Chương : Mâu thuẫn nội bộ Thiếu Lâm
- A Di Đà Phật, Nhất Đăng sư huynh, chúng ta có thể lấy tình đả động bọn họ, lấy tình lý, dùng Phật pháp cảm hóa bọn họ. Nếu như có thể làm cho bọn họ khám phá hồng trần, quy y ngã Phật, chẳng phải càng thêm sảng khoái hơn so với đánh đánh giết giết sao?
- Nhất Không sư đệ, lời này nói ra thật dễ dàng, thế nhưng đó chỉ có thể là nhằm vào một người, hôm nay gần như mỗi ngày đều có người tìm Thiếu Lâm ta gây phiền phức, chẳng lẽ chúng ta có thể lần lượt cảm hóa sao? Điều này rất rõ ràng không thực tế, cũng không cần thiết làm như vậy.
Lúc này, Tuệ Chân bên cạnh Nhất Không cũng tranh luận với Tuệ Vô bên cạnh Nhất Đăng.
Thiếu Lâm chia làm văn tăng và võ tăng, hôm nay văn tăng lấy Nhất Không cầm đầu, võ tăng lấy Nhất Đăng cầm đầu, ý của văn tăng là tuyên dương Phật pháp cảm hóa người đến xâm phạm. Ý kiến của võ tăng là phải dùng vũ lực đánh trả, đánh bại một số người có phân lượng trong đám người tới xâm phạm, đạt tới mục đích chấn nhiếp.
Hai bên đều cố chấp không ai nhường ai, cãi nhau rùm beng ở trong Phương Trượng viện.
Hoắc Nguyên Chân hai mắt khép hờ không nói gì, hắn đã ý thức được mâu thuẫn nội bộ của Thiếu Lâm, vừa hay mượn cơ hội này nghe một chút, tranh thủ sớm ngày giải quyết.
Tuệ Chân là đệ nhất chiến tướng dưới trướng Nhất Không, lúc này đứng lên nói:
- Phương Trượng, các vị sư thúc, các vị đồng môn, đệ tử cho rằng, Thiếu Lâm ta Phật pháp tinh xảo vang danh Hà Nam, mặc dù những nhân sĩ giang hồ kia cùng hung cực ác, thế nhưng nhà Phật ta cho rằng, thế gian không có ai hung ác không thể giáo hóa. Chỉ cần chúng ta kiên nhẫn khuyên bảo, nghiêm túc khuyên giải, quán thâu kiến thức Phật pháp cho những người này, lấy nhân nghĩa đối đãi người, lấy khoan dung tha thứ cho người, tất nhiên những người giang hồ kia cũng sẽ bị chúng ta cảm động, từ đó bỏ xuống đồ đao. Rất có khả năng vì vậy mà ảnh hưởng những người khác tới đây, nhất cử lưỡng tiện, chính là thượng sách.
Tuệ Chân nói xong, mấy người Nhất Không và Tuệ Minh đều rối rít gật đầu, đây cũng là ý tứ của bọn họ.
Hắn nói xong, Tuệ Kiếm cũng đứng lên:
- Mặc dù lời này của Tuệ Chân sư huynh có lý, thế nhưng sư đệ cho rằng không ổn, võ tăng Thiếu Lâm chúng ta tập võ chính vì chúng ta cũng là môn phái giang hồ, chuyện của giang hồ cuối cùng đều phải giải quyết bằng vũ lực.
- Trước mắt người trong giang hồ đến Thiếu Lâm ta rất nhiều, muốn nhất nhất điểm hóa bọn họ từng người một là không thực tế. Cho nên bần tăng cho rằng vẫn cho là Nhất Đăng sự thúc nói đúng, nhất định phải chọn ra mấy người có đủ phân lượng, giáng cho bọn họ một đòn phủ đầu đau đớn, từ đó mới có thể đạt tới hiệu quả chấn nhiếp.
