Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Phật giáo cho rằng lúc Phật tổ giáng thế truyền bá Phật pháp, nếu như không có người hộ pháp đắc lực thì Phật đạo sẽ rơi xuống, cho nên trong Phật quốc mới tồn tại rất nhiều thiên thần hộ pháp. Bọn họ có thể làm lợi ích cho chúng sinh, cũng có thể hấp thu những người làm hại Phật pháp kia, thiên thần hộ pháp các bộ có được năng lực thần thông phi phàm, không gì là không làm được.
Tương truyền vào quá khứ lúc Phật Thích Ca Mâu Ni chưa thành Phật, Thiên Long Bát Bộ từng lập thề đối với hư không, một khi Thích Ca thành Phật, bọn họ đều nguyện trở thành hộ pháp thân thuộc của Phật Thích Ca.
Bát Bộ Chúng cụ thể chia làm: Thiên chúng, Long chúng, A Tu La, Già Lâu La, Dạ Xoa, Càn Thát Bà, Khân Na La, Ma Hầu La Già.
Dựa theo thần thoại Phật giáo Thiên Trúc mà nói, Thiên là chỉ thiên thần. Tỷ như Phạm Thiên thần sáng lập của đạo Bà La Môn, cùng với Đế Thích Thiện lãnh tụ chúng thần, Thấp Bà Thần từng trị lũ lụt sông Hằng vân vân, đều là thuộc về Thiên chúng.
Trong Bát Bộ Chúng, Thiên là cường giả thực lực mạnh nhất.
Trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung mà Hoắc Nguyên Chân biết, một đời đại hiệp Kiều Phong đã được mọi người cho là Thiên chúng.
Long là chỉ Long chúng, tiếng Phạn gọi là Già Lam, là thiên thần có công hộ vệ Phật pháp, chuyên điều khiển lưu hành mây mưa.
Ở trong kinh Phật, rồng có nhiều châu báu, là phú hào trong biển, rồng trong ở thần thoại Thiên Trúc và kinh Phật khác biệt trong truyền thuyết Trung Quốc.
Rồng của Thiên Trúc bao gồm rồng Trung Quốc, còn bao gồm có mãng xà, rắn độc vân vân. Người Thiên Trúc cổ rất tôn kính rồng, cho rằng trong số sinh vật dưới nước, sức lực của rồng là lớn nhất. Trời mưa là rồng lấy nước từ dưới biển mà vẩy xuống nhân gian.
Trong Bát Bộ Chúng, thực lực của Long đứng sau Thiên.
Trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ, Đoàn Dự được mọi người cho là thuộc về Long chúng.
A Tu La là một loại ác thần trong thần thoại. Kinh thư Phật giáo gọi A Tu La là Phi Thiên, hoặc Liệt Thiên, ý tứ là vô cớ khơi mào chiến tranh, nam vô cùng xấu xí, nữ vô cùng xinh đẹp. A Tu La có chỗ tương tự với quỷ, nhưng không phải quỷ, cũng có thất tình lục dục giống người, nhưng không phải người, là một loại quái vật không phải thần, không phải quỷ, không phải người, lại cực kỳ đáng ghê tởm.
A Tu La là đối đầu cùng Thiên chúng, nghe nói La Hầu trộm uống cam lồ bị thiên thần chặt đầu, chính là một thành viên của A Tu La. Nhưng cam lồ bất tử uống vào vẫn chưa xuống bụng, chỉ đến chỗ cổ họng đã bị chém đầu, cho nên chỉ có đầu lâu ôm oán khí vọt tới bầu trời, hóa thành ngôi sao u ám La Hầu tinh, không ngừng đuổi theo cắn nuốt ánh sáng mặt trời, mặt trăng. Mà bởi vì không có phần dưới cơ thể, nuốt vào không lâu sẽ rơi ra, đây chính là nguyên nhân của nhật thực, nguyệt thực.
