Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Đông Phương Minh không muốn để Thiếu Lâm vào liên minh, nhưng đám người do Phó Minh chủ cầm đầu lại muốn cho Thiếu Lâm gia nhập. Lão phu cũng đứng về phe Phó Minh chủ, bây giờ xem ra không thể không diệt trừ Thiếu Lâm.
Thân là cao thủ Tiên Thiên, mặc dù Quách Nhan không có đạt tới cảnh giới đỉnh phong, nhưng một thân Toàn Phong Thất Tuyệt Kiếm uy lực bất phàm. Đây là át chủ bài của hắn, làm cho hắn tự tin mười phần.
Đồng Hóa do dự một chút:
- Sư phụ, cho dù có thể đưa hòa thượng của Thiếu Lâm Tự tới, chỉ sợ cũng là khó đối phó. Mặc dù thực lực phương trượng đó bình thường, nhưng dưới tay hắn còn có một hòa thượng tương đối lợi hại, lại biết Nhất Dương Chỉ. Nếu như bọn họ cùng nhau tới đây, sợ là có chút khó giải quyết.
Quách Nhan cười một tiếng:
- Ngươi cũng không cần phải lo lắng quá mức, sự phụ nói có nắm chắc, chắc chắn không phải là bắn tên không đích, thôi được, nói để cho ngươi an tâm đi, phỏng chừng Chu tiền bối cũng tới rồi.
- Chu tiền bối?
Quách Nhan không có để ý vẻ nghi hoặc của Đổng Hóa, ở trong phòng đợi một hồi, đột nhiên đứng lên nhìn Đổng Hóa nói:
- Mau cùng vi sư đi ra, chúng ta nghênh đón Chu tiền bối.
Người trên giang hồ này có thể khiến Quách Nhan gọi tiền bối thật sự không nhiều, Đổng Hóa có chút nghi hoặc theo Quách Nhan đi ra, nhìn thấy cách đó không xa, một hòa thượng thần khoác tăng bào vải thô chậm rãi đi tới.
Quách Nhan vội vàng nghênh đón, hướng về hòa thượng này thi lễ:
- Chu tiền bối, trên đường vất vả!
- Không dám nói vất vả, chuyện nên tới luôn luôn phải tới.
Đổng Hóa ở bên cạnh khẽ nói với Quách Nhan:
- Sư phụ, sao cũng là hòa thượng?
Quách Nhan nhìn Đổng Hóa một cái:
- Cái đầu trọc này của Chu tiền bối chẳng qua chỉ là che giấu thôi, đây chính là Đông Hiền Chu Cẩn uy danh hiển hách trên giang hồ trăm năm trước, còn không mau gọi tiền bối.
Nghe đến Đông Hiền Chu Cẩn, Đổng Hóa chất thời sợ hết hồn. Không phải nghe nói vị này ở Thiên Sơn sao, vì sao chạy đến Hà Nam?
- Vãn bối Đổng Hóa ra mắt Chu tiền bối!
Chu Cẩn làm như không thấy Đổng Hóa chào hỏi, mà là nhìn Quách Nhan nói:
- Quách trưởng lão, nhận được bồ câu đưa tin của ngươi, lão phu lập tức tới. Chúng ta nói trước, thu thập hòa thượng Thiếu Lâm kia xong, đồ của Thiếu Lâm Tự phải để cho lão phu chọn trước mới được.
- Cái này là tự nhiên, Quách Nhan sao dám phiền tiền bối không công, chẳng qua là Quách mỗ không biết, rốt cục trong Thiếu Lâm Tự kia có thứ gì đáng để Chu tiền bối chú ý như vậy chứ?
Chu Cẩn cảnh giác nhìn Quách Nhan, thuận miệng nói:
- Một di vật của bạn cũ mà thôi.
Quách Nhan cũng không hỏi tới tỉ mỉ, nói với Chu Cẩn:
- Nếu Chu tiền bối đã tới, vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát đi, để cho đồ nhi Đổng Hóa của ta xuất thủ, sau đó Chu tiền bối cùng Quách mỗ sẽ làm chim sẻ đứng sau, đi theo ở phía sau, đợi hòa thượng Thiếu Lâm kia tự chui đầu vào lưới!
