Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân vẫn không nhúc nhích, Kim Chung Tráo trong nháy mắt mở ra, từng bước đi về phía Tuệ Nguyên.
Những ám khí kia đánh vào Kim Chung Tráo của Hoắc Nguyên Chân, bắn tung tóe hoa lửa nhỏ, Kim Chung Tráo lại không có bất kỳ biến hóa nào.
Vương Nguyên thấy vậy nhất thời kinh hãi, cái chuông lớn của hòa thượng này thật là lợi hại, ám khí của mình lại không thể tạo thành tổn thương cho nó. Hắn vội vàng cầm bảo kiếm lên, hướng về phía ánh trăng thấp thoáng một cái, một đạo bạch quang bắn về phía Hoắc Nguyên Chân.
Bạch quang đánh vào Kim Chung Tráo, cũng không thể làm cho nó rung động chút nào, đã bị Kim Chung Tráo hóa giải trong vô hình.
Mà Hoắc Nguyên Chân lại là càng đi càng gần về phía Vương Nguyên.
- A! Yêu pháp gì vậy! Xem kiếm!
Vương Nguyên nhảy lên một cái, hai tay cầm kiếm, chém xuống một kiếm.
Kết cục không có bất kỳ biến hóa nào, thân thể của Vương Nguyên bị chấn động xiêu vẹo, hòa thượng kia vẫn bình yên vô sự.
Vương Nguyên lại cũng không có nói lời thừa, tung mình bỏ chạy.
Hòa thượng này quả thật biến thái, đến bây giờ còn chưa xuất thủ, mình cũng đã dùng hết thủ đoạn vẫn không thể làm gì được hắn, không chạy còn chờ cái gì.
Nhưng hắn mới vừa động, dưới chân Hoắc Nguyên Chân thi triển Đại Na Di, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Vương Nguyên, một tay đưa ra, miệng nói:
- Thí chủ đi đâu?
- Đi về nhà.
Vương Nguyên bị hòa thượng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt sợ hết hồn, vừa mới rõ ràng vẫn còn ở bên ngoài mấy trượng, thế nào bỗng chốc đã chạy tới trước mặt. Nghe thấy hòa thượng đặt câu hỏi, lại còn trả lời một câu.
Hoắc Nguyên Chân thiếu chút nữa bị Vương Nguyên này chọc cười, mở miệng nói:
- Thí chủ đã không trở về được nữa.
Chiêu thức này ẩn chứa lực lượng Long Trảo Thủ, Vương Nguyên có ý đồ dùng cánh tay đón đỡ, nhưng giống như chuồn chuồn lay cột đá, căn bản không ngăn trở được chút nào đã bị Hoắc Nguyên Chân nắm lấy cổ.
Bàn tay trong nháy mắt siết chặt như thép, bắt chặt lấy Vương Nguyên, một tay dùng sức liền xách hai chân của Vương Nguyên khỏi mặt đất, quả nhiên vẫn chỉ là một chiêu.
Vương Nguyên không có năng lực phản kháng chút nào, hết sức mất mặt bị Hoắc Nguyên Chân xách đến cửa vào hẻm mộc nhân.
- Thí chủ, nơi này là hẻm mộc nhân Thiếu Lâm ta, hai bên đều có một cửa, cửa bên này đóng, bên kia sẽ mở. Bây giờ bần tăng mở ra cửa bên này hẻm mộc nhân, nếu ngươi muốn rời đi, cũng chỉ có thể đi từ cửa của mặt bên kia.
- Nếu như trong vòng nửa canh giờ, ngươi có thể đánh bại Thập Bát Đồng Nhân bên trong hẻm mộc nhân, như vậy người sẽ có thể tự do rời đi. Nếu như không thể vậy chuẩn bị vào môn đệ ta, để bần tăng dốc lòng dạy bảo ngươi.
Cũng không quan tâm Vương Nguyên trả lời thế nào, Hoắc Nguyên Chân ném Vương Nguyên vào hẻm mộc nhân, sau đó đóng cửa sắt lại.
Đến lúc này, Vương Nguyên đã không có đường lui, từ dưới đất bò dậy, nhắm mắt đi về phía trước hai bước, ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên muốn khóc mà không có nước mắt.
Tường này cũng quá cao, cao đến gần mười trượng, hơn nữa vô cùng chắc chắn.
Bởi vì tường quá cao, ánh trăng không chiếu tới, chỗ dựa lớn nhất của Vương Nguyên nhất thời cũng không còn.