Thân thể còn lại của La Hầu hóa thành một ngôi sao u ám khác, chính là Kế Đô tinh.
Già Lâu La trong thần thoại là tọa kỵ của đại thần Bì Thấp Nô, vua của loài chim. Trong hiểu biết của mọi người, Già Lâu La chính là hình tượng Kim Sí Đại Bằng Điểu (chim đại bàng cánh vàng).
Già Lâu La cư ngụ ở trên đại thụ của bốn châu lục, toàn thân lóng lánh kim quang, cánh mở ra dài ba trăm ba mươi sáu vạn dặm, bình thường dựa vào săn đại xà dưới biển làm thức ăn. Nghe nói sức ăn của Già Lâu La cực lớn, mỗi ngày phải ăn thịt một con đại xà vương và năm trăm con tiểu xà, ăn no bèn bay trở về ngủ trên cây.
Bởi vì Thiên Trúc cổ cho rằng đại xà dưới biển cũng là rồng, cho nên Già Lâu La cũng là kẻ tử thù của Long chúng.
Dạ Xoa lại là dịch âm của Phạn văn, ý là quỷ mau lẹ, dũng mãnh. Trong thần thoại Thiên Trúc cổ, Dạ Xoa là một loại bán thần, nghe nói cùng với La Sát đồng thời sinh ra từ trong lòng bàn chân của Đại Phạm Thiên. Hai bên thường thường đối địch lẫn nhau. Dạ Xoa khác biệt với La Sát, duy trì thái độ thân thiện đối với con người, cho nên được gọi là Chân Thành giả. Hình ảnh của Dạ Xoa có lúc được miêu tả là thanh niên đẹp đẽ cường tráng, có lúc lại được miêu tả là chu nho (goblin) lùn bụng rũ xuống.
Càn Thát Bà lại là Hương Thần, nghe nói là thần linh biểu diễn kỹ nhạc để dâng tặng Đế Thích Thiện. Càn Thát Bà là biểu tượng vui vẻ cát tường trong Phật giáo, được miêu tả là hình tượng thiếu nữ, thân thể đầy đặn, phiếu hốt tung bay, lăng không phiêu đãng, cực kỳ đẹp đẽ.
Trong thần thoại Ấn Độ, Càn Thát Bà là không uống rượu, không ăn thịt, chỉ tìm mùi hương làm thức ăn, trên thân của thần phát ra mùi hương, thường hay công bố thanh lý huyền bí trên Thiên giới, được coi là hóa thân của ánh mặt trời. Tương truyền là một trong Nhạc Thần phục thị Đế Thích Thiện. Bọn họ còn là thiên thần chuyên môn chế Tô Ma Tửu, chi phối nghệ thuật dân tộc hương liệu cùng âm nhạc trên Thiên giới.
Mà những người bình thường nhìn thấy Phi Thiên trong bích họa Đôn Hoàng, chính là Càn Thát Bà.
Khẩn Na La, được gọi là Ca Thần, thần ca nhạc, âm nhạc, vốn là thần tiên trong thần thoại Thiên Trúc, sau được Phật giáo thu nhận làm Ca Thần trong Thiên Long Bát Bộ.
Ma Hầu La Già, đại mang thần, thân người đầu rắn. Lực lớn không gì sánh được, mặc dù xếp ở vị trí cuối cùng trong Thiên Long Bát Bộ, nhưng là Địa Long trong truyền thuyết, thực lực vào khoảng trung bình trong Bát Bộ Chúng.
Trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ, Hư Trúc được mọi người cho là Địa Long Ma Hầu La Già.
Trong Bát Bộ Chúng này lấy Thiên và Long làm đầu, cho nên Bát Bộ Chúng cũng được gọi là Thiên Long Bát Bộ.
Chính bởi vậy, Hoắc Nguyên Chân thấy Hệ Thống nhắc nhở nhiệm vụ Bát Bộ Chúng, mới cảm thấy giật mình kinh hãi.
