Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Sắc mặt Ninh Uyển Quân đỏ ửng cúi gằm đầu, sau khi từ dưới nước lên, nàng cũng không dám nhìn Hoắc Nguyên Chân lần nào, hiện tại nghe hắn hỏi như vậy vẫn chưa dám ngẩng đầu lên:
- Ta nghĩ rằng ta ở lại nơi này chỉ làm cho ngươi thêm phiền phức, chi bằng nhanh chóng rời đi, những kẻ tìm đến gây phiền phức cũng sẽ không tới tìm người nữa. Không ngờ rằng...
Vừa nói chuyện, nước mắt nàng rơi lã chã, Ninh Uyển Quân từ trước tới nay vốn không chịu làm cho người khác phiền phức, hiện tại vừa thương tâm lại đau lòng.
Thấy Ninh Uyển Quân khóc, Hoắc Nguyên Chân đau lòng một trận, thật ra thì hắn cũng không muốn trách cứ nàng. Uyển Quân hết mực dịu dàng, hơn nữa nàng làm như vậy bản ý cũng là muốn tốt cho mình, kết quả cũng coi như chó ngáp phải ruồi tránh thoát một kiếp. Vốn tiểu cô nương cũng đã rất áy náy, mình còn xát thêm muối vào vết thương lòng của nàng.
Đồng tử xoay tròn, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Ủa, khóc rồi, đây là năm xưa một giọt tương tư lệ, chảy mãi mà sao chẳng qua tai.
Ninh Uyển Quân vốn đang thương tâm, nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, lập tức nổi giận ngẩng đầu lên:
- Mặt của ta dài như vậy sao?
Thấy nàng rốt cục ngẩng đầu, Hoắc Nguyên Chân chỉ chỉ đôi mắt như làn thu thủy của nàng, đọc tiếp:
- Thì ra không nỡ rời xa mắt, lệ ở trong này cả một năm.
- Không muốn nói chuyện với người nữa.
- Không thể không nói, sau khi trở về, nàng hãy lấy thân phận của mình tuyên bố ra ngoài, nói nàng ở Thiếu Lâm tự chờ đợi phụ thân Mạc Thiên Tà tới đón. Sau đó nàng cùng Thái Y tỷ, hai người đến hậu sơn Thiếu Lâm ở đi.
- Ra hậu sơn ư?
- Không sai, ở chung với đám ong vò vẽ và khỉ khổng lồ vừa rồi, bần tăng muốn xem còn ai dám tới nhổ răng cọp.
Hoắc Nguyên Chân cũng bị quấy nhiều năm lần bảy lượt, dứt khoát để cho hai người Ninh Uyển Quân cư ngụ ở hậu sơn Thiếu Lâm, giải quyết vấn đề này một lần mà nhàn nhã suốt đời.
- Cái gì, ba người bọn họ chết cả rồi sao?
Bên trong Đằng Phong huyện thành, Đông Phương Thiếu Bạch run tay lên, chén trà đổ ra đất, không dám tin tưởng nhìn lão nhân áo xanh trước mắt.
- Thiếu Minh chủ, chẳng lẽ lão phu cố ý một mình trở lại gạt ngươi sao?!
Lão nhân áo xanh chết ba huynh đệ, bây giờ cũng vô cùng tức tối Đông Phương Thiếu Bạch, lạnh lùng nhìn chằm chằm y, trong mắt bốc lửa, nếu không phải Đông Phương Thiếu Bạch, Giang Nam Tứ Đại Danh Kiếm mình cũng sẽ không tới nỗi như hiện tại.
- Không ngờ rằng hòa thượng Thiếu Lâm tự kia lợi hại như thế...
Đông Phương Thiếu Bạch cũng hít một hơi khí lạnh, Giang Nam Tứ Đại Danh Kiếm này cũng không phải là tầm thường, không ngờ rằng đại bại trong tay Thiếu Lâm tự chẳng có danh tiếng gì, quả thật mình không ngờ tới điểm này.
Nghĩ tới đây, Đông Phương Thiếu Bạch ý thức được không thể ở lâu nơi Đăng Phong huyện này, cho dù muốn đánh sập Thiếu Lâm cũng phải tìm những biện pháp khác, tiếp tục ở lại e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ tới đây, Đông Phương Thiếu Bạch đứng lên, muốn thu dọn đồ đạc rời đi.
Lão nhân áo xanh thấy Đông Phương Thiếu Bạch muốn chạy, lạnh lùng nói:
- Thiếu Minh chủ, ngươi bỏ đi như vậy, chẳng lẽ ba vị huynh đệ ta chết vô ích hay sao?
- Không ai muốn huynh đệ của lão chết, bây giờ bản Thiếu Minh chủ trở về khổ luyện tuyệt kỹ, ngày sau báo thù cho bọn họ.