Tuệ Minh cũng đứng lên, nói với Tuệ Kiếm:
- Sư đệ bớt nóng, nhà Phật ta chú trọng tâm bình khí hòa, trên phương diện này Phương Trượng chính là tấm gương của chúng ta.
Đầu tiên là Tuệ Minh nhẹ nhàng nịnh bợ Hoắc Nguyên Chân một cái, hi vọng trong vô hình kéo Hoắc Nguyên Chân về phe văn tăng. Những Phương Trượng vẫn ngồi yên tại chỗ không có lên tiếng, trong lòng trong sáng, lúc này hắn không cần tỏ thái độ.
Ý đồ của Tuệ Minh không thực hiện được, hơi có chút lúng túng nói:
- Bần tăng cho rằng vẫn nên lấy Phật pháp cảm hóa làm đầu, mọi người có thể suy nghĩ một chút, Thiếu Lâm chúng ta có được tình trạng ngày hôm nay, người đang ngồi đây có mấy người bị Phương Trượng đánh bại mới đến Thiếu Lâm?
Nói xong, ánh mắt của Tuệ Minh đảo qua một vòng tất cả mọi người có chút cúi đầu, lời này của Tuệ Minh đã nói đến trọng điểm.
- Thời gian bần tăng tới Thiếu Lâm cũng không ngắn, trước khi ta và Tuệ Chân sư huynh tới, Thiếu Lâm chỉ có Phương Trượng và hai vị sư thúc Nhất Không và Nhất Tịnh, mà bần tăng và Tuệ Chân sư huynh chính là gặp được Phương Trượng ở chợ, Phương Trượng lại giảng lý cho chúng ta. Khi đó chúng ta đã nhìn ra tiềm lực của Thiếu Lâm, cho nên ta và sư huynh cũng không phải là bị võ lực đánh bại mới đến Thiếu Lâm.
Sau khi nói xong, Tuệ Minh có chút dương dương đắc ý nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn về phía Tuệ Vô:
- Tuệ Vô sư huynh, vì sao huynh tới?
Tuệ Vô nói:
- Ta là được Phương Trượng cứu, sinh lòng cảm kích mà gia nhập Thiếu Lâm tự.
- Ừm, vậy Tuệ Kiếm sư huynh thì sao?
Tuệ Kiếm cũng nói:
- Ta cũng là được Phương Trượng cứu giúp hai lần, sinh lòng ngưỡng mộ mà tới.
- Vậy mười tám vị sư huynh Tuệ Nhất làm sao mà tới?
Mười tám người Tuệ Nhất ở hàng sau, nghe thấy Tuệ Minh đặt câu hỏi, Tuệ Nhất nói:
- Chúng ta cũng gần như vậy lắm, hơn nữa Phương Trượng đối đãi chúng ta cực tốt, chúng ta cam tâm tình nguyện ở lại Thiếu Lâm.
- Không hẳn là như vậy, bần tăng cũng biết Phương Trượng dùng một bộ mầm mống lý luận thuyết phục các vị sư huynh, làm cho các vị cảm kích đồng thời cũng cảm giác được sự bác đại tinh thâm của Phật pháp, có phải thế không?
Đám người Tuệ Nhất gật đầu, sự thật quả là như vậy.
- Không chỉ như vậy, còn có Nhất Trần sư thúc, Nhất Đăng sư thúc, thậm chí còn có Vô Danh trưởng lão ở Tàng Kinh các, không có ai là Phương Trượng dựa vào hai tay đánh bại, đều là cam tâm tình nguyện gia nhập Thiếu Lâm. Hôm nay mọi người cũng đều đoàn kết chặt chẽ ở xung quanh Phương Trượng, chẳng lẽ những tấm gương này còn chưa đủ để chúng ta nhận rõ phương hướng sao? Mỗi một hành động cử chỉ của Phương Trượng không phải chính là mục tiêu và tấm gương của chúng ta sao?