Bát Bộ Chúng chính là hộ pháp của Phật giáo. Nơi này cũng không phải là thế giới thần thoại, sao lại có nhiệm vụ loại này?
Lúc này Hệ Thống nhắc nhở tiếp tục nói:
- Túc chủ đã mở ra nhiệm vụ Bát Bộ Chúng Thiếu Lâm, tuyển nhận đệ tử Bát Bộ Chúng trở thành hộ pháp Thiếu Lâm trong thời hạn hai năm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhận được phần thưởng thần bí.
Nghe đến đây, Hoắc Nguyên Chấn hơi yên tâm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Bát Bộ Chúng này cũng chỉ là một danh hiệu.
Giống như mười tám người Tuệ Nhất, bọn họ còn có thể bày Thập Bát La Hán Trận, nhưng cũng không phải là Thập Bát La Hán thật sự, cũng chỉ là một cách gọi mà thôi.
Đối với phần thưởng thần bí, Hoắc Nguyên Chân có hơi ngứa ngáy một chút. Đây là phần thưởng thần bí thứ hai Hệ Thống hứa hẹn cho mình, phần thưởng thần bí thứ nhất là sau khi A Dục Già thỉnh kinh hoàn thành, mình mới có thể lấy được, nhiệm vụ Bát Bộ Chúng lần này là phần thưởng thứ hai.
Căn cứ theo suy đoán của Hoắc Nguyên Chấn, phần thưởng thần bí này nhất định là thứ tốt còn hơn cả võ học cao cấp, nhưng cụ thể là cái gì vẫn không đoán ra được.
Hệ Thống nhắc nhở xong, xuất hiện một cái hình tròn, dựa theo tấm phương vị Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc, viết lên tên gọi của Bát Bộ Chúng.
Chữ của phương Đông là Thiên Vương, đứng đầu Bát Bộ Chúng.
Chữ của phương Tây là Long Vương, đứng vị trí thứ hai của Bát Bộ Chúng.
Chữ của phương Nam là A Tu La, kẻ tử thù của Thiên Vương, thực lực phải xếp thứ ba ở trong Bát Bộ Chúng.
Chữ của phương Bắc là Già Lâu La, kẻ tử thù của Long Vương, thực lực đứng hàng thứ tự trong Bát Bộ Chúng.
Đông Bắc là Dạ Xoa, Tây Bắc là Càn Thát Bà, Tây Nam là Khẩn Na La, Tây Bắc là Ma Hầu La Già.
Thứ tự của bốn bộ này cũng có vẻ như chẳng phân biệt được trước sau. Hoắc Nguyên Chân cũng cũng không rõ ràng lăm bốn người này người nào là thực lực mạnh, người nào là thực lực yểu.
Mà hôm nay tên Ma Hầu La Già của phương Tây Bắc đã sáng, phía sau có một tên gọi là Tuệ Cương.
Đây là Hệ Thống tự động lựa chọn căn cứ đặc điểm của người. Tuệ Cương cũng là đồ đệ được Hoắc Nguyên Chân tuyển nhân đầu tiên.
Hình vẽ Dạ Xoa của phương Đông Bắc bây giờ cũng đã sáng, phía sau có một tên gọi là Tuệ Nguyên, là đệ tử Vương Nguyên vừa mới tuyển nhân của Hoắc Nguyên Chân, cũng là mấu chốt mở ra nhiệm vụ của Bát Bộ Chúng.
Xem tới đây, Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm, nhiệm vụ như vậy cũng không khỏi quá đơn giản, chỉ cần mình tuyển nhận sáu tên đệ tử Tiên Thiên trung kỳ nữa, như vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ Bát Bộ Chúng này, trực tiếp thu được phần thưởng thần bí.
Thế nhưng hắn mới vừa nghĩ tới đây, Hệ Thống nhắc nhở lại nói:
- Nhiệm vụ Bát Bộ Chúng mở ra, nhất định phải tìm được nhân tuyển thích hợp mới có thể thu nhận, nếu không phù hợp yêu cầu sẽ không cách nào tiến hành quán định.
