Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Sau khi Hoắc Nguyên Chân đi ra, rất nhiều hương khách đều chào hỏi hắn.
Những nữ tử kia nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đi ra, một nữ tử hai mươi mấy tuổi dẫn đầu quay đầu lại liếc mắt nhìn những người trẻ tuổi đi theo phía sau kia.
Một nam tử sắc mặt âm trầm trong đó gật đầu một cái. Nữ tử này ngầm hiểu, lập tức quay đầu về phía Hoắc Nguyên Chân kích động nói:
- Ô, Phương Trượng ca ca, rốt cục ta cũng đã tìm được người rồi.
Hoắc Nguyên Chân không khỏi sửng sốt, cho tới bây giờ mình chưa từng gặp qua nữ tử này, vì sao nàng lại nói chuyện như vậy chứ?
Lưng như rắn nước một bước ba lắc, nữ tử này phong tình vạn chủng đi tới trước mắt Hoắc Nguyên Chân, thanh âm mang vẻ tức giận nói:
- Phương Trượng ca ca, sao người lại độc ác như vậy? Ở chỗ của ta qua đêm rồi rời đi, ta thức dậy không nhìn thấy người, mấy ngày nay cơm nước nuốt không trôi, đã gầy đi rồi đây.
Lúc này bên cạnh lại có một nữ tử đi tới, che miệng nói:
- Phương Trượng ca ca, mấy ngày nay ngươi không có tới cũng làm ta muốn hư rồi, đã lãnh giáo bản lĩnh của Phương Trượng ca ca, những nam nhân khác cũng không có một chút mùi vị gì. Phương Trượng ca ca, trở về cùng ta có được hay không, người muốn tư thế như thế nào ta cũng chiều người.
Các hương khách bên cạnh nhất thời kinh hãi, con mắt trợn tròn, đây là tình huống gì?
Những nữ tử này nhìn qua dường như là nữ tử thanh lâu...? Chẳng lẽ Phương Trượng mà mọi người kính ngưỡng trong lòng, không ngờ qua đêm ở thanh lâu sao?
Một ít tín đồ không hiểu rõ Hoắc Nguyên Chân nhất thời mặt xám như tro tàn, có cảm giác như thần tượng trong lòng sụp đổ.
Một người trẻ tuổi phía sau nói:
- Này này, vị cô nương này, người nói nhăng gì đấy, Nhất Giới Phương Trượng người ta không phải loại người như vậy, các ngươi vẫn nên vui đùa một chút cùng ca ca ta đi.
Một nữ tử khinh miệt quay đầu liếc mắt nhìn người trẻ tuổi kia một cái:
- Ngươi nên xem lại mình đi, bảy tỷ muội chúng ta ở đây đều đã từng nhận được ân mưa móc của Đại sư, ngươi có thể một đêm làm cho bảy tỷ muội chúng ta không rời giường được không? Không có bản lĩnh như vậy thì không cần bêu xấu ở chỗ này.
Người trẻ tuổi nhất thời lộ vẻ lúng túng:
- Tại hạ tự cảm thấy không có bản lĩnh kia, nhưng ta cũng không tin Phương Trượng có bản lĩnh kia.
- Ngươi biết cái gì.
Lại có một cô nương xoay người lại, nói với người trẻ tuổi kia:
- Phương Trượng Đại sư thần công cái thế, công phu trên giường càng là thiên hạ đệ nhất, gần gũi Đại sư một lần mới không uổng làm nữ nhân đời này.
- Đúng vậy đúng vậy, Đại sư ta nhớ người muốn phát điên rồi, người theo chúng ta trở về đi thôi, ta còn có chút tích lũy cũng không thu tiền của ngươi. Bảy tỷ muội chúng ta thay nhau phục vụ người, không phải sung sướng hơn người ở nơi này ăn chay niệm Phật sao?
Đám nữ tử oanh oanh yến yến xúm lại, người này đi kéo ống tay áo của Hoắc Nguyên Chân, người kia đi kéo cánh tay của Hoắc Nguyên Chân, trong đó còn có một người đặc biệt to gan, trực tiếp kéo áo trên ngực mình ra một chút, sau đó kéo tay hắn nói:
- Phương Trượng ca ca, ngươi nhìn xem, nơi này của người ta cũng đã gầy đi.
Các hương khách bên cạnh sắc mặt đều tái nhợt, cũng đã ngừng dâng hương, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này. Nếu như tất cả những điều này là thật, như vậy về sau cũng không cần phải tới Thiếu Lâm tự này nữa rồi.