Đông Phương Thiếu Bạch không quan tâm lão nhân bất mãn, mặc dù sự phụ Tứ Đại Danh Kiếm là Thất Tiên Kiếm Quách Nhan võ công cao cường, nhưng Đông Phương Minh mới là võ lâm Minh chủ.
Thấy Đông Phương Thiếu Bạch thật sự rời đi, lão nhân áo xanh cũng không thể làm gì, rời khỏi khách sạn trước cả Đông Phương Thiếu Bạch, không biết đi đâu.
- --------
- Ninh cô nương nói sao?
Hoắc Nguyên Chân nhìn Nhất Đăng trước mặt, mở miệng hỏi thăm.
- Ninh cô nương nói ở trước mặt rất nhiều nhân sĩ giang hồ, bởi vì nhiều lần có người muốn bất lợi đối với nàng, cho nên nàng cùng La cô nương sẽ tránh ở hậu sơn Thiếu Lâm, chờ đợi phụ thân của nàng tới đón các nàng.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, để cho Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y ở tại hậu sơn Thiếu Lâm tự cũng là vì không có biện pháp khác, dù sao hiện tại trên giang hồ ai ai cũng biết Ninh Uyển Quân ở Thiếu Lâm này. Ở tại hậu sơn cũng không có gì là không được, có ong vò vẽ cùng Đại Thánh ở hậu sơn bảo vệ, không ai có thể làm gì được các nàng.
Tin tức này truyền đi, nhất định Mạc Thiên Tà sẽ biết. Dù sao thân là phụ thân, sớm muộn lão cũng sẽ đến đón Ninh Uyển Quân đi, khi đó mình cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Lần này Tứ Đại Danh Kiếm tới Thiếu Lâm, nhất định là phụ tử Đông Phương Minh ở phía sau giở trò quỷ, chỉ bất quá bây giờ Hoắc Nguyên Chân còn không thể làm gì được bọn họ. Chỉ có thể đợi đến mồng Chín tháng Chín, thông điệp cuối cùng của Đông Phương Minh tới hãy tính toán tiếp.
Chuyện này coi như xong, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu cân nhắc chuyện của Võ Lâm Minh.
Thiếu Lâm nhất định phải nhập minh, bởi vì chỉ có gia nhập Võ Lâm Minh, hắn mới có khả năng tranh đoạt vị trí võ lâm Minh chủ, nếu không nhập minh, hết thảy đều là vô ích.
Hắn bèn hỏi Nhất Đăng:
- Muốn vào Võ Lâm Minh này cần có quy củ gì?
- Võ Lâm Minh là đồng minh bạch đạo, vào minh thông thường chia làm hai loại, chủ động gia nhập và Võ Lâm Minh mời. Vốn là trong Võ Lâm Minh đã có thanh âm muốn Thiếu Lâm ta vào, nhưng đều bị Đông Phương Minh cự tuyệt, cho nên nếu như Thiếu Lâm ta muốn vào minh, như vậy cũng chỉ có thể là chủ động xin gia nhập.
- Muốn làm như vậy cần có điều kiện gì?
- Có, muốn gia nhập Võ Lâm Minh, đầu tiên nhất định phải trở thành đại phái bạch đạo, yêu cầu cụ thể có ba điểm, thứ nhất chính là số lượng môn nhân đệ tử không được thấp hơn trăm người.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Thiếu Lâm ta hôm nay có ba trăm đệ tử, đã thỏa mãn điều kiện này.
- Điểm thứ hai chính là cảnh giới Tiên Thiên không được thấp hơn mười người, trong đó ít nhất một tên Tiên Thiên hậu kỳ, đây là tiêu chuẩn thấp nhất. Dĩ nhiên đáp ứng điều kiện này càng cao, vào minh cũng càng dễ dàng, bên trong môn càng nhiều người cảnh giới Tiên Thiên, ngày sau thứ hạng xếp trong Võ Lâm Minh càng cao. Chỉ có những môn phái đứng hàng đầu trong Võ Lâm Minh mới có đầy đủ quyền phát ngôn, quyền quyết định, nếu như chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn, rất nhiều đại sự chỉ có thể dỏng tai nghe chứ không có quyền nói.
Hoắc Nguyên Chân tính toán một chút, hôm nay đệ tử Thiếu Lâm cảnh giới Tiên Thiên có Nhất Đăng, Nhất Trần, Tuệ Vô, Tuệ Kiếm, sáu người bọn Tuệ Nhất cộng thêm Giác Viễn, đã là mười một người, trong đó Nhất Đăng là Tiên Thiên hậu kỳ, điều kiện thứ hai cũng coi như thỏa mãn. Chẳng qua là tiêu chuẩn còn chưa đủ cao, muốn có một chỗ ngồi bên trong Võ Lâm Minh, như vậy còn cần chiêu thụ nhiều đệ tử hơn, nhất là cao thủ.
