Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Sắc mặt Ninh Uyển Quân trắng bệch, nàng lặng lẽ đề tụ công lực cuối cùng, nếu đã đến giây phút cuối cùng, nàng thà rằng tự sát cũng sẽ không để rơi vào trong tay của những người này.
Trong không trung, ánh mặt trời giống như bị vầng mây che lấp, Ninh Uyển Quân đã tuyệt vọng đột nhiên lộ vẻ vui mừng.
Thân thể Hoắc Nguyên Chân ở trên lưng của Kim Nhãn Ưng khẽ nhổm lên, đồng thời yên lặng nói cho Kim Nhãn Ưng, sau khi trở về lập tức mang những đồng bạn kia tới.
Đồng bạn của Kim Nhãn Ưng chính là những vật của Hệ Thống sinh ra như Đại Thánh, ong vò vẽ, Ngưu Ma Vương, không có những vật của Hệ Thống này trợ giúp, Hoắc Nguyên Chân không cách nào đối phó Tứ Đại Danh Kiếm.
Chuyện hiện tại hắn phải làm chính là bảo đảm Ninh Uyển Quân bình yên vô sự trước khi Kim Nhãn Ưng trở lại.
Khi Kim Nhãn Ưng thoáng hạ xuống cách mặt đất mấy trượng, Hoắc Nguyên Chân nói với La Thái Y:
- Không cần phải suy nghĩ gì, ở nhà điều dưỡng cho tốt, rất nhanh ta sẽ cùng Uyển Quân trở về.
Từ trên lưng của Kim Nhãn Ưng nhảy xuống, Hoắc Nguyên Chân lao thẳng đến hai lão nhân tiếp cận Ninh Uyển Quân.
Mà Kim Nhãn Ưng lại lượn vòng lên không, trực tiếp mang theo La Thái Y trở về núi Thiếu Thất.
Dưới mặt đất hai lão nhân kia cũng đã phát hiện Hoắc Nguyên Chân đến.
Không hổ là Tiên Thiên hậu kỳ phản ứng cực nhanh, hai người bọn họ lập tức chia nhau hành động, một người đi chặn Hoắc Nguyên Chân, một người khác nhanh chóng lao về phía Ninh Uyển Quân đánh tới, hi vọng chế trụ Ninh Uyển Quân, đến lúc đó có điều cố kỵ cũng không cách nào tạo thành uy hiếp đối với hai người mình.
Tính toán của bọn họ không tồi, nhưng bọn họ bỏ quên một điều, chính là thân thể vô cùng cường hãn của Hoắc Nguyên Chân.
Tố chất thân thể của Hoắc Nguyên Chân đã đạt đến một độ cao không phải của con người.
Tu luyện Đồng Tử Công chính là phương pháp tối cường thân kiện thể, trình độ cường tráng của thân thể đã vượt xa người bình thường.
Tu luyện Cửu Dương Chân Kinh cũng là công pháp phòng ngự cường hãn, lực phòng ngự của Cửu Dương chính là hết sức không tầm thường. Năm xưa Trương Vô Kỵ bằng vào Cửu Dương Thần Công ngạnh kháng ba chưởng của Diệt Tuyệt sư thái, có thể thấy được lực độ cường hóa của nó đối với thân thể.
Hơn nữa hiệu quả chữa thương đặc biệt của Cửu Dương càng đã nhiều lần cứu Hoắc Nguyên Chân khỏi nguy nan.
Tu luyện Long Tượng Bát Nhã Công càng có khí lực vô địch, phòng ngự thân thể càng cao hơn một tầng.
Trình độ cường hãn của thân thể Kim Luân Pháp Vương mọi người đều rõ ràng, ngay cả Hoàng Dược Sư, Nhất Đăng đại sư và Chu Bá Thông ba lần công kích mới ngã xuống, hơn nữa cũng không phải là chật vật ngã xuống, có thể thấy được sự cường hãn của thân thể.
