Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Một người trẻ tuổi phía sau kêu lên:
- Thúy Nhi cô nương, Đại sư chỉ nhớ thân thể của ngươi, nhớ cái mông của ngươi, nếu người cởi quần áo ra Đại sư ca sẽ nhớ.
- Nơi này nhiều người như vậy, ta thật xấu hổ, chờ Đại sư theo ta trở về, mọi chuyện đều nghe theo hắn là được.
Hoắc Nguyên Chân nhìn nữ tử trước mắt, tiếp tục nói:
Thúy Nhi cô nương, người nói bần tăng qua đêm ở chỗ của ngươi khi nào?
- Ngày hôm kia. Đêm hôm kia, mấy người tỷ muội chúng ta đều ở cùng nhau.
- Vậy các ngươi từ nơi nào đến đây?
Lúc này bên trong hương khách có người nói:
- Những nữ tử này dường như là từ Đăng Phong tới.
- Không sai, chúng ta là từ Ỷ Hồng lâu ở Đăng Phong, Đại sư biết nơi đó.
Bên trong những người trẻ tuổi phía sau lại có người nói:
- Ỷ Hồng lâu. Đó chính là địa phương tốt, nghe nói đi vào ngủ với một cô nương không có mười lượng bạc thì không được, Đại sư, một đêm này của người chính là trên trăm lượng, sẽ không phải là lấy hết tiền hương khói của Thiếu Lâm đi chơi thanh lâu chứ?
Có một ít hương khách sắc mặt âm trầm, thậm chí có một số người phẫn nộ thấp giọng mắng, cho là tiền của mình tiêu ở Thiếu Lâm cuối cùng lại đi đến chỗ này, thật sự là không đáng.
Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm để ý phản ứng của mọi người, chỉ cần có thể vạch trần âm mưu của đối phương sẽ càng tăng thêm uy vọng của mình, tình huống hiện tại chẳng qua chỉ là tạm thời.
- Thúy Nhi cô nương, ngươi nói bần tăng buổi tối hôm kia qua đêm ở Ỷ Hồng lâu của ngươi, vậy bần tăng đi lúc nào?
Nữ tử tên là Thúy Nhi không nghĩ đến Hoắc Nguyên Chân trấn tĩnh như vậy, có chút bối rối, thế nhưng vẫn mở miệng nói:
- Đương nhiên là buổi tối rồi, mặt trời vừa xuống núi ngài đã đi rồi.
Bên cạnh lại có một nữ tử tiếp lời:
- Ngài còn cưỡi con bạch mã kia, mọi người đều nhìn thấy.
Hoắc Nguyên Chân lại nhìn quanh một vòng, nói với bảy nữ tử xung quanh:
- Các ngươi nói đêm đó bần tăng cùng ngủ với bảy người các ngươi phải không?
- Không sai, tỷ muội chúng ta bị Đại sư chơi đùa thảm rồi, vốn tính toán hôm qua đã đi tìm Đại sư, thế nhưng không biết sao đều không xuống giường được, không thể làm gì khác hơn hôm nay mới tới.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Nếu các ngươi nói như vậy, vậy lúc ấy bần tăng cũng không có mặc quần áo rồi.
- Điều này còn phải nói, thân thể của Đại sư thật tốt, nhất là...
Thúy Nhi còn cố ý liếc mắt nhìn hạ thân của Hoắc Nguyên Chân một cái, dụng tâm có thể nói là cực kỳ hiểm ác.
- Tốt lắm, bần tăng hỏi các vị cô nương một chút, nếu các ngươi đều thấy được thân thể của bần tăng, như vậy trên ngực của ta có in một chữ, các ngươi có biết là chữ gì không?
Lời này vừa nói ra, bảy nữ tử này nhất thời yên lặng như tờ, không ai có thể trả lời.
Mấy nữ tử liếc mắt nhìn nhau không trả lời được, các nàng đều là lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân, làm sao biết được ngực của hắn in chữ gì chứ?
Nhìn thấy những nữ tử này không nói gì, hương khách xung quanh cũng đều có chút hiểu được, dường như thực sự chuyện này cũng không phải là như vậy.
Nếu như bảy người này quả thật xuân phong một lần với phương trượng, làm sao lại không biết trên ngực của hắn có chữ gì chứ.
Xem ra chuyện này hết tám chín phần mười là giả.
Một người trẻ tuổi phía sau nói:
- Này, Đại sư, ngươi chớ giả bộ, đâu có người có chữ viết trên ngực chứ.
Thúy Nhi lúc này cũng nói:
- Phương trượng ca ca, đương nhiên tỷ muội chúng ta đều bị người làm cho mê mệt, ai còn nhớ được ngực của ngươi có chữ viết, ta nhớ là không có.
