Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Cuộc sống ở Thiếu Lâm cảm thấy như thế nào?
- Cuộc sống rất tốt, rất nhàn nhã, chẳng qua là...
- Chẳng qua là vẫn còn nhớ đến Bắc Minh Thần Công trong Thiên Trì của Thiên Sơn chứ gì?
- Phương trượng minh giám, đó là võ công của sư phụ Giác Viễn ban tặng, Giác Viễn quả thật muốn lấy về.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Thời gian người gia nhập Thiếu Lâm ta cũng không ngắn, đã như vậy người theo bần tăng tới đây, trước tiên ta truyền thụ cho ngươi quyển một và quyển hai của Cửu Dương Chân Kinh. Bản thân người đã có cơ sở nội công rất thâm hậu, đoán chừng học tập hai quyển đầu này cũng không mất thời gian bao lâu.
- Đa tạ phương trượng.
Ánh mắt của Giáo Viên phát sáng, cuối cùng phương trượng cũng truyền thụ Cửu Dương Chân Kinh cho mình rồi, cứ như vậy, chỉ cần mình học thành liền có thể đi Thiên Sơn Thiên Trì, lặn xuống hồ nước đi tìm Bắc Minh Thần Công rồi.
Giác Viễn đóng cửa chùa lại, cũng không nóng lòng lập tức theo Hoắc Nguyên Chân đi Phương Trượng viện, mà trước tiên đến trên gác chuông gõ chuông, tiếng chuông du dương, tiết tấu chậm chạp, cũng không nghe ra ý tứ nóng vội.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm gật đầu, Giác Viễn tu tâm dưỡng tính cũng không tồi, Cửu Dương Chân Kinh của mình truyền cho hắn cũng yên tâm.
Sau khi gõ chuông, Giác Viễn mới từ trên gác chuông đi xuống, theo phía sau Hoắc Nguyên Chân trở về đến Phương Trượng viện.
Sau khi đến Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chân bảo Giác Viễn đợi, trước tiên mình phải cất tấm Huyết Ma tàn đồ thứ tư đi, đây chính là vật quý giá nhất, quan hệ trọng đại, không thể có sai sót.
Sau đó lấy quyển thứ nhất và quyển thứ hai của Cửu Dương Chân Kinh, Hoắc Nguyên Chân đi ra.
Giác Viễn lòng đầy kích động tiếp nhận kinh thư, tâm trạng hưng phấn biểu lộ hết sức rõ ràng.
- Phương trượng, ân truyền công này giống như sư phụ, Giác Viễn thật không biết báo đáp như thế nào.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái, nói với Giáo Viên:
- Hôm nay người đã là đệ tử Thiếu Lâm ta, bần tăng là phương trượng tự nhiên có trách nhiệm làm cho công lực của đệ tử tiến thêm một bậc, ngươi yên tâm nhận lấy là được.
Giác Viễn thu lại kinh thư, suy nghĩ một chút, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, sau khi Đông Phương Minh tuyên bố Thiếu Lâm chúng ta là tà giáo, hiện tại trên giang hồ đã truyền ra rồi, chuyện này đối với Thiếu Lâm chúng ta ảnh hưởng không nhỏ.
Hoắc Nguyên Chân vừa mới trở về còn chưa hiểu rõ tường tận, nghe thấy lời nói của Giác Viễn cũng muốn hiểu rõ tường tận tình huống một chút, sau khi ngồi xuống, nói với Giác Viễn:
- Có ảnh hưởng gì? Ngươi và Đông Phương Minh là sư huynh đệ, có cách nhìn như thế nào đối với chuyện này, nói ta nghe thử.
Nghe thấy lời nói của Hoắc Nguyên Chân, Giác Viễn cười khổ một tiếng:
- Phương trượng, mặc dù Giác Viễn là sư đệ của Đông Phương Minh, thế nhưng nhập môn tương đối muộn, trước kia không có tiếp xúc với Đông Phương Minh quá nhiều. Hơn nữa sư phụ của ta giao cho chúng ta mỗi người một bản bí tịch, cũng không có truyền thụ võ công cụ thể, cho nên mặc dù chúng ta mang tiếng là sư huynh đệ, nhưng giữa mọi người cũng không có tình nghĩa của sư huynh đệ.
Đối với sư phụ của Giác Viễn, Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng hiếu kỳ, đệ nhất mỹ nữ Nhiễm Đông Dạ trăm năm trước, người Đinh Bất Nhị thích, thu nhận bốn tên đệ tử, Đại đệ tử là nữ tử, đã học tập tuyệt kỹ phi đao, Nhị đệ tử chính là Đông Phương Minh, học tập Quỳ Hoa Bảo Điển.