Nhìn con hẻm nhỏ tối tăm kia trước mắt, Vương Nguyên có một cảm giác xấu, có lẽ con hẻm nhỏ này sẽ trở thành một nơi thương tâm của mình.
Ném Vương Nguyên vào trong, Hoắc Nguyên Chân lệnh cho đệ tử Thiếu Lâm tản đi, Nhất Đăng chưa đi, mà là đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chấn, nhìn hắn nói:
- Phương trượng, hôm nay người vẫn đang tu luyện, cũng chưa có báo cho người biết, Thiên Cực Đạo Nhân và Thiên Huyền Đạo Nhân đã tới, nói có chuyện tìm người thương lượng.
Chưởng phái Động Huyền Tử của bản phái.
Xem tới đây, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi thu bức thư lại.
Bây giờ có bốn môn phái mình đại khái có thể chủ động liên lạc một chút, Cái Bang, Nam Thiếu Lâm, Mật Tông, Không Động. Bốn môn phái này đều là đại phái bạch đạo trong Võ Lâm Minh.
Vốn Nam Thiếu Lâm cũng không tính là đại phái, nhưng bây giờ Không Phàm thần tăng tái xuất giang hồ, Nam Thiếu Lâm uy danh đại chấn, thậm chí danh vọng vượt qua cả Bắc Thiếu Lâm của mình.
Dù sao cũng là cao thủ nhiều năm trước, lực uy hiếp và ảnh hưởng cũng không phải là mình có thể sánh kịp. Ở mấy thập niên trước, danh tiếng của Không Phàm thần tăng đã vượt qua Đô lão quái, cũng chính là Vô Danh bây giờ.
Cho nên hiện tại bốn môn phái này đều coi như là đại phái.
Nếu như liên hệ Cái Bang, Tô Xán có thể thay mặt tiến cử, nhưng bản năng Hoắc Nguyên Chân liền bác bỏ ý nghĩ này, Tô Xán vẫn nên ở trong bóng tối là hơn.
Nam Thiếu Lâm càng không được, Không Phàm một lòng muốn thâu tóm Bắc Thiếu Lâm của mình, Hoắc Nguyên Chân có thể nào chủ động đưa lên tới cửa.
Mật Tông không tệ, song nếu mình đi, nhất định là phải gây ra tranh đoạt chủ nhân Mật Tông, tạm thời Hoắc Nguyên Chân còn chưa chuẩn bị đi tới Mật Tông.
Bây giờ xem ra chương phái Không Động bằng lòng tiến cử cho mình hắn là có yêu cầu, như vậy tốt nhất, lợi dụng lẫn nhau một chút, cũng không ai nợ ai.
Chẳng qua là mùng Một tháng Chín mình đã hứa với Hoàng Phi Hồng đi tham gia khai trương Bảo Chi Lâm của bọn họ, xem ra chỉ có thể thoái thác chuyện này, nên tranh thủ xác định sớm để Thiếu Lâm vào liên minh là hơn.
Xem qua thư, lại một lát sau, cửa hẻm mộc nhân mở ra, Tuệ Nhất cùng Tuệ Nhị khiêng Vương Nguyên đi ra.
Bọn Tuệ Nhất thấy Hoắc Nguyên Chân tự tay ném Vương Nguyên vào, trong lòng đã hiểu rõ, không có hạ trọng thủ, cũng không dùng chưởng lực nội gia, chẳng qua là quyền cước chào hỏi, tha hồ đánh nửa giờ thì kết thúc
Đáng thương phương pháp phản chiếu ánh trăng của Vương Nguyên mất tác dụng ở trong hẻm mộc nhân, đối mặt mười tám đại hán đánh cũng không nổi, bị giày xéo thể thê thảm thảm như vậy, sau khi đi ra đã biến thành đầu heo.
Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên phong ấn huyệt đạo của Vương Nguyên, khiến hắn không cách nào vận công, lại lấy đi bảo kiếm cùng ám khí, nhìn Nhất Đăng nói:
- Đem hắn đi dưỡng thương, sau khi lành lại mang đến gặp ta.
- Nhất Đăng mang Vương Nguyên đi, những vết thương này đều là bị thương ngoài da, kim sang dược Thiếu Lâm đắp cho hắn, chỉ cần hai ba ngày là có thể lành lại.
Sau khi thấy Vương Nguyên, Hoắc Nguyên Chân liền động tâm tư thu làm đồ đệ. Người này bản chất không xấu, hơn nữa tâm tư đơn thuần, chỉ cần mình thi triển một ít thủ đoạn đối với hắn, nhất định có thể trở thành đệ tử một lòng trung thành vì Thiếu Lâm.