Hoắc Nguyên Chân nhìn nàng một cái:
- Vậy nếu như ngực của bần tăng quả thật có chữ, có phải có thể chứng minh các ngươi đang nói láo phải không?
Nghe Hoắc Nguyên Chân nói như vậy, Thúy Nhi lại không cách nào nói chính xác, những người trẻ tuổi phía sau cũng không dám trả lời. Lúc này đường đột lên tiếng cũng không phải là cách làm lý trí, rất có thể dẫn đến hiệu quả ngược lại, vẫn là để những nữ tử thanh lâu từ từ dây dưa với hòa thượng này.
Mấy nữ tử này thương lượng qua loa mấy câu, một người trong đó đứng ra, có chút do dự nói:
- Phương trượng ca ca, đêm hôm kia mọi người đều chơi đến điên rồi, quả thật không nhớ rõ, chẳng qua ta mơ hồ nhớ, hình như là có một chữ “Phật”.
Đây là kết quả của các nàng nghiên cứu ra, chỉ có một người nhớ được, nếu như không đúng cũng là một mình nàng thua, những người khác cũng không thua, vẫn còn lưu lại đường sống.
Hơn nữa chữ Phật này hẳn là tương đối hợp lý.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- Vị nữ thí chủ này xác định ngực của bần tăng là có một chữ Phật sao?
- Ta nhớ như vậy.
Nữ tử này cũng định xả thân vì nghĩa, dùng sự hi sinh của một mình mình để triệt tiêu phản kích của hòa thượng này.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Tốt lắm, xem ra chỉ có một vị tỷ tỷ này nhớ ngực của bần tăng có một chữ Phật, những người còn lại đều không nhớ rõ phải không?
Những nữ tử thanh lâu còn lại rốt rít gật đầu.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Xem ra vị tỷ tỷ này đã nhận lầm chữ trên ngực của bần tăng rồi, là một chữ Huyễn, cho nên người xuân phong một lần với ngươi không thể là bần tăng.
Lời của hắn vừa nói, phía sau lập tức có một nữ tử nói:
- Ngươi nói có thì có sao?
Hoắc Nguyên Chân dứt khoát vạch áo ra một chút, trên ngực phía dưới cổ quả nhiên rõ ràng có ấn ký của một chữ “Huyễn” ngược.
Đây là Hoắc Nguyên Chân vừa mới dùng ngọc bội ấn lên ngực của mình, khi kéo áo ra buông lỏng thân thể, khi ấn dùng sức một chút, thậm chí ép ra tia máu, chữ viết nhìn liền tương đối rõ ràng.
- Bần tăng rất sớm đã lĩnh ngộ đạo lý cuộc sống hư ảo cho nên mới cố ý lưu lại chữ Huyễn này ở trên ngực để nhắc nhở mình, hết thảy đều là hư ảo.
Lúc này bên cạnh liền có hương khách nói:
- Bảy người các ngươi, sáu người không nhớ rõ trước ngực của Đại sư có chữ, chỉ có một người nhớ, còn nhớ lộn, ta thấy các ngươi rõ ràng là đang nói láo vu khống Đại sư rồi.
|húy Nhi vội vàng nói:
- Ngươi biết cái gì, lúc ấy Đại sư uy phong lẫm lẫm, tỷ muội chúng ta đều chịu không nổi, đâu còn chú ý chữ nhỏ trên ngực hắn. Mới vừa rồi Tiểu Hồng này đã nói, nàng cũng không có nhớ chính xác.
Nhìn thấy Thúy Nhi này vẫn còn cưỡng từ đoạt lý, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nếu Thúy Nhi cô nương nói không nhớ được chính xác, như vậy bần tăng lại hỏi ngươi một chút, ngươi nói bần tăng khi mặt trời xuống núi cưỡi ngựa vào thành đúng không?
- Là sau khi mặt trời lặn, nhưng có phải vào thành khi đó hay không ta cũng không biết.
Thúy Nhi lo lắng Hoắc Nguyên Chân sẽ nắm lấy thời gian vào thành làm điểm đột phá, nên cho ra một đáp án mơ hồ.
- Thúy Nhi cô nương không cần lo lắng, bần tăng muốn hỏi chính là vấn đề khác, bần tăng lại hỏi ngươi, lúc ấy ta mặc tăng bào và giầy màu gì?
- Ừm, tăng bào màu trắng, giày màu trắng, chính là mặc bộ y phục phương trượng người đang mặc hiện giờ.