Tam đệ tử Mạc Thiên Tà đã học tập Phúc Vũ Kiếm Pháp, Chư Viễn khi ấy nhỏ nhất đã lấy được bí tịch Bắc Minh Thần Công.
Trong bốn người, võ công của Giác Viễn là thấp nhất, bản thân Mạc Thiên Tà mình đã gặp qua, Phúc Vũ Kiếm uy lực vô cùng, ở trước mặt lão ma trăm tuổi như Lý Dật Phong cũng không rơi xuống hạ phong chút nào, quả thật chính là cao thủ đứng đầu trên giang hồ.
Mà theo như lời của Nhất Đăng, võ công của Đông Phương Minh tuyệt đối không dưới Mạc Thiên Tà, Hoắc Nguyên Chân thật sự tin tưởng.
Thân là võ lâm Minh chủ, võ công không cao sao có thể phục chúng.
Vốn Thiếu Lâm tự đã đắc tội Ma giáo, Hoắc Nguyên Chân đã rất đau đầu rồi, hiện tại lại chạy ra một tên Đông Phương Minh, còn là võ lâm Minh chủ, đây chính là mình đã đắc tội cả chính tà lưỡng đạo, ngày sau có phiền phức rồi.
Giác Viễn tiếp tục nói:
- Mấy ngày gần đây đã có không ít nhân sĩ giang hồ rải rác đi tới Thiếu Lâm tìm phiền toái, luôn nói tà giáo gì đó mọi người ai ai cũng muốn tiêu diệt, làm cho người ta hết sức buồn bực.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng:
- Đông Phương Minh là võ lâm Minh chủ, trong Võ Lâm Minh toàn là môn phái chính đạo giang hồ, cho nên nhân sĩ bạch đạo do Đông Phương Minh chỉ đâu đánh đó. Hắn tuyên bố chúng ta là tà giáo, chắc chắn sẽ có người tới gây phiền toái, điều này không thể tránh được. Hơn nữa những người này đoán chừng cũng đều là nhân sĩ giang hồ chính nghĩa, chúng ta không tiện phản kích mạnh mẽ, quả thật rất phiền toái.
- Đúng vậy, nếu như là nhân sĩ tà đạo đến, đệ tử Thiếu Lâm ta đương nhiên có thể lấy thủ đoạn lôi đình để phản kích. Nhưng trong những người tới có không ít người đều là hảo hán có chút hiệp danh trên giang hồ, chỉ có thể tận lực khuyên giải, thực sự khuyên giải không có hiệu quả mới thi triển thủ đoạn đẩy lui.
Giác Viễn ngừng một chút, lại nói:
- Còn có ở Lục Dã trấn dưới chân núi, thường có người tự cho mình là bất phàm tới giải cứu Ninh cô nương, đệ tử Cái Bang đã có vẻ ứng phó không nổi rồi, có mấy lần thậm chí là La cô nương tự mình ra mặt mới làm cho người tới thối lui.
Hoắc Nguyên Chân hơi có chút bất đắc dĩ, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn, luôn có những người như vậy mượn ngọn cờ chính nghĩa, đại nghĩa lẫm liệt đi làm một ít chuyện xấu xa, có mấy người đi cứu Ninh Uyển Quân là xuất phát từ thật lòng, chỉ sợ khó mà nói được.
Giác Viễn lại nói:
- Lúc mới bắt đầu, người tới đều là một ít hạng người nhãi nhép, cảnh giới Hậu Thiên mà thôi, thế nhưng dần dần đã có cảnh giới Hậu Thiên viên mãn xuất hiện. Thậm chí mấy ngày trước còn có một người cảnh giới Tiên Thiên tới Thiếu Lâm tự, sau khi bị ta đánh lui lại lặng lẽ chạy đến Lục Dã trấn, nửa đêm lẻn vào chỗ ở của bọn Ninh cô nương. Kết quả bị La cô nương nhất kiếm sát thương, về sau vẫn còn tuyên bố hắn là tới cứu Ninh cô nương khỏi miệng cọp.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng:
- Chuyện này quả thật là khó.
Giác Viễn suy nghĩ một chút, lại nói ra một tin tức:
- Phương trượng, căn cứ tin đồn, nghe nói Giang Nam Tứ Đại Danh Kiếm lấy làm xấu hổ với hành vi của Thiếu Lâm ta đã buông lời, muốn đến Thiếu Lâm giải cứu Ninh cô nương về Thiên Sơn trong thời gian sắp tới, còn nói...
- Bọn họ còn nói gì nữa? Không cần ấp a ấp úng.
- Bọn họ còn nói, nếu như Thiếu Lâm dâm tăng dám chống cự, bọn họ sẽ thay trời hành đạo, chặt đứt... Chặt đứt dâm căn của ngài.