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, vội vàng nói: - Làm thế nào mới có thể biết người nào là nhân tuyển thích hợp nhất?
- Gặp được nhân tuyển thích hợp, Hệ Thống sẽ nhắc nhở.
- Nếu như trong hai năm không thể hoàn thành nhiệm vụ Bát Bộ Chúng thì sẽ thế nào?
Nghe thấy phải gặp được nhân tuyển thích hợp Hệ Thống mới có thể nhắc nhở, Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút sốt ruột. Nếu là như vậy phải vô cùng may mắn mới được, ngộ nhỡ không gặp được nhân tuyển thích hợp, vậy chẳng phải là lo lắng suông.
- Trong hai năm không thể hoàn thành nhiệm vụ Bát Bộ Chúng Thiếu Lâm, công lực đệ tử tuyển nhân sẽ bị thu hồi.
Nghe đến đây, Hoắc Nguyên Chân có chút khổ não, đây thật đúng là có chỗ khó khăn, mình có thể bắt đầu nhiệm vụ tuyển nhân, nhưng nhiệm vụ Bát Bộ Chúng này vừa mở ra, tuyển nhân đã có hạn chế.
Cũng không biết có phải là Hệ Thống cho rằng mình tuyển nhận đệ tử khiến thực lực Thiếu Lâm phát triển nhanh chóng quá hay không, cho nên cố ý đưa ra nhiệm vụ Bát Bộ Chúng Thiếu Lâm như vậy gây khó khăn cho mình.
Nhưng dĩ nhiên không thể nói như vậy, vì phần thưởng thần bí sau này, Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có nhắm mắt tiếp nhận nhiệm vụ Bát Bộ Chúng Thiếu Lâm.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Hoắc Nguyên Chân đi ra khỏi cửa Phương Trượng Viện, vừa đi tới cửa thấy Tuệ Nguyên đang đứng ở chỗ đó, vẻ mặt có chút cổ quái.
- Tuệ Nguyên, làm sao vậy?
- Sự phụ, vì sao lão nhân gia ngài ra đây?
Hoắc Nguyên Chân sờ sờ mũi, cực kỳ không quen với cách xưng hô lão nhân gia này, thế nhưng lại không nói được hắn, chỉ có thể hơi có chút lúng túng nói:
- Lão nhân gia ta mệt mỏi, đi ra hoạt động gân cốt một chút.
Tuệ Nguyên không có cảm giác không ổn về cách xưng hô của mình mảy may, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Sư phụ, vừa rồi cũng không biết thế nào, đệ tử cảm giác trong đầu có cái gì đó khác thường...
- Có gì khác thường?
- Đệ tử cũng không giải thích rõ, chẳng qua là cảm thấy đệ tử nên ở đây bảo vệ sư phụ, bảo vệ Thiếu Lâm...
Sau khi nói xong dùng một chút, Tuệ Nguyên thử thăm dò nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Sư phụ, người thấy tên gọi Dạ Xoa này dễ nghe không?
- Vi sự cảm thấy không tệ, rất có khí thế.
Hoắc Nguyên Chân thầm động trong lòng, nhiệm vụ này vừa mở ra, đệ tử của mình lập tức cũng có cảm ứng, cũng không biết Tuệ Cương trên đường đi lấy kinh xa xôi có cảm giác gì hay không.
- Hì hì, vậy đệ tử cảm thấy nếu sau này đệ tử hành tẩu trên giang hồ, sẽ tự xưng là đệ tử Thiếu Lâm Tuệ Nguyên, tước hiệu Dạ Xoa, sư phụ người cảm thấy như thế nào?