- Nếu bần tăng mặc bắt mắt như vậy, vậy làm sao dám tiến vào cửa của Ỷ Hồng lâu các ngươi ở Đăng Phong, chẳng lẽ lại không lo lắng bị những khách nhân khác nhận ra sao?
Hoắc Nguyên Chân nói tương đối phù hợp lẽ thường, người ở xung quanh rốt rít gật đầu, càng ngày càng có nhiều người hoài nghi mục đích của những nữ tử này.
- Vậy cũng chưa chắc, có lẽ da mặt của phương trượng người rất dày?
Một người trẻ tuổi phía sau vội vàng đi ra nói giúp.
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Tốt lắm, cho dù da mặt của bần tăng dày như vậy vào thành, nhưng các vị mời xem.
Hoắc Nguyên Chân lại bảo những hương khách kia nhìn tăng bào của mình:
- Các vị nhìn bụi trên y phục này của bần tăng có chừng mấy ngày chưa giặt?
Có chút hương khách nhìn kỹ một chút, hồi đáp:
- Nhìn bụi trên tăng bào màu trắng, ít nhất cũng có ba ngày không có giặt qua.
- Vậy thì đúng rồi, vị cô nương này nói ta đêm hôm kia mặc y phục này đi Ỷ Hồng lâu của các nàng, mà đêm hôm trước căn bản trời vẫn đang mưa. Nếu như bần tăng mặc bộ y phục này đi, như vậy tăng bào này nhất định vấy bẩn, mà tăng bào của bần tăng hôm nay mặc dù có chút bụi, nhưng lại không có một chút dơ bẩn, điều này có phải nói rõ đêm hôm kia bần tăng căn bản cũng không có mặc bộ ở y phục này đi hay không?
Nghe thấy lời nói của Hoắc Nguyên Chân, Thúy Nhi ấp a ấp úng nói:
- Có lẽ... Có lẽ là ta nhớ nhầm.
- Ngươi là nhớ nhầm ngày? Hay là nhớ lầm y phục của bần tăng mặc?
- Hẳn là... Hẳn không phải là mặc bộ y phục này đi, ta cũng không quá xác định.
Những người bên cạnh lập tức nghị luận ầm ĩ, lúc này rất nhiều người đều đã nhìn ra những nữ tử này đang nói láo, lời nói ra trăm chỗ sơ hở, căn bản là trước sau mâu thuẫn, xem ra chuyện này hẳn là giả rồi.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân lại tiếp tục nói:
- Thúy Nhi cô nương không nhớ rõ chữ trên ngực của bần tăng, cũng không nhớ rõ y phục của bần tăng, vậy ngươi nhớ được cái gì đây?
- Lúc ấy... Lúc ấy chỉ lo làm chuyện kia với người, chuyện bình thường đều không nhớ rõ.
- Tốt lắm, bần tăng lại hỏi người, bần tăng chính là người trong giang hồ, tranh đấu với người không tránh khỏi bị thương. Nếu như người nói cùng bần tăng ở chung một chỗ làm chuyện kia, như vậy trên thân thể của bần tăng có mấy chỗ vết thương rõ ràng, ở vị trí nào ngươi có nhớ không?
Thúy Nhi lập tức nói:
- Ta đã nói rồi, ta một mực làm chuyện kia với người, làm sao nhớ được những chuyện này?
- Nhưng Thúy Nhi cô nương không phải nói là bảy tỷ muội các ngươi đều ở chung một chỗ với bần tăng sao, nếu như ngươi nói là sự thật, cho dù bần tăng ứng phó bảy người các ngươi cũng chỉ có thể từng người một. Ngươi không nhớ rõ, sáu người còn lại lúc ấy đều nhàn rỗi chẳng lẽ các nàng cũng không nhớ rõ sao?
Những nữ tử này lén nhìn nhau, không ai dám mở miệng trước.
Vốn đều là giả, căn bản không thương lượng trước, nếu ai mạo muội nói trên người hòa thượng này có vết thương gì, ngộ nhỡ nói sai rồi, chẳng phải càng chứng minh là giả sao.
Nhìn thấy các nàng như vậy, Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Biểu hiện của các vị cô nương quả thật có chút khác thường, luôn mồm nói xuân tiêu một lần với bần tăng, nhưng lại không nhớ rõ bất cứ chuyện gì, chẳng lẽ lúc ấy có người che mắt các ngươi sao?
Bị Hoắc Nguyên Chân rống lên một tiếng, nhưng nữ tử này nhất tề run lên, ánh mắt cầu cứu tập trung vào người những người trẻ tuổi phía sau kia.