Nghe thấy sự phụ nói như vậy, Đổng Hóa nhìn trăng sáng trên trời, bây giờ đã Hai Mươi tháng Tám, trăng sáng chỉ còn quá nửa.
- Các sư huynh, sư đệ, các ngươi có linh thiêng phù hộ Đổng Hóa đi, phù hộ hòa thượng Thiếu Lâm kia tối nay nhất định phải đi ra tự chui đầu vào lưới, tối nay Đồng Hóa sẽ vì các ngươi báo thù.
Đổng Hóa thì thầm đôi câu, tung mình chạy như bay, nhắm về phía mục tiêu đã định mà đi.
Tuệ Nguyên mang kiếm của mình, lên đường đi tới như bay về phía Đông Đăng - Phong huyện thành.
Nơi này chính là Trương Đại hộ gia mà huyện lệnh kia nói, cũng chính là nơi tặc nhân muốn hạ thủ.
Huyện lệnh không dám thông báo Trương Đại hộ gia, bởi vì tặc tử đã buông lời, nếu như người của Trương Đại hộ gia chạy sẽ lấy mạng của huyện lệnh.
Cho nên Tuệ Nguyên lập tức liền chạy đến.
Trong lòng của Tuệ Nguyên, sự phụ là thần nhân, một cái nhấc tay đã trực tiếp đưa mình đến Tiên Thiên hậu kỳ. Hiện tại Tuệ Nguyên hắn cũng là cao thủ tuyệt định trên giang hồ, cho dù đối phương thật sự bố trí ra bẫy rập cũng không thể làm gì được mình.
Cho nên hắn đến phía sau Trương Đại hộ gia, lập tức bay lên đứng trên ngọn cây đại thụ bên cạnh sân, ở trên cao nhìn xuống, xem thử tên tặc tử kia làm thế nào có thể động thủ dưới mắt của mình.
Đổng Hóa đến gần như cùng lúc với Tuệ Nguyên, khi hắn nhìn thấy hòa thượng trên ngọn cây, không khỏi kinh hãi trong lòng. Hòa thượng Thiếu Lâm Tự này càn rỡ như vậy từ lúc nào, cứ đứng ở trên ngọn cây lớn như vậy, là đang khoe khoang khinh công với mình sao?
Trong ấn tượng của hắn, từ trước đến giờ hòa thượng Thiếu Lâm vẫn rất khiêm tốn, ít nhất hành sự cũng không ngông cuồng. Thế nhưng hòa thượng trẻ tuổi này mình gặp được lần đầu tiên lại cứ đứng ở ngọn cây, rõ ràng không coi mình ra gì.
Thế nhưng cứ kéo dài như vậy, hắn lại không thể động thủ với Trương Đại hộ gia, có thể không bị hòa thượng này phát hiện cũng khó khăn.
Đã như vậy, vậy thì không cần uổng công đi đối phó Trương Đại hộ gia, trực áp trừng trị hòa thượng này trước rồi hãy nói.
Đồng Hóa dù gì cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, vẫn phải có chút tự tin, rút kiếm ở sau lưng ra, từ chỗ ẩn thân đi ra.
Không cần chú ý hết sức, cũng không cần cố ý hết sức khiến cho đối phương chú ý, mình vừa ra đứng ở đây, hòa thượng kia đã nhìn thấy mình.
Tuệ Nguyên vừa thấy phía dưới xuất hiện một người áo xanh che mặt, biết chính là mục tiêu của mình muốn tìm, từ trên cây tung người nhảy xuống, đi tới trước mặt của người áo xanh.
Hai bên đều hiểu mục đích lẫn nhau, cũng không nói lời vô ích, hai người lập tức giao thủ tại chỗ.
Hoắc Nguyên Chân cùng Nhất Đăng quan sát tình hình chiến đấu ở xa xa.