Mà Kim Luân Pháp Vương là Long Tượng tầng mười, Hoắc Nguyên Chân là Long Tượng tầng mười ba, càng không phải bình thường.
Huống chi Hoắc Nguyên Chân còn có một loạt công phu phòng ngự như Thiết Bố Sam, Thiết Đầu Công vân vân, bản thân lực phòng ngự thân thể không nói là đứng đầu võ lâm cũng kém không nhiều lắm.
Một lão nhân vung kiếm ngăn cản, bởi vì xuất thủ vội vàng không có ẩn chứa bao nhiêu nội lực, Hoắc Nguyên Chân không né không tránh, lưỡi kiếm chém lên thân thể chẳng qua là cắt đứt một lớp da, cũng không có tiến vào thêm chút nào.
Mà Hoắc Nguyên Chân căn bản không quan tâm vết thương nho nhỏ này, trực tiếp xông qua sự ngăn cản của lão, trực tiếp đánh một chưởng về phía hậu tâm của lão nhân đang chạy về phía Ninh Uyển Quân.
Lão nhân không nghĩ tới một hòa thượng lại bất chấp kiếm của mình, sau khi lấy thân thể hứng chịu một kiếm đã vọt tới, lập tức uy hiếp đồng bạn của mình.
Lão vội vàng lên tiếng nhắc nhở đồng bạn.
Lão nhân chạy về phía Ninh Uyển Quân vội vàng quay đầu lại, thấy hòa thượng kia thế tới hung hăng không khỏi nghĩ tới đủ loại tin đồn liên quan tới hòa thượng này.
Trận chiến Thiên Sơn đã lưu truyền rộng rãi, một ít cao thủ trên giang hồ đều biết phương trượng Thiếu Lâm tự lực mạnh vô cùng, tuyệt đối không thể nào địch nổi.
Thấy hòa thượng đánh ra một chưởng, lão nhân này không dám đón đỡ, thân thể lui về phía sau.
Lão vừa lui lại, Hoắc Nguyên Chân lại vọt tới phía trước, nháy mắt đã tới trước mặt của Ninh Uyển Quân.
Nhưng chưởng của hắn cũng không dừng lại, mà là vỗ vào thân một cây to sau lưng Ninh Uyển Quân.
Đại thụ ứng tiếng mà gãy, kêu lên răng rắc ngã xuống.
Đại thụ vừa ngã, cành lá của nó che cả đất trời đập xuống. Vốn hai lão nhân tính toán tấn công Hoắc Nguyên Chân, bây giờ cũng không khỏi không lui về phía sau lần nữa, phòng ngừa bị đè xuống dưới.
Hoắc Nguyên Chân ôm lấy Ninh Uyển Quân, co giò bỏ chạy.
Hai tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ sở trường dùng bảo kiếm cùng kiếm khí,
Không thể địch lại, huống chi còn có Ninh Uyên Quân làm vướng tay chân.
Sức lực hắn hùng mạnh, mang theo Ninh Uyển Quân cũng không cảm thấy nặng chút nào, khinh công cũng tốt, lúc này không chạy còn đợi khi nào.
Phương hướng hắn chạy trốn là phương hướng Thiếu Lâm tự, bởi vì hắn hy vọng mau chóng hội hợp cùng Kim Nhãn Ưng.
Hai lão nhân kia bất ngờ bị Hoắc Nguyên Chân cứu người dễ dàng dưới tình huống như vậy, hết sức không cam lòng, cất tiếng quát quái dị, bắn ra hai đạo kiếm khí đuổi theo.
Hoắc Nguyên Chân trực tiếp mở ra Kim Chung Tráo, đón đỡ hai đạo kiếm khí.
Hai kiếm bắn trúng Kim Chung Tráo, lập tức Kim Chung Tráo vỡ vụn.
Đây là hai kiếm do hai cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ tức giận xuất ra, Kim Chung Tráo của Hoắc Nguyên Chân cũng không thể ngăn cản.