Hơn nữa thực lực của Vương Nguyên không kém, đã tiến vào Tiên Thiên trung kỳ được một thời gian, sau khi quán đỉnh cũng là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ cường hãn tương tự với Nhất Đăng.
Hiện tại uy hiếp của Đông Phương Minh sắp tới, Thiếu Lâm nhất định phải gia tăng sức chiến đấu, thu đệ tử là một lựa chọn tốt nhất.
Sau khi trở về Phương Trượng Viện, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục củng cố cảnh giới của mình.
Tu luyện lần này, ước chừng ba ngày Hoắc Nguyên Chân không có ra khỏi cửa.
Khi ngày đầu tiên qua đi, cảnh giới Tiên Thiên của hắn đã hoàn toàn củng cố, nhưng hắn vẫn hao phí thời gian hai ngày vừa tiếp tục tu luyện, vừa nghiên cứu Tam Phân Chân Dương Khí của mình.
Tam Phân Chân Dương Khí tất nhiên cường hãn, nhưng quả thật tiêu hao vô cùng lớn. Tất cả Chân Dương Khí trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân có một luồng đường kính ước chừng nửa thước, nếu như phóng xuất Chân Dương Khí ra ngoài cơ thể, đánh ra từng luồng, thật sự là vô cùng lãng phí.
Hơn nữa phương thức công kích này sẽ rất dễ dàng bị tránh né. Hoắc Nguyên Chân vẫn đang nghiên cứu một biện pháp làm thế nào có thể khiến công kích nội lực của Chân Dương Khí trở nên kín đáo một chút.
Hắn còn có một phát hiện, chính là mình vẫn chưa khống chế Chân Dương Khí thuần thục lắm, mỗi lần tu luyện đều có khí tức tiết ra ngoài.
Chân khí màu vàng trải rộng toàn thân, từ xa nhìn lại, cả người Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bằng trên đài sen giống như vàng đổ thép đúc, kim quang lấp lánh nhàn nhạt, giống như một La Hán giáng thế.
Khi đến ngày thứ ba, nghiên cứu của Hoắc Nguyên Chân đã có một ít hiệu quả sơ bộ, rốt cục tạm thời ngưng tu luyện, mà là mang Vương Nguyên thương thế đã chuyển biến tốt tới đây.
Sau khi Vương Nguyên tiến vào Phương Trượng Viện, thấy Hoắc Nguyên Chân theo bản năng lui về phía sau một bước. Hòa thượng này đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong tâm linh thơ ấu của hắn, chiêu nắm cổ kia đã khiến Vương Nguyên hoàn toàn mất đi lòng tin đối kháng.
- Thí chủ, thương thế có lành hẳn hay chưa?
Hoắc Nguyên Chân không có đứng lên, tên này sắp là đồ đệ của mình, không cần thiết quá khách sáo đối với hắn.
- Đa tạ phương trượng Đại sư, ta đã hoàn toàn khỏi.
- Nếu đã chuyển biến tốt, đã đến thời điểm thực hiện lời hứa, không biết thí chủ còn nhớ ước định cùng bần tăng?
- Vương Nguyên nhớ, nhưng mà Đại sư, Vương Nguyên từ Đông Hải tới, cũng không phải là dự tính vĩnh viên ở lại Trung Nguyên. Qua một khoảng thời gian, Vương Nguyên còn có chuyện quan trọng ở Đông Hải phải làm, đến lúc đó Đại sư có thể cho phép Vương Nguyên trở lại Đông Hải hay không?
- Thiếu Lâm có quy củ của Thiếu Lâm, nếu người muốn trở về cũng là có thể nhưng nhất định phải thông qua hẻm mộc nhân.
Nghe đến hẻm mộc nhân, Vương Nguyên run run cả người một cái, vẻ mặt đau khổ nói:
- Đại sư, Vương Nguyên đánh không lại người trong hẻm nhỏ kia.
- Không sao, hôm nay người vừa gia nhập môn hạ ta, bần tăng nên truyền công lực cho ngươi, trực tiếp giúp cho người tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ. Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử chân truyền của bần tăng, Thiếu Lâm Tuệ Nguyên.
Sau này phải gọi Tuệ Nguyên, chuyện này Vương Nguyên sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn không biết phương trượng còn có thể truyền công cho mình, hơn nữa lại có thể giúp cho mình tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Thấy vẻ mặt khó có thể tin của Vương Nguyên, Hoắc Nguyên Chân mim cười vẫy vẫy tay:
- Tới đây! Tới bên cạnh bần tăng.