Tuệ Minh thao thao bất tuyệt ở giữa đám người, khắp nơi lấy sự tích huy hoàng của Hoắc Nguyên Chân làm ví dụ, làm cho các hòa thượng ở đây nhất thời đều không thể phản bác.
Khả năng biện luận của Tuệ Vô cũng không phải tốt lắm, hiện tại vẫn không tiện nói. Mà Nhất Đăng, Nhất Tịnh thân là trưởng bối cũng không tiện tranh luận với Tuệ Minh, cuối cùng vẫn là Tuệ Kiếm nói:
- Tuệ Minh sư đệ nói cũng không sai, nhưng người cần nghĩ rõ ràng một chút, Phương Trượng có thể làm được, chúng ta chưa chắc có thể làm được. Phương Trượng chính là thần tăng, là người có thể câu thông với Phật tổ, Phương Trượng độc nhất vô nhị trong thiên hạ, người có thể làm được nhiều như vậy, nhưng chúng ta không thể.
Tuệ Kiếm nói xong, ánh mắt của Tuệ Vô nhìn về phía hắn tràn đầy bội phục, nịnh nọt cũng không đơn thuần là độc quyền của văn tăng, võ tăng tính tình ngay thẳng thỉnh thoảng sử dụng một chút càng có hiệu quả tốt hơn. Không thấy vừa rồi khóe miệng của Phương Trượng khẽ nhếch một chút sao, rõ ràng là vui vẻ.
Cuộc tranh luận này người quyết định cuối cùng vẫn là Phương Trượng, ý kiến của những người còn lại chỉ có thể là tham khảo.
Đương nhiên, nếu như phe nào chiếm được thượng phong trong tranh luận, như vậy lựa chọn cuối cùng của Phương Trượng rất có khả năng nghiêng về phía đó. Dù sao đi nữa Phương Trượng vẫn rất chú trọng đạo lý, không có khả năng chỉ làm theo ý mình.
Tuệ Minh thấy sự nịnh nọt của Tuệ Kiếm dường như đã thu được hiệu quả, vội vàng nói:
- Chính là bởi vì không đủ, cho nên chúng ta mới cần phải học tập Phương Trượng, chẳng lẽ bởi vì biết không đủ mà không dám đi thử sao?
Bchngcsch. Cm | Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Tuệ Vô lúc này cũng nói:
- Sợ là không được, vẫn là câu nói kia, một hai người có thể, chẳng lẽ chúng ta đều phải đi cảm hóa lần lượt tất cả người tới sao? Võ tăng chúng ta không có năng lực này, nếu như văn tăng ngươi có thể làm được, vậy chúng ta cũng được thanh nhàn.
Nhất Không ở bên cạnh bày ra dáng vẻ của trưởng bối:
- Lời ấy của Tuệ Vô sư điệt sai rồi, chẳng lẽ Thiếu Lâm còn cần phân văn võ rõ ràng như vậy sao? Đều là vì đại cục của Thiếu Lâm, chớ nên hành sự theo cảm tính.
Tuệ Vô lập tức ngậm miệng, thân là vãn bối, hắn không dám phản bác Nhất Không.
Hắn không phản bác, có người phản bác, Nhất Tịnh một mực rất ít nói chuyện cũng lên tiếng.
- Sư huynh, cục diện trước mắt chính là như vậy, dùng Phật pháp không tệ, nhưng hiện tại không thích hợp. Đầu tiên nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình chấn nhiếp, nếu không tình huống trước mắt của Thiếu Lâm ta sẽ càng ngày càng bất lợi.
Nhất Đăng cũng nói:
- Không sai, ta đồng ý lời nói của Nhất Tịnh sự đệ.
Nhất Không còn muốn phản bác, Hoắc Nguyên Chân nghe hồi lâu cuối cùng ho khan một tiếng.
