này.
Lão không phản đối là bình thường, đầu tiên không nói giao tình của lão và Không Phàm Thần Tăng, chủ yếu là trong lòng của người ở thời đại này đối với chuyện trở về sư môn, nhận tổ quy tông nhấn định là thiên kinh địa nghĩa. Trong mắt của Vô Danh, sư thừa của mình quả thật là Nam Thiếu Lâm, đây là sự thực.
Hoắc Nguyên Chân hiện tại chính là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không thể nói ra.
Dù sao hắn cũng không thể nói ra sự thực mình là người xuyên việt, nói ra chỉ sợ cũng chỉ là chọc người chê cười, căn bản sẽ không có ai tin tưởng.
Mình nói không đồng ý, trước tiên trên phương diện đại nghĩa đã thua rồi, cho nên chuyện này đã làm khó Hoắc Nguyên Chân.
Một trong những nhiệm vụ của Hệ Thống là muốn Thiếu Lâm tự trở thành đại phái đệ nhất thiên hạ, chỉ là Hà Nam Tung Sơn Thiếu Lâm tự, mà không phải là Nam Thiếu Lâm. Nếu như trở về Nam Thiếu Lâm, không cách nào hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống, cho nên chuyện này ngàn vạn lần không thể tiếp nhận.
Thế nhưng làm thế nào không tiếp nhận, dùng lý do gì, còn phải nghiên cứu cẩn thận một phen. Nếu như đường đột cự tuyệt, mình vẫn không có đầy đủ lý do.
Nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân một mực do dự không nói gì, Vô Danh nói:
- Lão nạp cũng đã từng nói với Không Phàm Thần Tăng, ngươi đã vì Tung Sơn Thiếu Lâm tự hao phí vô số tâm thần tinh lực, chỉ sợ không dễ chịu ở dưới người khác. Thế nhưng Không Phàm Thần Tăng nói với ta, công lao phát triển môn phái là của ngươi, không có ai tranh giành với người, thế nhưng không thể vì vậy mà quên mất sư môn.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, không tiếp tục nói về chuyện này, mà chuyển sang chuyện khác nói với Vô Danh:
- Chuyện này trước tiên không vội, trưởng lão có biết chuyện Đông Phương Minh tuyên bố Thiếu Lâm chúng ta là tà giáo không?
- Biết, lão nạp còn biết chuyện Thiên Sơn, ngươi làm rất không tồi.
- Vậy trưởng lão thấy thế nào?
- Đây là chuyện của phương trượng ngươi, nhiệm vụ của lão nạp chính là bảo đảm căn cơ của Thiếu Lâm không bị dao động, còn lại một mực không quản. Gọi ngươi tới đây cũng chính là nói cho phương trượng ý tứ của Không Phàm Thần Tăng, những chuyện khác phương trượng tự mình cân nhắc đi, lão nạp phải quét sân rồi.
Sau khi nói xong, Vô Danh cầm chiếc chổi của mình lên, chậm rãi đi ra Tàng Kinh các, thật sự đi ra bên ngoài quét sân.
Thấy Vô Danh chỉ là mang đến cho mình một thông báo, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút bất đắc dĩ.
Chẳng qua trong lời nói của Vô Danh còn để lộ ra cho mình một tin tức, đó chính là bất kể Đông Phương Minh muốn làm gì đối với Thiếu Lâm, cuối cùng lão cũng sẽ bảo đảm căn cơ của Thiếu Lâm không bị dao động.
Đây cũng là một liều thuốc an thần, thế nhưng chắc chắn Vô Danh sẽ không quản những chuyện còn lại, cần Hoắc Nguyên Chân tự nghĩ biện pháp.
Đứng dậy rời khỏi Tàng Kinh các, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi trong sân Thiếu Lâm tự.
Hiện tại đang là lúc hoàng hôn, bên ngoài đã không có hương khách nữa, chỉ toàn là đệ tử Thiếu Lâm, nhìn thấy phương trượng đã trở về đều vui mừng thi lễ chào hỏi.
Hoắc Nguyên Chân đi một mạch tới cửa chùa, nhìn thấy Giác Viễn đang chậm rãi đóng cửa chùa.
Nhiệm vụ của Giác Viễn chính là sáng sớm gõ chuông, sau đó mở cửa đón khách, buổi tối đóng cửa, lại gõ chuông.
Nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân tới đây, Giác Viễn vô cùng vui mừng nói:
- Phương trượng, người đã trở về rồi.