- Không tệ, nếu người cảm thấy hay, vậy sau này cứ gọi như vậy đi. Nhớ kỹ, ngươi còn có một sư huynh, chỉ có điều trong thời gian ngắn không thể trở lại, có lẽ sau này người sẽ còn có rất nhiều những sư huynh đệ khác. Giữa các ngươi nhất định phải sống chung hòa thuận, giữ nghiêm thanh quy giới luật của Phật môn ta, không được nói dối, không được tà dâm, không được...
Mặc dù là lần thứ hai thu đồ đệ, nhưng đây là lần đầu tiên giáo dục trên ý nghĩa chân chính, Hoắc Nguyên Chân nhất thời cảm giác vô cùng thỏa nguyện, nói văng nước miếng, thảo nào khi còn bé đi học thầy cô giáo ai ai cũng có thể nói như vậy, thì ra giáo dục người khác là thỏa mãn như vậy.
Đang lúc hưởng thụ cảm giác làm thầy, đột nhiên bên ngoài vang lên bước chân, lại có một đội quan sai đi tới.
Hoắc Nguyên Chân nhướng mày, đám quan sai này đến Thiếu Lâm Tự làm gì? Sau khi Quan Thiên Chiếu rơi đài, không có người nào trong quan phủ tìm Thiếu Lâm Tự quấy nhiễu.
Thế nhưng nhìn kỹ Hoắc Nguyên Chân mới phát hiện, dường như đội quan sai này đã bị người giày vò hành hạ, sưng mặt sưng mũi.
Người dẫn đầu lại chính là Tri huyện mới nhậm chức của bản huyện, đã từng hai lần tới bái Phật, Hoắc Nguyên Chân nhận ra được.
Tri huyện kia vừa nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân, lập tức lớn tiếng bị thiết, nước mùi nước mắt chảy ròng ròng, kêu trời kêu đất:
- Ôi chao! Phương trường Đại sư à! Rốt cục cũng gặp được ngài, nhất định ngài phải phân xử cho bản quan.
Tri huyện tân nhiệm của Đăng Phong huyện họ Chu, lớn tuổi lại mập mạp, rất có tướng mạo làm quan, cũng khó cho hắn có thể bò lên đến núi Thiếu Thất này.
Nghe thấy lời của Chu tri huyện, Hoắc Nguyên Chân không nhịn được có chút buồn cười, không ngờ có quan lại đi tìm hòa thượng phân xử cho hắn, cũng không biết trong lòng tri huyện này nghĩ như thế nào.
- A Di Đà Phật, Chu Đại nhân, ai làm cho ngươi nhếch nhác như vậy?
Những quan sai phía sau Chu trị huyện, ai nấy đều bị người đánh không nhẹ, nhưng cũng không điều trị, băng bó qua loa một chút đã theo Chu tri huyện chạy đến Thiếu Lâm Tự, nhất định là có điều cầu xin.
Hoắc Nguyên Chân đang tính toán trong lòng, nếu như bọn họ muốn mua Kim Sang dược của Thiếu Lâm, mình phải đòi bao nhiêu tiền là thích hợp.
Chu tri huyện thở không ra hơi đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chấn, thở hổn hển một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Đại sư, ngài xem xem, ngài xem một chút, như vậy giống cái gì! Lại dám đánh quan sai, thủ hạ ta nhiều như vậy đều bị đánh sưng mặt, sưng mũi, hôm nay muốn thăng đường cũng không thăng được, làm cho bản quan còn mặt mũi nào? Làm cho triều đình còn mặt mũi nào?
- Chu Đại nhân, hãy khoan, hãy khoan...
Hoắc Nguyên Chân ngắn trở tâm trạng kích động của Chu tri huyện, dò hỏi:
- Chẳng lẽ những thủ hạ này của Đại nhân là bị đệ tử Thiếu Lâm của bần tăng đánh hay sao?
- A, không phải vậy, Đại sư chớ vội hiểu lầm.
- Nếu không phải là đệ tử Thiếu Lâm của bần tăng gây án, như vậy sao Đại nhân phải tìm bần tăng giải quyết?