Tròng mắt của Nhất Đăng sắp sửa rớt ra ngoài vì kinh hãi, không hiểu vì sao công lực đệ tử của phương trượng vừa mới tuyển nhận hôm nay lại cao đến trình độ này.
Hai ngày trước hắn vẫn còn là Tiên Thiên trung kỳ, hiện tại đã trở thành Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa nhìn dáng vẻ tựa hồ cũng không kém hơn mình.
- Phương trượng, cái này, này... Này...
- Không cần ngạc nhiên, bần tăng đã quán định cho Tuệ Nguyên, trợ giúp hắn đột phá.
Nghe thấy là phương trượng quán đỉnh, Nhất Đăng cũng cảm thấy chấp nhận được. Dù sao phương trượng là cực kỳ thần bí, cũng có thể câu thông cùng Phật tổ, làm ra việc quán đỉnh cũng không phải là thái quá.
- Phương trượng, người xem sư đệ ta cũng đã lớn tuổi, có thể được không?
- Sư đệ cũng không cần suy nghĩ, chẳng lẽ bần tăng còn có thể quán định cho đệ đạt đến Tiên Thiên viên mãn hay sao?
Nhất Đăng có chút bất đắc dĩ gật đầu một cái, cảm thấy quả thật yêu cầu của mình hơi quá đáng một chút.
Trên chiến trường, Tuệ Nguyên đã chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Vốn là sau khi trải qua Hoắc Nguyên Chấn quán định, thực lực của Tuệ Nguyên cũng đã vượt qua Đổng Hóa trước mắt, hơn nữa bảo kiếm của hắn có thể phản chiếu ánh trăng, sau mười mấy hiệp đã đánh cho Đổng Hóa không có lực đánh trả, bại lui liên tiếp.
Hoắc Nguyên Chân nói với Nhất Đăng:
- Chuẩn bị đi, nếu như đối phương có mai phục, hẳn lúc này cũng sắp sửa xuất hiện.
Nhất Đăng gật đầu, hai người lặng lẽ tiến đến gần trung tâm chiến đấu.
Khi bọn hắn đi tới nửa đường, Đổng Hóa thoát khỏi vòng chiến, rất nhanh chạy ra xa, mà Tuệ Nguyên lại là vung trường kiếm đuổi theo.
Hai người Hoắc Nguyên Chân lập tức đuổi theo. Đổng Hóa không có bản lĩnh cao như Tuệ Nguyên, chạy không được bao xa, mai phục của bọn hắn chắc chắn đang ở phụ cận.
Quả nhiên, Đổng Hóa chạy không có bao xa đã bị Tuệ Nguyên đuổi kịp, không nhịn được hét lớn:
- Sư phụ cứu ta!
Từ trong đám cây cối bên cạnh một đạo kiếm quang bùng lên, trực tiếp bao trùm về phía Tuệ Nguyên.
Tuệ Nguyên lúc ở trung kỳ đã dám liều mạng cùng hậu kỳ, mặc dù đạo kiếm quang này nhìn qua rất lợi hại, nhưng hắn cũng không có sợ hãi, mà là hướng về phía ánh trăng thấp thoáng một cái, trên bảo kiếm phát ra một đạo hào quang, va chạm cùng kiếm quang kia một cái.
Kiếm quang của hai bên triệt tiêu lên nhau trong vô hình trên không trung, chủ nhân của kiếm quang kia cũng đã hiện thân.
Không riêng gì hắn, đồng thời còn có một hòa thượng xuất hiện ở sau lưng Tuệ Nguyên, Đổng Hóa cũng ngừng lại, ba người thành hình tam giác bao vây Tuệ Nguyên vào giữa.
- Quách trưởng lão, thực lực của tên đồ đệ ngươi không được.
Chu Cẩn ở cách đó không xa cười khà khà, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Tuệ Nguyên bị bao vây, dường như đang nhìn một người chết.
- Sư phụ, không phải là đệ tử không đủ thực lực, mà là không biết bọn chúng có thêm một cao thủ lúc nào, sư phụ. Nếu là như vậy, phương trượng của bọn chúng và lão hòa thượng đó tới, hôm nay sẽ hết sức phiền toái.