Giác Viễn nói xong, chăm chú nhìn chằm chằm sắc mặt của Hoắc Nguyên Chân, hắn rất lo lắng phương trượng nghe đến lời nói này sẽ nổi trận lôi đình.
Hoắc Nguyên Chân nghe đến lời này, vẻ mặt một mực ung dung hiện tại cũng có chút phát đen, danh hiệu dâm tăng này của mình quả thật có chút có tiếng mà không có miếng, đến tận bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là ôm qua mấy nữ tử, hơn nữa đều là chuyện xảy ra có nguyên nhân, làm sao có thể coi là dâm tăng được.
Tứ Đại Danh Kiếm hắn là sự phụ của Tứ Tiểu Danh Kiếm rồi, mình còn cứu qua Tứ Tiểu Danh Kiếm kia, không ngờ sự phụ của bọn họ dám tới Thiếu Lâm giương oai. Hơn nữa còn mở miệng cuồng ngôn, lời như vậy vừa nói trước tiên bất kể người giang hồ đối đại với Tứ Đại Danh Kiếm như thế nào, thế nhưng đầu tiên khẳng định là có ảnh hưởng bất lợi đối với mình.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân có chút căm tức, hít sâu một hơi, nói với Giác Viễn:
- Tình huống của Tứ Đại Danh Kiếm như thế nào?
- Bốn người này cũng có chút lai lịch, đều là cao thủ đã tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, chỉ là thực lực tương đối thấp ở trong Tiên Thiên hậu kỳ.
- Bọn họ có lai lịch thế nào?
- Sư phụ của Tứ Đại Danh Kiếm chính là trưởng lão của Võ Lâm Minh được gọi là Thất Tiên Kiếm, tên là Quách Nhan, là đệ nhất cao thủ kiếm đạo của Giang Nam, một mình sử dụng bảy thanh kiếm, cho nên mới có danh hiệu Thất Tiên Kiếm. Quách Nhan này mười năm trước từng tranh đoạt vị trí võ lâm Minh chủ với Đông Phương Minh, cuối cùng thua một chiêu thất bại, chính là cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, cũng là nhân vật lãnh tụ của bạch đạo.
- Trong Võ Lâm Minh còn có loại cao thủ này ư?
- Phương trượng, người có chỗ không biết, nếu như tất cả cao thủ bạch đạo trong Võ Lâm Minh đều có thể đồng tâm hiệp lực, thậm chí thực lực còn vượt qua Thánh Hỏa giáo. Nhưng những cao thủ bạch đạo này cho tới bây giờ đều là bằng mặt không bằng lòng, ngoài mặt tỏ ra hòa khí, nhưng trong tối vì vị trí trong Võ Lâm Minh và lợi ích của môn phái mình, ngáng chân lên nhau sớm đã trở thành thói quen, muốn làm cho bọn họ đoàn kết còn khó hơn lên trời.
Nói đến đây, Giác Viễn lại nói:
- Phương trượng, hôm nay Thiếu Lâm chúng ta đã có dáng vẻ đại phái, đoán chừng sẽ nhận được thông báo nhập minh của Võ Lâm Minh.
Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng
- Đông Phương Minh đã tuyên bố Thiếu Lâm chúng ta là tà giáo, làm sao còn có thể cho chúng ta nhập minh?
- Hiện tại đương nhiên không có khả năng, nhưng nếu như phương trượng thật sự dựa theo yêu cầu của Đông Phương Minh, đưa Ninh tiểu thư đi Hồ Điệp cốc, sau đó lại phụ kinh thỉnh tội, đoán chừng hắn sẽ triệt tiêu thông lệnh chúng ta là tà giáo.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, liếc mắt nhìn Giác Viên.
Giác Viễn vội vàng nói:
- Đương nhiên chuyện này tuyệt đối không có khả năng, Giác Viên chỉ phân tích cho phương trượng thấy một chút lợi hại.
- Cứ tiếp tục nói.
- Nếu ngày sau phương trượng có lòng tranh đoạt vị trí võ lâm Minh chủ, như vậy Thiếu Lâm chúng ta nhất định phải gia nhập Võ Lâm Minh. Bởi vì chỉ có đạt được sự công nhận của đại phái bạch đạo trong Võ Lâm Minh, mới có tư cách tranh đoạt vị trí Minh chủ.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, chuyện này rất khó, có Đông Phương Minh ở đó cản đường, Thiếu Lâm muốn nhập minh không phải là một chuyện dễ dàng.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái, nói:
- Chuyện này ngày sau hãy nói đi, hiện tại Đông Phương Minh cũng muốn hạ thủ đối với chúng ta, chúng ta căn bản không có khả năng nhập minh.