Bất quá chút thương tích chấn động nho nhỏ như vậy đối với Hoắc Nguyên Chân cũng không đáng kể gì, ngược lại mượn lực công kích của hai đạo kiếm khí chạy nhanh hơn một ít, rất nhanh đã tạo khoảng cách với hai lão nhân, xông ra ngoài vòng chiến.
Hắn cũng không có cõng Ninh Uyển Quân lên lưng, bởi vì sau lưng có thể gặp công kích. Mà là một tay ôm lấy eo của nàng, chạy về phía trước với một tư thế không mấy thoải mái.
Ninh Uyển Quân cũng ôm lấy cánh tay của hắn, không nói một lời, nàng biết lúc này không thể mở miệng quấy rầy hắn.
Cho dù là tư thế rất không thoải mái, cho dù mang theo Ninh Uyển Quân, tốc độ Hoắc Nguyên Chân cũng nhanh hơn hai lão nhân phía sau.
Vốn đã học Nhất Vĩ Độ Giang, mấy ngày trước lại học tập Khinh Thân thuật, khinh công Hoắc Nguyên Chân đã chân chính thuộc về hàng ngũ đứng đầu giang hồ, cũng không phải là bất cứ ai cũng có thể so với hắn.
Mắt thấy sắp sửa hoàn toàn thoát khỏi đối phương, đột nhiên trước mặt xuất hiện lão nhân áo bào trắng cùng lão nhân áo xanh.
Vừa thấy có người xuất hiện chặn đường, Hoắc Nguyên Chân không hề dừng lại chút nào lập tức đổi hướng, bắt đầu chạy chếch sang bên.
Chạy được một đoạn chợt nghe trước mặt có tiếng nước chảy rào rào, Hoắc Nguyên Chân nhìn lại, không ngờ rằng đã tới Lưu Hoa hà.
Lúc trước hắn truy kích Chư Viễn, rốt cục để cho y nhảy xuống Lưu Hoa hà này chạy trốn.
Bởi vì mới vừa đổi hướng, khoảng cách giữa hắn và truy binh đã gần lại, bây giờ mắt thấy sông lớn ngăn trở trước mặt, Hoắc Nguyên Chân lập tức nói với Ninh Uyển Quần sau lưng:
- Uyển Quân, nín thở cho mau.
Ninh Uyển Quân lập tức hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh nhìn Hoắc Nguyên Chân, ngấn lệ vẫn chưa ráo hắn, nhìn qua hết sức đáng yêu.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, cũng hít sâu một hơi, mang theo Ninh Uyển Quân nhảy xuống Lưu Hoa hà.
Tứ Đại Danh Kiếm đuổi tới bờ sông, không dám đường đột xuống nước, trong đó hai người thi triển khinh công phối hợp bơi chó, nhanh chóng sang bờ bên kia, bốn người chia ra hai bên canh chừng mặt sông cẩn thận.
Lão nhân áo xanh nói với lão nhân áo bào trắng:
- Đại ca, hai người bọn họ nhất định là chui xuống đáy sông, thuận dòng xuôi xuống, chúng ta muốn truy kích là rất khó.
Lão nhân áo bào trắng cũng nóng lòng, cũng không biết thủy tính hai người bọn họ như thế nào, nếu như thủy tính khá, chỉ cần lặn dưới đáy sông là có thể chạy trốn, rất có thể bốn người mình đuổi theo không kịp người.
Bởi vì bọn họ đột nhiên lên bờ từ nơi nào đó, con lão ưng kia có thể đón bọn họ đi, khó lòng phòng bị.
Biện pháp tốt nhất chính là vây khốn bọn họ ở đáy nước, không để cho bọn họ lên bờ, bốn người mình trông chừng mặt nước nghiệm mật. Chỉ cần bọn họ vừa ló đầu lên lập tức dùng kiếm khí nghênh đón, sớm muộn gì cũng có thể vây khốn bọn họ.
Nhưng làm thế nào ngăn cản bọn họ lặn đi dưới sông, chuyện này cũng không có cách nào.