Những người trẻ tuổi phía sau kia cũng nói theo:
- Đại sư, người phải nghĩ kỹ nha, hương ôn nhu chính là mồ chôn đấng anh hùng, chúng ta bội phục công phu trên giường nhất lưu của người, nhưng người còn có Thiếu Lâm tự, ngươi còn có những môn nhân đệ tử này, người đi rồi bọn họ phải làm sao bây giờ?
- Nói cái gì vậy, Đại sư cũng là nam nhân, ngày ngày ở nơi này ăn chay niệm Phật, thỉnh thoảng đi ra ngoài thả lỏng một chút cũng không phải là chuyện gì lớn. Sau khi thỏa mãn những vị cô nương này rồi mới trở về, cũng không có chuyện gì lớn.
- Cũng đúng, trách thì trách bản lĩnh của Đại sư quá lớn làm cho những cô nương này thỏa mãn không thể rời bỏ hắn, ha ha, Đại sư, ngươi thật là tấm gương của chúng ta.
Bị cả đám bọn họ kích động, một ít hương khách không rõ chân tướng trở nên tức giận, có người dứt khoát ném hương trong tay xuống đất nói:
- Lâu nay xem như là mắt bị mù rồi, làm sao lại có yêu tăng như vậy, không ngờ đi thanh lâu chơi bời, quả thật uổng là người xuất gia.
Đặc biệt một ít nữ hương khách càng rối rít mắng chửi, bày tỏ sự bất mãn đối với Phương Trượng.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người đều không nói gì, bọn họ đều là tín đồ tương đối sùng bái Hoắc Nguyên Chân, không tin Phương Trượng trong lòng của bọn họ lại là một lãng tử suốt ngày ở thanh lâu, bọn họ đang đợi kết quả chuyện này.
Hoặc có thể nói, chỉ có Hoắc Nguyên Chân chính miệng thừa nhận bọn họ mới tin tưởng.
Các đệ tử Thiếu Lâm xung quanh lại càng tức giận trong lòng, bọn họ biết đã xảy ra chuyện gì. Khoảng thời gian này thường hay có người tìm Thiếu Lâm tự gây phiền phức, dĩ vãng còn là một ít người giang hồ tới cửa đánh nhau, vậy còn dễ dàng một chút. Không nghĩ đến lần này đối phương xuất ra chủ ý âm độc như vậy, cho một đám nữ tử thanh lâu tới vu hãm Phương Trượng của bọn họ, quả thật làm cho đệ tử Thiếu Lâm tức bể phổi.
Thế nhưng hiện tại Phương Trượng đang ở đây, mấy người mình không thể mạo hiểm lên ngăn cản, mọi việc đã có Phương Trượng xử lý.
Ở trong lòng của đệ tử Thiếu Lâm, cũng chưa từng có chuyện gì mà phương trượng không giải quyết được.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nhìn đám nữ tử thanh lâu xúm lại, nghĩ thầm đám người Đông Phương Minh quả nhiên hết sức âm độc, không ngờ làm ra chiêu âm độc như vậy để hãm hại mình. Nếu hôm nay mình không thể chứng minh đối phương vu hãm, chỉ sợ không những thanh danh mình mất hết, mà ngay cả Thiếu Lâm tự cũng sẽ phải chịu dính líu rất lớn, không thể tiếp tục để lại ấn tượng tốt trong lòng dân chúng.
Thế nhưng đối phó những nữ tử này tuyệt đối không thể sử dụng vũ lực, như vậy sẽ càng bị người ta hoài nghi có tật giật mình.
Những người trẻ tuổi đi theo phía sau kia đều là cùng một phe với đám nữ tử này, một xướng một họa đang ra sức vu hãm mình, hơn nữa có một ít hương khách cũng đã có vẻ tin tưởng.
Cho nên mình tuyệt đối không thể sử dụng vũ lực đối phó những nữ tử thanh lâu này, như vậy nhất định sẽ bị vu hãm thành thẹn quá hóa giận, thậm chí muốn giết người diệt khẩu, một đám mũ đen cũng đang chờ sau khi mình phạm sai lầm sẽ chụp xuống trên đỉnh đầu mình.
Hoắc Nguyên Chân không để ý đến những nữ tử kéo tay áo, kéo cánh tay này, mà nói với nữ tử đối diện bảo mình sờ ngực:
- A Di Đà Phật, vị nữ thí chủ này, người tên là gì?
- Ôi Phương Trượng ca ca, lòng dạ ngươi thật độc ác, đêm hôm trước khi ôm người ta còn gọi người ta Tiểu Điềm Điềm, vì sao hôm nay đã quên tên của ta rồi chứ?
- À, Tiểu Điềm Điềm, đây là tên của ngươi sao?
- Không phải, ta gọi là Thúy Nhi, Đại sư quên rồi sao?