Giác Viễn gật đầu xưng phải, sau đó nói:
- Vậy nếu như không có chuyện gì, Giác Viễn muốn xin phép phương trượng, ta muốn đi Thiên Sơn lần nữa, sẽ học tập Cửu Dương Chân Kinh ở dọc đường. Đoán chừng đến Thiên Sơn cũng có thể học được tạm đủ, đến lúc đó là có thể tiến vào Thiên Trì thu hồi Bắc Minh Thần Công rồi.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút liền đáp ứng thỉnh cầu của Giác Viễn.
Chỉ là Cửu Dương Chân Kinh cần Giác Viễn tự đi sao chép một bản, theo phép tắc nhất định phải lưu lại nguyên bản chân kinh.
Giác Viễn đáp ứng rời đi, sao chép kinh thư rất nhanh, một ngày đã có thể hoàn thành.
Lúc rời đi Giác Viễn còn nhắc nhở Hoắc Nguyên Chân phải chú ý, khoảng thời gian này người tới tìm phiền toái rất nhiều, thậm chí cũng đã ảnh hưởng đến hương khói của Thiếu Lâm, xin Hoắc Nguyên Chân nhất định phải nghĩ biện pháp.
Sau khi Giác Viễn đi, Hoắc Nguyên Chân liền rơi vào trầm tư, chiêu này của Đông Phương Minh quả thật rất tàn độc, Thiếu Lâm đã trở thành nơi tà ác trong lòng rất nhiều người trong giang hồ.
Thiếu Lâm thân là Phật môn, mỗi ngày hương khói thịnh vượng, hương khách không ngừng, đương nhiên không thể sát phạt quyết đoán giống như môn phái giang hồ bình thường, ít nhất không thể giết người, chỉ có thể đánh bại.
Hơn nữa có một số người tới tìm phiền toái thực lực cũng không tồi, phương pháp ứng đối như thế nào còn phải phí tâm nghiên cứu.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu không nắm bắt được điểm mấu chốt, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát thông báo người của Thiếu Lâm tới chỗ của mình, mọi người cùng nhau nghiên cứu một chút.
Một lát sau, những người quản sự của Thiếu Lâm đều lần lượt tới Phương Trượng viện của Hoắc Nguyên Chân, sau khi nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân lần lượt thi lễ.
Bọn họ cũng không biết khoảng thời gian này Hoắc Nguyên Chân đã đi địa phương nào, Hoắc Nguyên Chân cũng không có nói chuyện mình đi Thiên Trúc, dù sao đi nữa mình đi khắp nơi cũng đã trở thành chuyện quen thuộc, mọi người cũng không phải quá mức lo lắng.
Hoắc Nguyên Chân nhìn những hòa thượng này, cảm giác vô cùng vui mừng, chỉ hàng chữ Nhất cộng thêm hàng chữ Tuệ đã có gần ba mươi người, phát triển tới cục diện này không dễ dàng chút nào.
Mọi người đầu tiên lần lượt báo cáo với phương trượng tình huống phát triển của Thiếu Lâm thời gian gần đây, Hoắc Nguyên Chân cẩn thận lắng nghe.
Hình thức của Thiếu Lâm là tốt, chỉ cần không có ngoại lực can thiệp, viễn cảnh rất là sáng sủa.
Nghe xong báo cáo của mọi người, Hoắc Nguyên Chân lại nói cho mọi người nghe tình huống trước mắt.
- Hôm nay vấn đề chủ yếu của Thiếu Lâm chúng ta cũng không phải là trực tiếp đối mặt Võ Lâm Minh, mà là những người bị Đông Phương Minh đầu độc ùn ùn kéo đến mạo phạm Thiếu Lâm ta, mọi người cho rằng nên ứng đối như thế nào?
Vấn đề này, trong khoảng thời gian Hoắc Nguyên Chân rời đi mọi người đã nghiên cứu trong thời gian rất dài, thật ra cũng đã có một phương án, chẳng qua còn có rất nhiều chỗ cần hắn quyết định.
Nhất Đăng đại biểu mọi người đứng dậy nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, chúng ta đã nghiên cứu qua, nếu muốn chấn nhiếp hữu hiệu những người này vậy cần có lực lượng đánh bại những cường giả trong đám người quấy nhiễu kia. Chỉ có như vậy mới có thể làm cho những người đó hiểu được, không có đủ thực lực thì không có tư cách nhúng tay vào vũng nước đục này.
Nhất Không bên cạnh nói:
- Chúng ta chính là Phật môn, tốt nhất vẫn không nên đánh đánh giết giết.
Nhất Đăng liếc mắt nhìn Nhất Không một cái, đối với hòa thượng cổ hủ này hắn cũng không có quá nhiều cảm tình, mở miệng nói:
- Lời ấy của Nhất Không sư đệ sai rồi, nếu như không đánh bại một số người, hơn nữa truyền tin tức này ra, Thiếu Lâm ta vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.