Mọi người đồng thời ngừng nói chuyện, ánh mắt đều tập trung vào người Hoắc Nguyên Chân, quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở trong tay Phương Trượng.
- Mọi người đều nói không sai, mặc dù Thiếu Lâm chúng ta là môn phái giang hồ, thế nhưng đầu tiên là một Phật môn. Lần trước quân đội của Quan Thiên Chiếu tới tấn công, vì bảo vệ gia viên quả thật đã tạo ra không ít sát nghiệp, chuyện này bần tăng vẫn cảm thấy lòng mang áy náy.
Nhất Không vội vàng nói:
- Phương Trượng sư huynh, lần đó không tính, lúc ấy tình huống nguy cấp, nếu không giết người căn cơ của Thiếu Lâm ta sẽ bị hủy trong chốc lát, cho nên đó là bất đắc dĩ mà thôi, cũng là vì bảo toàn cơ nghiệp Phật môn, Phật tổ sẽ không trách tội.
- Đúng vậy, bất đắc dĩ mà thôi, lần trước quả thật là như vậy, thế nhưng lần này thì sao? Theo ta được biết, cục diện của Thiếu Lâm chúng ta hiện tại cũng có chút bất lợi.
Hoắc Nguyên Chân lúc này đứng lên, sửa sang lại tăng bào màu trắng trên người một chút, đây là Ninh Uyển Quân và La Thái Y may cho hắn, hắn vẫn mặc trên người.
- Trước mắt luôn có người tới quấy rầy, quả thật chúng ta cũng có chút bị động, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này các ngươi cũng chưa có cố gắng dùng Phật pháp đi cảm hóa những người tới xâm phạm sao?
Nhất Không có chút lúng túng nói:
- Tu vi Phật pháp của chúng ta không đủ, mặc dù cũng làm ra không ít thử nghiệm, thế nhưng hiệu quả thu được quá nhỏ.
- Thật ra không phải tu vi Phật pháp không đủ, mà là phương thức không đúng.
Hoắc Nguyên Chân đi tới trước bàn, cầm một chén trà trên bàn lên, trong chén đầy nước trà.
Sau đó hắn nhìn về phía mọi người ra dấu một cái:
- Nhìn xem, người tới xâm phạm giống như chén trà này, trong lòng của bọn họ đã tràn đầy căm hận đối với Thiếu Lâm tà giáo, giống như bên trong chén trà này đã đầy nước, nước này chính là cách nghĩ của bọn họ.
Nói xong, Hoắc Nguyên Chân cầm bình trà lên, bắt đầu rót nước vào trong chén trà này.
Bởi vì nước bên trong chén trà đã đầy, cho nên mặc cho Hoắc Nguyên Chân rót thể nào, nước rót vào cũng sẽ tràn ra ngoài.
- Lúc này chúng ta tuyên dương Phật pháp đối với bọn họ thì khó có thể đạt được hiệu quả, bởi vì trong lòng của bọn họ đều bị những thứ này của mình lấp đầy, khó có thể chứa được những lý niệm khác, cho nên chúng ta muốn quán thâu Phật pháp chỉ có thể như thế này.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân cầm chén trà lên, đổ tất cả nước bên trong đi, làm cho chén trà không còn nước.
- Chỉ có chúng ta làm cho lý niệm trong nội tâm của bọn họ trống rỗng, làm cho cách nghĩ của bọn họ tan biến, như vậy mới có không gian và chỗ trống cho Phật pháp tiến vào, nếu không làm nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể là uổng công.
Tất cả mọi người đều bị lý luận của Hoắc Nguyên Chân thuyết phục, đều chắp tay tỏ vẻ thụ giáo.
Nhất Đăng là người khâm phục Hoắc Nguyên Chân nhất, mở miệng thỉnh giáo:
- Phương Trượng, vậy chúng ta phải làm như thế nào mới làm cho lý niệm trong nội tâm đối phương tan biến đây?