- Sợ cái gì, hôm nay có Chu tiền bối cùng vi sư ở đây, bất kể là ai tới, giết chết hết thảy!
Lời nói phách lối của Quách Nhan còn chưa dứt, thanh âm của Hoắc Nguyên Chân đã truyền đến:
- A Di Đà Phật, tối hôm nay náo nhiệt như thế, lại có mấy người quen.
Thấy đối phương đã hiện thân, dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng không thể để Tuệ Nguyên thua thiệt, cũng xuất hiện cùng Nhất Đăng.
Hắn không ngờ chính là lão ma đầu Chu Cẩn này cũng tới, xem ra buổi tối hôm nay sẽ là một trường ác chiến.
Chu Cẩn thấy Hoắc Nguyên Chân, trong đôi mắt phun lửa, nhìn hắn nói:
- Nhất Giới con lừa trọc, người nói, Mã Chấn Tây đã đi đâu?
- Chu Cẩn, ngươi ngụy trang tăng nhân, làm bại hoại danh tiếng Phật môn, bần tăng thân là phương trượng Thiếu Lâm còn chưa có khiển trách ngươi, ngươi lại dám hô to gọi nhỏ đối với bần tăng, Mã Chấn Tây đi đâu có quan hệ gì với bần tăng?
- Hừ, ngươi không cần mạnh miệng, Mã Chấn Tây đuổi theo giết ngươi, kết quả ngươi không có sao, hắn lại không trở lại, rất rõ ràng hắn đã không thể trở lại. Rốt cục là người nào đang âm thầm trợ giúp ngươi? Giết Mã hiền đệ của ta, hôm nay thi thể của hắn ở nơi nào?
Nhìn Chu Cẩn, Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nói:
- Không cần vờ vĩnh nói tình huynh đệ của các ngươi, có phải ngươi muốn hỏi đồ trên người Mã Chấn Tây ở nơi nào hay không?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt Quách Nhan bên cạnh cũng sáng lên. Người biết chuyện Huyết Ma Tàn Đồ không ít, tự nhiên Quách Nhan biết Mã Chấn Tây cũng có một mảnh.
Sắc mặt Chu Cẩn âm trầm:
- Quả nhiên ngươi cũng biết, đã như vậy, lão phu giết ngươi, diệt Thiếu Lâm Tự của ngươi nữa, đào ba thước đất cũng phải tìm được vật.
Sau khi nói xong, Chu Cẩn quay đầu nhìn Quách Nhan và Đổng Hóa nói:
- Hai người thầy trò các ngươi giết chết hai hòa thượng một già một trẻ, tính mệnh phương trượng của Thiếu Lâm Tự này thuộc về lão phu!
- Nếu Chu tiền bối có ý định, vậy Quách mỗ tự nhiên nhường lại, đồ nhi, đi theo vi sự, cùng nhau giết lừa.
Nghe thấy lời của Quách Nhan nói giết lừa, Nhất Đăng cùng Tuệ Nguyên đều là giận dữ trong lòng, song Nhất Đăng vẫn nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Phương trượng, người xem...
- Không cần lo lắng cho ta, hai người các ngươi cẩn thận là được.
Bốn người bọn họ giao thủ, xét ra thực lực của Quách Nhan mạnh nhất, nhưng đồng thời thực lực của Đổng Hóa kém cỏi nhất. Hai đối phó hai, Nhất Đăng cùng Tuệ Nguyên cũng không đến nỗi bất lợi lắm.
Mà Hoắc Nguyên Chân đã luyện thành Tam Phân Chân Dương Khí, tiến thêm vào cảnh giới Tiên Thiên, sớm đã có lòng tin thực lực bùng nổ, muốn tìm một đối thủ giỏi thật so tài một chút.
Gặp dịp Chu Cẩn trước mắt, cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cần so chiều cùng hắn, Hoắc Nguyên Chân cũng biết bây giờ mình đạt tới trình độ nào.