Đột nhiên lão nhân áo đen đối diện hô lớn:
- Đại ca, nhìn xem nơi đó có người đang kéo lưới!
Lão nhân áo bào trắng nhất thời mừng rỡ, phía hạ nguồn không xa quả nhiên có một đám ngư phu đang kéo một chiếc lưới cá rất lớn. Lưới này vắt ngang cả Lưu Hoa hà, loại lưới này chỉ cần buông xuống, cơ hồ không con cá nào có thể chạy thoát, tục xưng Tuyệt Hộ Võng.
Lão nhân áo bào trắng lập tức chạy như bay, giơ cao kiếm trong tay uy hiếp đám ngư phu kia một phen.
Những ngư phu này cũng biết người giang hồ lợi hại, bị bảo kiếm đối phương uy hiếp, ai nấy nói gì nghe nấy.
- Các ngươi kéo lưới hai bên bờ sông ngược lên thượng nguồn, một khi cảm thấy có động tĩnh lập tức dừng lại.
Tứ Đại Danh Kiếm không phải là không thông thủy tính, chẳng qua là Lưu Hoa hà này cũng không cạn, mặt sông cũng rất rộng, đường đột xuống đó tìm người hy vọng quá mức mong manh.
Nhưng có lưới cá này, hết thảy lập tức trở nên khác hẳn. Chỉ cần dọc theo bờ sống kéo lưới ngược lên thượng nguồn, bốn lão nhân canh chừng trên mặt sông, hai người dưới nước sẽ không có cách nào chạy trốn.
Cho dù hòa thượng kia có thể xé rách lưới cá, cũng sẽ làm cho lưới cá lay động, huống chi trên lưới cá còn có chuông đồng, cũng có thể phát ra thanh âm cảnh báo.
Chỉ cần lưới cá có động tĩnh, bốn người lao xuống nước lần nữa, căn cứ phương vị phát ra động tĩnh nhất định có thể tìm được người ở dưới nước.
Chỉ cần tìm được, hòa thượng kia cùng Ninh Uyển Quân tuyệt đối không chạy thoát được.
Đám ngư phu không dám cãi lời, kéo lưới cá chậm rãi đi lên thượng nguồn. Tứ Đại Danh Kiếm lại chia ra ở hai bờ sông, tay cầm thật chặt bảo kiếm nhìn chăm chú mặt sông, một khi có thanh âm sẽ lập tức phóng xuống nước.
Lão nhân áo bào trắng càng không nhịn được cười ra tiếng:
- Nhất Giới hòa thượng, người tự cho là thông minh, cái gì gọi là thiên la địa võng, cái này kêu là thiên la địa võng, sớm muộn sẽ có thể một lưới bắt hết bọn ngươi. Trừ phi người vĩnh viễn chạy lên thượng nguồn, trừ phi ngươi vĩnh viễn không ngoi lên lấy hơi, lão phu cũng muốn xem thử thủy tính hai người các ngươi giỏi tới mức nào, có thể kiên trì ở dưới trong thời gian bao lâu.
Giờ phút này Tứ Đại Danh Kiếm đều nhận định, hai người dưới nước đã không chạy được, từ hạ nguồn ngược lên thượng nguồn độ khó quá lớn, không thể nào bơi mau được. Chỉ cần bọn họ nổi lên mặt nước lấy hơi, kiếm khí của bọn mình chắc chắn làm cho bọn họ không thể nào trốn được.
Thậm chí bọn họ đã thương lượng xong xuôi, một khi hòa thượng nổi lên mặt nước, kiếm khí mấy người công kích như thế nào, nhất định bao trùm toàn phương vị, làm cho hắn không có chỗ nào ẩn nấp.
Cho dù hắn có Kim Chung Tráo cũng không có tác dụng gì, mới vừa rồi Kim Chung Tráo đã bị phá, nhất định hòa thượng này đã bị thương, thi triển lần nữa chỉ có thể làm cho thương tích nặng hơn.