- Điều này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, khó chính là, rất nhiều thời điểm nhân duyên thi giáo cũng là phải chú trọng cơ duyên. Thế nhưng nếu nói đơn giản chính là trước tiên làm cho đối phương không thể cãi lại ngươi, cho rằng người mạnh hơn hắn, lúc này quán thâu Phật pháp mới là hữu hiệu.
Nhìn thấy tất cả mọi người vẫn là tỏ vẻ không hiểu, Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Lý luận của văn nhân là tri thức, lý luận của người giang hồ là nắm đấm, người có nắm đấm lớn có quyền nói chuyện, mới có thể đạt được sự tôn trọng của người khác, cho nên chuyện của giang hồ giải quyết tốt nhất vẫn là phải dựa vào phương thức giang hồ. Chỉ có trước tiên đánh bại những người giang hồ tự cho là đúng kia trên phương diện võ lực, bọn họ mới chịu nghe Phật pháp của chúng ta.
Các võ tăng đều lộ ra vẻ hưng phấn trên mặt, quả nhiên Phương Trượng vẫn đứng về phe võ tăng.
Mặc dù bọn Nhất Không có hơi mất hứng, thế nhưng bọn họ không thể không thừa nhận Phương Trượng nói là có đạo lý.
Đối phương mang theo khinh bỉ và sát khí tới, lúc này quán thâu Phật pháp là không thể thực hiện được, chỉ có trước tiên đánh bại khí thế của bọn họ, sau đó mới có thể nhân duyên thi giáo, làm cho đối phương hoàn toàn tin phục.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tài nghệ của Phương Trượng cao cường, dùng một ví dụ sinh động diễn giải chân tướng của sự việc, mà không phải dựa vào quyền uy của Phương Trượng mạnh mẽ thô bạo can thiệp. Cho dù cuối cùng không có làm theo ý của văn tăng, bọn họ cũng phải tâm phục khẩu phục.
Khó trách người ta có thể làm Phương Trượng, những người mình chỉ có thể làm đệ tử, sự hiểu biết của hai bên đối với Phật pháp và nhân tâm căn bản cũng không cùng một đẳng cấp.
Nhìn thấy mọi người tin phục, Hoắc Nguyên Chân trong lòng rất hài lòng, tiếp tục nói:
- Hôm nay nghe nói Giang Nam Tứ Đại Danh Kiếm muốn tới Thiếu Lâm tìm phiền toái, theo bần tăng thấy, phần lượng của bốn người này cũng rất đủ, chúng ta có thể bắt đầu ra tay từ bọn họ.
Nhất Đăng nói:
- Phương Trượng, bốn người này chính là Tiên Thiên hậu kỳ, động thủ một đối một sư đệ thắng dễ dàng, cho dù một đấu hai sư đệ tự tin cũng sẽ không dễ dàng bị thua. Thế nhưng một đối ba chính là tuyệt đối không thể chiến thắng, một đối bốn càng không cần suy nghĩ.
- Không sao.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay một cái:
- Chỉ cần bọn họ dám đến, thì tự nhiên sẽ có biện pháp giáo huấn bọn họ, chuyện chúng ta cần làm chính là làm cho người giang hồ đều biết chuyện này. Cho dù bọn họ tạm thời còn hiểu lầm chúng ta là tà giáo, cũng phải làm cho bạn họ không dám tới động thổ trên đầu tà giáo này.
Thời gian đã đến gần giữa tháng Tám, một trận mưa thu rơi xuống trên đất Hà Nam, mưa tí tách hai ngày còn chưa muốn tạnh.
Một con ngựa lông vàng đốm trắng phi như bay vào trong huyện thành Đăng Phong.
Thời của Quan Thiên Chiếu đã qua rồi, nơi này đã là khu quản hạt của triều đình, bởi vì không có chiến sự, phòng vệ cũng tương đối buông lỏng.