Vương Nguyên đã từng bước một tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, bây giờ hắn bị phong ấn huyệt đạo, căn bản không có năng lực chống lại, lòng sợ hãi đối với Hoắc Nguyên Chân càng sâu.
Hoắc Nguyên Chân cũng không quản trong lòng Vương Nguyên nghĩ thế nào, thấy hắn đi tới trước mặt đột nhiên nói:
- Quỳ xuống!
Trong thanh âm ẩn chứa sức mạnh Sư Tử Hống, hiện tại Vương Nguyên đang không có công lực, không cách nào chống đỡ, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, không nhịn được quỳ rạp xuống trước mặt Hoắc Nguyên Chân.
Sau khi quỳ xuống, Vương Nguyên cảm giác bị người hô một tiếng liền quỳ xuống thật mất mặt vô cùng, tựa hồ có ý muốn đứng lên. Nhưng hắn còn chưa kịp động, một tay của Hoắc Nguyên Chân đã đặt lên đại huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của Vương Nguyên.
Không cách nào chống đỡ chân khí giống như sóng lớn Trường Giang tràn qua, Vương Nguyên nên một tiếng lập tức ngưng giãy giụa.
Loại quán đỉnh này quả thật là hưởng thụ chí cao của nhân gian. Vương Nguyên cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, tứ chi bách mạch đều thông suốt, huyệt đạo ngày xưa hạn chế mình đang bị phá vỡ từng cái, cảnh giới chậm rãi gia tăng tới Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa còn đang liên tục tăng trưởng kéo dài.
Kim quang lóe lên trước mắt, Vương Nguyên thấy thân ảnh của Hoắc Nguyên Chân bao phủ trong một tầng kim quang nhàn nhạt, thậm chí sau đầu đã xuất hiện một vòng sáng hai màu đỏ cam, mặt mỉm cười, dường như chuyện quán đỉnh này đơn giản như ăn cơm uống nước.
- Thần tiên!
Trong lòng của Vương Nguyên nhận định, có thể giơ tay đã tăng cảnh giới của mình từ Tiên Thiên trung kỳ lên tới hậu kỳ, sợ là trừ thần tiên ra không ai nữa có thể làm được, lần này mình có thể bái được thần tiên làm thầy, thật đúng là được lợi lớn.
Quán đỉnh đã kéo dài liên tục nửa canh giờ, sau khi Vương Nguyên đã tăng lên trọn một đại cảnh giới, quán đỉnh kết thúc.
Sau khi được nội lực của Hoắc Nguyên Chân rót vào, Vương Nguyên đã quyết một lòng trung thành với Hoắc Nguyên Chân, tam quỳ cửu khẩu hành đại lễ bái sư. Hoắc Nguyên Chân lại bảo Nhất Đăng tới quy y cho Vương Nguyên, đồng thời tuyến cáo mình đã thu Vương Nguyên làm đệ tử, pháp danh Tuệ Nguyên.
Có lẽ trong Thiếu Lâm sẽ có người không hài lòng, không hiểu vì sao phương trượng không thu nhận mình làm đệ tử chân truyền, nhưng Hoắc Nguyên Chân có nguyên tắc hành động của mình. Đệ tử Thiếu Lâm phổ biến công lực vẫn thấp, ít nhất cũng phải là Tiên Thiên trung kỳ mới có thể thu nhận, hơn nữa không thể là vừa mới tiến vào trung kỳ, tốt nhất là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong.
Sau khi Tuệ Nguyên trở thành đệ tử của Hoắc Nguyên Chân, xung phong đảm nhận bảo vệ ở bên ngoài Phương Trượng Viện, trở thành cận vệ cộng thêm lính cần vụ của Hoắc Nguyên Chân.
Mà lúc này Hoắc Nguyên Chân ở trong Phương Trường Viện, lại tiếp nhận được thanh âm nhắc nhở lần nữa của Hệ Thống.
- Túc chủ thu nhận được đệ tử thứ hai, bắt đầu nhiệm vụ hộ pháp Thiếu Lâm Bát Bộ Chúng.
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy danh từ này, không khỏi kinh hãi nói:
- Bát Bộ Chúng? Bát Bộ Chúng là cái quái gì, Thiên Long Bát Bộ sao?
Nghe thấy nhắc nhở của Hệ Thống, sở dĩ Hoắc Nguyên Chấn kinh hãi là bởi vì hắn biết, Bát Bộ Chúng chính là hộ pháp Phật giáo, không biết vì sao cũng xuất hiện ở trong Hệ Thống, hơn nữa còn là Thiên Long Bát Bộ Chúng.