Có thể nói kế hoạch của bọn họ kín đáo nước chảy không lọt, căn bản không có sơ hở, Hoắc Nguyên Chân cùng Ninh Uyển Quân dưới nước tuyệt đối không cách nào chạy trốn.
Sự thật cũng không sai biệt lắm, sau khi Hoắc Nguyên Chân mang theo Ninh Uyển Quân xuống nước, lập tức lặn xuống đáy sông.
Bản thân thủy tính Hoắc Nguyên Chân cũng không giỏi giang gì, tiền kiếp hắn suýt chút nữa đã chết đuối, để lại ám ảnh trong lòng, bình thời cũng không thích xuống nước.
Ninh Uyển Quân càng tệ hơn nữa, nàng như tiểu thư lá ngọc cành vàng, bình thường cũng ít khi nào xuống nước, thủy tính không thông, còn kém cả Hoắc Nguyên Chân.
Hai người xuống đến đáy nước, nhờ vào một hơi thở hít sâu trước khi xuống nước, nín thở lặn xuống hạ nguồn.
Nhưng đi chưa bao xa, Hoắc Nguyên Chân lại mơ hồ nhìn thấy một chiếc lưới cá to lớn từ hạ nguồn kéo lên.
Mặc dù thủy tính không tốt, nhưng nội lực của hắn rất tốt, cũng có thể thấy vật dưới nước. Lúc này nhìn thấy lưới cá tới, trong hắn thầm kêu không xong, lần này trước mặt không còn đường nào.
Chỗ dựa lớn nhất của hắn và Ninh Uyển Quân hiện tại chính là ẩn náu, đối phương không biết vị trí cụ thể của hai người, nhưng lưới cá này xuất hiện, hắn đã không còn ưu thế.
Hắn vội vàng mang theo Ninh Uyển Quân quay đầu, hai người men theo đáy sống đi lên thượng nguồn.
Từ thượng nguồn đi xuống thì dễ, nhưng từ hạ nguồn đi lên quả thật khó khăn hơn. Hoắc Nguyên Chân mang theo Ninh Uyển Quân đi được một hồi, cảm thấy hành động vô cùng vất vả.
Hành động dưới nước không phải chỉ có sức lực là được, còn phải quen thuộc thủy tính. Bằng không so tài với nước chảy vô cùng vô tận và bùn đất, chắc chắn không có kết quả gì tốt.
Hoắc Nguyên Chân coi như tạm được, hơi hiểu chút thủy tính, miễn cưỡng còn có thể đi về phía trước, nhưng Ninh Uyển Quân thì không được.
Từ trước tới nay nha đầu này chưa từng xuống nước, thậm chí không hiểu được vận dụng nội lực tiến hành nội tức, tiêu hao hết một hơi lập tức không chịu đựng được.
Nếu là vào bình thời, Hoắc Nguyên Chân còn có thể dạy nàng tiến hành nội tức thế nào, nhưng bây giờ đang ở dưới nước, căn bản không cách nào mở miệng, muốn dạy cũng không dạy được.
Biện pháp tốt nhất chính là để cho Ninh Uyển Quân lên mặt nước lấy hơi, Hoắc Nguyên Chân thử lặng lẽ trồi lên trên một chút, lúc đến gần mặt nước cố gắng nhìn ra lên trên bờ.
Cách mặt nước nhưng vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ, cách đó không xa, Tứ Đại Danh Kiếm dẫn theo một đám ngư dân lôi kéo lưới lớn chậm rãi đi tới.
Tứ Đại Danh Kiếm đều cảnh giác nhìn chăm chú xuống mặt nước, suy đoán chỉ cần mình thò đầu lên lập tức sẽ có bốn đạo kiếm khí từ bốn góc độ khác nhau bay tới.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân không khỏi âm thầm kêu khổ, cứ như vậy, muốn nổi lên mặt nước lấy hơi cũng không thực tế.
Nếu như là mình có lẽ sẽ còn mạo hiểm thử một chút, nhưng tuyệt đối không thể để cho Ninh Uyển Quân lên thử.