Sáu người gần như là không hẹn mà cùng khởi động, trong nháy mắt đã đánh làm hai trận.
Nhất thời kình khí bốn phía, bụi đất tung bay, đao quang kiếm ảnh gào thét, động tác của mấy người đều là cực nhanh, nháy mắt đã chém giết trời đất mù mịt, nhật nguyệt vô quang.
Hai người Nhất Đăng cùng Tuệ Nguyên cũng coi là cường giả trong hậu kỳ, mặc dù Thất Tiên Kiếm của Quách Nhan thi triển ra giống như một bánh xe gió, nhưng Nguyệt Quang Kiếm và Nhất Dương Chỉ của hai người cũng không phải tầm thường, hơn nữa thực lực của Đổng Hóa hơi kém một chút, quả thực là đánh cùng thầy trò bọn họ khó phân thắng bại.
Bên này đánh kịch liệt, hai người Hoắc Nguyên Chân cùng Chu Cẩn chiến đấu càng kịch liệt hơn.
Hai người vừa bắt đầu, lập tức đối nhau một chưởng.
- Ầm!
Bụi mù nổi lên bốn phía, thân thể của Chu Cẩn bay ngược ra ngoài, liên tiếp đụng gãy mấy cành cây trên không trung, hai cánh tay tê dại, thậm chí lồng ngực cũng có hơi nóng lên. Nếu không phải là hắn có kỹ năng độc môn tá lực, một chưởng này là có thể chấn cho hắn hộc máu.
- Oa a a! Lực khí của con lừa trọc thật là lớn!
Chu Cẩn đã chịu thiệt thòi một lần, mới nhớ ra biểu hiện của Hoắc Nguyên Chân lúc ở Thiên Sơn, không thể lấy lực địch lại hòa thượng này!
Bên kia Hoắc Nguyên Chân không có cho Chu Cẩn một chút cơ hội tạm nghỉ, sau một đòn đắc thủ, chân nhanh chóng di động, chạy hai bước thân thể nhảy lên một cái, truy sát Chu Cẩn vừa mới bay ngược ra sau.
Chu Cẩn thấy Hoắc Nguyên Chân đuổi theo, giơ tay lên xuất ra một Phách Không Chưởng:
- Con lừa trọc nhận lấy cái chết!
Trước đây Hoắc Nguyên Chân còn có thể sợ hãi Phách Không Chưởng một ít, nhưng sau khi tiến vào Tiên Thiên, hắn cũng có thể vận dụng Phách Không Chưởng dễ dàng.
Không phải là dùng nội lực phóng chưởng pháp ra ngoài sao, bần tăng cũng biết.
Hắn cũng xuất ra một Phách Không Chưởng nghênh đón, lại là một tiếng vang lớn, thân thể hai người đều lui về phía sau rơi xuống.
Song khi Hoắc Nguyên Chấn rơi xuống cũng không có nhàn rỗi, nâng tay lên lại bắn ra một đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Tiến vào Tiên Thiên, nội lực trở nên mạnh mẽ, Hoắc Nguyên Chân có thể tùy ý sử dụng mấy thức Vô Tướng Kiếp Chỉ trước.
Hắn có thể sử dụng Vô Tướng Kiếp Chỉ, Chu Cẩn cũng không có năng lực phát ra Phách Không Chưởng thứ hai, mắt nhìn chỉ lực của đối phương bắn tới, đột nhiên giơ tay lên hút thật mạnh một cái. Vốn là Vô Tướng Kiếp Chỉ bắn về phía hắn đột nhiên đổi hướng, lướt sát bên người mà qua, bắn vào gốc đại thụ bên cạnh.
- Đây là công phu quỷ quái gì vậy?
Hoắc Nguyên Chân nhất thời cả kinh, hắn cảm thấy Vô Tướng Kiếp Chỉ thay đổi, nhưng trong lúc nhất thời không hiểu là vì sao.
- Ha ha ha! Ếch ngồi đáy giếng, kiến thức Hấp Tinh đại pháp của lão phu một chút đi!