Một người giang hồ trẻ tuổi ở phía sau lúc này lạnh lùng nói:
- Nói vậy Đại sư uy phong lẫm lẫm, công phu trên giường siêu quần bạt tụy, làm cho những cô nương này đều hôn mê, đã quên mất rất nhiều chuyện cũng không chừng.
Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi này:
- Vị thí chủ này mặt rất lạ, không biết là người ở nơi nào đến?
- Ta là người ở nơi nào không quan trọng, quan trọng chính là, có chuyện bất bình thì có người quản, xem hòa thượng người đi ra ngoài tìm hoa vấn liễu, nhìn không thuận mắt mới nói mấy câu thôi.
- Nói vậy những thí chủ phía sau người, tất cả đều cùng mục đích với người phải không?
Người trẻ tuổi này không tiện trả lời, nói với những nữ tử thanh lâu kia:
- Nếu như các ngươi đã tìm đến Đại sư, còn không thân cận một chút với Đại sư, ở chỗ này làm gì?
Những nữ tử thanh lâu này vốn trong lòng đã kinh hoảng, không dám trả lời vấn đề của Hoắc Nguyên Chân, vừa nghe thấy người trẻ tuổi này nhắc nhở mới nhớ đến còn có một chiêu cuối cùng, lập tức từng người lại lần nữa xúm lại kéo lên, liền muốn thi triển bản lĩnh mà các nàng am hiểu nhất, mê hoặc hòa thượng này ở trước mặt mọi người.
Cho dù ngươi không chịu cũng không sao, chỉ cần thân thiết một chút với ngươi ở trước mặt mọi người, va chạm mấy cái là có thể làm cho hạ thấp thân phận của phương trượng này, nếu như lại có thể làm ra một ít phản ứng sinh lý, nhiệm vụ của các nàng xem như là thành công.
Thế nhưng không nghĩ đến chính là, bọn họ đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân lại bị một tầng vật thể vô hình ngăn cản, không ai có thể tới gần phương trượng một chút nào.
Hoắc Nguyên Chân mở Kim Chung Tráo ra, ngăn những nữ tử này ở bên ngoài, sau đó nói với các đệ tử Thiếu Lâm:
- Những người này lòng mang ý xấu, vũ nhục Phật môn ta, hôm nay đã chứng thực toàn bộ đều là lời nói dối, đệ tử Thiếu Lâm ra nghe lệnh, bắt lại tất cả những giang hồ bại hoại này cho ta.
Đệ tử Thiếu Lâm đã sớm chờ không nhịn được lập tức kéo lên, lao về phía những người giang hồ kia.
Trong những người này cũng không có cao thủ gì quá cao, đều là được Đông Phương Thiếu Bạch chỉ điểm tới cuốn lấy hòa thượng Thiếu Lâm, vừa thấy các hòa thượng Thiếu Lâm động thủ, bọn họ đều lấy ra binh khí động thủ đánh trả.
Thế nhưng đệ tử Thiếu Lâm hôm nay cũng không phải người giang hồ bình thường có thể đối phó, trong nháy mắt giao thủ đã bị đánh ngã hơn phân nửa, còn thừa lại mấy người cũng chỉ là chống cự vô ích, rất nhanh đã bị bắt lại.
Về phần mấy nữ tử bên cạnh Hoắc Nguyên Chân lại bị một ít nữ hương khách phẫn nộ ngăn lại, ngay cả thủ đoạn cấu véo của nữ nhân cũng thi triển ra, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, liên tiếp kêu lên là bọn họ bị ép buộc nên mới làm như vậy.
Lúc này Nhất Đăng đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, có vẻ nghi ngờ nói:
- Phương trượng, những người này mạo hiểm tới đây, chuẩn bị cũng không đầy đủ, dùng lời nói dối bất cứ lúc nào cũng có thể bị vạch trần này, có chút quỷ dị nha.
Nghe thấy nhắc nhở của Nhất Đăng, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, trong lòng cảnh giác, những người này tới làm gì? Chẳng lẽ bọn họ cho là làm như vậy có thể khiến cho Thiếu Lâm tự sụp đổ sao? Cũng quá ngây thơ rồi.
Đang suy nghĩ, đột nhiên phía xa truyền đến tiếng kêu của lão quạ đen, Hoắc Nguyên Chân nhất thời cả kinh.
Hiểu rồi.
Những người này chẳng qua là con tốt thí, địch nhân chân chính đã động thủ ở Lục Dã trấn dưới chân núi.
Cũng không quản được nhiều nữa, Hoắc Nguyên Chân nhảy lên một cái, chân đạp lên bả vai của một nhân sĩ giang hồ, thân thể bay lên không, trực tiếp chạy như bay xuống chân núi.