Nhất Đăng tiếp tục nói:
- Một khi thân thỉnh vào minh, Võ Lâm Minh sẽ có người tới khảo sát, xác nhận môn phái này có đạt tới tiêu chuẩn hay không, quyết định có cho vào minh hay không.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, đáng tiếc Tuệ Cương đi theo A Dục Già thỉnh kinh, bằng không còn có thể giúp cho thực lực Thiếu Lâm gia tăng một bậc.
- Đây là hai điều kiện, đệ nói điều kiện thứ ba ta nghe thử.
- Điều kiện thứ ba, chính là thân thỉnh vào minh, cần phải có một môn phái bạch đạo giang hồ bên trong minh đề cử.
Hoắc Nguyên Chân cau mày nói:
- Phiền phức như vậy, phải là môn phái bạch đạo giang hồ Võ Lâm Minh mới được hay sao?
- Đúng vậy phương trượng, bên trong Võ Lâm Minh này có mấy chục môn phái bạch đạo giang hồ, nhưng Thiếu Lâm ta mới lập, cũng không có kết giao tình với bao nhiêu môn phái bạch đạo giang hồ, chuyện để cử này sợ rằng không dễ dàng gì.
- Cái Bang có phải là môn phái Võ Lâm Minh hay không?
- Cái Bang đương nhiên là môn phái Võ Lâm Minh, bất quá nếu Cái Bang muốn đề cử, phải cần trưởng lão Cái Bang đích thân ra mặt mới được, giống như Phân đà chủ Tô Xán Hà Nam chúng ta là không đủ tư cách đề cử.
Hoắc Nguyên Chân ở bên trong phòng suy tính, mình kết giao môn phái giang hồ thời gian dài như vậy, trừ Cái Bang và Ma giáo ra, Ma giáo theo phe Tà đạo,
Ta không cần suy tính, chỉ có Cái Bang mới có tư cách này, đáng tiếc phân lượng Tô Xán còn chưa đủ.
Hắn suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Nếu chúng ta thỏa mãn ba điều kiện này, là có thể đích thân xin gia nhập Võ Lâm Minh sao? Lúc ấy Đông Phương Minh có thể còn ngăn trở từ bên trong, làm cho chúng ta không cách nào gia nhập hay không?
- Chỉ cần thỏa mãn ba điều kiện này, vậy nhất định có thể gia nhập, Võ Lâm Minh không phải là một mình tiếng nói của Đông Phương Minh là có thể quyết định được tất cả. Ngoài võ lâm Minh chủ ra, bên trong Võ Lâm Minh còn có Trưởng Lão hội, nếu ba điều kiện chúng ta đều vượt qua kiểm tra, nếu như Đông Phương Minh còn muốn cự tuyệt, như vậy sẽ phải thảo luận trước Trưởng Lão hội. Không có mười phần nắm chắc, Đông Phương Minh sẽ không làm như vậy, một khi đa số trưởng lão phản đối y, tự rước lấy nhục cũng là một đả kích đối với thanh danh của y.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, nói với Nhất Đăng:
- Những chuyện khác đều dễ, bất quá môn phái Võ Lâm Minh đề cử lại không phải là dễ tìm.
Nhất Đăng cũng nói:
- Đúng vậy, xung quanh Hà Nam chúng ta cũng không có bao nhiêu môn phái có tư cách đề cử, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Cái Bang có thể. Nhưng Cái Bang Kha Chấn Nam xưa nay không có giao tình cùng chúng ta, sợ là không thể đề cử cho chúng ta.
Kha Chấn Nam là bang chủ Cái Bang, một thân Giáng Long Thập Bát Chưởng cùng Đả Cẩu Bổng Pháp đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, cũng là cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ, tính tình cổ quái, muốn tìm y quả thật không dễ dàng.
Nhất Đăng cáo từ rời đi, Hoắc Nguyên Chân có lòng muốn tìm Tô Xán tới thương lượng một chút, nhưng vừa nghĩ Tô Xán mới vừa tiếp nhận Cái Bang Đà chủ không lâu, còn chưa mấy thích hợp tiếp xúc thường xuyên với mình, chỉ có thể bỏ đi ý niệm này.
Hôm nay đã là tối Mười Ba tháng Tám, qua một ngày nữa chính là tiết Trung Thu, Hoắc Nguyên Chân lại có thể quay thưởng nữa rồi.
Đồng thời hắn còn có một chuyện quan trọng phải làm, đó chính là đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Nhưng trước mắt bởi vì chuyện vào Võ Lâm Minh khiến cho tâm trạng không tốt, Hoắc Nguyên Chân thử tu luyện vài lần, cảm thấy mình không thể tĩnh tâm, dứt khoát tạm thời dừng lại tu luyện, muốn đi ra ngoài dạo chơi một chút.
Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y đến ở hậu sơn Thiếu Lâm, thương thế La Thái Y cũng không có gì đáng ngại, uống Đại Hoàn Đan vào đã gần như khỏi hắn, nhưng hôm nay ngược lại Hoắc Nguyên Chân không thể thường xuyên ra hậu sơn.
Để cho các nàng ở lại mục đích là bảo vệ chờ Mạc Thiên Tà tới đón Ninh Uyển Quân đi, hắn vẫn nên cố gắng ít lui tới hậu sơn. Huống chi sau khi dùng phương pháp độ khí cứu Ninh Uyển Quân ở đáy sông, nha đầu này cũng thẹn thùng không muốn gặp hắn.
Một mình chậm rãi dạo bước trong sân Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm rốt cuộc môn phái nào có thể giúp mình đề cử.
Đang đi, đột nhiên Giác Viễn từ xa đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân thi lễ:
- Phương trượng, đệ tử đã sao chép xong Cửu Dương chân kinh, bây giờ trả lại nguyên bản.
Nói xong Giáo Viên giao cuốn thứ nhất thứ hai Chân Cửu Dương chân kinh cho Hoắc Nguyên Chân.
- Ừm! Cửu Dương chân kinh chính là võ học khoáng thế, nhất định người phải mình học mình dùng, không thể tùy ý truyền thụ người khác, chờ người học xong hai cuốn này bần tăng sẽ tìm cơ hội truyền thụ ngươi quyển thứ ba Cửu Dương chân kinh.
Nếu đã truyền thụ, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát phải đào tạo ra một cao thủ. Tư chất ngộ tính Giác Viễn đều không tệ, sau này mình lấy được quyển thứ ba Cửu Dương chân kinh cũng sẽ truyền thụ cho y, xem y có thể có thành tựu thế nào.
Giác Viễn thi lễ cảm tạ, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, đã có Cửu Dương chân kinh, đệ tử muốn lên đường đi Thiên Sơn, đi tìm Bắc Minh thần công.
- Còn có hai ngày chính là Trung Thu, ngươi không ở trong chùa qua hết Trung Thu mới đi sao?
- Không được, tranh thủ đi sớm về sớm.
- Cũng tốt.
Giác Viễn vừa mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại đứng lại, suy nghĩ một chút, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, đệ tử nghe nói một chuyện, cũng không biết thật giả, nhưng chuyện liên quan đến Thiếu Lâm ta, tóm lại phải đề phòng một chút.
- Ngươi cứ nói.
- Có người nói bên bờ Đông Hải có một đảo nhỏ, sau khi đảo chủ đảo này nghe nói Đông Phương Minh tuyên bố Thiếu Lâm chúng ta là tà giáo, muốn tới Trung Nguyên vệ đạo trừ ma, có thể sẽ bất lợi với Thiếu Lâm ta.
- Công lực người này như thế nào?
Giác Viễn suy nghĩ một chút:
- Người này ở Đông Hải, chỉ xuất hiện qua một lần ở Trung Nguyên, hơn nữa lần ấy còn là mấy năm trước, khi đó y là cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, suy đoán đến hôm nay, nhiều nhất cũng là Tiên Thiên trung kỳ.
- Loại người tự cho là chính nghĩa này rất nhiều, y muốn đến chúng ta cũng không quản được, chẳng qua là Tiên Thiên trung kỳ căn bản không cần phải sợ.
Hoắc Nguyên Chân có đầy đủ tự tin, chớ nói trung kỳ, cho dù là hậu kỳ cũng không sợ. Hiện tại các nàng Ninh Uyển Quân đã ra hậu sơn, mình cũng không có điểm yếu gì nữa, Vô Danh cũng đã trở lại, ai dám tới chính là xui xẻo
Nhưng Giác Viễn vẫn nói:
- Mặc dù cảnh giới người này không cao, nhưng nghe nói y có một thanh kiếm uy lực không nhỏ. Hôm nay đã sắp đến rằm tháng Tám, nếu là người này tới, phương trượng ngàn vạn lần không thể khinh thường.
- Ủa, kiếm gì vậy, chuyện này có quan hệ gì với rằm tháng Tám?
Giác Viễn suy nghĩ một chút, có vẻ cũng không xác định được chắc chắn:
- Đệ tử cũng không biết rõ, bất quá chỉ nghe nói rằng mỗi khi đến đêm trăng tròn, kiếm người này sẽ trở nên đặc biệt lợi hại, cũng không biết là thật hay giả.
Giác Viễn đã rời đi Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân còn đang suy nghĩ những lời Giác Viễn nói. Giang hồ này không nhỏ như trong tưởng tượng của mình, thậm chí còn có hải ngoại cao thủ.